Tại phòng nghị sự của Thiên Ma Cung.
Trong đại sảnh, trước bàn gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ngồi đối diện nhau, trầm mặc không nói. Thần sắc Long Ngự Tà lạnh lùng, mặt không chút thay đổi. Mà Hàn Kỳ Hiên thì vẻ mặt cười tà, sắc mặt nhàn tản ngạo mạn, còn thanh thản nếm trà thơm.
Hai người nhìn như bất động thanh sắc, nhưng khoảnh khắc bốn mắt ngẫu nhiên gi¬ao nhau, sấm sét vang dội, tia lửa va chạm bắn ra kịch liệt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở bất thường.
Thời gi¬an từng giây từng phút trôi qua, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên cứ như vậy mắt băng đối mắt phượng đấu tranh kịch liệt.
Thật lâu, cho đến khi tứ đại hộ pháp ma giáo Thanh Trạch, Bạch Thi, Chu Triệt và Huyền Tân bước vào đại sảnh, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên mới cùng nhau thu hồi ánh mắt ngầm đấu nãy giờ, đồng thời cùng nhìn về phía Thanh Trạch, vội vàng hỏi: “Thế nào, có tìm được Ca Nhi (vật nhỏ) không?”
“Giáo chủ, xin thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực! Thuộc hạ đã lật tung hết toàn bộ Phượng thành rồi, nhưng vẫn chưa tìm được Nguyệt cô nương!” Thanh trạch cúi thấp đầu xuống, có chút ủ rũ trả lời. Bọn họ thật sự đã dốc hết toàn lực, hầu như là không ngủ không nghỉ tìm khắp tất cả mọi nơi trong Phượng thành, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Tìm không thấy Nguyệt cô nương, hắn nghĩ bão táp tàn khốc chỉ sợ rất nhanh sẽ tiến đến, giáo chủ khẳng định sẽ đại khai sát giới. Thật không biết là kẻ nào không sợ chết, lại to gan lớn mật dám cướp Nguyệt cô nương đi ngay ở Thiên Ma giáo bọn họ, nhất định là chán sống!
“Ba người các ngươi thì sao? Có tìm được vật nhỏ không?” Hàn Kỳ Hiên lại đem tầm mắt chuyển hướng ba người Chu Triệt, thấy một đám bọn họ đều là trầm mặc lắc lắc đầu, sắc mặt không khỏi trở nên âm hàn cuồng lệ, mắt phượng sắc bén dần dần tụ lên hàn quang lạnh lùng vô cùng, lửa mạnh như địa ngục nhanh chóng dấy lên, dùng lực một chút, chén trà trong tay bị nắm dập nát.
“Giáo chủ... “
Trong thanh âm Thanh Trạch nói ra ẩn ẩn mang theo vẻ run rẩy, liếc mắt sang ba người khác, hắn cũng nhận thấy được trong mắt bọn họ cũng đã chứa đựng vẻ sợ hãi không dễ dàng phát giác. Cũng không thể trách bọn họ sợ, thật sự đây là lần đầu tiên từ trước tới nay bọn họ thấy giáo chủ toát ra ánh mắt khủng bố làm cho người ta sợ hãi như thế.
Chém giết sắp bắt đầu! Bốn người đồng thời thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nheo lại, quanh thân tản mát ra sát khí khiếp người hơn, trên mặt u ám, rất giống gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng gợi lên tươi cười tàn nhẫn mà khát máu, trong mắt cuồng rực lửa giận như muốn phá hủy tất cả.
“Bốn các ngươi nghe lệnh, tức khắc vào chốn võ lâm thả ra tin tức, để tất cả võ lâm nhân sĩ toàn lực hỗ trợ tìm Ca Nhi! Nếu có kẻ không theo, giết không tha! Còn có, hôm đó phàm là môn phái tham dự tấn công giáo ta, toàn bộ diệt sạch, cho dù là chó gà cũng không được để lại!”
Lời vừa nói ra, bốn người Thanh Trạch lĩnh mệnh đồng thời lại không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Giờ phút này giáo chủ thật sự là còn đáng sợ hơn so với Địa Ngục Diêm La, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đúng lúc này, tứ đường chủ Ám đường Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi và Minh Điện phong trần mệt mỏi tiến vào.
Long Ngự Tà nhìn thấy bốn người bọn họ, lập tức đứng dậy tràn ngập hy vọng hỏi: “Thế nào, tìm được Ca Nhi không?”
Minh Phong gi¬an nan nuốt một ngụm nước miếng, rất không muốn nhìn đến vẻ mặt thất vọng của hoàng thượng, lại không thể không chi tiết bẩm báo nói: “Hoàng thượng, chúng nô tài đã tìm khắp toàn bộ Phượng thành, thậm chí tất cả địa phương trong vòng năm mươi dặm xung quanh Phượng thành cũng đều tỉ mỉ tìm qua, nhưng vẫn không tìm được Luyến phi nương nương! Nô tài làm việc bất lực, thỉnh hoàng thượng giáng tội!”
Nói xong, bốn người đồng loạt quỳ xuống. Bọn họ thật sự rất lo lắng cho hoàng thượng, hoàng thượng vừa mới gặp lại Luyến phi nương nương, còn chưa gặp nhau một lát, Luyến phi nương nương lại bị người ta cướp đi. Bọn họ đã đem hết toàn lực tìm hơn mười ngày, vẫn như cũ tìm không thấy nửa điểm tin tức của Luyến phi nương nương.
Nói thật, bốn người bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết đến cùng là sao lại thế này! Ngày đó bọn họ đuổi tới Thiên Ma giáo thì ở phía sau núi Thiên Ma giáo đã phát hiện hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ, thiên Ma tứ đại hộ pháp trúng thuốc mê mà bất tỉnh cùng với máu tanh và thi thể đầy đất.
Kinh hãi qua đi, mấy người bọn họ và vài Thiên Ma giáo chúng theo sau tới hiệp trợ, đưa hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ cùng với tứ đại hộ pháp nâng trở về Thiên Ma Cung, rồi sau đó đợi hoàng thượng tỉnh lại.
Ai biết hoàng thượng và đám người của Thiên Ma giáo chủ hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại, hơn nữa vừa tỉnh lại cái gì cũng không kịp nói, thiên Ma Giáo Chủ đã trực tiếp hạ lệnh, bảo bốn người bọn họ cùng với mọi người trong Thiên Ma giáo tìm toàn bộ Phượng thành, tìm Luyến phi nương nương trở về.
Mấy người bọn họ thật đúng là nghĩ không ra, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám cướp đi Luyến phi nương nương? Là ngại mạng quá dài rồi, hay là cho rằng hoàng thượng của bọn họ rất nhân từ?
“Hoàng thượng, sắc mặt ngài thoạt nhìn không phải tốt lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?” Minh Phong nhìn sắc mặt hoàng thượng không chút huyết sắc, lòng tràn đầy lo lắng nói. Hắn không biết hoàng thượng ở Thiên Ma giáo đã xảy ra chuyện gì, tóm lại sau khi hoàng thượng hôn mê tỉnh lại, sức khỏe vẫn rất suy yếu. "Hoàng thượng, hay là người trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Nô tài và ba người Minh Vũ lại đi tìm, hoàng thượng yên tâm, bất kể như thế nào chúng nô tài đều nhất định sẽ đem Luyến phi nương nương tìm trở về!”
Nghe vậy, Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi nhìn Minh Phong một cái, rồi bỗng nhiên đi nhanh đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, một phen nắm cổ áo của hắn ta, tức giận quát: “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi không phải tự xưng là võ công đệ nhất thiên hạ sao? Làm sao ngươi ngay trên địa bàn của mình lại để cho Ca Nhi của trẫm bị người ta cướp đi rồi? Ngươi phế vật vô dụng này, mau đem Ca Nhi của trẫm trả lại cho trẫm! Trả lại cho trẫm!”
Mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nguy hiểm híp híp, lập tức dùng sức đẩy Long Ngự Tà ra, làm như không nghe được lời của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Long Ngự Tà, ngươi có thể cút, bổn tọa không nuôi người ăn chùa! Còn có, nơi này cũng không phải là hoàng cung Long Đằng của ngươi, mong ngươi lúc nói chuyện chú ý giọng điệu cùng thái độ của mình một chút!”
“Trả Ca Nhi lại cho trẫm!!” Long Ngự Tà không để ý tới lời Hàn Kỳ Hiên nói, mắt băng sâu thẳm lạnh run chặt chẽ trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt hung ác nham hiểm khủng bố giống như muốn ăn thịt người.
Đáy lòng hắn thật ra là đang có vẻ hoài nghi, hắn hoài nghi Ca Nhi có lẽ cũng không phải bị người ta cướp đi, mà là bị Hàn Kỳ Hiên giấu đi. Từ việc người này để ý Ca Nhi cũng có thể thấy được Thiên Ma Giáo Chủ này đích thị là yêu Ca Nhi sâu đậm giống hắn. Cho nên nói không chừng là hắn ta muốn độc chiếm Ca Nhi, cho nên mới cố ý bố trí âm mưu này, cố ý lừa gạt mình nói Ca Nhi bị người ta cướp đi.
“Long Ngự Tà, ngươi hoài nghi là bổn tọa đem vật nhỏ giấu đi?” Hàn Kỳ Hiên nghe ra nghi ngờ trong giọng nói của Long Ngự Tà, không khỏi tức giận đến sắc mặt xanh mét. "Bổn tọa bỉ ổi như vậy sao? Bổn tọa cho dù muốn một mình giữ lấy vật nhỏ, cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn không quang minh này! Ngươi quả thực là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Nghe hắn nói như vậy, Long Ngự Tà trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén như trước thẳng tắp trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng chất vấn: “Ngươi thật sự không có?”
“Tin hay không tùy ngươi!” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, còn nói thêm, “Long Ngự Tà, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về hoàng cung của ngươi đi, bổn tọa cũng không có thời gi¬an rỗi tiếp tục chiêu đãi ngươi!”
“Không cần ngươi vô nghĩa, trẫm tự biết đi!” Hàn quang trên mặt Long Ngự Tà chậm rãi tích tụ muốn phát tác nhưng lại nhịn xuống.
“Vậy tốt lắm!” Hàn Kỳ Hiên liếc xéo Long Ngự Tà một cái, lại ngoài cười nhưng trong không cười phun ra vài lời, “Đi thong thả, không tiễn!”
“Hừ! Minh Phong, chúng ta hồi cung!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lập tức quay đầu lại, cười lạnh nói, “Thiên Ma Giáo Chủ, trẫm thiếu chút nữa đã quên cảnh cáo ngươi, Ca Nhi là hoàng hậu trẫm ngự phong, ngươi hẳn nên tôn xưng nàng là hoàng hậu nương nương, chứ không phải là vật nhỏ. Về sau hy vọng ngươi có thể chú ý xưng hô của mình một chút, hiểu chưa?”
“Bổn tọa muốn gọi nàng là vật nhỏ, ngươi có thể làm gì? Vật nhỏ cũng không có ý kiến, ngươi dựa vào cái gì trông nom bổn tọa?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày kiếm, hoàn toàn không đem lời nói của Long Ngự Tà đặt ở trong tai.
“Ngươi!” Long Ngự Tà tức giận, suýt nữa vung qua một đấm. Nhưng nghĩ đến người đàn ông trước mắt có hai lần ra ân cứu mạng với mình, vẫn còn cực lực đè xuống thịnh nộ đầy bụng. Tuy là thế, giọng điệu kế tiếp cũng là lạnh như băng không thể lạnh hơn nữa. "Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Nếu không phải niệm tình ngươi từng cứu tính mạng trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
“Thật không? Vậy bổn tọa có nên cảm tạ hoàng thượng tri ân đồ báo hay không?” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, trong giọng nói có dày đặc châm chọc cùng khinh thường. "Long Ngự Tà, bổn tọa nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt người khác là cửu ngũ chí tôn, là vua của một nước cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt bổn toạ, ngươi bất quá chỉ là một người đàn ông âm tàn bá đạo lại không phân rõ phải trái, hơn nữa đang ở trong phúc lại không biết phúc mà thôi.”
