Mỹ Nhân lâu, Khuynh Thành các.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ được trạm khắc hoa văn tinh mỹ rọi vào bên trong, tạo nên một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng óng ánh. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm đung đưa bay lượn. Trên bàn trúc đặt một cái lư hương tinh xảo bằng mã não, phả ra từng đợt từng đợt khói hương thơm nhè nhẹ lượn lờ, thơm ngát cả căn phòng.
Vũ Văn Huyền Băng mặc hoa phục màu tím ngồi bên bàn gỗ đàn hương, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, ngón tay trắng nõn nhỏ dài qua lại vuốt vuốt ly trà ngọc Dương Chi nắm trong tay, khuôn mặt tuấn tú tà lạnh trong hơi nước lượn lờ càng có vẻ hư vô bí hiểm.
“Khuynh Thành cô nương, bản công tử hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nữ tử áo trắng giúp cô nương đả bại Mị Cơ, giành được vị trí hoa khôi, đến cùng là người nào? Nhà ở đâu?”
Vũ Văn Huyền Băng đặt chén trà xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tà mị âm hiểm, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm, đầy sắc bèn nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành đang ngồi đối diện.
“Cô nương tốt nhất nên nghĩ thông suốt rồi trả lời, nếu không, đừng trách bản công tử đối với cô nương không khách sáo!”
Khí lạnh trong lời nói kia làm cho Khuynh Thành nhịn không được âm thầm kinh hãi, đôi mắt trong như nước hồ thu cùng Vũ Văn Huyền Băng nhìn nhau trong chốc lát, lập tức không tự chủ được bại trận, không dám cùng ánh mắt lạnh như băng quá mức sắc bén kia nhìn nhau nữa.
Đắn đo một hồi lâu, Khuynh Thành lại ngẩng đầu lên, vẫn giả ra vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được nói: “Vị công tử này, ta thật sự không hiểu lời kia của ngài là có ý gì. Tỷ thí với Mị Cơ cô nương vẫn luôn là ta, làm sao có nữ tử áo trắng? Ngày ấy ta hát một khúc ‘Thần thoại’, vừa rồi cũng đã hát cho công tử nghe rồi, còn có ‘Lạc Thần phú’ ngày ấy làm, vừa rồi cũng đã viết cho công tử xem. Ta thật sự không rõ, vì sao công tử vẫn nghi ngờ ta, sao lại nói tỉ thí với Mị Cơ là một người hoàn toàn khác?”
Trong giọng nói của Khuynh Thành tuy có không vui nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mặt Vũ Văn Huyền Băng, đáy lòng cũng có chút chột dạ và kinh hoảng. Chỉ có thể cúi đầu, nâng chung trà lên nhấp nhẹ để che dấu bất an cùng chột dạ của mình.
Nàng không biết vị công tử đột nhiên tới chơi này rốt cuộc là ai, nhưng từ cách ăn mặc quý giá kia, cùng với ngông cuồng bá đạo và khí chất tao nhã tôn quý toát ra, có thể thấy được thân phận hắn bất phàm, không giàu cũng quý. Chẳng qua là cũng ngẫu nhiên ẩn hiện chút âm hiểm và cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng kia, khiến trực giác cho nàng biết, người đàn ông xa lạ cực kỳ tuấn tú này là một người thập phần nguy hiểm cùng tàn nhẫn. Nàng sợ hắn sẽ có mưu kế gì hoặc có điều gì bất lợi với Vãn Ca muội muội, cho nên, nàng mới không chịu thừa nhận tỷ thí với Mị Cơ là một người khác hoàn toàn.
Cũng may về phương diện âm luật trình độ của nàng cũng giỏi, ca khúc mang phong cách độc đáo của Vãn Ca muội muội tỷ thí ngày đó nàng chỉ nghe một lần là học được, mà bài ‘Lạc Thần phú’ bởi vì nàng cực kỳ thích cho nên cũng âm thầm ghi lại. Vừa rồi vị công tử này muốn nàng hát bài hát đó, ngâm tụng bài thơ phú đó, nàng đều ứng phó không lộ chút sơ hở nào. Nàng không hiểu, vì sao vị công tử này vẫn chưa tin nàng, còn một mực chắc chắn ngày đó tỷ thí với Mị Cơ tuyệt đối không phải mình, mà là một người khác hoàn toàn.
Trước đó cũng có một người áo đen nhiều lần chạy tới chất vấn mình nữ tử áo trắng ngày ấy tỷ thí với Mị Cơ rốt cuộc là ai, chỉ là mỗi một lần đều bị mình trấn định tự nhiên lừa dối. Không ngờ hôm nay lại có một công tử áo tím thoạt nhìn không đơn giản, vừa mở miệng cũng là hỏi tin tức của Vãn Ca muội muội. Chẳng qua là lần này mặc cho mình giải thích thế nào, chứng minh như thế nào, hắn cũng không tin nữ tử áo trắng ngày đó chính là mình.
Hắn đến cùng là đã biết những gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Người đàn ông áo đen lúc trước là cùng một phe với hắn sao? Vì sao hắn muốn thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội? Chẳng lẽ là ham sắc đẹp của Vãn Ca muội muội, hay là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công?
Nghĩ đến mưu hại, Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến đêm đó Mặc nhạc công bị người ta đuổi giết mà bị thương, chẳng lẽ người đuổi giết Mặc nhạc công là vị công tử áo tím trước mắt này? Bằng không hắn vội vàng thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội để làm gì?
Khuynh thành càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, dường như cũng đã khẳng định người đàn ông áo tím trước mắt này là kẻ thù của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công.
Tóm lại, mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối không thể đem tin tức Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công nói ra được, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận ngày đó tỷ thí với Mị Cơ chính là Vãn Ca muội muội. Nàng tuyệt đối không thể hại hai người bọn họ.
"Ha ha, thật không, Khuynh Thành cô nương thật sự không biết lời của bản công tử có ý gì sao?” Vũ Văn Huyền Băng cười nhưng tâm không cười, liếc nhìn Khuynh Thành đang khẽ cúi đầu, bỗng nhiên biến sắc, tay dùng sức một cái, ly trà Ngọc Dương Chi đắt tiền lập tức bị hắn bóp nát. "Khuynh Thành cô nương, bản công tử đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình không biết quý trọng, cũng đừng nên trách ta.”
Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó giọng nói âm hàn lập tức phân phó: “Huyền Ảnh, đem nữ tử không biết tốt xấu này mang về Diên Chí môn, các loại thủ đoạn giày vò đều tiếp đón, không cần thương hương tiếc ngọc! Sau khi nàng ta biến mất, để Mị Cơ đến đây thế thân đi!”
Vừa dứt lời, đã thấy một bóng đen như quỷ mị hư vô nhanh chóng tiến vào, đó chính là Huyền Ảnh vẫn ẩn mình ở chỗ tối.
Khi Khuynh Thành thấy rõ người tới không khỏi hoảng sợ, lại nghe đến người đàn ông áo tím dường như muốn tra tấn mình đến chết, bất giác vừa kinh vừa sợ, nhất thời kích động phẫn nộ không suy nghĩ lớn tiếng thét hỏi: “Các người quả nhiên là cùng một phe? Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với các người, các người lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết như vậy? Lúc trước ám sát Mặc nhạc công không thành, bây giờ lại đến chỗ này của ta ép hỏi nơi bọn họ biến mất? Ta nói cho các ngươi biết, ta có chết cũng sẽ không nói cho các người biết tin tức của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công đâu! Các ngươi chết tâm đi!”
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt oán hận trừng mắt Huyền Ảnh, lúc trước người áo đen nhiều lần đến hỏi Vãn Ca muội đó là hắn, hắn và người đàn ông áo tím quả nhiên là một phe.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Vãn Ca muội muội? Vừa rồi ngươi gọi như vậy phải không? Ta không nghe lầm có phải hay không?.” Vũ Văn Huyền Băng không nghe được những gì Khuynh Thành nói sau đó, hắn chỉ sâu sắc bắt được từ ‘Vãn Ca', cái tên mà cuộc đời này cũng khó khăn phai mờ trong đầu mình. "Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày ấy quả nhiên không phải ngươi, nàng ấy gọi là Vãn Ca đúng không? Nàng ấy thật sự gọi là Vãn Ca đúng không?” Nghĩ nữ tử áo trắng kia và cô gái nhỏ kia có đủ loại tương tự, nghĩ đến vòng ngọc tím độc nhất vô nhị trên cổ tay kia, nghĩ nàng cũng gọi tên giống như đúc, Vãn Ca... hay là... Hay là cô gái nhỏ dung mạo tuyệt thế đáng yêu kia không có chết, hay là ngày đó nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ chính là nàng ấy.
Nghĩ đến có khả năng này, cả người Vũ Văn Huyền Băng nhịn không được rung động, giống như áp chế vui sướng thật lớn. Nói xong, hắn đứng lên, động tác đột ngột và kịch liệt khiến ấm tử sa màu trắng điêu khắc khéo léo trên bàn rung động không thôi, rồi rớt xuống đất vỡ nát, nước trà cũng hắt bắn tung tóe ra, rơi trên người hắn.
