Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 74: Tranh giành tình nhân

/88


Sau khi một hàng ba người trở lại nhà trọ Thanh Phong, Hàn Kỳ Hiên thuê một gian phòng tốt nhất. Bĩu môi nhìn Tống Vãn Ca tự làm, thật cẩn thận lại đau lòng không thôi rửa sạch băng bó vết thương cho Liên Mặc, bọt khí chua ở đáy lòng không ngừng bốc ra ngoài, thật hận sao không phải người bị thương giờ phút này là mình, bất mãn cùng ghen tị với Liên Mặc không khỏi lại sâu sắc vài phần.

Bởi vì bụng Liên Mặc cũng bị một kiếm, cho nên bàn tay mềm của Tống Vãn Ca lại lưu luyến ở bụng hắn cẩn thận xử lý miệng vết thương. Hành động này khiến Hàn Kỳ Hiên nhìn xem mà một trận hỏa lớn, thật sự là có chút chịu không nổi. Trơ mắt nhìn nữ tử mình thích ở trên người đàn ông khác sờ tới sờ lui, hắn đều muốn giết người.

"Vật nhỏ, hãy để ta tới giúp hắn rửa sạch vết thương ở bụng đi.” Mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên oán hận nhìn chăm chú đôi tay nhỏ bé của Tống Vãn Ca, thật muốn đem chúng nó chặt chẽ chộp vào trong tay mình, khiến chúng nó trừ mình ra cái gì cũng không chạm vào được.

"Á, vậy được rồi.” Tống Vãn Ca cũng bị đôi mắt như có thể phun ra lửa của Hàn Kỳ Hiên trừng cả người không thoải mái, không thể không y theo hắn một lần. Miễn cho hắn đổ bình dấm chua trước mặt Liên Mặc làm ra hành động không đứng đắn gì làm cho Mặc đau lòng khổ sở.

Ở trong mắt nàng, Hàn Kỳ Hiên cũng không phải chính nhân quân tử gì đâu, điển hình của một tà nam, cũng không làm theo lẽ thường. Không có việc gì…vẫn là không cần chọc hắn thì tốt hơn. Tuy rằng mình cũng không sợ hắn, nhưng không muốn mờ ám không rõ với hắn. Nghĩ đến mình dường như còn thiếu hắn một cái lấy thân báo đáp, may mắn hắn hiện giờ không nói ra, nếu hắn đã quên vậy thì càng tốt hơn.

"Hàn công tử, động tác của ngươi cũng không thể nhẹ một chút ư”, Liên Mặc thở dài ẩn nhẫn rên rỉ lập tức kéo về tự do suy nghĩ của Tống Vãn Ca, trên mặt không vui nhìn xuống tay có chút thô lỗ của Hàn Kỳ Hiên phía dưới.

"Hàn Kỳ Hiên, ngài cũng đừng quấy rối nữa. Mặc đã bị thương nặng như vậy rồi, ngài còn muốn cố ý khi dễ chàng.” Tống Vãn Ca nói xong, một phen giành lấy thuốc mỡ và băng vải trong tay Hàn Kỳ Hiên. Vẫn là tự mình ra tay có vẻ yên tâm hơn, sẽ không làm cho tà nam kia đến. Thật là, muốn ăn dấm chua thì nghẹn trong lòng ăn đi, ép buộc Mặc đang bị bệnh làm gì. "Ngài nếu còn như vậy… ta sẽ tức giận.”

Tống Vãn Ca vừa dứt lời, chợt nghe đến tiếng kêu to khoa trương của Hàn Kỳ Hiên: "Ôi, ôi, ta bị thương. Ôi, ôi, cánh tay của ta đau quá. Vật nhỏ, nàng mau giúp ta nhìn xem, cánh tay của ta có phải muốn phế rồi hay không?"

"Hàn Kỳ Hiên, ta bảo ngài đừng quấy rối, sao ngài cứ đùa mãi, không thấy ta đang bận sao, không có thời gian giỡn với ngài đâu!" Tống Vãn Ca tức giận liếc Hàn Kỳ Hiên một cái, quay đầu hướng về đôi mắt màu băng lam ẩn ý cười của Liên Mặc bất giác bất đắc dĩ lắc đầu.

"Mặc, chàng muốn cười thì cười đi. Hắn là như vậy đó, nổi giận lên thì rất dọa người, nhưng đa số thời điểm lại giống như con nít, còn không nhu thuận hiểu chuyện bằng Trần nhi nữa.”

Lời Tống Vãn Ca còn chưa nói hết, chợt nghe Liên Mặc cười khúc khích, một tiếng cười này không chút nào cho người nào đó mặt mũi. Đôi mắt màu băng lam sáng trong mị hoặc ngẫu nhiên liếc về phía Hàn Kỳ Hiên, chứa đựng vui mừng khi người khác gặp hoạ, cũng không biết là cố ý hay vô ý.

