Đường nhỏ quá xe bò không vào được, nhóm Tư Mã Dục phải dừng một đoạn khá xa mới chạy đuổi theo Thôi Sâm.
Ba người vừa mới xuống xe, chỉ thấy Thôi Sâm đang phi ngựa vào con đường đông đúc phía trước, cả một đường người và hàng quán đều bị dạt qua hai bên, y như cái bọn cường hào ác bá lộng hành.
Ba cậu nhóc này bản tính vốn nghiêm chỉnh, lập tức nhíu mày.
Tuy rằng bản thân Tư Mã Dục cũng thường xuyên làm loạn, nhưng tính chất cái quậy của cậu với Thôi Sâm không hề giống nhau. Ít ra cậu biết dừng đúng lúc, quậy đúng mực, không quấy nhiễu dân thường. Hơn nữa mỗi người đều có chung loại cảm xúc, đó là bản thân mình làm loạn toàn dân thiên hạ thì chả sao, nhưng đến khi nhìn thấy người khác đến bắt nạt con dân của mình, dù cho chỉ là động đến một đầu ngón tay, bạn cũng sẽ lăn xả đòi lại công bằng.
Vệ Lang đang muốn nhào đến chỗ hàng quán bị đập phá, Tư Mã Dục kéo cậu lại, “Để xem bọn thị thừa xử lý như thế nào đã”.
Tức tối rồi lại giận dỗi, thằng nhóc này không cần biết đâu là đạo lý đâu là đợi chờ. Hơn nữa lúc này, cậu lại càng muốn bộc lộ bản thân mình ra.
Vệ Lang cũng không phải là Thái tử đương triều. Chính Tư Mã Dục đã kéo cậu lại, cậu vẫn nên cố kỵ một chút —- bèn rút từ trong người ra một cái khăn gấp lại thành hình tam giác cân, bịt khuôn mặt lại.
Tư Mã Dục/ Tạ Liên: cậu có phải là cướp đâu! Sao lại mang theo loại đồ vật như thế này?!
Vệ Lang nhặt một thanh gỗ sắp sửa lao ra, cuối cùng Tạ Liên đã không thể xem được nữa, giơ tay kéo áo cậu lại, “Đưa cho ta một cái đi”.
Tư Mã Dục: các ngươi định rủ nhau làm cướp đó phỏng?!
Chớp mắt cũng bổ nhào lên lôi kéo, “Nếu không dắt ta theo, hai người các ngươi cũng đừng hòng đi được!”.
Tạ Liên và Vệ Lang đồng lòng đè cậu lại: “Ngươi chính là Thái tử đó, làm loạn giữa phố sao được? Ngươi ở lại mà xem đi. Không thì lát nữa quan binh đến đây, chúng ta chạy không thoát, mặt mũi cũng mất hết sạch luôn đó!”.
Tư Mã Dục:………. các ngươi mà cũng biết sợ mất mặt sao!
Trong lúc ba người nội bộ lục đục, thì có mười mấy người đi riêng lẻ, xắn tay áo bước ra.
Là người trưởng thành, quần áo chỉnh tề, vừa nhìn liền biết đã được huấn luyện bài bản, ba người cứ tưởng thự thừa quản lý chợ đã xuất hiện, liền lũ lượt chạy ào đến một góc để quan sát.
Thị thừa quản lý chợ, người văn hay chữ tốt thì soạn ra văn bản, chuyên gải quyết những vấn đề cam kết giao dịch công bằng, còn người biết võ thì chuyên đi tuần tra để giải quyết những bọn chuyên gây hấn. Thôi Sâm vừa làm loạn lại vừa đập đồ, chính là thời điểm để bọn họ xuất hiện giải quyết. Mặc dù không thể tự mình bước lên vả miệng Thôi Sâm thì có hơi thất vọng, nhưng cán bộ đã chịu lộ diện, bảo hộ cho tiểu thương và dân chúng, cũng coi như là có lập trường, ba người đều nghĩ như vậy. Do đó cũng hết lòng mong đợi.