Mà Vũ Văn Huyền Băng không chút nào để ý đến, chỉ kích động không thôi thẳng tắp nhìn Khuynh Thành, lại như nhớ tới cái gì, lập tức từ trong lòng lấy ra tờ giấy, sau đó thật cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Khuynh Thành, thanh âm run rẩy hỏi: "Nhận ra nữ tử trong bức hoạ này không? Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày đó có phải là nàng ấy hay không? Còn nữa Vãn Ca muội muội trong miệng ngươi có phải là nàng ấy hay không?”
Khuynh Thành không rõ người đàn ông áo tím trước mắt vì sao đột nhiên trở nên kích động kinh hỉ như thế.... Thất thố, hơn nữa dáng vẻ và biểu tình của hắn dường như cũng không giống như muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, giống như là yêu say đắm Vãn Ca muội muội, lại cùng Vãn Ca muội muội trải qua một hồi sinh ly tử biệt đau triệt nội tâm vậy.
Trong lòng tuy có trăm điều khó hiểu, nhưng suy nghĩ lại, Khuynh Thành vẫn theo lời hắn, nhìn đến nữ tử trong bức tranh kia. Nhìn kỹ, nàng cảm thấy giật mình nhưng sau đó ánh mắt cũng chuyển sang bình thản nhẹ nhàng. Cô gái tuyệt sắc với ống tay áo nhẹ nhàng bay lượn trong bức tranh không phải là Vãn Ca muội muội sao? Hình tượng nữ tử trong bức tranh rất thật, giống như nàng đang đối diện với ngươi tung bay nhảy múa, nụ cười như mây trôi, kiều mị xinh đẹp như ao xuân, ngay cả tư thái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra vẻ thoát trần giống như tiên trên trời, tất cả đều được hoạ thật cẩn thận sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh có tình cảm sâu sắc đối với nàng ấy.
“Sao ngươi có bức họa của Vãn Ca muội muội? Ngươi và Vãn Ca muội muội cùng với Mặc nhạc công rốt cuộc có quan hệ gì? Theo thần sắc kích động mừng rỡ của ngươi vừa rồi và bức hoạ này xem ra ngươi không giống người muốn đưa Vãn Ca muội muội vào chỗ chết.” Khuynh Thành kinh hãi nghi ngờ không xác định được nói, người đàn ông áo tím trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống kẻ thù của Vãn Ca muội muội, chẳng lẽ lúc trước là mình nghĩ lầm rồi? Có lẽ hắn chỉ là thuần túy muốn biết tin tức của Vãn Ca muội muội, cũng không có ý mưu hại nàng ấy và Mặc nhạc công?
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản công tử làm sao có thể hại nàng ấy!” Vũ Văn Huyền Băng thật cẩn thận thu hồi bức họa, lại thả vào ngực mình, che dấu vẻ kích động gần như thất thố, tỏ ra vẻ lạnh băng như lúc trước. "Nói cho bản công tử biết bây giờ nàng đang ở đâu? Đem tất cả những gì ngươi biết về nàng nói cho bản công tử, bản công tử lập tức không làm khó ngươi nữa. Ngươi yên tâm đi, bản công tử tuyệt đối sẽ không hại nàng, bản công tử hiện giờ chỉ muốn tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải tìm được nàng. Nàng đối với bản công tử mà nói rất quan trọng, cũng có thể nói không thể thiếu.”
“Thật vậy sao? Công tử thật sự sẽ không hại Vãn Ca muội muội?” Khuynh Thành mắt cũng không chớp nghênh hướng con ngươi đen sắc bén lạnh như băng của Vũ Văn Huyền Băng, giống như đang chứng thực rốt cuộc lời nói của hắn là thật hay giả, nhìn hồi lâu như trước nàng cũng nhìn không ra cái gì, chỉ có ngẫu nhiên tiết lộ ra vẻ chân thành cùng thâm tình.
“Đương nhiên!” Vũ Văn Huyền Băng khẽ gật đầu. Trên đời này hắn có thể làm hại bất luận kẻ nào, nhưng sẽ không hại đến nàng, hắn chỉ biết hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đem nàng giành về tay, sau đó khóa chặt ở bên người chính mình. Vốn tưởng rằng kiếp này mình cũng sẽ không yêu bất kỳ nữ tử nào, nhưng khi biết được nàng đã chết thì nỗi đau đau đớn thấu tim kia trong nháy mắt không tự chủ được lan khắp toàn thân, làm cho mình tuyệt vọng bi thống, gần như muốn hít thở không thông, có một đoạn thời gian thật dài hắn cảm giác cuộc đời mình bỗng trở nên mờ mịt, sống không có ý nghĩa.
Khi đó hắn mới hiểu được, thì ra hắn đã trong vô thức yêu cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia, nhưng lại yêu thật sự sâu rất sâu, sâu đến nỗi hắn cũng nói không rõ, chỉ biết là cái chết của nàng mang đi tất cả hy vọng của hắn, làm cho đời hắn từ nay về sau trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng làm cho hắn càng hận Long Ngự Tà, thề muốn tiêu diệt Long Đằng quốc, sau đó giết chết hắn ta.
“Mau nói cho bản công tử biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?” Vũ Văn Huyền Băng che giấu tâm tư, có chút vội vàng hỏi. Nếu nàng không chết, vậy mình phải ra tay chiếm lợi thế trước, không thể để cho Long Ngự Tà biết được tin tức rồi lại đến tranh với mình. "Nói mau, ta nhất định phải tìm được nàng!”
Khuynh Thành thấy dáng vẻ hắn quả thật không giống như là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, trầm ngâm một lát, mới nói: "Công tử, kỳ thật ta cũng không biết nhà Vãn Ca muội muội ở đâu, ta có thể cùng vãn Ca muội muội quen biết cũng là bởi vì phu quân của muội ấy từng là nhạc công của ta. Đêm đó Mặc nhạc công bị người ta ám sát, sau khi bị thương được ta cứu, sau đó Vãn Ca muội muội đến Mỹ Nhân lâu tìm Mặc nhạc công, chúng ta đã quen nhau lúc đó. Ngày hôm sau Vãn Ca muội muội lại đến thì vừa vặn gặp lúc ta và Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu tỷ thí, mắt thấy ta sẽ thua Mị Cơ, vãn Ca muội muội muốn đền đáp ân cứu giúp của ta với Mặc nhạc công, cho nên đã giả dạng hình dáng của ta thay ta ra sân khấu tỷ thí, sau đó đã thật sự giúp ta đánh bại Mị Cơ bảo vệ danh hiệu hoa khôi đệ nhất Phượng thành. Ta cũng chỉ biết có vậy, trừ lần đó ra cũng không còn lần nào nữa, ta cũng chưa bao giờ hỏi qua Vãn Ca muội muội ở đâu, càng không biết bây giờ bọn họ như thế nào. Đêm đó Mặc nhạc công dạy ta một khúc cuối cùng, ngày hôm sau được Vãn Ca muội muội đón đi rồi, hai người họ cũng không còn đến Mỹ Nhân lâu nữa.”
"Phu quân? Ngươi nói nàng đã có chồng” Vũ Văn Huyền Băng lẳng lặng nghe xong, chỉ cảm thấy hai chữ 'phu quân' này càng chói tai, mắt lạnh xinh đẹp nguy hiểm híp lại, lồng ngực hơi hơi phập phồng cho thấy hắn cực lực áp chế tức giận! "Phu quân của nàng là nhạc công của ngươi?” Cô gái nhỏ chết tiệt, lúc trước là phi tử của Long Ngự Tà, bây giờ lại gả cho người đàn ông khác! Hừ! Nàng chỉ có thể là của hắn! Người đàn ông của nàng chỉ có thể là chính mình!
“Đúng vậy, phu quân của Vãn Ca muội muội là nhạc công của ta.” Khuynh Thành gật gật đầu, hơi ngừng lại nghi ngờ nói "Nếu công tử quen biết Vãn Ca muội muội, vì sao không biết muội ấy đã gả cho người khác?”
“Chuyện này không cần ngươi quản! Cứ làm tốt vị trí hoa khôi của ngươi đi, không được phép nói với bất kỳ kẻ nào chuyện ngươi từng gặp Vãn Ca, nếu không ngươi và nàng ấy đều sẽ có phiền toái, hiểu chưa?”
Vũ Văn Huyền Băng liếc mắt cảnh cáo Khuynh Thành một cái, lập tức xoay người rời khỏi Khuynh Thành các. Lời của Khuynh Thành lúc nãy không giống như là nói dối, hẳn là thật sự không biết tin tức hiện giờ và chỗ ở của cô gái nhỏ kia, vậy hắn cũng không cần thiết tiếp tục khó xử nàng ta.
Bất quá, khiến hắn kinh hỉ là nàng vẫn còn sống, nàng không chết, nàng may mắn còn sống.... A, chỉ cần nàng còn ở lại trên đời này, như vậy một ngày nào đó mình sẽ tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải là người đầu tiên tìm được nàng!
Nàng, hẳn là còn ở phượng thành rồi!!!
Thiên Ma cung.
Trong phòng nghị sự, bốn người Thanh Trạch, Chu Triệt, Bạch Thi và Huyền Tân đang vẻ mặt ngưng trọng thương thảo sự tình. Bóng đêm bên ngoài đen đậm như mực, giống như biểu tình thâm trầm nghiêm nghị trên mặt bọn họ giờ phút này.