"Cười cái gì cười! Cả người là vết thương cũng dám cười ta, có tin ta lập tức đem ngươi ném bay ra hay không! Đừng tưởng rằng chính mình một dáng vẻ tiên nhân, vật nhỏ đối xử tốt vơi ngươi chút, là có thể ở trước mặt ta giả đại gia! Hừ!” Hàn Kỳ Hiên hừ một tiếng thật mạnh, nhìn gương mặt còn tuấn tú không tỳ vết hơn mình của Liên Mặc, cảm thấy lại bực bội, giống như có vô số con mèo đang cào hắn.

"Yêu nghiệt!” Hàn Kỳ Hiên oán hận nhỏ giọng nói thầm một câu, nghiêm trọng hoài nghi Liên Mặc không phải người, mà là yêu. Nào có người đàn ông nào dáng vẻ so với hắn còn quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại hơn? Không phải yêu nghiệt là cái gì? Khó trách vật nhỏ đối với hắn ta tốt như vậy, nhất định là bị hắn ta mê hoặc! Không được, về sau hắn nhất định phải giám sát chặt chẽ vật nhỏ, quyết không thể để nàng một mình cùng một chỗ với yêu nghiệt này, miễn cho hắn ta có cơ hội, tai họa của vật nhỏ càng sâu.

"Haiz, nếu yêu nghiệt mà được yêu thương, vậy làm yêu nghiệt cũng là vô cùng hạnh phúc!” Liên Mặc sâu sắc cảm thán một câu, ánh mắt nhu tình chân thành liên tiếp giao nhau với mắt long lanh của Tống Vãn Ca. Người sáng suốt vừa thấy cũng biết là hắn cố ý, cố ý kích thích người nào đó, ai bảo mỗ tà nam mắng hắn yêu nghiệt chứ.

Haiz, Tống Vãn Ca quả nhiên nói không sai, Liên Mặc cho dù là thần tiên, đó cũng là một thần tiên bụng dạ hẹp hòi, chút tiểu vạn cũng ăn không được.

"Liên Mặc, ngươi cho ta là người chết sao. Không cho ngươi cùng vật nhỏ liếc mắt đưa tình, nếu không cho ngươi một năm không xuống giường được đó," Hàn Kỳ Hiên lửa lớn gầm nhẹ, một chưởng vỗ xuống, ấm trà và cốc nước trên bàn ầm ầm, hay cho một trận tung lên nhảy xuống.

"Hàn công tử, ta lúc nào thì xem ngươi không phải người đâu?” Liên Mặc vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Kỳ Hiên sắc mặt khó coi, ánh mắt lóe lóe, lại nói, “Hơn nữa, ta có xem ngươi là người hay không cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân ngươi là người hay không. Trừ phi, ngươi vốn cũng không phải là người, thế này mới sợ người khác không xem ngươi là người.”

"Liên Mặc, ngươi nói ai không phải người?!” Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca nghe vậy âm thầm run vai cười trộm, hắn lập tức biến sắc, hoàn toàn phát hỏa, sắc mặt trong nháy mắt khó coi vô pháp hình dung. Lại là một chưởng chụp xuống, lúc này cũng không phải là ấm trà chén trà nhảy hai cái là xong việc, mà là cả cái bàn bị gãy bốn chân, nháy mắt đã trở thành một đống lộn xộn.

"Này, Hàn Kỳ Hiên, nói chuyện thì cứ dùng miệng mà nói, ngài đừng lấy cái bàn ra trút giận. Làm hư còn phải móc bạc bồi thường, ngài không đau lòng thì ta cũng đau lòng đó.” Tống Vãn Ca xoa xoa bụng cười đau, không để lại dấu vết di chuyển đứng ở trước mặt Liên Mặc, nàng thật sự là sợ Hàn Kỳ Hiên trong cơn tức giận khai đao với Liên Mặc.

"Vật nhỏ, nàng có còn lương tâm hay không? Nàng không đau lòng ta, lại đau lòng lên mấy lượng bạc kia? Lòng bàn tay của ta còn đang đau nè!" Hàn Kỳ Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức di hình đổi bước, nháy mắt dời đến trước mặt Tống Vãn Ca. Bàn tay to chụp tới, đã đem ôm vào trong lòng mình, khuôn mặt tuấn tú thối ra phóng đại ở trước mắt nàng.

Tống Vãn Ca hoảng sợ, khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng dùng sức đẩy Hàn Kỳ Hiên ra, cáu giận nói: “Hàn Kỳ Hiên, sao ngài luôn thích động tay động chân chọc ta tức giận.”

"Hừ, ai bảo nàng và Liên Mặc liên hợp lại chọc ta!" Còn giống như sợ hắn ta bị ta ăn vậy làm ra tư thế bảo vệ che ở trước mặt hắn ta! Hàn Kỳ Hiên thở phì phì bĩu môi, càng nhìn Liên Mặc càng thấy chướng mắt, quả thực so với lúc trước hắn nhìn Long Ngự Tà còn chán ghét hơn, thật muốn bổ hắn ta ra giống như cái bàn.