“Lớn mật, dám chửi bới hoàng thượng như thế!” Thấy Hàn Kỳ Hiên vô lễ như thế đối với chủ tử của mình như thế, Minh Phong và Minh Vũ cũng nhịn không được nữa, không khỏi lớn tiếng quát, lập tức rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhưng lại bị Long Ngự Tà vẫy tay dừng lại.
“Lui ra!” Mắt lạnh của Long Ngự Tà đảo qua Minh Phong và Minh Vũ, lại nhìn về phía Hàn Kỳ Hiên, lạnh giọng hỏi, “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi và Ca Nhi của trẫm rốt cuộc có quan hệ gì? Sao các người lại quen biết?”
Hừ, Ca Nhi là nữ tử của một mình hắn, mấy gã đàn ông khác đều không có tư cách quan tâm nàng, Ca Nhi có một mình hắn che chở cùng yêu thương là đủ rồi!
Hàn Kỳ Hiên nhún vai, lập tức không chút để ý ngồi xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu liếc Long Ngự Tà một cái, môi mỏng khẽ mở, không ấm không nóng phun ra bốn chữ: “Không thể trả lời!”
“Làm càn!”
Long Ngự Tà gầm lên một tiếng, đang muốn bão nổi, Minh Vũ đột nhiên lấy ra một tờ giấy nhỏ, tiến lên từng bước đưa cho Long Ngự Tà, nói, “Hoàng thượng, đây là thư nửa canh giờ trước nô tài thu được, Tần ngự y dùng bồ câu đưa thư, xin hoàng thượng xem qua.” Vừa rồi bởi vì bẩm báo chuyện Luyến phi nương nương, hắn nhất thời đem chuyện này quên đi, giờ mới nhớ tới.
Phi Vũ truyền tin có chuyện gì sao? Long Ngự Tà nghi ngờ trong lòng, nhíu nhíu mày, lập tức nhận tờ giấy nhỏ, đợi thấy rõ nội dung viết trên mặt thì trong lúc nhất thời nỗi lòng trở nên phức tạp khó hiểu, thật sự không biết là nên vui, nên lo, hay là nên tức. Tướng phụ lại hồi cung...
Đích thị là Phi Vũ dùng bồ câu đưa tin cho tướng phụ biết tin tức Ca Nhi còn sống... Không muốn vì tướng phụ và Ca Nhi mà nổi lên xung đột đến nỗi lại gây thành sai lầm lớn không thể tha thứ...
Một lát, Long Ngự Tà che dấu suy nghĩ, quả quyết hạ mệnh lệnh: “Minh Lôi, Minh Điện, hai người các ngươi cùng với năm mươi ám vệ đi theo ở lại Thiên Ma Cung, tiếp tục hiệp trợ Thiên Ma Giáo Chủ tìm kiếm Ca Nhi, có tin tức gì, lập tức quay về truyền báo, không được chậm trễ!”
“Minh Phong, Minh Vũ, chúng ta tức khắc hồi cung!”
“Dạ!” Bốn người đồng thời lĩnh mệnh, lập tức đứng dậy.
Hàn Kỳ Hiên lạnh lùng nhìn Long Ngự Tà, cũng không nói gì, cũng cười trào phúng an bài dụng tâm kín đáo của Long Ngự Tà, nhưng khóe miệng như cũ không tự giác gợi lên một chút cười trào phúng thật sâu.
A, Long Ngự Tà vẫn chưa tin mình không có đem vật nhỏ giấu đi, hay là sợ hắn tìm được vật nhỏ trước, mà không báo cho hắn ta biết? Thật sự là lòng dạ tiểu nhân!
Long Ngự Tà liếc xéo nụ cười trào phúng trên mặt Hàn Kỳ Hiên, mới mặc kệ trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào. "Thiên Ma Giáo Chủ, xin ngươi nhớ kỹ một chút, Ca Nhi vĩnh viễn đều là của một mình trẫm, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có được nàng, cho dù là một chút ít!” Cuồng tứ bá đạo dứt lời, cuối cùng là sắc mặt lo lắng nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiểu nhân thì thế nào? Vì Ca Nhi, hắn không ngại làm tiểu nhân. Cho dù là làm ác nhân, hắn cũng không tiếc.
Thiên Ma Giáo Chủ, tốt nhất đừng để trẫm phát hiện ngươi đang thiết lập ván cục lừa gạt trẫm! Bằng không, trẫm chắc chắn máu rửa Thiên Ma giáo của ngươi!
Phủ thái tử Hổ Khiếu quốc.
Trong hậu hoa viên đầy màu sắc lấp lánh, hai nữ tử trang điểm hết sức hoa lệ xinh đẹp đang phẫn hận bất mãn.
“Dung phi tỷ tỷ, nghe nói điện hạ mang về một nữ tử không rõ lai lịch, chẳng những cho nàng ta vào Tình Ca trai, hơn nữa còn mọi cách che chở đối với nàng ta, sủng vô cùng. Càng đáng giận hơn là người đàn bà kia lại lập tức biến thành Thái Tử Phi, còn vô duyên vô cớ lòi ra một đứa con trai.”
"Chuyện này ta đã biết.” Dung phi nhìn Liễu phi vẻ mặt tức giận một cái, thản nhiên nói. Chuyện lớn như vậy nàng làm sao có thể không biết?
Nghe nói cô gái kia liên tục hôn mê hơn mười ngày mới tỉnh lại, điện hạ vì nàng ta thiếu chút nữa đại khai sát giới với ngự y trong cung. Không chỉ như thế, điện hạ còn hạ lệnh tất cả người hầu trong phủ thái tử đều gọi nàng ta là Thái Tử Phi, xưng con trai của nàng ta là tiểu điện hạ. Trừ việc đó ra không cho nhiều lời với nàng ta, cũng không bàn tán về bất cứ chuyện gì của nàng ta, nếu không giết không tha.
Nhưng, diện mạo cô gái kia rốt cuộc trông như thế nào, toàn bộ trong phủ thái tử ngoại trừ điện hạ cùng với ngự y xem bệnh cho nàng ta ra, ai cũng chưa từng gặp qua. Điện hạ bảo vệ cô gái kia có thể nói là rất cẩn thận, không có điện hạ cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần được nàng ta.
“Nếu đã biết, sao tỷ còn có thể bình tĩnh như thế?” Liễu phi có chút bất mãn hỏi, nàng không tin Dung phi sẽ không ghen ghét. Đến phủ thái tử cũng đã nhiều năm rồi, nàng và Dung phi mặt ngoài xưng hô tỷ muội, ở chung hòa thuận, nhưng trong lòng lại hao tổn tâm cơ ngầm đấu lẫn nhau vì vị trí Thái Tử Phi này. Vốn nghĩ đến Dung phi hoặc là mình mới là người có thể trở thành Thái Tử Phi nhất, nhưng bây giờ lại bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới chiếm mất, lại vì điện hạ sinh một đứa con trai, ngẫm lại thật khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy theo muội muội, ta nên biểu hiện như thế nào?” Dung phi mặt không thay đổi nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Nhưng chỉ có chính nàng biết, khi nàng nghe tin tức này thì trong lòng của nàng oán hận cùng ghen tị đến cỡ nào. Phải biết rằng, Tình Ca trai này là cấm địa của cả phủ thái tử, không có điện hạ cho phép, người nào dám tự tiện xông vào thì chỉ có một kết cục, đó là chết.
Sau khi toà cung điện vốn dĩ chuẩn bị cho Thái Tử Phi đổi tên là ‘Tình ca trai’, cho dù là thị thiếp điện hạ sủng ái nhất, thí dụ như mình và Liễu phi, cũng không dám tự tiện bước vào nửa bước, càng đừng nói là có thể hy vọng xa vời được vào ở bên trong. Bây giờ, điện hạ lại tùy tiện cho một nữ tử nàng nghe cũng chưa từng nghe nói qua vào ở, lại phong nàng ta làm chính phi, điều này làm cho mình sao có thể cam tâm, sao có thể không ghen ghét?
Hừ, vị trí Thái Tử Phi chỉ có nàng mới có thể ngồi, ai dám tranh với nàng, nàng sẽ cho đẹp mặt!
“Lời này của Dung phi tỷ tỷ hỏi có chút dư thừa rồi, trong lòng tỷ có ý gì, muội muội làm sao có thể không biết?” Liễu phi rất có thâm ý liếc nàng ta một cái, đột nhiên như hiểu ra. "Kỳ thật, ý nghĩ trong lòng muội muội và tỷ tỷ là giống nhau.”
“Thật sao, vậy muội muội cho là ta kế tiếp nên làm cái gì?” Dung phi che dấu vội ho khan hai tiếng, lập tức bất động thanh sắc hỏi.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là cùng đến Tình Ca trai ra oai phủ đầu với người đàn bà kia! Nếu không, sau này nàng ta vẫn ỷ vào thân phận Thái Tử Phi mỗi ngày cưỡi ở trên đầu chúng ta?” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn hận nói. "Bản thân muội muốn nhìn xem, người đàn bà kia rốt cuộc là ba đầu sáu tay, hay là hồ ly tinh chuyển thế, lại có thể làm cho điện hạ sủng ái nàng ta như thế!”
“Muội muội, tình Ca trai này cũng không phải là ta và muội có thể tùy tiện đi vào. Nếu để điện hạ biết, cho dù bây giờ ngài ấy đối với chúng ta có chút sủng ái, nhưng nếu xúc phạm đến ngài, chỉ sợ so với trước sẽ không tốt hơn chỗ nào.” Dung phi sâu kín thở dài một hơi, giọng điệu cũng có chút bi thương. "Nói vậy trong lòng muội muội cũng đã rõ, hai chúng ta bất quá là một quân cờ trong tay điện hạ, hay là công cụ ấm giường của ngài thôi, ngài đối với chúng ta chỉ có lợi dụng.” Điện hạ sủng ái các nàng, hoàn toàn là bởi vì thế lực của gia tộc sau lưng các nàng.
“Dung phi tỷ tỷ nói điều này, trong lòng muội muội tất nhiên hiểu rõ.” Ánh mắt Liễu phi ảm đạm, rồi sau đó không cho là đúng nói, “Dù vậy, thì tính sao? Muội cũng không hy vọng xa vời điện hạ có thể yêu muội, chỉ cần muội có thể yêu điện hạ, có thể vĩnh viễn đứng ở bên người điện hạ, vậy là đủ rồi. Hơn nữa, cha tỷ chính là Trấn Bắc đại tướng quân đương triều, cha muội chính là Thượng Thư hai bộ binh hình, lúc trước vì điện hạ tranh giành chức thái tử đã ra không ít sức lực. Ngày sau nếu điện hạ muốn ngồi yên ngôi vị hoàng đế, còn cần cha tỷ và cha muội toàn lực duy trì. Cho nên, cho dù muội và tỷ có phạm đến cấm kỵ của điện hạ, điện hạ cũng sẽ không thật sự làm gì chúng ta đâu.”
“Thật không, lời nói này của Liễu phi tỷ tỷ nếu để điện hạ nghe được, chỉ e là đến đồ ăn ngon cũng không còn.”