“Thanh Trạch, hiện giờ giáo chủ đang bế quan, nếu nhân sĩ các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công vào trong giáo, chỉ sợ chúng ta không thể ứng phó được. Trong các đại môn phái cũng có không ít cao thủ, bọn người này cũng có thể xếp vào hàng thập đại cao thủ trong giang hồ.” Chu Triệt có chút lo lắng nói, hai ngày trước nhận được tin tức, trong chốn võ lâm không ít bang phái tụ họp lại, bảo là muốn thay trời hành đạo diệt Thiên Ma giáo bọn họ. A, nói cho cùng, cái gì mà thay trời hành đạo, hủy diệt ma giáo, chỉ sợ đều là hướng về phía hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp của giáo chủ mà đến thôi.
Cho tới nay, hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp đều là chí bảo, mọi người trong võ lâm luôn muốn chiếm lấy làm của riêng. Bởi vì có hai thứ này, một khi học được toàn bộ võ công bên trong, tất nhiên sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất, lúc đó nếu là người có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ thì việc này cũng không còn là việc khó khăn gì.
“Sợ cái gì, Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bố trí không phải dễ dàng phá như vậy, những tên võ lâm bại hoại làm loạn muốn xông vào cũng không phải dễ dàng như vậy!” Thanh Trạch khinh thường hừ hừ, dường như cũng không đem cái gọi là nhân sĩ võ lâm chính phái để vào mắt. "Hơn nữa, xông vào thì thế nào? Đến một người chúng ta giết một người, đến hai người chúng ta sẽ giết một đôi, nhất định phải khiến bọn họ có đến mà không có về!”
"Đúng, thanh Trạch nói đúng! Dám có can đảm dòm ngó chí bảo của Thiên Ma giáo chúng ta, còn cần phải giữ được tính mạng mới được!” Huyền Tân nhún vai, phụ hoạ theo đuôi nói. "Bọn chuột nhắt này, cho là liên thủ lấy nhiều lấn ít, thiên Ma giáo chúng ta sợ bọn họ sao?”
“Nói là nói vậy, bất quá chúng ta vẫn phải bố trí phòng ngự cho tốt trước, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Bạch Thi vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng nói tà mị lạnh như băng từ cửa phòng truyền vào.
"Mấy người các ngươi đang thảo luận cái gì vậy? Cái gì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất? Trong giáo xảy ra chuyện gì?”
“Giáo chủ, sao người xuất quan sớm vậy? Không phải còn năm ngày nữa sao?” Mấy người nghe được giọng nói quen thuộc, không khỏi đồng thời quay đầu lại, đứng dậy kinh hỉ đón Hàn Kỳ Hiên đi vào đại sảnh.
“Thiên Ma công bổn tọa đã đột phá cửa ải cuối cùng sớm, tiếp tục bế quan cũng vô dụng, dĩ nhiên là xuất quan sớm.” Hàn Kỳ Hiên lướt mắt mấy người một cái, vân đạm phong khinh nói, cũng không vì mình luyện thành Thiên Ma công mà có vui sướng.
Nhưng thật ra bốn người bọn Thanh Trạch nghe vậy lập tức biểu lộ sợ hãi lẫn vui mừng, đều vì giáo chủ của mình cao hứng. Lần đó giáo chủ vì cứu hoàng thượng mà trúng kịch độc ‘Tuyệt sát’, sau đó bế quan tu luyện, lại lấy Hồi Xuân dược của thần y làm thuốc tắm trị liệu, nhưng cuối cùng vẫn chưa đem được dư độc trong cơ thể giải triệt để, lần đó khi giáo chủ xuất quan sợ bọn họ lo lắng, cho nên lừa bọn họ nói dư độc trong cơ thể mình đều được giải hết, mà mấy người bọn họ nghe qua cũng đã tin tưởng.
Nhưng, ba tháng trước, giáo chủ đột nhiên hộc máu, mời thần y đến khám bệnh, mới biết giáo chủ là vì Luyến phi chết mà ưu tư cực kỳ bi thương, tâm lực cạn kiệt, nên khiến cho dư độc trong cơ thể lại tái phát. Thần y nói giáo chủ đã không còn thuốc để chữa trị, chỉ có bế quan tu luyện thiên ma công chí cương chí dương, hơn nữa phải đột phá cửa ải cuối cùng, đem dương khí tinh thuần tối thượng dung hoà với tâm huyết của mình, lấy tinh khí đem dư độc bức ra bên ngoài cơ thể.
“Giáo chủ, thiên ma công của người thật sự đột phá cửa ải cuối cùng sao? Lần này không có lại gạt chúng thuộc hạ chứ?” Thanh Trạch thu lại sắc vui mừng đầy mặt, có chút cẩn thận hỏi. Thần y đã nói, nếu giáo chủ hộc máu ngã xuống đất một lần nữa giống như lần trước, thì chắc chắn sẽ chết, điều này làm cho bốn người bọn họ có thể nào không lo lắng đây?
"Yên tâm đi, lần này thật sự là không có lại lừa các ngươi. Nếu không tin, ngày mai các ngươi cứ việc đến hỏi thần y.” Hàn Kỳ Hiên biết bốn người bọn họ thật tình lo lắng cho mình, cũng không làm mặt lạnh nữa. Lần trước hắn xuất quan sớm là do đột nhiên dự cảm mãnh liệt có chuyện không tốt xảy ra, tâm thần không yên không thể tập trung luyện công, cho nên mới không hoàn toàn giải sạch dư độc. Quả nhiên, sau khi xuất quan thì biết vật nhỏ hắn yêu đã chết...
“Đúng rồi, vừa rồi ta hỏi các ngươi vẫn chưa trả lời đấy? Ta bế quan ba tháng này, trong giáo có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày hỏi. Lúc nãy mới vừa vào cửa thấy một đám bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, không cần nghĩ cũng biết trong giáo đích thị là đã có chuyện.
“Bẩm giáo chủ, tạm thời còn chưa có chuyện gì xảy ra, bất quá chúng thuộc hạ nhận được tin, những ngày gần đây các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công Thiên Ma giáo chúng ta, mỹ danh viết là thay trời hành đạo.” Chu Triệt có chút căm giận nói.
“Thay trời hành đạo?” Hàn Kỳ Hiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút cười yếu ớt lạnh như băng trào phúng. "Chỉ sợ hướng về phía hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp của Thiên Ma giáo ta mà đến mới là thật, một đám chuột nhắt ra vẻ đạo mạo vô sỉ! Để cho bọn họ cứ việc phóng ngựa lại đây, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh lấy đi được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp!”
“Lần này nhất định phải cho bọn họ một bài học máu tanh. Không phải bọn họ cứ khoe khoang rùm beng mình là danh môn chính phái, võ lâm chính đạo, mà chửi bới Thiên Ma giáo chúng ta là tà phái, mất sạch nhân tính, giết người không chớp mắt sao? Ô danh này cũng không biết chúng ta đã gánh chịu bao nhiêu năm, lần này chúng ta phải khiến cho nó trở thành sự thực một lần!” Bạch Thi lạnh giọng nói, trên mặt hiển thị rõ vẻ độc ác.
"Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện gì khác không?" Hàn Kỳ Hiên dương dương tự đắc tự rót cho mình ly trà, nhàn nhã đưa lên miệng uống, không hề đem việc sắp bị các đại môn phái võ lâm liên hợp vây công để ở trong lòng. "Đúng rồi, Trần nhi thế nào? Mấy tháng này ta không ở một bên đốc thúc, Trần nhi có chăm chú luyện công hay không?”
“Giáo chủ yên tâm, Trần nhi có chút hiểu chuyện, mỗi ngày đều là sớm rời giường chăm chỉ luyện công, nhưng buổi tối vẫn thường thường khóc lớn tỉnh lại, la hét ầm ĩ muốn tỷ tỷ, mỗi lần đều do mấy người chúng thuộc hạ thay nhau an ủi, dỗ một hồi lâu mới có thể lại đi vào giấc ngủ.” Thanh Trạch vừa nói vừa thở dài lắc lắc đầu, thật sự là thương tiếc Trần nhi, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau lòng khóc lớn tỉnh lại của nó đều làm hắn đau lòng không thôi. Haiz…!
Nói đến Trần nhi, thanh Trạch bất giác lại nghĩ tới một chuyện khác, thích thú bẩm báo: “Giáo chủ, hoàng thượng dường như đã tra ra Trần nhi ở nơi này của chúng ta, hai ngày trước thuộc hạ phát hiện có không ít ám vệ muốn xâm nhập Thiên Ma giáo chúng ta, chẳng qua bị Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bày ra ngăn lại mà thôi. Lần này hoàng thượng còn phái đến Đường chủ Ưng đường Báo - Minh Lôi và Minh Điện, ám vệ chừng trăm người, có thể cho thấy hoàng thượng đã xác định Trần nhi bị chúng ta cướp đi, muốn cứu Trần nhi đem đi. Bốn Đường chủ ám vệ của hoàng thượng cũng đều không phải hạng người vô dụng, bát quái trận vây được bọn họ nhất thời, nhưng chỉ sợ khó lâu dài, có lẽ ít ngày nữa sẽ phá trận xâm nhập vào trong giáo, chúng ta vẫn nên làm tốt phòng bị trước khi bọn họ xông vào.”