"Được rồi được rồi, vừa rồi chúng ta nói đùa với ngài thôi, ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng tức giận nữa.” Tống Vãn Ca buộc lại dây băng cuối cùng, sau đó thu hồi thuốc mỡ còn lại. Lại rót chén trà lạnh đưa tới trước mặt Hàn Kỳ Hiên, "Xin bớt giận, nghỉ ngơi một lát, ta và Liên Mặc còn muốn đến Thiên Ma Cung một chuyến, còn cần ngài tiếp tục làm người đánh xe cho chúng ta!”

Đến Thiên Ma Cung. Hàn Kỳ Hiên nghe vậy sửng sốt, "Vật nhỏ, các người đến Thiên Ma Cung làm gì?” Người ngoài đối với Thiên Ma Cung bọn họ hết sức chửi bới cùng bịa chuyện xấu xa, cái gì cũng nói. Không phải người có mưu đồ chiếm hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, không ai dám chạy đến Thiên Ma Cung nữa. Nhưng, hắn không cho rằng vật nhỏ và Liên Mặc là vì hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp mà đến.

"Chúng ta đến đó tìm Trần nhi.” Tống Vãn Ca chi tiết nói.

"Các người làm sao mà biết Trần nhi ở Thiên Ma Cung?” Hàn Kỳ Hiên cảm thấy thất kinh, Long Ngự Tà có thể điều tra ra cũng thôi đi, dù sao thế lực ám đường của hắn ta không thể khinh thường. Nhưng vật nhỏ làm sao biết được? Việc giữ bí mật của Thiên Ma cung bọn họ khi nào thì kém như vậy.

Bất quá, nghe vật nhỏ vừa nói như thế, hắn lập tức bừng tỉnh. Hắn đều đem Trần nhi quên đi, haiz, vừa gặp vật nhỏ, đầu óc của hắn dường như sẽ không dùng được, không phải quên cái này, thì là quên cái kia.

"Là Mặc nói, Mặc còn nói Trần nhi ở Thiên Ma Cung không có nguy hiểm, cho nên chúng ta cho tới bây giờ mới đi Thiên Ma Cung tìm Trần nhi.”

Tống Vãn Ca vừa nói xong, ánh mắt thâm sâu sắc bén của Hàn Kỳ Hiên thẳng tắp nhìn về phía Liên Mặc, mang theo xem kỹ cùng ngờ vực vô căn cứ. Đáy lòng thầm nghĩ yêu nghiệt này không đơn giản, nghĩ lại hắn lúc trước lẻ loi một mình đem vật nhỏ mang ra khỏi hoàng cung, lại dùng tiên đan gì đó làm cho vật nhỏ khởi tử hồi sinh, càng cảm thấy hắn ta là tình địch so với Long Ngự Tà còn lợi hại hơn, còn khó đối phó hơn, bất giác buồn bực âm thầm cắn răng, liên tục hừ lạnh.

"Hàn công tử, chỉ sợ thân phận của ngươi cũng không đơn giản.” Liên Mặc thản nhiên nhìn Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt hai người trên không trung gi¬ao nhau, lửa sinh ra, điện lưu va chạm, dòng khí chung quanh dường như cũng trở nên không tầm thường. "Hàn công tử, có quan hệ gì với Thiên Ma cung không?" Bằng trực giác, Liên Mặc có thể thấy ra người đàn ông áo xanh trước mắt này không đơn giản.

"Ánh mắt của ngươi thật đúng là sắc bén!” Hàn Kỳ Hiên thu hồi ánh mắt đấu ngầm, từ chối cho ý kiến nhún vai. Trầm ngâm một lát, dịu dàng nhìn Tống Vãn Ca, buồn bã nói, “Đúng vậy, ta chính là giáo chủ Thiên Ma Cung. Vật nhỏ, Trần nhi quả thực ở Thiên Ma Cung, hôm đó sau khi nàng gặp chuyện không may, là Thanh Trạch mang nó ra khỏi cung. Trần nhi vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời, luyện công cũng rất cố gắng chỉ là rất nhớ nàng. Từ đó tới nay, Trần nhi thường xuyên khóc ầm ỹ đòi nàng, ta không có cách, chỉ có thể lừa nó nói nàng ra ngoài làm việc, chờ nó trưởng thành luyện tốt võ công nàng sẽ trở về đón nó. Ta vốn cho là chính mình cần một mực lừa gạt Trần nhi, lại không nghĩ rằng vật nhỏ nàng thật sự còn sống, tốt quá, thật tốt quá. Rốt cục có thể không cần lừa Trần nhi nữa rồi, cũng không cần lại gạt mình. Vật nhỏ, chúng ta đến Thiên Ma Cung, gặp Trần nhi đi.”