Một giọng nói yêu mị tận xương bỗng dưng truyền vào trong tai Dung phi và Liễu phi, hai người theo tiếng nói nhìn lại, lại là Mị Cơ ngày thường khiến cho các nàng chán ghét.
“Ngươi tới làm gì?” Liễu phi khinh thường liếc nàng ta một cái, khẩu khí tương đối không tốt. Nàng ta bất quá là một vũ cơ thân phận ti tiện, ỷ vào điện hạ sủng ái nàng ta lại ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ngay cả mình là trắc phi của thái tử cũng không được nàng ta để vào mắt. Hừ, sớm muộn gì có một ngày phải thu thập nữ tử yêu mị như hồ ly tinh này!
“Liễu phi tỷ tỷ tức giận lớn như vậy sao, cẩn thận nhiều nếp nhăn đó!” Mị Cơ yêu mị cười nói, thấy tức giận trên mặt Liễu phi càng sâu, thế này mới nói rõ ý đồ đến, “Hai vị tỷ tỷ, hôm nay muội muội tới tìm các tỷ cũng không phải là vì đấu võ mồm cùng các tỷ, mà là muốn cùng các tỷ đi gặp vị Thái Tử Phi điện hạ vừa mang về đến kia!” Sau đó cho các ngươi đấu với nàng ta, ta tới ngồi thu ngư ông thủ lợi. Mị Cơ lại bổ sung một câu ở trong lòng.
“Tùy ngươi!” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn quay đầu, lôi kéo tay Dung phi thẳng ra hoa viên.
“Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ đẹp mặt!” Mị Cơ hung tợn trừng mắt nhìn hai người phía sau lưng nàng một cái, lập tức đi theo.
Ở phủ thái tử tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, thân mình vốn dĩ suy yếu của Tống Vãn Ca hồi phục không ít, sắc mặt tái nhợt ngày càng hồng nhuận, chỗ sau cổ cũng không đau đớn nữa.
Giờ phút này, nàng đang miễn cưỡng ở trên lan can trong đình viện, không chút để ý ngắm nhìn và thưởng thức những đoá hoa nở rộ trong ao sen, hoa sen trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ tuyết trắng thánh khiết. Mùi hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng chui vào trong mũi, bất giác khiến suy nghĩ sâu kín trong lòng có chút lung lay.
Mấy ngày qua, Vũ Văn Huyền Băng đối với nàng là che chở đầy đủ, hết sức yêu thương, trừ bỏ lâm triều cùng làm việc công, gần như có thể nói một tấc cũng không rời, luôn đi theo bên người nàng. Hắn cẩn thận chu đáo chăm sóc cùng cẩn thận quan tâm, làm cho Tống Vãn Ca có chút bất tri bất giác sinh ra ỷ lại nhất định đối với hắn. Tuy rằng như thế, nhưng nàng vẫn rất khó chấp nhận chuyện mình là Thái Tử Phi của hắn, hơn nữa không thể chấp nhận chính mình còn vì hắn sinh một đứa nhỏ.
Bất quá nhiều khi Tống Vãn Ca lại nghĩ, có lẽ gả cho người đàn ông ưu tú giống Vũ Văn Huyền Băng như vậy, cũng là một loại phúc phận. Dù sao, hắn muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, hơn nữa khí phách thiên thành, tuấn tú vô khuyết. Quan trọng nhất là, hắn thương yêu nàng, luôn xem trọng, để tâm đến nàng, không muốn nàng bị một chút tổn thương hay ủy khuất nào.
Tuy rằng hiện giờ nàng cũng không thương hắn, trong tiềm thức đối với hắn cũng luôn duy trì một phần lãnh đạm cùng ba phần xa cách, nhưng không thể phủ nhận là ở chỗ sâu trong lòng nàng vẫn là rất có cảm tình với hắn. Có lẽ, về sau từ từ chung sống, nàng sẽ yêu hắn cũng không lạ.
Bất quá có chuyện thật ra khiến nàng cảm thấy cực kỳ quái lạ, nàng rõ ràng mất ký ức đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không có chút ấn tượng, nhưng ngày đó Vũ Văn Huyền Băng bảo người bế bé cưng đến trước mặt nàng thì nàng lại có thể nhớ rõ ràng đứa nhỏ kia, đúng thật là chính mình sinh ra, lại biết đứa nhỏ tên gọi Dục Hi, chỉ là không biết cha của đứa nhỏ là Vũ Văn Huyền Băng có thật hay không nữa?
Còn có mấy người hầu trong phủ thoạt nhìn cũng rất kỳ quái, ở trước mặt nàng luôn một dáng vẻ thật cẩn thận, ngoại trừ tận tâm hầu hạ chưa bao giờ dám cùng nàng nhiều lời nửa câu, cũng không dám thân cận nàng nửa bước. Điều này làm cho nàng nhịn không được hoài nghi, mình trước kia có phải một chủ tử âm tàn độc ác, thích đánh chửi người hầu hay không? Bằng không, những người hầu kia sao lại sợ hãi nhìn mình như vậy?
Mấy ngày này, nàng đã thực sự rất cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng trong đại não vẫn trống rỗng. Trừ nhớ rõ được đứa nhỏ, cái gì nàng cũng không nhớ nổi. Nàng cũng đã yêu cầu Vũ Văn Huyền Băng kể nhiều chuyện liên quan tới mình trước kia, nhưng Vũ Văn Huyền Băng luôn cười có lệ cho qua, còn luôn bảo nàng không cần nghĩ nhiều, chỉ nói là trong trí nhớ trước kia của nàng cũng không có chuyện đặc biệt gì, không nhớ nổi cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ mình là Thái Tử Phi hắn sủng ái nhất là được.
“Haiz, nếu trí nhớ một người không đầy đủ, như vậy cuộc sống của họ cũng không hoàn chỉnh, khi nào thì mình mới có thể tìm về trí nhớ trước kia đây?” Tống Vãn Ca vẫn còn thở dài, thì thào tự nói. Nhìn hoa sen nở rộ trên mặt ao, có đóa hoa đã tàn rồi, theo dòng nước trôi nổi. Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương khó hiểu, bất giác ngây ngốc.
Một lát, không khí tĩnh lặng này bỗng dưng bị một giọng nữ cực kỳ không phối hợp đánh vỡ.
“A, nói vậy đây là vị Thái Tử Phi điện hạ mang về à. Ban ngày ban mặt, sao một mình ngồi ở chỗ này ngẩn người vậy?”
Thanh âm đột nhiên tới làm cho Tống Vãn Ca cả kinh, sau khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngẩng đầu, men theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ba nữ tử mỹ mạo ăn mặc hoa lệ, đang nện bước tao nhã, phong tình vạn chủng chậm rãi đi về phía mình.
Nữ tử bên trái mắt như xuân hạnh, ánh mắt như sóng thu, chân mày đen đậm, thân thể như cành liễu, mặc áo khoác gấm màu xanh nhạt, eo nhỏ nhắn, đẹp như trăng non, tươi đẹp như hoa đào, nhưng trăng non thiếu một phần kiều diễm, hoa đào thiếu một phần quý khí.
Nữ tử bên phải mặc một bộ trang phục cung nữ gấm hoa màu khói, trên búi tóc của mỹ nhân cắm kim trâm phượng, đầu phượng cài thúy, hạ xuống một ngọc trai bóng loáng trơn bóng vừa vặn điểm tại mi tâm, chân mày kẻ đen, phấn môi phun châu, da trắng nõn nà, thắt lưng đầy đặn, gương mặt ung dung hoa quý mỹ lệ.
Mà phía sau hai người, một nữ tử đang từng bước tiến, hoa phục cẩm y đỏ thẫm rêu rao mà loá mắt, trên đầu cắm ba cây trâm phượng điểm thuý đuôi vàng, búi tóc Phi Thiên nghiêng cắm sáu cây mã não hồng và đá hổ phách điêu khắc thành chim gáy đậu trên mai trâm. Nàng ta cao ngạo ngẩng đầu, hơi hơi nâng mặt lên, đẹp đến tuyệt luân, dung nhan hoa đào xinh đẹp, chân mày cong mà nhạt, làn da trắng như tuyết, mắt sắc mê say, diễm lệ yêu mỹ, như cáo đen chín đuôi trong tranh. Nhìn quanh, toàn bộ mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, mặt mày kia, cặp môi kia, lộ ra đỏ đẹp, đỏ đến quyến rũ đỏ đến đa tình. Nữ tử rất yêu mị, rất phong tình!
Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi, các vị là ai?” Mấy ngày nay, ngoại trừ Vũ Văn Huyền Băng và đứa nhỏ, nàng nhìn thấy cũng chỉ những người hầu trong cung. Nàng không thích đi ra ngoài, Vũ Văn Huyền Băng cũng không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, người nàng có thể nhìn thấy dĩ nhiên là có hạn.
“A, thái Tử Phi tỷ tỷ còn chưa biết ư, hai vị này là Dung trắc phi và Liễu trắc phi được sủng ái nhất!” Mị Cơ tiến lên từng bước, giọng điệu trào phúng nói. Dứt lời, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Tống Vãn Ca, vừa lúc thấy rõ mặt của Tống Vãn Ca, chợt bất giác kinh hãi, bước chân lảo đảo suýt nữa té ngã, “Luyến phi nương nương, tại sao là ngươi?! Ngươi không phải đã... đã chết sao? Tại sao lại xuất hiện ở phủ thái tử?! Chuyện này.... rốt cuộc là sao? Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?!”
Mị Cơ không tự giác lui về phía sau hai bước, trên mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vừa không thể tin, giống như ban ngày thấy ma, hai mắt trừng thật to.
“Luyến phi nương nương? Ngươi nói ta sao?” Chân mày kẻ đen của Tống Vãn Ca khẽ chau lại, nghi hoặc khó hiểu nhìn Mị Cơ, thật sự là không biết lời nàng ta nói là có ý gì, lại càng không hiểu được sau khi nàng ta nhìn thấy mình tại sao lại có phản ứng lớn như vậy. Biểu tình kinh hãi giống như mình là quỷ. "Ta rõ ràng sống rất tốt, vì sao ngươi nói ta đã chết?” Nữ tử này là ai? Xem dáng vẻ nàng ta giống như trước kia có quen biết mình, nhưng tại sao lời nàng ta nói mình nghe không hiểu?
“Mị Cơ, ngươi quen nàng ta?” Dung phi và Liễu phi đồng thời nhìn về phía Mị Cơ vẻ mặt quái dị, đồng thanh hỏi.
“Đương nhiên quen!” Mị Cơ bật thốt trả lời, rồi nhìn thẳng đến cái bóng của Tống Vãn Ca trên mặt đất, lập tức xác định nàng ta không phải quỷ, vẻ sợ hãi trên mặt nháy mắt biến mất không ít. Thoáng nghĩ, lập tức hiểu được điện hạ tại sao lại sủng ái nàng ta như thế.
Thì ra Nguyệt Vãn Ca chưa chết, còn được phong lên làm Thái Tử Phi, hơn nữa còn chiếm đi toàn bộ sủng ái của điện hạ.
Đáng giận! Đáng giận!
Đây rốt cuộc là sao? Nàng ta rõ ràng đã chết, Long Đằng Đế không phải còn cử hành lễ tang long trọng cho nàng ta sao? Vì sao bây giờ nàng ta lại xuất hiện ở phủ thái tử?
“Nguyệt Vãn Ca, ngươi không phải là sủng phi của Long Đằng đế sao? Sao bây giờ lại trở thành thái tử phi của điện hạ?” Mị Cơ chen lấn, tiến lên hung ác hỏi, trong mắt chợt lóe lên âm tàn cùng ác độc làm cho Tống Vãn Ca âm thầm kinh hãi.