“A, không sợ chết cứ để cho bọn họ đến! Lúc này bổn toạ muốn thống thống khoái khoái đại khai sát giới một trận, bổn tọa cũng không quan tâm sẽ chết bao nhiêu người! Dù có máu chảy thành sông hài cốt thành chồng thì thế nào? Tất cả đều là bọn họ gieo gió gặt bão, tự tìm đường chết!” Hàn Kỳ Hiên lãnh khốc tuyệt tình cười nhạo nói, mang nụ cười tàn nhẫn khát máu trên mặt.
Từ sau khi vật nhỏ hắn yêu chết đi, hắn đã thấy mình giống như bị toàn bộ thế giới phụ bạc vứt bỏ, bắt đầu trở nên oán hận tất cả. Ngoại trừ sống chết của một vài người hắn còn có thể tiếc rẻ, bất kỳ kẻ nào khác cùng với bất cứ chuyện gì hắn đều thờ ơ.
“Được rồi, đêm đã khuya, mấy người các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi. Trời sập xuống đều có bổn tọa thay các ngươi đỡ lấy, các ngươi cũng không cần phiền lòng sầu lo. Hơn nữa, trời cũng không sập đâu!” Còn có cái gì có thể làm cho hắn đau lòng hơn so với vật nhỏ chết đi sao? Chỉ sợ trời sập xuống cũng bất quá như thế thôi.
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên thê lương lạnh lùng cười, đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự, chuẩn bị đến phòng Trần nhi nhìn một cái.
Đẩy cửa vào, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong nghênh diện mà đến. Vừa đem ngọn đèn mờ mờ thắp sáng chút, đã nhìn thấy Trần nhi nước mắt đầy mặt khóc lớn tỉnh lại.
Hàn Kỳ Hiên căng thẳng trong lòng, cuống quýt đi tới bên giường, đem Trần nhi bế lên, vuốt tay nhỏ bé lạnh lẽo của nó, càng thêm đau lòng, bất giác dịu dàng nói: “Trần nhi ngoan, đừng khóc, không phải gặp ác mộng rồi chứ? Có sư phụ ở đây, Trần nhi không cần phải sợ!”
“Sư phụ trứng thối, người đã đến rồi? Người đã nhiều ngày không tới thăm Trần nhi rồi, có phải ngay cả người cũng không cần Trần nhi hay không?” Nguyệt Vãn Trần một đầu nhào vào lồng ngực ấm áp của Hàn Kỳ Hiên, tay nhỏ bé ôm chặt cổ của nó, khóc đến càng đau lòng, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, rất nhanh đã đem quần áo trước ngực Hàn Kỳ Hiên làm ướt một mảng lớn.
“Trần nhi lại đang nói bậy phải không? Sư phụ làm sao có thể không nhớ con chứ? Trần nhi nhu thuận lại thông minh như thế, sư phụ thương con còn không kịp mà, vĩnh viễn cũng sẽ không không cần Trần nhi. Ngoan, đừng khóc nữa, sau này mỗi ngày sư phụ đều ở cạnh Trần nhi, mỗi ngày đều cùng con luyện công được không?”
“Được, sư phụ trứng thối nói chuyện có thể coi là toán đếm, nhưng không được lừa Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nghe vậy nâng lên đầu nhỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Kỳ Hiên, thấy hắn gật đầu cam đoan mới yên lòng.
Khóc thút thít hai cái, Nguyệt Vãn Trần lại khóc ròng nói: “Sư phụ trứng thối, Trần nhi nhớ tỷ tỷ, Trần nhi đã rất nhiều ngày rất nhiều ngày không nhìn thấy tỷ tỷ.... Hu hu hu... Sư phụ trứng thối, người không phải nói tỷ tỷ xuất môn có chút việc sao, sau khi làm xong rất nhanh sẽ trở về đón Trần nhi đấy sao? Nhưng vì sao đã nhiều ngày trôi qua rồi, tỷ tỷ vẫn chưa trở lại? Hu hu hu... Tỷ tỷ có phải không cần Trần nhi rồi hay không? Có phải vì Trần nhi không nghe lời, cho nên tỷ tỷ không hề thích Trần nhi hu hu hu.. Nhưng Trần nhi vẫn luôn rất biết nghe lời, Trần nhi không có chọc tỷ tỷ tức giận, Trần nhi cũng không có nghịch ngợm gây sự hay tùy hứng, tỷ tỷ vì sao không cần Trần nhi nữa. Hu hu hu.. Tỷ tỷ, Trần nhi muốn tỷ tỷ.”
"Trần nhi ngoan, tỷ tỷ con cũng thương con như sư phụ, tuyệt đối sẽ không bỏ lại Trần nhi, càng sẽ không không cần Trần nhi. Trần nhi phải tin sư phụ, tỷ tỷ con rất nhanh sẽ trở về, chờ Trần nhi lại lớn lên một chút, võ công học được càng nhiều một chút, tỷ tỷ con khẳng định sẽ đã trở lại.” Hàn Kỳ Hiên cưỡng chế bi thương trong lòng, miễn cưỡng cười nói. Dứt lời, lại đem đầu của mình vùi sâu vào hõm vai bé nhỏ yếu ớt của Trần nhi, không cho nó nhìn thấy nước mắt đang muốn chảy xuống trong mắt mình.
Hắn cũng chỉ có thể nói như vậy, chỉ có thể một lần lại một lần nói dối để lừa gạt Trần nhi như vậy.
Hắn có thể nói với Trần nhi, tỷ tỷ của nó đã chết sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, vật nhỏ hắn yêu đã vĩnh viễn bỏ lại nó và chính mình, không bao giờ trở về nữa sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, tỷ tỷ của nó, vật nhỏ mình thích, đã cùng bọn họ âm dương cách biệt, từ nay về sau sống chết hai nơi sao?
Trần nhi nó có thể hiểu được cái gì gọi là chết, hàm nghĩa cái gì gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền đi khắp chỗ, hai nơi mờ mịt đều không gặp sao? Không, Trần nhi chắc là không hiểu được. Nếu không lúc đó mình cũng sẽ không lừa gạt nó, nói vật nhỏ chỉ xuất môn có chuyện rất quan trọng muốn đi làm, tạm thời giao nó cho mình chiếu cố một thời gian, đợi vật nhỏ làm xong chuyện sẽ trở về đón nó. Nếu không dỗ Trần nhi như vậy, chỉ sợ nó lại ngày đêm khóc rống không ngừng?
“Sư phụ trứng thối, chúng ta bây giờ đi luyện công được không? Trần nhi sớm một chút luyện tốt võ công, tỷ tỷ có thể sớm một chút trở lại.” Nguyệt Vãn Trần nói xong, vội vàng rời khỏi lồng ngực Hàn Kỳ Hiên, muốn đứng dậy xuống giường, lại bị Hàn Kỳ Hiên kéo lại.
“Trần nhi, bây giờ là đêm khuya, là thời gi¬an ngủ, luyện võ công cũng phải chờ trời sáng đã.” Lòng Hàn Kỳ Hiên chua xót, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, thương yêu lau đi một giọt nước mắt cuối cùng, lại dỗ nói, "Trần nhi ngủ ngon, bằng không sẽ vĩnh viễn cũng không lớn. Nếu Trần nhi chưa trưởng thành, cho dù Trần nhi học được võ công nhiều hơn nữa, tỷ tỷ của con cũng sẽ không trở về, hiểu rõ không”
“Sư phụ trứng thối, vậy Trần nhi phải làm sao mới có thể mau mau lớn lên?” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, vẻ mặt chờ mong nhìn phía Hàn Kỳ Hiên.
“Chỉ cần Trần nhi ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, không hề khóc rống, mỗi ngày đều kiên trì tiếp như vậy, tự nhiên rất nhanh sẽ lớn lên.” Hàn Kỳ Hiên cười cười, thẳng thắn nói.
"Được, vậy Trần nhi nghe lời, bây giờ ngủ ngon đây. Nguyệt Vãn Trần nhanh chóng ngoan ngoãn nằm xuống, tay nhỏ bé lại chặt chẽ lôi kéo ống tay áo Hàn Kỳ Hiên không buông. "Sư phụ trứng thối, người không thể đi nha, Trần nhi muốn người ở đây coi chừng con, Trần nhi ngủ người cũng không thể đi nha!”
“Được, sư phụ không đi, sư phụ ở chỗ này coi chừng Trần nhi, luôn coi chừng Trần nhi.” Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa giúp Nguyệt Vãn Trần kéo tốt góc chăn.
Thẳng đến Trần nhi nhắm mắt lại nặng nề ngủ, khóe miệng gợi lên cười yếu ớt của Hàn Kỳ Hiên mới chậm rãi tan đi, mà bi thống thê tuyệt dày đặc ở đáy mắt làm sao cũng không giảm được, tựa như bóng đêm đen đặc kia, từ từ sâu nồng sâu thẳm...
Cùng trời cuối đất, nhân gi¬an bầu trời, sống chết hai nơi ngơ ngẩn!