"Hàn Kỳ Hiên, cám ơn ngài giúp ta chăm sóc Trần nhi.” Tống Vãn Ca nghe xong Hàn Kỳ Hiên nói, bất giác đỏ mắt, trong mắt dày đặc sương mù, nhẹ nhàng nháy mắt, lại có nước mắt không tự chủ được lăn xuống. Mặc dù kinh ngạc Hàn Kỳ Hiên lại là giáo chủ Thiên Ma Cung, nhưng không có gì để hỏi. Nàng vẫn luôn cảm thấy thân phận của hắn không chỉ là một Tiêu Dao Hầu nhàn tản đơn giản như vậy, cũng không nghĩ tới hắn đúng là giáo chủ ma giáo người trong giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.

Bất quá, nếu giáo chủ Thiên Ma Cung là Hàn Kỳ Hiên… nàng lập tức cảm thấy ma giáo tuyệt không đáng sợ. Người ngoài đồn đãi nhất định là giả dối, Hàn Kỳ Hiên làm sao có thể là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác tày trời chứ?

"Vật nhỏ, đừng khóc, cũng không cần cảm tạ ta.” Hàn Kỳ Hiên vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tống Vãn Ca, luyến tiếc nói, “Trần nhi vốn là đồ đệ của ta, lại là đệ đệ nàng yêu thương, ta không lo cho nó, còn có thể lo cho ai”

"Ca Nhi, một khi đã như vậy, chúng ta đây bây giờ sẽ lên đường đi Thiên Ma Cung, nàng cũng sớm gặp lại Trần nhi.” Liên Mặc biết Tống Vãn Ca giờ phút này hận không thể lập tức bay đến bên người Trần nhi, cho nên không muốn trì hoãn một chút thời gi¬an nữa. Nếu không phải xử lý vết thương cho hắn, bọn họ đã sớm lên đường. Nghĩ vậy, cảm thấy bất giác có chút tự trách.

"Mặc, vết thương trên người chàng quan trọng hơn, nên nghỉ ngơi trong chốc lát rồi chúng ta xuất phát sau được không?" Tống Vãn Ca nhìn nhìn Liên Mặc cả người đều là băng vải, có chút lo lắng hỏi. May mắn vết thương cũng không trí mạng, bằng không nàng chắc chắn đau lòng sầu lo chết mất.

"Ca Nhi không cần lo lắng, mấy vết thương này không quan trọng, ta còn chịu đựng được.” Liên Mặc không mấy để ý cười cười, lập tức để Tống Vãn Ca nâng xuống giường, Hàn Kỳ Hiên ở một bên nhìn xem không ngừng bĩu môi.

"Vật nhỏ, vẫn là ta tới đỡ đi. Hắn nặng như vậy, như thế này đè nàng có thể không xong.” Hàn Kỳ Hiên một phen kéo Liên Mặc qua, động tác có chút thô lỗ đưa phân nửa thân mình hắn ấn đến trên người mình, không cho hắn tới gần Tống Vãn Ca.

"Ngài đi chậm một chút, Mặc đều theo ngài không kịp.” Tống Vãn Ca tức giận nhẹ trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, thật sự là không dẹp được tính trẻ con của hắn ta.

Nói thật, nàng cảm thấy hôm nay không chỉ là Hàn Kỳ Hiên, ngay cả Liên Mặc đều trở nên có chút không giống hắn bình thường. Mặc lại cùng Hàn Kỳ Hiên so đó, còn nói lời tổn hại người, cùng Hàn Kỳ Hiên tranh phong đối mạch, lại tiến hành đại chiến ánh mắt kịch liệt, ngẫm lại còn thấy buồn cười.

Haiz, hai người này thật không hài hòa! Tống Vãn Ca bất đắc dĩ thở dài, ôm đứa nhỏ đi theo phía sau hai người họ.

Sau khi thanh toán tiền phòng, ba người lại đánh xe ngựa ra đi. Có điều dọc theo con đường này rất không an ổn, chỉ cần ngôn ngữ của Tống Vãn Ca và Liên Mặc hài hòa một chút, hoặc là thoáng nói chuyện cười đùa lên tiếng, Hàn Kỳ Hiên sẽ hừ lạnh không ngừng, tiếng cắn răng cùng khớp xương phát ra tiếng kẽo kẹt cũng sẽ liên tiếp vang lên, hơn nữa xe ngựa sẽ càng xóc nảy gay gắt, làm cho hai người họ không thể không ngừng nói đùa, hai cặp ánh mắt buồn bực căm giận không hẹn mà cùng trừng mỗ tà nam trước xe ngựa.

Địa bàn của mình quen thuộc nhất, từ khi Hàn Kỳ Hiên đánh xe ngựa, một đường tịch thu vài vụ nói chuyện. Thời gi¬an hoàng hôn, ba người cuối cùng trước lúc trời tối đuổi tới chỗ ma giáo.