“Cái gì Nguyệt Vãn Ca? Long Đằng đế là ai? Ngươi nói làm cho ta càng cảm thấy hồ đồ.” Tống Vãn Ca lui về sau một bước, trực giác phụ nữ nói cho nàng biết, nữ tử trước mắt này đối với chính mình có địch ý dày đặc, nhưng lại không biết mình rốt cuộc đắc tội với nàng ta chỗ nào.
“Nguyệt Vãn Ca, ngươi đừng giả ngốc với ta! Long Đằng đế là ai ngươi lại không biết? Hắn đối với ngươi là ngàn vạn sủng ái hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một, tiệc mừng trong cung lần đó xém chút nữa vì ngươi mà một chưởng giết sứ giả Khương Di quốc, vì ngươi hắn thậm chí đã có thể vứt bỏ toàn bộ thiên hạ mà! Ngươi nữ tử không biết xấu hổ này, lại chạy tới Hổ Khiếu quốc chúng ta mị hoặc thái tử điện hạ, thật là một hồ ly tinh! Ngươi vẫn nên sớm rời khỏi phủ thái tử, quay về Long Đằng quốc thật tốt làm Luyến phi nương nương của ngươi đi. À không, Long Đằng đế đã sớm phong ngươi làm hoàng hậu rồi, ngươi hẳn là trở về thật tốt làm Ngự Ca hoàng hậu của ngươi mới đúng!”
Mị Cơ nổi giận đùng đùng nói, sự ác độc cùng hung ác trong mắt giống như kiếm nhọn thẳng tắp bắn về phía Tống Vãn Ca, dung nhan đẹp đẽ bỗng trở nên dữ tợn, giờ phút này nàng thực hận không thể ăn ả ta vào bụng.
“Ta..... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. Ta không phải gọi Nguyệt Vãn Ca, ta gọi là Vãn Nhi. Còn có, ta cũng không phải hồ ly tinh, ta là thái tử phi điện hạ sủng ái nhất.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa lui về sau, trong đại não hỗn loạn, huyệt Thái Dương bỗng cảm thấy đau đớn, khó chịu.
“Thái Tử Phi? Ngươi có tư cách gì làm Thái Tử Phi?” Mị Cơ nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng. Đang muốn nói thêm gì nữa thì một âm giọng phẫn nộ lại bá đạo đột nhiên vang lên trong đình viện.
“Mị Cơ, Dung phi, Liễu phi, các ngươi thật to gan!! Ai chuẩn mấy người các ngươi tự tiện tiến vào Tình Ca Trai??”
Ba người hoảng sợ, đợi thấy rõ chủ nhân giọng nói kia là ai thì cuống quýt hoảng sợ quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ, chúng nô tì chỉ là muốn đến thăm thái tử phi tỷ tỷ, cũng không có ý gì, xin ngài tha cho chúng nô tì!”
“Bản thái tử đã sớm nói, tình Ca trai này là cấm địa của phủ thái tử, người xông vào chỉ có một kết quả, đó là… CHẾT!!” Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, trong mắt đầy lửa giận phẫn nộ, “Huyền Ảnh, Huyền Diễm, mang ba người bọn họ xuống!”
“Điện hạ tha mạng, sau này thiếp thân cũng không dám nữa....” Dung phi và Liễu phi nghe vậy, nháy mắt sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, cuống quýt một trái một phải chặt chẽ lôi góc áo Vũ Văn Huyền Băng, khóc cầu nói, “Điện hạ, chúng nô tì thật sự không phải cố ý, xin ngài tha cho chúng nô tì, lần sau chúng nô tì không dám nữa...”
“Đúng vậy điện hạ, thiếp thân thật sự biết sai rồi, xin điện hạ tha cho chúng nô tì lần này đi.” Mị Cơ tương tự bị sắc mặt hung ác nham hiểm lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng làm sợ tới mức rơi lệ không ngừng, cả người run rẩy cầu xin tha thứ.
“Huyền Ảnh, Huyền Diễm, còn không mau ra tay?” Vũ Văn Huyền Băng hung hăng đẩy Dung phi và Liễu phi ra, lập tức ánh mắt sắc bén trừng bọn họ, hàn quang trên mặt không ngừng tích tụ.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Huyền Ảnh và Huyền Diễm run run một chút, nhanh chóng lĩnh mệnh, giả vờ muốn đem ba người bọn họ mang xuống.
"Chờ một chút!” Tống Vãn Ca bị ánh mắt và giọng điệu lạnh lẽo tàn nhẫn của Vũ Văn Huyền Băng hù đến, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cuống quýt lôi kéo vạt áo của hắn, e sợ lên tiếng xin xỏ, “Điện hạ, đừng giết họ được không? Hôm nay họ chỉ đến gặp ta, nếu vì vậy mà đánh mất tính mạng, ta sẽ lương tâm bất an cả đời. Xem như ta cầu xin ngài, lần này tha cho họ đi. Hơn nữa, họ lại không phạm sai lầm gì, bất quá là không có sự cho phép của ngài, đã tiến vào Tình Ca trai mà thôi.”
“Không có phạm sai lầm gì? Không xem trọng lời nói của bổn toạ, đây là lỗi không thể tha thứ nhất!” Người đàn ông yêu mị mặt âm trầm nhìn Tống Vãn Ca, thấy thân mình nhỏ bé và yếu ớt của nàng có chút co rúm lại, không khỏi phóng mềm giọng điệu, sắc mặt cũng nhu hòa không ít. Vươn tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, mềm giọng nói, “Vãn Nhi, thực xin lỗi, vừa rồi ta hù đến nàng sao?”
“À... Không có.” Tống Vãn Ca có chút trái lương tâm nói, vừa rồi nàng quả thật bị Vũ Văn Huyền Băng hù đến. Từ sau khi nàng tỉnh lại, nàng nhìn thấy đều là hắn dịu dàng che chở, sủng nịch vô cùng đối với nàng, ngay cả nói với nàng hắn đều giống như không dám nói quá lớn. Mà vừa rồi hắn đột nhiên biểu hiện ra một mặt ngoan tuyệt lãnh khốc như vậy, điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời sợ hãi, sững sờ đến độ có chút phản ứng không kịp.
“Vãn Nhi, vừa rồi ta chỉ là quá tức giận. Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đối với nàng như vậy.” Vũ Văn Huyền Băng có chút e ngại, lại làm cho Vãn Nhi nhìn đến một mặt ngoan tuyệt tàn khốc của mình, thật là đáng chết, hy vọng đừng để lại bóng ma cho Vãn Nhi.
“Không có việc gì, ta biết điện hạ rất tốt với ta.” Tống Vãn Ca nhợt nhạt cười nói, thoáng nhìn mấy người vẫn quỳ dập đầu cầu xin tha thứ trên đất, trong lòng có không đành lòng, “Điện hạ, tha cho các nàng ấy đi. Nếu ngài giết họ, ta sợ về sau khi nhìn thấy ngài ta sẽ sinh ra sợ hãi.”
Nghe nàng nói như vậy, Vũ Văn Huyền Băng cuống quýt đồng ý: “Được được, nghe Vãn Nhi, vừa rồi ta cũng chỉ là dọa bọn họ vài cái mà thôi, Vãn Nhi trăm ngàn không nên tưởng thật.”
Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng lại đem tầm mắt chuyển tới trên người ba người quỳ dưới đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi đứng lên đi, lần này bản thái tử nể tình Thái Tử Phi thay các ngươi cầu tình mà tha các ngươi. Lần sau nếu dám như thế nữa, bản thái tử sẽ không dễ dãi như thế đâu, hiểu chưa?”
“Dạ, thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp tạ ơn điện hạ đã tha mạng, cũng cám ơn Thái Tử Phi cầu tình cho chúng thần thiếp.” Mị Cơ, Dung phi cùng Liễu phi nghe vậy xoa xoa nước mắt trên mặt, cuống quýt kinh hỉ dập đầu tạ ơn, nhưng oán hận đối với Tống Vãn Ca ở đáy lòng càng sâu.
“Các người mau đứng lên đi, không cần cảm tạ ta.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, nghĩ đến những lời khiến nàng nghe không hiểu của Mị Cơ mới vừa nói… bất giác chau mày thật sâu.
“Vãn Nhi, nàng làm sao vậy? Vì sao cau mày như vậy?” Vũ Văn Huyền Băng phát hiện Tống Vãn Ca khác thường, vươn tay xoa hai má của nàng, lo lắng hỏi.
“Điện hạ, ta không sao.” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, bỗng chỉ vào Mị Cơ đang đứng dậy, nghi hoặc không hiểu nói, “Điện hạ, nàng ấy vừa mới nói ta không gọi Vãn Nhi, mà gọi là Nguyệt Vãn Ca. Còn nói ta không phải Thái Tử Phi của điện hạ, nói ta là Luyến phi của Long Đằng đế, Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc. Điện hạ, chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao lời nàng ấy nói ta đều nghe không hiểu?”
Nghe vậy, tâm Vũ Văn Huyền Băng mạnh mẽ run lên. Ánh mắt lạnh như băng lập tức nhìn về phía Mị Cơ, sắc mặt âm lãnh hung tàn chưa từng có, vẻ mặt xơ xác tiêu điều âm lệ giống như Địa Ngục Diêm La.
Mị Cơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thân mình không tự chủ được co rúm lại run run, thanh âm cũng run run theo: "Điện hạ, thiếp thân... Thiếp thân.... “
“Mị Cơ, vừa rồi ngươi chỉ là nói đùa với Thái Tử Phi có đúng hay không?” Ngữ điệu Vũ Văn Huyền Băng mềm nhẹ, so với bùa đòi mạng của Diêm Vương còn âm trầm đáng sợ hơn, làm người ta như rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục.
“Đúng đúng.... Thiếp.... Thiếp thân vừa rồi quả thật là đùa....” Mị Cơ lo sợ nói liên hồi, hai chân sợ hãi như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững mà té ngã. Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, lập tức chuyển hướng Tống Vãn Ca, nói, “Thái Tử Phi tỷ tỷ, muội muội vừa rồi chỉ là đùa dai thôi, cho nên vui đùa với tỷ. Cái gì Long Đằng đế, Luyến phi nương nương, Ngự Ca hoàng hậu gì chứ, đều là muội muội vô căn cứ nói ra, hy vọng Thái Tử Phi tỷ tỷ ngàn vạn đừng cho là thật, sau này muội muội cũng không dám nói đùa như vậy với Thái Tử Phi tỷ tỷ nữa.”
“A, thì ra ngươi nói đùa với ta, khó trách ngươi nói những lời này ta đều nghe không hiểu.” Tống Vãn Ca có chút cười cười, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Vũ Văn Huyền Băng thấy thế, tâm vẫn treo cao rốt cục để xuống.
“Vãn Nhi, nàng trước tiên ở trong này chơi trong chốc lát, ta còn có chút việc cấp bách phải xử lý. Ngoan, ta rất nhanh sẽ lại đây dùng bữa tối với nàng, chờ ta nha!”
“Uh. “ Tống Vãn Ca mỉm cười gật đầu.
“Dung phi, Liễu phi, các ngươi còn ở trong này làm gì? Còn không trở về đình viện của mình đi, sau này còn dám một mình bước vào Tình Ca trai, đừng trách bản thái tử vô tình! Còn có, Vãn Nhi nếu bị chút tổn thương nào, hậu quả không phải là các ngươi có thể gánh vác được đâu!”