Hàn Kỳ Hiên lẩm bẩm thì thào. Đau lòng nhắm mắt lại, cuối cùng nhịn không được nước mắt trong suốt ở khóe mắt chậm rãi chảy xuống…
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ được trạm khắc hoa văn tinh mỹ rọi vào bên trong, tạo nên một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng óng ánh. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm đung đưa bay lượn. Trên bàn trúc đặt một cái lư hương tinh xảo bằng mã não, phả ra từng đợt từng đợt khói hương thơm nhè nhẹ lượn lờ, thơm ngát cả căn phòng.
Vũ Văn Huyền Băng mặc hoa phục màu tím ngồi bên bàn gỗ đàn hương, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, ngón tay trắng nõn nhỏ dài qua lại vuốt vuốt ly trà ngọc Dương Chi nắm trong tay, khuôn mặt tuấn tú tà lạnh trong hơi nước lượn lờ càng có vẻ hư vô bí hiểm.
“Khuynh Thành cô nương, bản công tử hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nữ tử áo trắng giúp cô nương đả bại Mị Cơ, giành được vị trí hoa khôi, đến cùng là người nào? Nhà ở đâu?”
Vũ Văn Huyền Băng đặt chén trà xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tà mị âm hiểm, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm, đầy sắc bèn nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành đang ngồi đối diện.
“Cô nương tốt nhất nên nghĩ thông suốt rồi trả lời, nếu không, đừng trách bản công tử đối với cô nương không khách sáo!”
Khí lạnh trong lời nói kia làm cho Khuynh Thành nhịn không được âm thầm kinh hãi, đôi mắt trong như nước hồ thu cùng Vũ Văn Huyền Băng nhìn nhau trong chốc lát, lập tức không tự chủ được bại trận, không dám cùng ánh mắt lạnh như băng quá mức sắc bén kia nhìn nhau nữa.
Đắn đo một hồi lâu, Khuynh Thành lại ngẩng đầu lên, vẫn giả ra vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được nói: “Vị công tử này, ta thật sự không hiểu lời kia của ngài là có ý gì. Tỷ thí với Mị Cơ cô nương vẫn luôn là ta, làm sao có nữ tử áo trắng? Ngày ấy ta hát một khúc ‘Thần thoại’, vừa rồi cũng đã hát cho công tử nghe rồi, còn có ‘Lạc Thần phú’ ngày ấy làm, vừa rồi cũng đã viết cho công tử xem. Ta thật sự không rõ, vì sao công tử vẫn nghi ngờ ta, sao lại nói tỉ thí với Mị Cơ là một người hoàn toàn khác?”
Trong giọng nói của Khuynh Thành tuy có không vui nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mặt Vũ Văn Huyền Băng, đáy lòng cũng có chút chột dạ và kinh hoảng. Chỉ có thể cúi đầu, nâng chung trà lên nhấp nhẹ để che dấu bất an cùng chột dạ của mình.
Nàng không biết vị công tử đột nhiên tới chơi này rốt cuộc là ai, nhưng từ cách ăn mặc quý giá kia, cùng với ngông cuồng bá đạo và khí chất tao nhã tôn quý toát ra, có thể thấy được thân phận hắn bất phàm, không giàu cũng quý. Chẳng qua là cũng ngẫu nhiên ẩn hiện chút âm hiểm và cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng kia, khiến trực giác cho nàng biết, người đàn ông xa lạ cực kỳ tuấn tú này là một người thập phần nguy hiểm cùng tàn nhẫn. Nàng sợ hắn sẽ có mưu kế gì hoặc có điều gì bất lợi với Vãn Ca muội muội, cho nên, nàng mới không chịu thừa nhận tỷ thí với Mị Cơ là một người khác hoàn toàn.
Cũng may về phương diện âm luật trình độ của nàng cũng giỏi, ca khúc mang phong cách độc đáo của Vãn Ca muội muội tỷ thí ngày đó nàng chỉ nghe một lần là học được, mà bài ‘Lạc Thần phú’ bởi vì nàng cực kỳ thích cho nên cũng âm thầm ghi lại. Vừa rồi vị công tử này muốn nàng hát bài hát đó, ngâm tụng bài thơ phú đó, nàng đều ứng phó không lộ chút sơ hở nào. Nàng không hiểu, vì sao vị công tử này vẫn chưa tin nàng, còn một mực chắc chắn ngày đó tỷ thí với Mị Cơ tuyệt đối không phải mình, mà là một người khác hoàn toàn.
Trước đó cũng có một người áo đen nhiều lần chạy tới chất vấn mình nữ tử áo trắng ngày ấy tỷ thí với Mị Cơ rốt cuộc là ai, chỉ là mỗi một lần đều bị mình trấn định tự nhiên lừa dối. Không ngờ hôm nay lại có một công tử áo tím thoạt nhìn không đơn giản, vừa mở miệng cũng là hỏi tin tức của Vãn Ca muội muội. Chẳng qua là lần này mặc cho mình giải thích thế nào, chứng minh như thế nào, hắn cũng không tin nữ tử áo trắng ngày đó chính là mình.
Hắn đến cùng là đã biết những gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Người đàn ông áo đen lúc trước là cùng một phe với hắn sao? Vì sao hắn muốn thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội? Chẳng lẽ là ham sắc đẹp của Vãn Ca muội muội, hay là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công?
Nghĩ đến mưu hại, Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến đêm đó Mặc nhạc công bị người ta đuổi giết mà bị thương, chẳng lẽ người đuổi giết Mặc nhạc công là vị công tử áo tím trước mắt này? Bằng không hắn vội vàng thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội để làm gì?
Khuynh thành càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, dường như cũng đã khẳng định người đàn ông áo tím trước mắt này là kẻ thù của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công.
Tóm lại, mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối không thể đem tin tức Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công nói ra được, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận ngày đó tỷ thí với Mị Cơ chính là Vãn Ca muội muội. Nàng tuyệt đối không thể hại hai người bọn họ.
"Ha ha, thật không, Khuynh Thành cô nương thật sự không biết lời của bản công tử có ý gì sao?” Vũ Văn Huyền Băng cười nhưng tâm không cười, liếc nhìn Khuynh Thành đang khẽ cúi đầu, bỗng nhiên biến sắc, tay dùng sức một cái, ly trà Ngọc Dương Chi đắt tiền lập tức bị hắn bóp nát. "Khuynh Thành cô nương, bản công tử đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình không biết quý trọng, cũng đừng nên trách ta.”
Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó giọng nói âm hàn lập tức phân phó: “Huyền Ảnh, đem nữ tử không biết tốt xấu này mang về Diên Chí môn, các loại thủ đoạn giày vò đều tiếp đón, không cần thương hương tiếc ngọc! Sau khi nàng ta biến mất, để Mị Cơ đến đây thế thân đi!”
Vừa dứt lời, đã thấy một bóng đen như quỷ mị hư vô nhanh chóng tiến vào, đó chính là Huyền Ảnh vẫn ẩn mình ở chỗ tối.
Khi Khuynh Thành thấy rõ người tới không khỏi hoảng sợ, lại nghe đến người đàn ông áo tím dường như muốn tra tấn mình đến chết, bất giác vừa kinh vừa sợ, nhất thời kích động phẫn nộ không suy nghĩ lớn tiếng thét hỏi: “Các người quả nhiên là cùng một phe? Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với các người, các người lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết như vậy? Lúc trước ám sát Mặc nhạc công không thành, bây giờ lại đến chỗ này của ta ép hỏi nơi bọn họ biến mất? Ta nói cho các ngươi biết, ta có chết cũng sẽ không nói cho các người biết tin tức của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công đâu! Các ngươi chết tâm đi!”
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt oán hận trừng mắt Huyền Ảnh, lúc trước người áo đen nhiều lần đến hỏi Vãn Ca muội đó là hắn, hắn và người đàn ông áo tím quả nhiên là một phe.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Vãn Ca muội muội? Vừa rồi ngươi gọi như vậy phải không? Ta không nghe lầm có phải hay không?.” Vũ Văn Huyền Băng không nghe được những gì Khuynh Thành nói sau đó, hắn chỉ sâu sắc bắt được từ ‘Vãn Ca', cái tên mà cuộc đời này cũng khó khăn phai mờ trong đầu mình. "Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày ấy quả nhiên không phải ngươi, nàng ấy gọi là Vãn Ca đúng không? Nàng ấy thật sự gọi là Vãn Ca đúng không?” Nghĩ nữ tử áo trắng kia và cô gái nhỏ kia có đủ loại tương tự, nghĩ đến vòng ngọc tím độc nhất vô nhị trên cổ tay kia, nghĩ nàng cũng gọi tên giống như đúc, Vãn Ca... hay là... Hay là cô gái nhỏ dung mạo tuyệt thế đáng yêu kia không có chết, hay là ngày đó nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ chính là nàng ấy.
Nghĩ đến có khả năng này, cả người Vũ Văn Huyền Băng nhịn không được rung động, giống như áp chế vui sướng thật lớn. Nói xong, hắn đứng lên, động tác đột ngột và kịch liệt khiến ấm tử sa màu trắng điêu khắc khéo léo trên bàn rung động không thôi, rồi rớt xuống đất vỡ nát, nước trà cũng hắt bắn tung tóe ra, rơi trên người hắn.