Thiên Ma Cung.

Thiên Ma Cung thật đúng là nơi phong cảnh duyên dáng, bốn phía dựa vào nước, chẳng những rừng trúc rậm rạp, cây cối tốt tươi, hơn nữa núi non trùng điệp, ngọn núi cao và hiểm trở san sát. Theo địa thế nhìn lại, cũng là dễ thủ khó công, người ở phía ngoài không dễ tiến đánh vào.

Tiến vào bên trong Thiên Ma Cung, Tống Vãn Ca và Liên Mặc hai người theo sát ở phía sau Hàn Kỳ Hiên.

Cùng nhau đi tới, nhưng thấy đình đài lầu các, chằng chịt hấp dẫn, cầu nhỏ cong cong, đa dạng linh hoạt, núi giả nước chảy khúc chiết biến hóa, kỳ hoa dị thảo mùi thơm ngào ngạt.

Toàn bộ Thiên Ma Cung chiếm diện tích cực lớn, uy nghiêm mà không mất đại khí, hoa lệ lại không hiện tục tằng, bố cục hợp lý, kiến trúc xảo diệu.

"Tà nam này thật là có tiền, thiên Ma giáo xây giống như tòa cung điện vậy!” Tống Vãn Ca thầm than trong lòng một tiếng.

"Vật nhỏ, thích nơi ny sao?” Hn Kỳ Hin liếc v Tng Vãn Ca thần sc sợ hãi, khe miệng khng khỏi gợi ln vẻ đc ý cời. Nếu c th cùng vật nhỏ cả đời đu sinh hoạt ở trong gio, khng hỏi thế sự sẽ tt bao nhiu? Chỉ tiếc thiếu một Long Ngự T, lại thm một Lin Mặc cng vng bận, kế truy th của hn thật đúng l gi¬an nan vô hạn!

"Thích, hoàn cảnh nơi này tốt lắm, phong cảnh cũng rất tuyệt đẹp.” Tống Vãn Ca gật đầu nói. Nếu Hàn Kỳ Hiên không nói, ai có thể nghĩ đến đây là căn cứ của một tà giáo. Bất quá, nơi này dù thế nào đi nữa thì nàng vẫn tương đối thích Liên Ca lâu.

"Ha ha, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Hàn Kỳ Hiên vui vẻ nói, mắt phượng cười tủm tỉm thành một khe hở nhỏ, vẫn không quên hướng về phía Liên Mặc quăng đi một ánh mắt khoe đắc ý.

"Đắc ý cái gì, Liên Ca lâu tốt hơn nơi này nhiều.” Liên Mặc nhỏ giọng nói thầm một câu, không nhìn ánh mắt khoe khoang đắc ý của Hàn Kỳ Hiên.

Trong lúc mấy người nói chuyện ngầm đấu cũng đã xuyên qua tiền viện, tiến vào hậu viện Thiên Ma cung.

Dừng bước lại, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nhìn về một hướng khác ở hậu viện, mềm giọng nói: “Vật nhỏ, lúc này đúng là thời gi¬an luyện công của Trần nhi. Dọc theo đường mòn này đi lên phía trước, quẹo trái, sau đó quẹo phải, lại xuyên qua hai hành lang gấp khúc, là có thể nhìn thấy tiểu đình viện nơi luyện công của Trần nhi.”

"Đã biết, Hàn Kỳ Hiên, ngài trước tiên giúp ta lo cho đứa nhỏ một chút, ta đi xem Trần nhi.” Tống Vãn Ca đem đứa nhỏ đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lại nhìn Liên Mặc một cái, rồi sau đó trực tiếp dựa theo chỉ dẫn của Hàn Kỳ Hiên, bước nhanh đi về phía tiểu viện luyện công của Nguyệt Vãn Trần, nàng đã có chút khẩn cấp muốn lập tức gặp đứa bé nhu thuận lại có hiểu biết chia cách gần một năm kia.

Một đường bước nhanh đi vào bên ngoài sân nhỏ, nghĩ đến Trần nhi cố gắng luyện võ bên trong, Tống Vãn Ca bất giác lại là lòng chua xót, lại là đau lòng.Dừng một hồi lâu, lại thâm sâu hít một hơi, thế này mới bước vào trong viện.

Đi vào đình viện, đập vào mắt là hoa anh đào trắng như tuyết nở đầy cả viện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa kia lại từng đoá từng đoá bay xuống, như cánh bướm bay dập dìu, lượn lờ bay múa. Trong đình viện còn có mấy cây hương kết (quýt thấp) toả ra hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí, dày đặc say lòng người.

Hiện giờ đã là tháng sáu, mùa này lại còn có hoa anh đào kiều diễm như thế, làm cho đáy lòng Tống Vãn Ca âm thầm kinh ngạc không thôi. Hơn nữa bố cục trong đình viện này có vài phần tương tự với Khuynh Thành điện trong hoàng cung Tuyết Lân quốc đã mất của nàng, hơn nữa hoa anh đào đầy viện nở như tô vẽ thêm mê người.