Lời nói lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng có cảnh cáo dày đặc, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung phi và Liễu phi một hồi lâu, lập tức buông Tống Vãn Ca ra, nhìn về phía Mị Cơ như cũ có chút run run, lạnh giọng phân phó nói: “Mị Cơ, cùng bản thái tử đến thư phòng đi!”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Trong đại sảnh, trước bàn gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ngồi đối diện nhau, trầm mặc không nói. Thần sắc Long Ngự Tà lạnh lùng, mặt không chút thay đổi. Mà Hàn Kỳ Hiên thì vẻ mặt cười tà, sắc mặt nhàn tản ngạo mạn, còn thanh thản nếm trà thơm.
Hai người nhìn như bất động thanh sắc, nhưng khoảnh khắc bốn mắt ngẫu nhiên gi¬ao nhau, sấm sét vang dội, tia lửa va chạm bắn ra kịch liệt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở bất thường.
Thời gi¬an từng giây từng phút trôi qua, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên cứ như vậy mắt băng đối mắt phượng đấu tranh kịch liệt.
Thật lâu, cho đến khi tứ đại hộ pháp ma giáo Thanh Trạch, Bạch Thi, Chu Triệt và Huyền Tân bước vào đại sảnh, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên mới cùng nhau thu hồi ánh mắt ngầm đấu nãy giờ, đồng thời cùng nhìn về phía Thanh Trạch, vội vàng hỏi: “Thế nào, có tìm được Ca Nhi (vật nhỏ) không?”
“Giáo chủ, xin thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực! Thuộc hạ đã lật tung hết toàn bộ Phượng thành rồi, nhưng vẫn chưa tìm được Nguyệt cô nương!” Thanh trạch cúi thấp đầu xuống, có chút ủ rũ trả lời. Bọn họ thật sự đã dốc hết toàn lực, hầu như là không ngủ không nghỉ tìm khắp tất cả mọi nơi trong Phượng thành, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Tìm không thấy Nguyệt cô nương, hắn nghĩ bão táp tàn khốc chỉ sợ rất nhanh sẽ tiến đến, giáo chủ khẳng định sẽ đại khai sát giới. Thật không biết là kẻ nào không sợ chết, lại to gan lớn mật dám cướp Nguyệt cô nương đi ngay ở Thiên Ma giáo bọn họ, nhất định là chán sống!
“Ba người các ngươi thì sao? Có tìm được vật nhỏ không?” Hàn Kỳ Hiên lại đem tầm mắt chuyển hướng ba người Chu Triệt, thấy một đám bọn họ đều là trầm mặc lắc lắc đầu, sắc mặt không khỏi trở nên âm hàn cuồng lệ, mắt phượng sắc bén dần dần tụ lên hàn quang lạnh lùng vô cùng, lửa mạnh như địa ngục nhanh chóng dấy lên, dùng lực một chút, chén trà trong tay bị nắm dập nát.
“Giáo chủ... “
Trong thanh âm Thanh Trạch nói ra ẩn ẩn mang theo vẻ run rẩy, liếc mắt sang ba người khác, hắn cũng nhận thấy được trong mắt bọn họ cũng đã chứa đựng vẻ sợ hãi không dễ dàng phát giác. Cũng không thể trách bọn họ sợ, thật sự đây là lần đầu tiên từ trước tới nay bọn họ thấy giáo chủ toát ra ánh mắt khủng bố làm cho người ta sợ hãi như thế.
Chém giết sắp bắt đầu! Bốn người đồng thời thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nheo lại, quanh thân tản mát ra sát khí khiếp người hơn, trên mặt u ám, rất giống gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng gợi lên tươi cười tàn nhẫn mà khát máu, trong mắt cuồng rực lửa giận như muốn phá hủy tất cả.
“Bốn các ngươi nghe lệnh, tức khắc vào chốn võ lâm thả ra tin tức, để tất cả võ lâm nhân sĩ toàn lực hỗ trợ tìm Ca Nhi! Nếu có kẻ không theo, giết không tha! Còn có, hôm đó phàm là môn phái tham dự tấn công giáo ta, toàn bộ diệt sạch, cho dù là chó gà cũng không được để lại!”
Lời vừa nói ra, bốn người Thanh Trạch lĩnh mệnh đồng thời lại không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Giờ phút này giáo chủ thật sự là còn đáng sợ hơn so với Địa Ngục Diêm La, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đúng lúc này, tứ đường chủ Ám đường Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi và Minh Điện phong trần mệt mỏi tiến vào.
Long Ngự Tà nhìn thấy bốn người bọn họ, lập tức đứng dậy tràn ngập hy vọng hỏi: “Thế nào, tìm được Ca Nhi không?”
Minh Phong gi¬an nan nuốt một ngụm nước miếng, rất không muốn nhìn đến vẻ mặt thất vọng của hoàng thượng, lại không thể không chi tiết bẩm báo nói: “Hoàng thượng, chúng nô tài đã tìm khắp toàn bộ Phượng thành, thậm chí tất cả địa phương trong vòng năm mươi dặm xung quanh Phượng thành cũng đều tỉ mỉ tìm qua, nhưng vẫn không tìm được Luyến phi nương nương! Nô tài làm việc bất lực, thỉnh hoàng thượng giáng tội!”
Nói xong, bốn người đồng loạt quỳ xuống. Bọn họ thật sự rất lo lắng cho hoàng thượng, hoàng thượng vừa mới gặp lại Luyến phi nương nương, còn chưa gặp nhau một lát, Luyến phi nương nương lại bị người ta cướp đi. Bọn họ đã đem hết toàn lực tìm hơn mười ngày, vẫn như cũ tìm không thấy nửa điểm tin tức của Luyến phi nương nương.
Nói thật, bốn người bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết đến cùng là sao lại thế này! Ngày đó bọn họ đuổi tới Thiên Ma giáo thì ở phía sau núi Thiên Ma giáo đã phát hiện hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ, thiên Ma tứ đại hộ pháp trúng thuốc mê mà bất tỉnh cùng với máu tanh và thi thể đầy đất.
Kinh hãi qua đi, mấy người bọn họ và vài Thiên Ma giáo chúng theo sau tới hiệp trợ, đưa hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ cùng với tứ đại hộ pháp nâng trở về Thiên Ma Cung, rồi sau đó đợi hoàng thượng tỉnh lại.
Ai biết hoàng thượng và đám người của Thiên Ma giáo chủ hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại, hơn nữa vừa tỉnh lại cái gì cũng không kịp nói, thiên Ma Giáo Chủ đã trực tiếp hạ lệnh, bảo bốn người bọn họ cùng với mọi người trong Thiên Ma giáo tìm toàn bộ Phượng thành, tìm Luyến phi nương nương trở về.
Mấy người bọn họ thật đúng là nghĩ không ra, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám cướp đi Luyến phi nương nương? Là ngại mạng quá dài rồi, hay là cho rằng hoàng thượng của bọn họ rất nhân từ?
“Hoàng thượng, sắc mặt ngài thoạt nhìn không phải tốt lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?” Minh Phong nhìn sắc mặt hoàng thượng không chút huyết sắc, lòng tràn đầy lo lắng nói. Hắn không biết hoàng thượng ở Thiên Ma giáo đã xảy ra chuyện gì, tóm lại sau khi hoàng thượng hôn mê tỉnh lại, sức khỏe vẫn rất suy yếu. "Hoàng thượng, hay là người trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Nô tài và ba người Minh Vũ lại đi tìm, hoàng thượng yên tâm, bất kể như thế nào chúng nô tài đều nhất định sẽ đem Luyến phi nương nương tìm trở về!”
Nghe vậy, Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi nhìn Minh Phong một cái, rồi bỗng nhiên đi nhanh đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, một phen nắm cổ áo của hắn ta, tức giận quát: “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi không phải tự xưng là võ công đệ nhất thiên hạ sao? Làm sao ngươi ngay trên địa bàn của mình lại để cho Ca Nhi của trẫm bị người ta cướp đi rồi? Ngươi phế vật vô dụng này, mau đem Ca Nhi của trẫm trả lại cho trẫm! Trả lại cho trẫm!”
Mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nguy hiểm híp híp, lập tức dùng sức đẩy Long Ngự Tà ra, làm như không nghe được lời của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Long Ngự Tà, ngươi có thể cút, bổn tọa không nuôi người ăn chùa! Còn có, nơi này cũng không phải là hoàng cung Long Đằng của ngươi, mong ngươi lúc nói chuyện chú ý giọng điệu cùng thái độ của mình một chút!”
“Trả Ca Nhi lại cho trẫm!!” Long Ngự Tà không để ý tới lời Hàn Kỳ Hiên nói, mắt băng sâu thẳm lạnh run chặt chẽ trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt hung ác nham hiểm khủng bố giống như muốn ăn thịt người.
Đáy lòng hắn thật ra là đang có vẻ hoài nghi, hắn hoài nghi Ca Nhi có lẽ cũng không phải bị người ta cướp đi, mà là bị Hàn Kỳ Hiên giấu đi. Từ việc người này để ý Ca Nhi cũng có thể thấy được Thiên Ma Giáo Chủ này đích thị là yêu Ca Nhi sâu đậm giống hắn. Cho nên nói không chừng là hắn ta muốn độc chiếm Ca Nhi, cho nên mới cố ý bố trí âm mưu này, cố ý lừa gạt mình nói Ca Nhi bị người ta cướp đi.
“Long Ngự Tà, ngươi hoài nghi là bổn tọa đem vật nhỏ giấu đi?” Hàn Kỳ Hiên nghe ra nghi ngờ trong giọng nói của Long Ngự Tà, không khỏi tức giận đến sắc mặt xanh mét. "Bổn tọa bỉ ổi như vậy sao? Bổn tọa cho dù muốn một mình giữ lấy vật nhỏ, cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn không quang minh này! Ngươi quả thực là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Nghe hắn nói như vậy, Long Ngự Tà trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén như trước thẳng tắp trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng chất vấn: “Ngươi thật sự không có?”
“Tin hay không tùy ngươi!” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, còn nói thêm, “Long Ngự Tà, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về hoàng cung của ngươi đi, bổn tọa cũng không có thời gi¬an rỗi tiếp tục chiêu đãi ngươi!”
“Không cần ngươi vô nghĩa, trẫm tự biết đi!” Hàn quang trên mặt Long Ngự Tà chậm rãi tích tụ muốn phát tác nhưng lại nhịn xuống.
“Vậy tốt lắm!” Hàn Kỳ Hiên liếc xéo Long Ngự Tà một cái, lại ngoài cười nhưng trong không cười phun ra vài lời, “Đi thong thả, không tiễn!”
“Hừ! Minh Phong, chúng ta hồi cung!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lập tức quay đầu lại, cười lạnh nói, “Thiên Ma Giáo Chủ, trẫm thiếu chút nữa đã quên cảnh cáo ngươi, Ca Nhi là hoàng hậu trẫm ngự phong, ngươi hẳn nên tôn xưng nàng là hoàng hậu nương nương, chứ không phải là vật nhỏ. Về sau hy vọng ngươi có thể chú ý xưng hô của mình một chút, hiểu chưa?”
“Bổn tọa muốn gọi nàng là vật nhỏ, ngươi có thể làm gì? Vật nhỏ cũng không có ý kiến, ngươi dựa vào cái gì trông nom bổn tọa?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày kiếm, hoàn toàn không đem lời nói của Long Ngự Tà đặt ở trong tai.
“Ngươi!” Long Ngự Tà tức giận, suýt nữa vung qua một đấm. Nhưng nghĩ đến người đàn ông trước mắt có hai lần ra ân cứu mạng với mình, vẫn còn cực lực đè xuống thịnh nộ đầy bụng. Tuy là thế, giọng điệu kế tiếp cũng là lạnh như băng không thể lạnh hơn nữa. "Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Nếu không phải niệm tình ngươi từng cứu tính mạng trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
“Thật không? Vậy bổn tọa có nên cảm tạ hoàng thượng tri ân đồ báo hay không?” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, trong giọng nói có dày đặc châm chọc cùng khinh thường. "Long Ngự Tà, bổn tọa nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt người khác là cửu ngũ chí tôn, là vua của một nước cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt bổn toạ, ngươi bất quá chỉ là một người đàn ông âm tàn bá đạo lại không phân rõ phải trái, hơn nữa đang ở trong phúc lại không biết phúc mà thôi.”