Mà Vũ Văn Huyền Băng không chút nào để ý đến, chỉ kích động không thôi thẳng tắp nhìn Khuynh Thành, lại như nhớ tới cái gì, lập tức từ trong lòng lấy ra tờ giấy, sau đó thật cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Khuynh Thành, thanh âm run rẩy hỏi: "Nhận ra nữ tử trong bức hoạ này không? Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày đó có phải là nàng ấy hay không? Còn nữa Vãn Ca muội muội trong miệng ngươi có phải là nàng ấy hay không?”
Khuynh Thành không rõ người đàn ông áo tím trước mắt vì sao đột nhiên trở nên kích động kinh hỉ như thế.... Thất thố, hơn nữa dáng vẻ và biểu tình của hắn dường như cũng không giống như muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, giống như là yêu say đắm Vãn Ca muội muội, lại cùng Vãn Ca muội muội trải qua một hồi sinh ly tử biệt đau triệt nội tâm vậy.
Trong lòng tuy có trăm điều khó hiểu, nhưng suy nghĩ lại, Khuynh Thành vẫn theo lời hắn, nhìn đến nữ tử trong bức tranh kia. Nhìn kỹ, nàng cảm thấy giật mình nhưng sau đó ánh mắt cũng chuyển sang bình thản nhẹ nhàng. Cô gái tuyệt sắc với ống tay áo nhẹ nhàng bay lượn trong bức tranh không phải là Vãn Ca muội muội sao? Hình tượng nữ tử trong bức tranh rất thật, giống như nàng đang đối diện với ngươi tung bay nhảy múa, nụ cười như mây trôi, kiều mị xinh đẹp như ao xuân, ngay cả tư thái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra vẻ thoát trần giống như tiên trên trời, tất cả đều được hoạ thật cẩn thận sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh có tình cảm sâu sắc đối với nàng ấy.
“Sao ngươi có bức họa của Vãn Ca muội muội? Ngươi và Vãn Ca muội muội cùng với Mặc nhạc công rốt cuộc có quan hệ gì? Theo thần sắc kích động mừng rỡ của ngươi vừa rồi và bức hoạ này xem ra ngươi không giống người muốn đưa Vãn Ca muội muội vào chỗ chết.” Khuynh Thành kinh hãi nghi ngờ không xác định được nói, người đàn ông áo tím trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống kẻ thù của Vãn Ca muội muội, chẳng lẽ lúc trước là mình nghĩ lầm rồi? Có lẽ hắn chỉ là thuần túy muốn biết tin tức của Vãn Ca muội muội, cũng không có ý mưu hại nàng ấy và Mặc nhạc công?
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản công tử làm sao có thể hại nàng ấy!” Vũ Văn Huyền Băng thật cẩn thận thu hồi bức họa, lại thả vào ngực mình, che dấu vẻ kích động gần như thất thố, tỏ ra vẻ lạnh băng như lúc trước. "Nói cho bản công tử biết bây giờ nàng đang ở đâu? Đem tất cả những gì ngươi biết về nàng nói cho bản công tử, bản công tử lập tức không làm khó ngươi nữa. Ngươi yên tâm đi, bản công tử tuyệt đối sẽ không hại nàng, bản công tử hiện giờ chỉ muốn tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải tìm được nàng. Nàng đối với bản công tử mà nói rất quan trọng, cũng có thể nói không thể thiếu.”
“Thật vậy sao? Công tử thật sự sẽ không hại Vãn Ca muội muội?” Khuynh Thành mắt cũng không chớp nghênh hướng con ngươi đen sắc bén lạnh như băng của Vũ Văn Huyền Băng, giống như đang chứng thực rốt cuộc lời nói của hắn là thật hay giả, nhìn hồi lâu như trước nàng cũng nhìn không ra cái gì, chỉ có ngẫu nhiên tiết lộ ra vẻ chân thành cùng thâm tình.
“Đương nhiên!” Vũ Văn Huyền Băng khẽ gật đầu. Trên đời này hắn có thể làm hại bất luận kẻ nào, nhưng sẽ không hại đến nàng, hắn chỉ biết hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đem nàng giành về tay, sau đó khóa chặt ở bên người chính mình. Vốn tưởng rằng kiếp này mình cũng sẽ không yêu bất kỳ nữ tử nào, nhưng khi biết được nàng đã chết thì nỗi đau đau đớn thấu tim kia trong nháy mắt không tự chủ được lan khắp toàn thân, làm cho mình tuyệt vọng bi thống, gần như muốn hít thở không thông, có một đoạn thời gian thật dài hắn cảm giác cuộc đời mình bỗng trở nên mờ mịt, sống không có ý nghĩa.
Khi đó hắn mới hiểu được, thì ra hắn đã trong vô thức yêu cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia, nhưng lại yêu thật sự sâu rất sâu, sâu đến nỗi hắn cũng nói không rõ, chỉ biết là cái chết của nàng mang đi tất cả hy vọng của hắn, làm cho đời hắn từ nay về sau trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng làm cho hắn càng hận Long Ngự Tà, thề muốn tiêu diệt Long Đằng quốc, sau đó giết chết hắn ta.
“Mau nói cho bản công tử biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?” Vũ Văn Huyền Băng che giấu tâm tư, có chút vội vàng hỏi. Nếu nàng không chết, vậy mình phải ra tay chiếm lợi thế trước, không thể để cho Long Ngự Tà biết được tin tức rồi lại đến tranh với mình. "Nói mau, ta nhất định phải tìm được nàng!”
Khuynh Thành thấy dáng vẻ hắn quả thật không giống như là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, trầm ngâm một lát, mới nói: "Công tử, kỳ thật ta cũng không biết nhà Vãn Ca muội muội ở đâu, ta có thể cùng vãn Ca muội muội quen biết cũng là bởi vì phu quân của muội ấy từng là nhạc công của ta. Đêm đó Mặc nhạc công bị người ta ám sát, sau khi bị thương được ta cứu, sau đó Vãn Ca muội muội đến Mỹ Nhân lâu tìm Mặc nhạc công, chúng ta đã quen nhau lúc đó. Ngày hôm sau Vãn Ca muội muội lại đến thì vừa vặn gặp lúc ta và Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu tỷ thí, mắt thấy ta sẽ thua Mị Cơ, vãn Ca muội muội muốn đền đáp ân cứu giúp của ta với Mặc nhạc công, cho nên đã giả dạng hình dáng của ta thay ta ra sân khấu tỷ thí, sau đó đã thật sự giúp ta đánh bại Mị Cơ bảo vệ danh hiệu hoa khôi đệ nhất Phượng thành. Ta cũng chỉ biết có vậy, trừ lần đó ra cũng không còn lần nào nữa, ta cũng chưa bao giờ hỏi qua Vãn Ca muội muội ở đâu, càng không biết bây giờ bọn họ như thế nào. Đêm đó Mặc nhạc công dạy ta một khúc cuối cùng, ngày hôm sau được Vãn Ca muội muội đón đi rồi, hai người họ cũng không còn đến Mỹ Nhân lâu nữa.”
"Phu quân? Ngươi nói nàng đã có chồng” Vũ Văn Huyền Băng lẳng lặng nghe xong, chỉ cảm thấy hai chữ 'phu quân' này càng chói tai, mắt lạnh xinh đẹp nguy hiểm híp lại, lồng ngực hơi hơi phập phồng cho thấy hắn cực lực áp chế tức giận! "Phu quân của nàng là nhạc công của ngươi?” Cô gái nhỏ chết tiệt, lúc trước là phi tử của Long Ngự Tà, bây giờ lại gả cho người đàn ông khác! Hừ! Nàng chỉ có thể là của hắn! Người đàn ông của nàng chỉ có thể là chính mình!
“Đúng vậy, phu quân của Vãn Ca muội muội là nhạc công của ta.” Khuynh Thành gật gật đầu, hơi ngừng lại nghi ngờ nói "Nếu công tử quen biết Vãn Ca muội muội, vì sao không biết muội ấy đã gả cho người khác?”
“Chuyện này không cần ngươi quản! Cứ làm tốt vị trí hoa khôi của ngươi đi, không được phép nói với bất kỳ kẻ nào chuyện ngươi từng gặp Vãn Ca, nếu không ngươi và nàng ấy đều sẽ có phiền toái, hiểu chưa?”
Vũ Văn Huyền Băng liếc mắt cảnh cáo Khuynh Thành một cái, lập tức xoay người rời khỏi Khuynh Thành các. Lời của Khuynh Thành lúc nãy không giống như là nói dối, hẳn là thật sự không biết tin tức hiện giờ và chỗ ở của cô gái nhỏ kia, vậy hắn cũng không cần thiết tiếp tục khó xử nàng ta.
Bất quá, khiến hắn kinh hỉ là nàng vẫn còn sống, nàng không chết, nàng may mắn còn sống.... A, chỉ cần nàng còn ở lại trên đời này, như vậy một ngày nào đó mình sẽ tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải là người đầu tiên tìm được nàng!
Nàng, hẳn là còn ở phượng thành rồi!!!
Thiên Ma cung.
Trong phòng nghị sự, bốn người Thanh Trạch, Chu Triệt, Bạch Thi và Huyền Tân đang vẻ mặt ngưng trọng thương thảo sự tình. Bóng đêm bên ngoài đen đậm như mực, giống như biểu tình thâm trầm nghiêm nghị trên mặt bọn họ giờ phút này.