Tống Vãn Ca xoa hai mắt dường như đẫm lệ, nhìn chăm chú chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ bên cạnh cây hoa anh đào đang cầm một cây kiếm gỗ chăm chỉ tập luyện kiếm pháp, nắm cả hai tay, điểm chừng, xoay người, sườn xoáy, luyện được trôi chảy, động tác so với trước kia càng thêm chuẩn xác, thỉnh thoảng còn có thể nhảy lên cao hai thước. Thậm chí kiếm gỗ trong tay vung ra, có thể đánh rơi xuống một vài đóa hoa.

"Trần nhi” Môi Tống Vãn Ca run rẩy khẽ gọi một tiếng, nước mắt không kìm được chảy xuống. Thấy đứa bé một mình luyện võ không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy nàng gọi, bất giác nàng lại kêu một tiếng lớn hơn, "Trần nhi".

Nguyệt Vãn Trần nghe được tiếng của Tống Vãn Ca, động tác xoay người múa kiếm mạnh ngừng lại. Quay đầu nhìn đến Tống Vãn Ca đang đứng ở cách đó không xa phía sau mình, mở ra hai tay nhìn mình, nó ngây ngốc một hồi lâu, bỗng nhiên "Oa", một tiếng khóc rống lên. Kiếm gỗ trong tay quăng đi, Nguyệt Vãn Trần lập tức chạy vội tiến vào trong lòng Tống Vãn Ca, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ, giống như không bao giờ muốn buông ra nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ rất hư", hu hu kêu, “Tỷ tỷ xấu, tỷ tỷ không cần Trần nhi rồi", hu hu kêu, "Tỷ tỷ vừa đi đã đi nhiều ngày như vậy, chỉ để lại một mình Trần nhi, tỷ tỷ gạt đệ, gạt đệ, trước kia tỷ đã nói vĩnh viễn sẽ không bỏ lại Trần nhi, tỷ còn nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh Trần nhi, nhưng tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư", hu hu kêu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần nước mắt lan tràn, thân thể nho nhỏ khóc đến rung động không thôi. Khóc đến cuối cùng nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ biết ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, thế nào cũng không chịu buông ra nửa phần.

"Trần nhi, đừng khóc, đừng khóc, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư”. Tống Vãn Ca ôm Nguyệt Vãn Trần thật chặt, lệ cũng như suối trào. “Trần nhi, tỷ tỷ không phải cố ý muốn bỏ lại đệ một mình, tỷ tỷ chỉ vì có việc cần phải làm. Sau này không bao giờ như thế này nữa, Trần nhi tha thứ tỷ tỷ lần này được không?” Hàn Kỳ Hiên cũng đã nói cho nàng chuyện lừa gạt Trần nhi như thế nào.

"Được, Trần nhi không giận tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ về sau không bỏ lại một mình Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, nước mắt trong mắt dường như cản tầm mắt của nó, nó cũng luyến tiếc buông tay ra lau sạch, chỉ là liều mạng nháy mắt, đem nước mắt chớp ra. "Tỷ tỷ, sư phụ trứng thối nói võ công của Trần nhi tiến bộ rất nhiều, vậy sau này Trần nhi có phải có thể bảo vệ tỷ tỷ hay không?”

"Uh, Trần nhi nhà chúng ta vẫn luôn rất lợi hại, sau này có thể bảo vệ mình và tỷ tỷ.” Tống Vãn Ca vừa nói, vừa giơ ống tay áo lên lau nước mắt trên mặt Nguyệt Vãn Trần, hôn hôn trán của nó. Nàng không muốn Trần nhi khóc nữa, nên ra vẻ thích thú giương mắt nhìn về phía hoa anh đào đầy viện, nói sang chuyện khác, “Trần nhi, hoa này là ai trồng?”

"Là sư phụ trứng thối trồng, có một lần đệ nói chỗ ở trước kia của tỷ tỷ có rất nhiều hoa anh đào, hơn nữa tỷ tỷ và đệ đều rất thích hoa anh đào, sau đó trong vòng mấy ngày cũng không biết từ đâu sư phụ trứng thối lấy được nhiều hoa anh đào như thế này, hơn nữa toàn bộ chỗ đệ luyện công, đều có rất nhiều người chuyên chăm sóc hoa anh đào này.”

Nghe vậy, Tống Vãn Ca trầm mặc, lại ngước đôi mắt còn đẫm lệ nhìn những hoa anh đào tuyết trắng này một hồi, lập tức khẽ thở dài, ôm lấy Nguyệt Vãn Trần hướng về phía ngoài viện đi ra.