“Lớn mật, dám chửi bới hoàng thượng như thế!” Thấy Hàn Kỳ Hiên vô lễ như thế đối với chủ tử của mình như thế, Minh Phong và Minh Vũ cũng nhịn không được nữa, không khỏi lớn tiếng quát, lập tức rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhưng lại bị Long Ngự Tà vẫy tay dừng lại.
“Lui ra!” Mắt lạnh của Long Ngự Tà đảo qua Minh Phong và Minh Vũ, lại nhìn về phía Hàn Kỳ Hiên, lạnh giọng hỏi, “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi và Ca Nhi của trẫm rốt cuộc có quan hệ gì? Sao các người lại quen biết?”
Hừ, Ca Nhi là nữ tử của một mình hắn, mấy gã đàn ông khác đều không có tư cách quan tâm nàng, Ca Nhi có một mình hắn che chở cùng yêu thương là đủ rồi!
Hàn Kỳ Hiên nhún vai, lập tức không chút để ý ngồi xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu liếc Long Ngự Tà một cái, môi mỏng khẽ mở, không ấm không nóng phun ra bốn chữ: “Không thể trả lời!”
“Làm càn!”
Long Ngự Tà gầm lên một tiếng, đang muốn bão nổi, Minh Vũ đột nhiên lấy ra một tờ giấy nhỏ, tiến lên từng bước đưa cho Long Ngự Tà, nói, “Hoàng thượng, đây là thư nửa canh giờ trước nô tài thu được, Tần ngự y dùng bồ câu đưa thư, xin hoàng thượng xem qua.” Vừa rồi bởi vì bẩm báo chuyện Luyến phi nương nương, hắn nhất thời đem chuyện này quên đi, giờ mới nhớ tới.
Phi Vũ truyền tin có chuyện gì sao? Long Ngự Tà nghi ngờ trong lòng, nhíu nhíu mày, lập tức nhận tờ giấy nhỏ, đợi thấy rõ nội dung viết trên mặt thì trong lúc nhất thời nỗi lòng trở nên phức tạp khó hiểu, thật sự không biết là nên vui, nên lo, hay là nên tức. Tướng phụ lại hồi cung...
Đích thị là Phi Vũ dùng bồ câu đưa tin cho tướng phụ biết tin tức Ca Nhi còn sống... Không muốn vì tướng phụ và Ca Nhi mà nổi lên xung đột đến nỗi lại gây thành sai lầm lớn không thể tha thứ...
Một lát, Long Ngự Tà che dấu suy nghĩ, quả quyết hạ mệnh lệnh: “Minh Lôi, Minh Điện, hai người các ngươi cùng với năm mươi ám vệ đi theo ở lại Thiên Ma Cung, tiếp tục hiệp trợ Thiên Ma Giáo Chủ tìm kiếm Ca Nhi, có tin tức gì, lập tức quay về truyền báo, không được chậm trễ!”
“Minh Phong, Minh Vũ, chúng ta tức khắc hồi cung!”
“Dạ!” Bốn người đồng thời lĩnh mệnh, lập tức đứng dậy.
Hàn Kỳ Hiên lạnh lùng nhìn Long Ngự Tà, cũng không nói gì, cũng cười trào phúng an bài dụng tâm kín đáo của Long Ngự Tà, nhưng khóe miệng như cũ không tự giác gợi lên một chút cười trào phúng thật sâu.
A, Long Ngự Tà vẫn chưa tin mình không có đem vật nhỏ giấu đi, hay là sợ hắn tìm được vật nhỏ trước, mà không báo cho hắn ta biết? Thật sự là lòng dạ tiểu nhân!
Long Ngự Tà liếc xéo nụ cười trào phúng trên mặt Hàn Kỳ Hiên, mới mặc kệ trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào. "Thiên Ma Giáo Chủ, xin ngươi nhớ kỹ một chút, Ca Nhi vĩnh viễn đều là của một mình trẫm, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có được nàng, cho dù là một chút ít!” Cuồng tứ bá đạo dứt lời, cuối cùng là sắc mặt lo lắng nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiểu nhân thì thế nào? Vì Ca Nhi, hắn không ngại làm tiểu nhân. Cho dù là làm ác nhân, hắn cũng không tiếc.
Thiên Ma Giáo Chủ, tốt nhất đừng để trẫm phát hiện ngươi đang thiết lập ván cục lừa gạt trẫm! Bằng không, trẫm chắc chắn máu rửa Thiên Ma giáo của ngươi!
Phủ thái tử Hổ Khiếu quốc.
Trong hậu hoa viên đầy màu sắc lấp lánh, hai nữ tử trang điểm hết sức hoa lệ xinh đẹp đang phẫn hận bất mãn.
“Dung phi tỷ tỷ, nghe nói điện hạ mang về một nữ tử không rõ lai lịch, chẳng những cho nàng ta vào Tình Ca trai, hơn nữa còn mọi cách che chở đối với nàng ta, sủng vô cùng. Càng đáng giận hơn là người đàn bà kia lại lập tức biến thành Thái Tử Phi, còn vô duyên vô cớ lòi ra một đứa con trai.”
"Chuyện này ta đã biết.” Dung phi nhìn Liễu phi vẻ mặt tức giận một cái, thản nhiên nói. Chuyện lớn như vậy nàng làm sao có thể không biết?
Nghe nói cô gái kia liên tục hôn mê hơn mười ngày mới tỉnh lại, điện hạ vì nàng ta thiếu chút nữa đại khai sát giới với ngự y trong cung. Không chỉ như thế, điện hạ còn hạ lệnh tất cả người hầu trong phủ thái tử đều gọi nàng ta là Thái Tử Phi, xưng con trai của nàng ta là tiểu điện hạ. Trừ việc đó ra không cho nhiều lời với nàng ta, cũng không bàn tán về bất cứ chuyện gì của nàng ta, nếu không giết không tha.
Nhưng, diện mạo cô gái kia rốt cuộc trông như thế nào, toàn bộ trong phủ thái tử ngoại trừ điện hạ cùng với ngự y xem bệnh cho nàng ta ra, ai cũng chưa từng gặp qua. Điện hạ bảo vệ cô gái kia có thể nói là rất cẩn thận, không có điện hạ cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần được nàng ta.
“Nếu đã biết, sao tỷ còn có thể bình tĩnh như thế?” Liễu phi có chút bất mãn hỏi, nàng không tin Dung phi sẽ không ghen ghét. Đến phủ thái tử cũng đã nhiều năm rồi, nàng và Dung phi mặt ngoài xưng hô tỷ muội, ở chung hòa thuận, nhưng trong lòng lại hao tổn tâm cơ ngầm đấu lẫn nhau vì vị trí Thái Tử Phi này. Vốn nghĩ đến Dung phi hoặc là mình mới là người có thể trở thành Thái Tử Phi nhất, nhưng bây giờ lại bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới chiếm mất, lại vì điện hạ sinh một đứa con trai, ngẫm lại thật khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy theo muội muội, ta nên biểu hiện như thế nào?” Dung phi mặt không thay đổi nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Nhưng chỉ có chính nàng biết, khi nàng nghe tin tức này thì trong lòng của nàng oán hận cùng ghen tị đến cỡ nào. Phải biết rằng, Tình Ca trai này là cấm địa của cả phủ thái tử, không có điện hạ cho phép, người nào dám tự tiện xông vào thì chỉ có một kết cục, đó là chết.
Sau khi toà cung điện vốn dĩ chuẩn bị cho Thái Tử Phi đổi tên là ‘Tình ca trai’, cho dù là thị thiếp điện hạ sủng ái nhất, thí dụ như mình và Liễu phi, cũng không dám tự tiện bước vào nửa bước, càng đừng nói là có thể hy vọng xa vời được vào ở bên trong. Bây giờ, điện hạ lại tùy tiện cho một nữ tử nàng nghe cũng chưa từng nghe nói qua vào ở, lại phong nàng ta làm chính phi, điều này làm cho mình sao có thể cam tâm, sao có thể không ghen ghét?
Hừ, vị trí Thái Tử Phi chỉ có nàng mới có thể ngồi, ai dám tranh với nàng, nàng sẽ cho đẹp mặt!
“Lời này của Dung phi tỷ tỷ hỏi có chút dư thừa rồi, trong lòng tỷ có ý gì, muội muội làm sao có thể không biết?” Liễu phi rất có thâm ý liếc nàng ta một cái, đột nhiên như hiểu ra. "Kỳ thật, ý nghĩ trong lòng muội muội và tỷ tỷ là giống nhau.”
“Thật sao, vậy muội muội cho là ta kế tiếp nên làm cái gì?” Dung phi che dấu vội ho khan hai tiếng, lập tức bất động thanh sắc hỏi.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là cùng đến Tình Ca trai ra oai phủ đầu với người đàn bà kia! Nếu không, sau này nàng ta vẫn ỷ vào thân phận Thái Tử Phi mỗi ngày cưỡi ở trên đầu chúng ta?” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn hận nói. "Bản thân muội muốn nhìn xem, người đàn bà kia rốt cuộc là ba đầu sáu tay, hay là hồ ly tinh chuyển thế, lại có thể làm cho điện hạ sủng ái nàng ta như thế!”
“Muội muội, tình Ca trai này cũng không phải là ta và muội có thể tùy tiện đi vào. Nếu để điện hạ biết, cho dù bây giờ ngài ấy đối với chúng ta có chút sủng ái, nhưng nếu xúc phạm đến ngài, chỉ sợ so với trước sẽ không tốt hơn chỗ nào.” Dung phi sâu kín thở dài một hơi, giọng điệu cũng có chút bi thương. "Nói vậy trong lòng muội muội cũng đã rõ, hai chúng ta bất quá là một quân cờ trong tay điện hạ, hay là công cụ ấm giường của ngài thôi, ngài đối với chúng ta chỉ có lợi dụng.” Điện hạ sủng ái các nàng, hoàn toàn là bởi vì thế lực của gia tộc sau lưng các nàng.
“Dung phi tỷ tỷ nói điều này, trong lòng muội muội tất nhiên hiểu rõ.” Ánh mắt Liễu phi ảm đạm, rồi sau đó không cho là đúng nói, “Dù vậy, thì tính sao? Muội cũng không hy vọng xa vời điện hạ có thể yêu muội, chỉ cần muội có thể yêu điện hạ, có thể vĩnh viễn đứng ở bên người điện hạ, vậy là đủ rồi. Hơn nữa, cha tỷ chính là Trấn Bắc đại tướng quân đương triều, cha muội chính là Thượng Thư hai bộ binh hình, lúc trước vì điện hạ tranh giành chức thái tử đã ra không ít sức lực. Ngày sau nếu điện hạ muốn ngồi yên ngôi vị hoàng đế, còn cần cha tỷ và cha muội toàn lực duy trì. Cho nên, cho dù muội và tỷ có phạm đến cấm kỵ của điện hạ, điện hạ cũng sẽ không thật sự làm gì chúng ta đâu.”
“Thật không, lời nói này của Liễu phi tỷ tỷ nếu để điện hạ nghe được, chỉ e là đến đồ ăn ngon cũng không còn.”
Một giọng nói yêu mị tận xương bỗng dưng truyền vào trong tai Dung phi và Liễu phi, hai người theo tiếng nói nhìn lại, lại là Mị Cơ ngày thường khiến cho các nàng chán ghét.