“Thanh Trạch, hiện giờ giáo chủ đang bế quan, nếu nhân sĩ các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công vào trong giáo, chỉ sợ chúng ta không thể ứng phó được. Trong các đại môn phái cũng có không ít cao thủ, bọn người này cũng có thể xếp vào hàng thập đại cao thủ trong giang hồ.” Chu Triệt có chút lo lắng nói, hai ngày trước nhận được tin tức, trong chốn võ lâm không ít bang phái tụ họp lại, bảo là muốn thay trời hành đạo diệt Thiên Ma giáo bọn họ. A, nói cho cùng, cái gì mà thay trời hành đạo, hủy diệt ma giáo, chỉ sợ đều là hướng về phía hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp của giáo chủ mà đến thôi.
Cho tới nay, hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp đều là chí bảo, mọi người trong võ lâm luôn muốn chiếm lấy làm của riêng. Bởi vì có hai thứ này, một khi học được toàn bộ võ công bên trong, tất nhiên sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất, lúc đó nếu là người có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ thì việc này cũng không còn là việc khó khăn gì.
“Sợ cái gì, Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bố trí không phải dễ dàng phá như vậy, những tên võ lâm bại hoại làm loạn muốn xông vào cũng không phải dễ dàng như vậy!” Thanh Trạch khinh thường hừ hừ, dường như cũng không đem cái gọi là nhân sĩ võ lâm chính phái để vào mắt. "Hơn nữa, xông vào thì thế nào? Đến một người chúng ta giết một người, đến hai người chúng ta sẽ giết một đôi, nhất định phải khiến bọn họ có đến mà không có về!”
"Đúng, thanh Trạch nói đúng! Dám có can đảm dòm ngó chí bảo của Thiên Ma giáo chúng ta, còn cần phải giữ được tính mạng mới được!” Huyền Tân nhún vai, phụ hoạ theo đuôi nói. "Bọn chuột nhắt này, cho là liên thủ lấy nhiều lấn ít, thiên Ma giáo chúng ta sợ bọn họ sao?”
“Nói là nói vậy, bất quá chúng ta vẫn phải bố trí phòng ngự cho tốt trước, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Bạch Thi vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng nói tà mị lạnh như băng từ cửa phòng truyền vào.
"Mấy người các ngươi đang thảo luận cái gì vậy? Cái gì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất? Trong giáo xảy ra chuyện gì?”
“Giáo chủ, sao người xuất quan sớm vậy? Không phải còn năm ngày nữa sao?” Mấy người nghe được giọng nói quen thuộc, không khỏi đồng thời quay đầu lại, đứng dậy kinh hỉ đón Hàn Kỳ Hiên đi vào đại sảnh.
“Thiên Ma công bổn tọa đã đột phá cửa ải cuối cùng sớm, tiếp tục bế quan cũng vô dụng, dĩ nhiên là xuất quan sớm.” Hàn Kỳ Hiên lướt mắt mấy người một cái, vân đạm phong khinh nói, cũng không vì mình luyện thành Thiên Ma công mà có vui sướng.
Nhưng thật ra bốn người bọn Thanh Trạch nghe vậy lập tức biểu lộ sợ hãi lẫn vui mừng, đều vì giáo chủ của mình cao hứng. Lần đó giáo chủ vì cứu hoàng thượng mà trúng kịch độc ‘Tuyệt sát’, sau đó bế quan tu luyện, lại lấy Hồi Xuân dược của thần y làm thuốc tắm trị liệu, nhưng cuối cùng vẫn chưa đem được dư độc trong cơ thể giải triệt để, lần đó khi giáo chủ xuất quan sợ bọn họ lo lắng, cho nên lừa bọn họ nói dư độc trong cơ thể mình đều được giải hết, mà mấy người bọn họ nghe qua cũng đã tin tưởng.
Nhưng, ba tháng trước, giáo chủ đột nhiên hộc máu, mời thần y đến khám bệnh, mới biết giáo chủ là vì Luyến phi chết mà ưu tư cực kỳ bi thương, tâm lực cạn kiệt, nên khiến cho dư độc trong cơ thể lại tái phát. Thần y nói giáo chủ đã không còn thuốc để chữa trị, chỉ có bế quan tu luyện thiên ma công chí cương chí dương, hơn nữa phải đột phá cửa ải cuối cùng, đem dương khí tinh thuần tối thượng dung hoà với tâm huyết của mình, lấy tinh khí đem dư độc bức ra bên ngoài cơ thể.
“Giáo chủ, thiên ma công của người thật sự đột phá cửa ải cuối cùng sao? Lần này không có lại gạt chúng thuộc hạ chứ?” Thanh Trạch thu lại sắc vui mừng đầy mặt, có chút cẩn thận hỏi. Thần y đã nói, nếu giáo chủ hộc máu ngã xuống đất một lần nữa giống như lần trước, thì chắc chắn sẽ chết, điều này làm cho bốn người bọn họ có thể nào không lo lắng đây?
"Yên tâm đi, lần này thật sự là không có lại lừa các ngươi. Nếu không tin, ngày mai các ngươi cứ việc đến hỏi thần y.” Hàn Kỳ Hiên biết bốn người bọn họ thật tình lo lắng cho mình, cũng không làm mặt lạnh nữa. Lần trước hắn xuất quan sớm là do đột nhiên dự cảm mãnh liệt có chuyện không tốt xảy ra, tâm thần không yên không thể tập trung luyện công, cho nên mới không hoàn toàn giải sạch dư độc. Quả nhiên, sau khi xuất quan thì biết vật nhỏ hắn yêu đã chết...
“Đúng rồi, vừa rồi ta hỏi các ngươi vẫn chưa trả lời đấy? Ta bế quan ba tháng này, trong giáo có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày hỏi. Lúc nãy mới vừa vào cửa thấy một đám bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, không cần nghĩ cũng biết trong giáo đích thị là đã có chuyện.
“Bẩm giáo chủ, tạm thời còn chưa có chuyện gì xảy ra, bất quá chúng thuộc hạ nhận được tin, những ngày gần đây các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công Thiên Ma giáo chúng ta, mỹ danh viết là thay trời hành đạo.” Chu Triệt có chút căm giận nói.
“Thay trời hành đạo?” Hàn Kỳ Hiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút cười yếu ớt lạnh như băng trào phúng. "Chỉ sợ hướng về phía hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp của Thiên Ma giáo ta mà đến mới là thật, một đám chuột nhắt ra vẻ đạo mạo vô sỉ! Để cho bọn họ cứ việc phóng ngựa lại đây, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh lấy đi được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp!”
“Lần này nhất định phải cho bọn họ một bài học máu tanh. Không phải bọn họ cứ khoe khoang rùm beng mình là danh môn chính phái, võ lâm chính đạo, mà chửi bới Thiên Ma giáo chúng ta là tà phái, mất sạch nhân tính, giết người không chớp mắt sao? Ô danh này cũng không biết chúng ta đã gánh chịu bao nhiêu năm, lần này chúng ta phải khiến cho nó trở thành sự thực một lần!” Bạch Thi lạnh giọng nói, trên mặt hiển thị rõ vẻ độc ác.
"Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện gì khác không?" Hàn Kỳ Hiên dương dương tự đắc tự rót cho mình ly trà, nhàn nhã đưa lên miệng uống, không hề đem việc sắp bị các đại môn phái võ lâm liên hợp vây công để ở trong lòng. "Đúng rồi, Trần nhi thế nào? Mấy tháng này ta không ở một bên đốc thúc, Trần nhi có chăm chú luyện công hay không?”
“Giáo chủ yên tâm, Trần nhi có chút hiểu chuyện, mỗi ngày đều là sớm rời giường chăm chỉ luyện công, nhưng buổi tối vẫn thường thường khóc lớn tỉnh lại, la hét ầm ĩ muốn tỷ tỷ, mỗi lần đều do mấy người chúng thuộc hạ thay nhau an ủi, dỗ một hồi lâu mới có thể lại đi vào giấc ngủ.” Thanh Trạch vừa nói vừa thở dài lắc lắc đầu, thật sự là thương tiếc Trần nhi, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau lòng khóc lớn tỉnh lại của nó đều làm hắn đau lòng không thôi. Haiz…!
Nói đến Trần nhi, thanh Trạch bất giác lại nghĩ tới một chuyện khác, thích thú bẩm báo: “Giáo chủ, hoàng thượng dường như đã tra ra Trần nhi ở nơi này của chúng ta, hai ngày trước thuộc hạ phát hiện có không ít ám vệ muốn xâm nhập Thiên Ma giáo chúng ta, chẳng qua bị Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bày ra ngăn lại mà thôi. Lần này hoàng thượng còn phái đến Đường chủ Ưng đường Báo - Minh Lôi và Minh Điện, ám vệ chừng trăm người, có thể cho thấy hoàng thượng đã xác định Trần nhi bị chúng ta cướp đi, muốn cứu Trần nhi đem đi. Bốn Đường chủ ám vệ của hoàng thượng cũng đều không phải hạng người vô dụng, bát quái trận vây được bọn họ nhất thời, nhưng chỉ sợ khó lâu dài, có lẽ ít ngày nữa sẽ phá trận xâm nhập vào trong giáo, chúng ta vẫn nên làm tốt phòng bị trước khi bọn họ xông vào.”