Ra khỏi đình viện, đi chưa tới hơn mấy bước, đã gặp Hàn Kỳ Hiên đang đến đây gọi nàng và Trần nhi đi ăn bữa tối.

Trên bàn ăn, Hàn Kỳ Hiên và Liên Mặc phân biệt ngồi ở hai bên Tống Vãn Ca, Trần nhi vẫn không rời trong lòng Tống Vãn Ca mắt to giàn giụa nước mắt bỗng nhiên thấy trên tay Hàn Kỳ Hiên ôm một bé cưng.

"Tỷ tỷ, bé cưng kia là ai?” Nguyệt Vãn Trần dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mếu, thân thể nho nhỏ càng dán chặt vào Tống Vãn Ca, giống như sợ có người muốn tranh giành với nó.

"Trần nhi, đó là bé cưng tỷ tỷ sinh, cũng là cháu ngoại trai nhỏ của đệ đó, Trần nhi là cậu nhỏ của em bé, phải giúp tỷ tỷ cùng nhau chăm sóc em bé nha”. Tống Vãn Ca nói xong, định ôm đứa nhỏ qua, lại bị Nguyệt Vãn Trần kéo chặt lại cánh tay không cho nàng ôm.

"Tỷ tỷ, tỷ thích nó hay là thích Trần nhi nhiều hơn?” Nguyệt Vãn Trần quệt mồm, có chút không vui hỏi. Nó lại nghĩ tới lời của tỷ tỷ xa lạ nói với nó ở lãnh cung trước kia, nàng nói có lẽ hiện giờ tỷ tỷ rất thương yêu nó, nhưng sau này nếu tỷ tỷ có bé cưng của mình, nàng khẳng định sẽ không còn yêu thương nó nữa, bởi vì người mẹ nào cũng đều yêu nhất sẽ là con của mình. Hiện giờ tỷ tỷ có đứa con của mình rồi, về sau có phải sẽ không còn yêu thương nó nữa hay không?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Vãn Trần không khỏi đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng Tống Vãn Ca, đau lòng không thôi thấp giọng khóc ồ lên.

Tống Vãn Ca thấy thế sửng sốt, đoán được Trần nhi nhất định là sợ mình có con rồi sẽ không thương nó nữa, cuống quít đau lòng ôm sát nó, dịu dàng dỗ dành nói: “Trần nhi ngoan, tỷ tỷ nhất định sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc đệ, cho dù có bé cưng, tỷ tỷ cũng sẽ yêu thương Trần nhi nhất, so với yêu thương em bé còn yêu thương hơn nha! Trần nhi ngoan, đừng khóc nữa, đệ xem em bé đều chưa bao giờ khóc. Trần nhi nên làm gương tốt cho em bé, sau này không thể khóc nữa ha! Tỷ tỷ gắp chân gà cho Trần nhi, không cho em bé ăn, được không?”

"Được, chân gà đều là của một mình Trần nhi, không cho em bé ăn.” Nguyệt Vãn Trần nhìn Tống Vãn Ca gắp chân gà cho mình, mà em bé chỉ có thể đứng ở một bên nhìn nó ăn, không khỏi nín khóc mỉm cười. Nghĩ tỷ tỷ quả nhiên vẫn là thương yêu nó nhất, chân gà ăn ngon như vậy đều chỉ cho mình.

"Trần nhi, cánh gà này và miếng cá cũng ăn nhiều một chút, Trần nhi gầy rồi.” Tống Vãn Ca đau lòng sờ sờ cằm gầy một vòng lớn của Nguyệt Vãn Trần, lại gắp cho nó đồ ăn phong phú nhiều dinh dưỡng.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, đừng chỉ chú ý Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nhìn một chén tràn đầy đồ ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều cười tươi như hoa. Đắc ý hướng về bé cưng nhìn chằm chằm vào mình thè lưỡi, thế này mới sung sướng cầm lấy một cái chân gà vui vẻ gặm.

"Ê a, ê a", Mắt to đen bóng của bé cưng thẳng nhìn Nguyệt Vãn Trần chằm chằm chớp cũng không chớp, khóe miệng chảy không ít nước miếng, dường như muốn cắn lên một ngụm.

"Không cho ngươi ăn, sẽ không cho ngươi ăn, tất cả chân gà đều là của ta, còn có tỷ tỷ cũng là của ta.” Nguyệt Vãn Trần vừa nói, vừa đem tất cả chân gà chuyển qua trước mặt mình, lại duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hừ nói, “Không cho ngươi theo ta giành chân gà và tỷ tỷ, bằng không ta sẽ nhéo ngươi, cắn ngươi!”

"Trần nhi, không được bướng bỉnh ha! Đệ là cậu nhỏ của em bé, làm sao có thể khi dễ em bé được?” Tống Vãn Ca lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau chất dầu trên mặt đứa nhỏ, có chút buồn cười điểm cái mũi Trần nhi. "Yên tâm đi, em bé sẽ không tranh chân gà với Trần nhi, càng sẽ không cướp tỷ tỷ với Trần nhi. Nhanh ăn cơm đi, bằng không chân gà và cánh gà đều nguội mất.”