“Ngươi tới làm gì?” Liễu phi khinh thường liếc nàng ta một cái, khẩu khí tương đối không tốt. Nàng ta bất quá là một vũ cơ thân phận ti tiện, ỷ vào điện hạ sủng ái nàng ta lại ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ngay cả mình là trắc phi của thái tử cũng không được nàng ta để vào mắt. Hừ, sớm muộn gì có một ngày phải thu thập nữ tử yêu mị như hồ ly tinh này!
“Liễu phi tỷ tỷ tức giận lớn như vậy sao, cẩn thận nhiều nếp nhăn đó!” Mị Cơ yêu mị cười nói, thấy tức giận trên mặt Liễu phi càng sâu, thế này mới nói rõ ý đồ đến, “Hai vị tỷ tỷ, hôm nay muội muội tới tìm các tỷ cũng không phải là vì đấu võ mồm cùng các tỷ, mà là muốn cùng các tỷ đi gặp vị Thái Tử Phi điện hạ vừa mang về đến kia!” Sau đó cho các ngươi đấu với nàng ta, ta tới ngồi thu ngư ông thủ lợi. Mị Cơ lại bổ sung một câu ở trong lòng.
“Tùy ngươi!” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn quay đầu, lôi kéo tay Dung phi thẳng ra hoa viên.
“Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ đẹp mặt!” Mị Cơ hung tợn trừng mắt nhìn hai người phía sau lưng nàng một cái, lập tức đi theo.
Ở phủ thái tử tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, thân mình vốn dĩ suy yếu của Tống Vãn Ca hồi phục không ít, sắc mặt tái nhợt ngày càng hồng nhuận, chỗ sau cổ cũng không đau đớn nữa.
Giờ phút này, nàng đang miễn cưỡng ở trên lan can trong đình viện, không chút để ý ngắm nhìn và thưởng thức những đoá hoa nở rộ trong ao sen, hoa sen trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ tuyết trắng thánh khiết. Mùi hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng chui vào trong mũi, bất giác khiến suy nghĩ sâu kín trong lòng có chút lung lay.
Mấy ngày qua, Vũ Văn Huyền Băng đối với nàng là che chở đầy đủ, hết sức yêu thương, trừ bỏ lâm triều cùng làm việc công, gần như có thể nói một tấc cũng không rời, luôn đi theo bên người nàng. Hắn cẩn thận chu đáo chăm sóc cùng cẩn thận quan tâm, làm cho Tống Vãn Ca có chút bất tri bất giác sinh ra ỷ lại nhất định đối với hắn. Tuy rằng như thế, nhưng nàng vẫn rất khó chấp nhận chuyện mình là Thái Tử Phi của hắn, hơn nữa không thể chấp nhận chính mình còn vì hắn sinh một đứa nhỏ.
Bất quá nhiều khi Tống Vãn Ca lại nghĩ, có lẽ gả cho người đàn ông ưu tú giống Vũ Văn Huyền Băng như vậy, cũng là một loại phúc phận. Dù sao, hắn muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, hơn nữa khí phách thiên thành, tuấn tú vô khuyết. Quan trọng nhất là, hắn thương yêu nàng, luôn xem trọng, để tâm đến nàng, không muốn nàng bị một chút tổn thương hay ủy khuất nào.
Tuy rằng hiện giờ nàng cũng không thương hắn, trong tiềm thức đối với hắn cũng luôn duy trì một phần lãnh đạm cùng ba phần xa cách, nhưng không thể phủ nhận là ở chỗ sâu trong lòng nàng vẫn là rất có cảm tình với hắn. Có lẽ, về sau từ từ chung sống, nàng sẽ yêu hắn cũng không lạ.
Bất quá có chuyện thật ra khiến nàng cảm thấy cực kỳ quái lạ, nàng rõ ràng mất ký ức đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không có chút ấn tượng, nhưng ngày đó Vũ Văn Huyền Băng bảo người bế bé cưng đến trước mặt nàng thì nàng lại có thể nhớ rõ ràng đứa nhỏ kia, đúng thật là chính mình sinh ra, lại biết đứa nhỏ tên gọi Dục Hi, chỉ là không biết cha của đứa nhỏ là Vũ Văn Huyền Băng có thật hay không nữa?
Còn có mấy người hầu trong phủ thoạt nhìn cũng rất kỳ quái, ở trước mặt nàng luôn một dáng vẻ thật cẩn thận, ngoại trừ tận tâm hầu hạ chưa bao giờ dám cùng nàng nhiều lời nửa câu, cũng không dám thân cận nàng nửa bước. Điều này làm cho nàng nhịn không được hoài nghi, mình trước kia có phải một chủ tử âm tàn độc ác, thích đánh chửi người hầu hay không? Bằng không, những người hầu kia sao lại sợ hãi nhìn mình như vậy?
Mấy ngày này, nàng đã thực sự rất cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng trong đại não vẫn trống rỗng. Trừ nhớ rõ được đứa nhỏ, cái gì nàng cũng không nhớ nổi. Nàng cũng đã yêu cầu Vũ Văn Huyền Băng kể nhiều chuyện liên quan tới mình trước kia, nhưng Vũ Văn Huyền Băng luôn cười có lệ cho qua, còn luôn bảo nàng không cần nghĩ nhiều, chỉ nói là trong trí nhớ trước kia của nàng cũng không có chuyện đặc biệt gì, không nhớ nổi cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ mình là Thái Tử Phi hắn sủng ái nhất là được.
“Haiz, nếu trí nhớ một người không đầy đủ, như vậy cuộc sống của họ cũng không hoàn chỉnh, khi nào thì mình mới có thể tìm về trí nhớ trước kia đây?” Tống Vãn Ca vẫn còn thở dài, thì thào tự nói. Nhìn hoa sen nở rộ trên mặt ao, có đóa hoa đã tàn rồi, theo dòng nước trôi nổi. Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương khó hiểu, bất giác ngây ngốc.
Một lát, không khí tĩnh lặng này bỗng dưng bị một giọng nữ cực kỳ không phối hợp đánh vỡ.
“A, nói vậy đây là vị Thái Tử Phi điện hạ mang về à. Ban ngày ban mặt, sao một mình ngồi ở chỗ này ngẩn người vậy?”
Thanh âm đột nhiên tới làm cho Tống Vãn Ca cả kinh, sau khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngẩng đầu, men theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ba nữ tử mỹ mạo ăn mặc hoa lệ, đang nện bước tao nhã, phong tình vạn chủng chậm rãi đi về phía mình.
Nữ tử bên trái mắt như xuân hạnh, ánh mắt như sóng thu, chân mày đen đậm, thân thể như cành liễu, mặc áo khoác gấm màu xanh nhạt, eo nhỏ nhắn, đẹp như trăng non, tươi đẹp như hoa đào, nhưng trăng non thiếu một phần kiều diễm, hoa đào thiếu một phần quý khí.
Nữ tử bên phải mặc một bộ trang phục cung nữ gấm hoa màu khói, trên búi tóc của mỹ nhân cắm kim trâm phượng, đầu phượng cài thúy, hạ xuống một ngọc trai bóng loáng trơn bóng vừa vặn điểm tại mi tâm, chân mày kẻ đen, phấn môi phun châu, da trắng nõn nà, thắt lưng đầy đặn, gương mặt ung dung hoa quý mỹ lệ.
Mà phía sau hai người, một nữ tử đang từng bước tiến, hoa phục cẩm y đỏ thẫm rêu rao mà loá mắt, trên đầu cắm ba cây trâm phượng điểm thuý đuôi vàng, búi tóc Phi Thiên nghiêng cắm sáu cây mã não hồng và đá hổ phách điêu khắc thành chim gáy đậu trên mai trâm. Nàng ta cao ngạo ngẩng đầu, hơi hơi nâng mặt lên, đẹp đến tuyệt luân, dung nhan hoa đào xinh đẹp, chân mày cong mà nhạt, làn da trắng như tuyết, mắt sắc mê say, diễm lệ yêu mỹ, như cáo đen chín đuôi trong tranh. Nhìn quanh, toàn bộ mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, mặt mày kia, cặp môi kia, lộ ra đỏ đẹp, đỏ đến quyến rũ đỏ đến đa tình. Nữ tử rất yêu mị, rất phong tình!
Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi, các vị là ai?” Mấy ngày nay, ngoại trừ Vũ Văn Huyền Băng và đứa nhỏ, nàng nhìn thấy cũng chỉ những người hầu trong cung. Nàng không thích đi ra ngoài, Vũ Văn Huyền Băng cũng không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, người nàng có thể nhìn thấy dĩ nhiên là có hạn.
“A, thái Tử Phi tỷ tỷ còn chưa biết ư, hai vị này là Dung trắc phi và Liễu trắc phi được sủng ái nhất!” Mị Cơ tiến lên từng bước, giọng điệu trào phúng nói. Dứt lời, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Tống Vãn Ca, vừa lúc thấy rõ mặt của Tống Vãn Ca, chợt bất giác kinh hãi, bước chân lảo đảo suýt nữa té ngã, “Luyến phi nương nương, tại sao là ngươi?! Ngươi không phải đã... đã chết sao? Tại sao lại xuất hiện ở phủ thái tử?! Chuyện này.... rốt cuộc là sao? Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?!”
Mị Cơ không tự giác lui về phía sau hai bước, trên mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vừa không thể tin, giống như ban ngày thấy ma, hai mắt trừng thật to.
“Luyến phi nương nương? Ngươi nói ta sao?” Chân mày kẻ đen của Tống Vãn Ca khẽ chau lại, nghi hoặc khó hiểu nhìn Mị Cơ, thật sự là không biết lời nàng ta nói là có ý gì, lại càng không hiểu được sau khi nàng ta nhìn thấy mình tại sao lại có phản ứng lớn như vậy. Biểu tình kinh hãi giống như mình là quỷ. "Ta rõ ràng sống rất tốt, vì sao ngươi nói ta đã chết?” Nữ tử này là ai? Xem dáng vẻ nàng ta giống như trước kia có quen biết mình, nhưng tại sao lời nàng ta nói mình nghe không hiểu?
“Mị Cơ, ngươi quen nàng ta?” Dung phi và Liễu phi đồng thời nhìn về phía Mị Cơ vẻ mặt quái dị, đồng thanh hỏi.
“Đương nhiên quen!” Mị Cơ bật thốt trả lời, rồi nhìn thẳng đến cái bóng của Tống Vãn Ca trên mặt đất, lập tức xác định nàng ta không phải quỷ, vẻ sợ hãi trên mặt nháy mắt biến mất không ít. Thoáng nghĩ, lập tức hiểu được điện hạ tại sao lại sủng ái nàng ta như thế.
Thì ra Nguyệt Vãn Ca chưa chết, còn được phong lên làm Thái Tử Phi, hơn nữa còn chiếm đi toàn bộ sủng ái của điện hạ.
Đáng giận! Đáng giận!
Đây rốt cuộc là sao? Nàng ta rõ ràng đã chết, Long Đằng Đế không phải còn cử hành lễ tang long trọng cho nàng ta sao? Vì sao bây giờ nàng ta lại xuất hiện ở phủ thái tử?
“Nguyệt Vãn Ca, ngươi không phải là sủng phi của Long Đằng đế sao? Sao bây giờ lại trở thành thái tử phi của điện hạ?” Mị Cơ chen lấn, tiến lên hung ác hỏi, trong mắt chợt lóe lên âm tàn cùng ác độc làm cho Tống Vãn Ca âm thầm kinh hãi.