“A, không sợ chết cứ để cho bọn họ đến! Lúc này bổn toạ muốn thống thống khoái khoái đại khai sát giới một trận, bổn tọa cũng không quan tâm sẽ chết bao nhiêu người! Dù có máu chảy thành sông hài cốt thành chồng thì thế nào? Tất cả đều là bọn họ gieo gió gặt bão, tự tìm đường chết!” Hàn Kỳ Hiên lãnh khốc tuyệt tình cười nhạo nói, mang nụ cười tàn nhẫn khát máu trên mặt.
Từ sau khi vật nhỏ hắn yêu chết đi, hắn đã thấy mình giống như bị toàn bộ thế giới phụ bạc vứt bỏ, bắt đầu trở nên oán hận tất cả. Ngoại trừ sống chết của một vài người hắn còn có thể tiếc rẻ, bất kỳ kẻ nào khác cùng với bất cứ chuyện gì hắn đều thờ ơ.
“Được rồi, đêm đã khuya, mấy người các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi. Trời sập xuống đều có bổn tọa thay các ngươi đỡ lấy, các ngươi cũng không cần phiền lòng sầu lo. Hơn nữa, trời cũng không sập đâu!” Còn có cái gì có thể làm cho hắn đau lòng hơn so với vật nhỏ chết đi sao? Chỉ sợ trời sập xuống cũng bất quá như thế thôi.
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên thê lương lạnh lùng cười, đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự, chuẩn bị đến phòng Trần nhi nhìn một cái.
Đẩy cửa vào, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong nghênh diện mà đến. Vừa đem ngọn đèn mờ mờ thắp sáng chút, đã nhìn thấy Trần nhi nước mắt đầy mặt khóc lớn tỉnh lại.
Hàn Kỳ Hiên căng thẳng trong lòng, cuống quýt đi tới bên giường, đem Trần nhi bế lên, vuốt tay nhỏ bé lạnh lẽo của nó, càng thêm đau lòng, bất giác dịu dàng nói: “Trần nhi ngoan, đừng khóc, không phải gặp ác mộng rồi chứ? Có sư phụ ở đây, Trần nhi không cần phải sợ!”
“Sư phụ trứng thối, người đã đến rồi? Người đã nhiều ngày không tới thăm Trần nhi rồi, có phải ngay cả người cũng không cần Trần nhi hay không?” Nguyệt Vãn Trần một đầu nhào vào lồng ngực ấm áp của Hàn Kỳ Hiên, tay nhỏ bé ôm chặt cổ của nó, khóc đến càng đau lòng, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, rất nhanh đã đem quần áo trước ngực Hàn Kỳ Hiên làm ướt một mảng lớn.
“Trần nhi lại đang nói bậy phải không? Sư phụ làm sao có thể không nhớ con chứ? Trần nhi nhu thuận lại thông minh như thế, sư phụ thương con còn không kịp mà, vĩnh viễn cũng sẽ không không cần Trần nhi. Ngoan, đừng khóc nữa, sau này mỗi ngày sư phụ đều ở cạnh Trần nhi, mỗi ngày đều cùng con luyện công được không?”
“Được, sư phụ trứng thối nói chuyện có thể coi là toán đếm, nhưng không được lừa Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nghe vậy nâng lên đầu nhỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Kỳ Hiên, thấy hắn gật đầu cam đoan mới yên lòng.
Khóc thút thít hai cái, Nguyệt Vãn Trần lại khóc ròng nói: “Sư phụ trứng thối, Trần nhi nhớ tỷ tỷ, Trần nhi đã rất nhiều ngày rất nhiều ngày không nhìn thấy tỷ tỷ.... Hu hu hu... Sư phụ trứng thối, người không phải nói tỷ tỷ xuất môn có chút việc sao, sau khi làm xong rất nhanh sẽ trở về đón Trần nhi đấy sao? Nhưng vì sao đã nhiều ngày trôi qua rồi, tỷ tỷ vẫn chưa trở lại? Hu hu hu... Tỷ tỷ có phải không cần Trần nhi rồi hay không? Có phải vì Trần nhi không nghe lời, cho nên tỷ tỷ không hề thích Trần nhi hu hu hu.. Nhưng Trần nhi vẫn luôn rất biết nghe lời, Trần nhi không có chọc tỷ tỷ tức giận, Trần nhi cũng không có nghịch ngợm gây sự hay tùy hứng, tỷ tỷ vì sao không cần Trần nhi nữa. Hu hu hu.. Tỷ tỷ, Trần nhi muốn tỷ tỷ.”
"Trần nhi ngoan, tỷ tỷ con cũng thương con như sư phụ, tuyệt đối sẽ không bỏ lại Trần nhi, càng sẽ không không cần Trần nhi. Trần nhi phải tin sư phụ, tỷ tỷ con rất nhanh sẽ trở về, chờ Trần nhi lại lớn lên một chút, võ công học được càng nhiều một chút, tỷ tỷ con khẳng định sẽ đã trở lại.” Hàn Kỳ Hiên cưỡng chế bi thương trong lòng, miễn cưỡng cười nói. Dứt lời, lại đem đầu của mình vùi sâu vào hõm vai bé nhỏ yếu ớt của Trần nhi, không cho nó nhìn thấy nước mắt đang muốn chảy xuống trong mắt mình.
Hắn cũng chỉ có thể nói như vậy, chỉ có thể một lần lại một lần nói dối để lừa gạt Trần nhi như vậy.
Hắn có thể nói với Trần nhi, tỷ tỷ của nó đã chết sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, vật nhỏ hắn yêu đã vĩnh viễn bỏ lại nó và chính mình, không bao giờ trở về nữa sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, tỷ tỷ của nó, vật nhỏ mình thích, đã cùng bọn họ âm dương cách biệt, từ nay về sau sống chết hai nơi sao?
Trần nhi nó có thể hiểu được cái gì gọi là chết, hàm nghĩa cái gì gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền đi khắp chỗ, hai nơi mờ mịt đều không gặp sao? Không, Trần nhi chắc là không hiểu được. Nếu không lúc đó mình cũng sẽ không lừa gạt nó, nói vật nhỏ chỉ xuất môn có chuyện rất quan trọng muốn đi làm, tạm thời giao nó cho mình chiếu cố một thời gian, đợi vật nhỏ làm xong chuyện sẽ trở về đón nó. Nếu không dỗ Trần nhi như vậy, chỉ sợ nó lại ngày đêm khóc rống không ngừng?
“Sư phụ trứng thối, chúng ta bây giờ đi luyện công được không? Trần nhi sớm một chút luyện tốt võ công, tỷ tỷ có thể sớm một chút trở lại.” Nguyệt Vãn Trần nói xong, vội vàng rời khỏi lồng ngực Hàn Kỳ Hiên, muốn đứng dậy xuống giường, lại bị Hàn Kỳ Hiên kéo lại.
“Trần nhi, bây giờ là đêm khuya, là thời gi¬an ngủ, luyện võ công cũng phải chờ trời sáng đã.” Lòng Hàn Kỳ Hiên chua xót, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, thương yêu lau đi một giọt nước mắt cuối cùng, lại dỗ nói, "Trần nhi ngủ ngon, bằng không sẽ vĩnh viễn cũng không lớn. Nếu Trần nhi chưa trưởng thành, cho dù Trần nhi học được võ công nhiều hơn nữa, tỷ tỷ của con cũng sẽ không trở về, hiểu rõ không”
“Sư phụ trứng thối, vậy Trần nhi phải làm sao mới có thể mau mau lớn lên?” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, vẻ mặt chờ mong nhìn phía Hàn Kỳ Hiên.
“Chỉ cần Trần nhi ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, không hề khóc rống, mỗi ngày đều kiên trì tiếp như vậy, tự nhiên rất nhanh sẽ lớn lên.” Hàn Kỳ Hiên cười cười, thẳng thắn nói.
"Được, vậy Trần nhi nghe lời, bây giờ ngủ ngon đây. Nguyệt Vãn Trần nhanh chóng ngoan ngoãn nằm xuống, tay nhỏ bé lại chặt chẽ lôi kéo ống tay áo Hàn Kỳ Hiên không buông. "Sư phụ trứng thối, người không thể đi nha, Trần nhi muốn người ở đây coi chừng con, Trần nhi ngủ người cũng không thể đi nha!”
“Được, sư phụ không đi, sư phụ ở chỗ này coi chừng Trần nhi, luôn coi chừng Trần nhi.” Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa giúp Nguyệt Vãn Trần kéo tốt góc chăn.
Thẳng đến Trần nhi nhắm mắt lại nặng nề ngủ, khóe miệng gợi lên cười yếu ớt của Hàn Kỳ Hiên mới chậm rãi tan đi, mà bi thống thê tuyệt dày đặc ở đáy mắt làm sao cũng không giảm được, tựa như bóng đêm đen đặc kia, từ từ sâu nồng sâu thẳm...
Cùng trời cuối đất, nhân gi¬an bầu trời, sống chết hai nơi ngơ ngẩn!
Hàn Kỳ Hiên lẩm bẩm thì thào. Đau lòng nhắm mắt lại, cuối cùng nhịn không được nước mắt trong suốt ở khóe mắt chậm rãi chảy xuống…
/88
|