"Mặc, chàng cũng ăn nhiều chút, trên người chàng có thương tích, cũng cần được bồi bổ.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa múc thêm một chén canh đầu cá đưa tới trước mặt Liên Mặc, sau đó lại gắp cho Liên Mặc một viên thịt kho tàu lớn, Liên Mặc lập tức cầm bát lên, vừa ăn vừa cười đến vẻ mặt vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Tống Vãn Ca lại gắp một cánh chân gà kho tàu, Hàn Kỳ Hiên thấy thế, lập tức cầm bát lên, chuẩn bị đón lấy. Tống Vãn Ca nhìn hắn một cái, lại đem cánh gà bỏ vào trong bát mình.

"Ngài không bị thương, lại càng không phải là con nít, tự mình gắp lấy đi.”

Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, lập tức suy sụp hạ mặt tuấn tú như hoa đào, bĩu môi ủy khuất nói: "Vật nhỏ, nàng muốn làm đối đãi đặc thù, người ta không thuận theo thôi!"

Tống Vãn Ca run run một cái đôi đũa trong tay thiếu chút nữa không nắm được, đàn ông lớn như vậy rồi còn bắt chước đứa bé làm nũng, đầu óc phỏng chừng bị nước vào. Ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ siêu cấp, cười thầm nói: "Ăn cơm! Ăn cơm!”

"Ta không ăn cơm, ta ăn canh!” Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên tay mắt lanh lẹ, bát canh đầu cá trước mặt Liên Mặc đã bị hắn cướp mất, Liên Mặc muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

"Ha ha, đồ đã đến trên tay của ta thì không ai có thể cướp đi được đâu. Canh đầu cá này là vật nhỏ tự tay nấu, chỉ có ta mới có thể uống. Ngươi muốn cướp, không có cửa đâu.” Hàn Kỳ Hiên bưng bát sứ lên, nói một câu lại uống một ngụm canh đầu cá, vẻ mặt hưởng thụ mỹ vị kia, cũng không biết là thật sự hay là cố ý giả vờ.

"Thật không, ta uống không được, ngươi cũng đừng mong độc chiếm!” Liên Mặc hừ hừ nói, đôi đũa trong tay cũng lập tức bay ra, tuy không đánh rơi chén canh trong tay Hàn Kỳ Hiên, nhưng lại khiến toàn bộ nước trong chén canh không dư thừa toàn bộ tung toé ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt, trên người Hàn Kỳ Hiên, thậm chí ngay cả trên tóc cũng lây dính vài giọt.

"Liên Mặc, ngươi đừng quá đáng!" Hàn Kỳ Hiên lau nước canh trên mặt, nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng bắn về cái trán Liên Mặc.

Liên Mặc quay đầu đi, nhanh nhẹn tránh thoát tập kích của hắn. Mắt màu lam híp híp, cũng nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng hướng về hắn ta vọt tới.

"Còn muốn bắt chước ta, thật sự là phải học Lỗ Ban làm búa trước!" Vẻ mặt Hàn Kỳ Hiên khinh thường, bàn tay to nhanh chóng vươn ra, lập tức tiếp được hạt đậu phộng này.

"Bản lĩnh không tệ!” Liên Mặc dứt lời, tay đảo qua, nhanh chóng nắm một hạt đậu phộng ở trong tay, lập tức một viên lại một viên liên tiếp hướng về phía Hàn Kỳ Hiên vọt tới.

"Tính trẻ con!” Hàn Kỳ Hiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay tiếp được vui vẻ, còn bất chợt xem xét đưa lên một hạt cho vào miệng, sau đó cười đắc ý nhìn Liên Mặc.

"Này! Các người rốt cuộc còn ăn cơm hay không? Không ăn mời đi ra ngoài náo loạn, ta và Trần nhi còn muốn ăn! Còn có Hàn Kỳ Hiên, ngài đừng có hù đến đứa nhỏ, bằng không ta sẽ giận ngài!” Tống Vãn Ca vỗ vỗ cái bàn, mặt đen lên cả giận nói.

Thật là, ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn! Đây rốt cuộc là cái gì và cái gì, lớn cùng lớn tranh giành tình nhân đấu đá với nhau, hay tiểu nhân cùng tiểu nhân cũng náo loạn đến náo loạn đi khóc nhè, nàng thật muốn đau đầu nhức óc!

"Hàn Kỳ Hiên, Mặc, nếu các người nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng tốt nhất nên suy nghĩ một chút nếu Long Ngự Tà tìm tới chúng ta nên làm cái gì bây giờ. “

Lời này của Tống Vãn Ca vừa ra khỏi miệng, hai người lập tức ngừng đánh nhau, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng lạnh lùng lên.

/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status