“Cái gì Nguyệt Vãn Ca? Long Đằng đế là ai? Ngươi nói làm cho ta càng cảm thấy hồ đồ.” Tống Vãn Ca lui về sau một bước, trực giác phụ nữ nói cho nàng biết, nữ tử trước mắt này đối với chính mình có địch ý dày đặc, nhưng lại không biết mình rốt cuộc đắc tội với nàng ta chỗ nào.
“Nguyệt Vãn Ca, ngươi đừng giả ngốc với ta! Long Đằng đế là ai ngươi lại không biết? Hắn đối với ngươi là ngàn vạn sủng ái hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một, tiệc mừng trong cung lần đó xém chút nữa vì ngươi mà một chưởng giết sứ giả Khương Di quốc, vì ngươi hắn thậm chí đã có thể vứt bỏ toàn bộ thiên hạ mà! Ngươi nữ tử không biết xấu hổ này, lại chạy tới Hổ Khiếu quốc chúng ta mị hoặc thái tử điện hạ, thật là một hồ ly tinh! Ngươi vẫn nên sớm rời khỏi phủ thái tử, quay về Long Đằng quốc thật tốt làm Luyến phi nương nương của ngươi đi. À không, Long Đằng đế đã sớm phong ngươi làm hoàng hậu rồi, ngươi hẳn là trở về thật tốt làm Ngự Ca hoàng hậu của ngươi mới đúng!”
Mị Cơ nổi giận đùng đùng nói, sự ác độc cùng hung ác trong mắt giống như kiếm nhọn thẳng tắp bắn về phía Tống Vãn Ca, dung nhan đẹp đẽ bỗng trở nên dữ tợn, giờ phút này nàng thực hận không thể ăn ả ta vào bụng.
“Ta..... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. Ta không phải gọi Nguyệt Vãn Ca, ta gọi là Vãn Nhi. Còn có, ta cũng không phải hồ ly tinh, ta là thái tử phi điện hạ sủng ái nhất.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa lui về sau, trong đại não hỗn loạn, huyệt Thái Dương bỗng cảm thấy đau đớn, khó chịu.
“Thái Tử Phi? Ngươi có tư cách gì làm Thái Tử Phi?” Mị Cơ nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng. Đang muốn nói thêm gì nữa thì một âm giọng phẫn nộ lại bá đạo đột nhiên vang lên trong đình viện.
“Mị Cơ, Dung phi, Liễu phi, các ngươi thật to gan!! Ai chuẩn mấy người các ngươi tự tiện tiến vào Tình Ca Trai??”
Ba người hoảng sợ, đợi thấy rõ chủ nhân giọng nói kia là ai thì cuống quýt hoảng sợ quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ, chúng nô tì chỉ là muốn đến thăm thái tử phi tỷ tỷ, cũng không có ý gì, xin ngài tha cho chúng nô tì!”
“Bản thái tử đã sớm nói, tình Ca trai này là cấm địa của phủ thái tử, người xông vào chỉ có một kết quả, đó là… CHẾT!!” Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, trong mắt đầy lửa giận phẫn nộ, “Huyền Ảnh, Huyền Diễm, mang ba người bọn họ xuống!”
“Điện hạ tha mạng, sau này thiếp thân cũng không dám nữa....” Dung phi và Liễu phi nghe vậy, nháy mắt sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, cuống quýt một trái một phải chặt chẽ lôi góc áo Vũ Văn Huyền Băng, khóc cầu nói, “Điện hạ, chúng nô tì thật sự không phải cố ý, xin ngài tha cho chúng nô tì, lần sau chúng nô tì không dám nữa...”
“Đúng vậy điện hạ, thiếp thân thật sự biết sai rồi, xin điện hạ tha cho chúng nô tì lần này đi.” Mị Cơ tương tự bị sắc mặt hung ác nham hiểm lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng làm sợ tới mức rơi lệ không ngừng, cả người run rẩy cầu xin tha thứ.
“Huyền Ảnh, Huyền Diễm, còn không mau ra tay?” Vũ Văn Huyền Băng hung hăng đẩy Dung phi và Liễu phi ra, lập tức ánh mắt sắc bén trừng bọn họ, hàn quang trên mặt không ngừng tích tụ.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Huyền Ảnh và Huyền Diễm run run một chút, nhanh chóng lĩnh mệnh, giả vờ muốn đem ba người bọn họ mang xuống.
"Chờ một chút!” Tống Vãn Ca bị ánh mắt và giọng điệu lạnh lẽo tàn nhẫn của Vũ Văn Huyền Băng hù đến, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cuống quýt lôi kéo vạt áo của hắn, e sợ lên tiếng xin xỏ, “Điện hạ, đừng giết họ được không? Hôm nay họ chỉ đến gặp ta, nếu vì vậy mà đánh mất tính mạng, ta sẽ lương tâm bất an cả đời. Xem như ta cầu xin ngài, lần này tha cho họ đi. Hơn nữa, họ lại không phạm sai lầm gì, bất quá là không có sự cho phép của ngài, đã tiến vào Tình Ca trai mà thôi.”
“Không có phạm sai lầm gì? Không xem trọng lời nói của bổn toạ, đây là lỗi không thể tha thứ nhất!” Người đàn ông yêu mị mặt âm trầm nhìn Tống Vãn Ca, thấy thân mình nhỏ bé và yếu ớt của nàng có chút co rúm lại, không khỏi phóng mềm giọng điệu, sắc mặt cũng nhu hòa không ít. Vươn tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, mềm giọng nói, “Vãn Nhi, thực xin lỗi, vừa rồi ta hù đến nàng sao?”
“À... Không có.” Tống Vãn Ca có chút trái lương tâm nói, vừa rồi nàng quả thật bị Vũ Văn Huyền Băng hù đến. Từ sau khi nàng tỉnh lại, nàng nhìn thấy đều là hắn dịu dàng che chở, sủng nịch vô cùng đối với nàng, ngay cả nói với nàng hắn đều giống như không dám nói quá lớn. Mà vừa rồi hắn đột nhiên biểu hiện ra một mặt ngoan tuyệt lãnh khốc như vậy, điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời sợ hãi, sững sờ đến độ có chút phản ứng không kịp.
“Vãn Nhi, vừa rồi ta chỉ là quá tức giận. Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đối với nàng như vậy.” Vũ Văn Huyền Băng có chút e ngại, lại làm cho Vãn Nhi nhìn đến một mặt ngoan tuyệt tàn khốc của mình, thật là đáng chết, hy vọng đừng để lại bóng ma cho Vãn Nhi.
“Không có việc gì, ta biết điện hạ rất tốt với ta.” Tống Vãn Ca nhợt nhạt cười nói, thoáng nhìn mấy người vẫn quỳ dập đầu cầu xin tha thứ trên đất, trong lòng có không đành lòng, “Điện hạ, tha cho các nàng ấy đi. Nếu ngài giết họ, ta sợ về sau khi nhìn thấy ngài ta sẽ sinh ra sợ hãi.”
Nghe nàng nói như vậy, Vũ Văn Huyền Băng cuống quýt đồng ý: “Được được, nghe Vãn Nhi, vừa rồi ta cũng chỉ là dọa bọn họ vài cái mà thôi, Vãn Nhi trăm ngàn không nên tưởng thật.”
Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng lại đem tầm mắt chuyển tới trên người ba người quỳ dưới đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi đứng lên đi, lần này bản thái tử nể tình Thái Tử Phi thay các ngươi cầu tình mà tha các ngươi. Lần sau nếu dám như thế nữa, bản thái tử sẽ không dễ dãi như thế đâu, hiểu chưa?”
“Dạ, thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp tạ ơn điện hạ đã tha mạng, cũng cám ơn Thái Tử Phi cầu tình cho chúng thần thiếp.” Mị Cơ, Dung phi cùng Liễu phi nghe vậy xoa xoa nước mắt trên mặt, cuống quýt kinh hỉ dập đầu tạ ơn, nhưng oán hận đối với Tống Vãn Ca ở đáy lòng càng sâu.
“Các người mau đứng lên đi, không cần cảm tạ ta.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, nghĩ đến những lời khiến nàng nghe không hiểu của Mị Cơ mới vừa nói… bất giác chau mày thật sâu.
“Vãn Nhi, nàng làm sao vậy? Vì sao cau mày như vậy?” Vũ Văn Huyền Băng phát hiện Tống Vãn Ca khác thường, vươn tay xoa hai má của nàng, lo lắng hỏi.
“Điện hạ, ta không sao.” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, bỗng chỉ vào Mị Cơ đang đứng dậy, nghi hoặc không hiểu nói, “Điện hạ, nàng ấy vừa mới nói ta không gọi Vãn Nhi, mà gọi là Nguyệt Vãn Ca. Còn nói ta không phải Thái Tử Phi của điện hạ, nói ta là Luyến phi của Long Đằng đế, Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc. Điện hạ, chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao lời nàng ấy nói ta đều nghe không hiểu?”
Nghe vậy, tâm Vũ Văn Huyền Băng mạnh mẽ run lên. Ánh mắt lạnh như băng lập tức nhìn về phía Mị Cơ, sắc mặt âm lãnh hung tàn chưa từng có, vẻ mặt xơ xác tiêu điều âm lệ giống như Địa Ngục Diêm La.
Mị Cơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thân mình không tự chủ được co rúm lại run run, thanh âm cũng run run theo: "Điện hạ, thiếp thân... Thiếp thân.... “
“Mị Cơ, vừa rồi ngươi chỉ là nói đùa với Thái Tử Phi có đúng hay không?” Ngữ điệu Vũ Văn Huyền Băng mềm nhẹ, so với bùa đòi mạng của Diêm Vương còn âm trầm đáng sợ hơn, làm người ta như rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục.
“Đúng đúng.... Thiếp.... Thiếp thân vừa rồi quả thật là đùa....” Mị Cơ lo sợ nói liên hồi, hai chân sợ hãi như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững mà té ngã. Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, lập tức chuyển hướng Tống Vãn Ca, nói, “Thái Tử Phi tỷ tỷ, muội muội vừa rồi chỉ là đùa dai thôi, cho nên vui đùa với tỷ. Cái gì Long Đằng đế, Luyến phi nương nương, Ngự Ca hoàng hậu gì chứ, đều là muội muội vô căn cứ nói ra, hy vọng Thái Tử Phi tỷ tỷ ngàn vạn đừng cho là thật, sau này muội muội cũng không dám nói đùa như vậy với Thái Tử Phi tỷ tỷ nữa.”
“A, thì ra ngươi nói đùa với ta, khó trách ngươi nói những lời này ta đều nghe không hiểu.” Tống Vãn Ca có chút cười cười, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Vũ Văn Huyền Băng thấy thế, tâm vẫn treo cao rốt cục để xuống.
“Vãn Nhi, nàng trước tiên ở trong này chơi trong chốc lát, ta còn có chút việc cấp bách phải xử lý. Ngoan, ta rất nhanh sẽ lại đây dùng bữa tối với nàng, chờ ta nha!”
“Uh. “ Tống Vãn Ca mỉm cười gật đầu.
“Dung phi, Liễu phi, các ngươi còn ở trong này làm gì? Còn không trở về đình viện của mình đi, sau này còn dám một mình bước vào Tình Ca trai, đừng trách bản thái tử vô tình! Còn có, Vãn Nhi nếu bị chút tổn thương nào, hậu quả không phải là các ngươi có thể gánh vác được đâu!”
Lời nói lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng có cảnh cáo dày đặc, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung phi và Liễu phi một hồi lâu, lập tức buông Tống Vãn Ca ra, nhìn về phía Mị Cơ như cũ có chút run run, lạnh giọng phân phó nói: “Mị Cơ, cùng bản thái tử đến thư phòng đi!”
Dứt lời, xoay người rời đi.
/88
|