Vốn dĩ cả ba đều nghĩ rằng sẽ được xem tận mắt vở kịch quan binh dùng những lời nghĩa khí như là quát lên ngừng tay, nhưng Thôi Sâm không chịu nghe lời, vì thế quan binh đã anh dũng bắt người giải đi. Ai dè, cả đám người đó xông lên, thi triển võ nghệ thành thạo, phối hợp với nhau ăn ý lôi cổ cả hai cậu nhóc Thôi Sâm và Lư Hiên xuống khỏi ngựa.
Tư Mã Dục:…. Tuy rằng dũng mãnh thật đấy, nhưng đối thủ chỉ là hai đứa trẻ, sao các ngươi có thể ra tay bất lịch sự đến thế!
Kế tiếp, lại nhìn thấy một người túm cả người Thôi Sâm đặt trên đầu gối mình, mà Thôi Sâm cũng không chịu thua kém quay người lại đánh trả —- xảy ra một chuyện vô cùng đáng tiếc, bởi vì lúc đó người nọ đang kéo quần cậu ta, nên căng rách một mảng, ngay lập tức nửa cái mông bóng bẩy của Thôi Sâm được trưng ra trước bàn dân thiên hạ….
Thôi Sâm đơ người.
Thực tình, thằng nhóc này đơ người cũng không có gì lạ, bởi vì ở phương Bắc cậu ta rất có danh tiếng, làm gì có ai xem cậu là một đứa nhỏ. Ngay cả trên chiến trường cũng chả có người nào dám khinh khi cậu, người nào cũng thực tình giơ đao chém giết. Đối mặt với đám người dám động thủ với cậu lúc này, Thôi Sâm cũng có dự tính sẽ đánh trả một cách tàn độc, nhưng cái nhóm người này, bọn họ….. bọn họ lại dám xé quần cậu!
Việc này, việc này, việc này,…… thật chết tiệt!
Đây là lần đầu tiên Thôi Sâm chịu loại nhục nhã thế này, lập tức đôi mắt hằn lên tơ máu. Cắn răng, một tay giữ quần, một tay giữ chặt roi ngựa quay lại quất loạn xạ.
Thực sự, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, kẻ đầu têu còn chưa phát hiện cảm xúc của Thôi Sâm — anh ta còn đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, đó là: dạy dỗ con nít.
Vì thế giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trước khi roi ngựa trên tay Thôi Sâm kịp hạ xuống, một âm thanh “chát” giòn giã đã vang vọng mất rồi.
Tư Mã Dục, Vệ Lang, Tạ Liên đều tự động run rẩy.
Đánh xuống rồi, đánh thật rồi….. Thôi Sâm đã bị phát mông…..
Lập tức trong đầu Tư Mã Dục liền nhảy ra hai thằng nhóc, một đứa thì cười đến đất trời nghiêng ngã, một đứa khác thì đứng ôm mông câm như hến.
Hơn nữa, chính là đứa thứ hai chiếm thế thượng phong—- tiếng đánh kia to lắm nha, quả thực đã thức tỉnh người khác — được rồi lúc này dùng thành ngữ thì không đúng lắm, nhưng chỉ có vậy mới nói lên được phần nào cảm giác của cậu ngay phút này.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Đánh mông được coi là một trong những vũ khí lợi hại và ác độc nhất của người lớn đối với một đứa con nít. Cùng một lúc mà tàn phá cả hai phương diện thể xác và tinh thần, chỉ nên sử dụng như vũ khí để uy hiếp, chứ đừng nên vận dụng vào thực tế.
Thật đáng sợ….. T__T
Ai dám đánh mông cậu, cho đến già cậu cũng sẽ nhớ mãi không quên nỗi nhục nhã đó >___
—- Nói thế nào đây nhỉ: thằng nhóc này coi ra vẫn tự biết chính mình rồi đó. Tự biết được những chuyện cậu đã làm, thực sự cũng khiến cho người ta muốn đè ra mà đánh mông.
Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, Tạ Liên vẫn còn cười khẽ được. Nghĩ rằng: một chiêu này để dạy dỗ Thôi Sâm, thực tình còn hữu dụng hơn những cái gì mà tiên lễ hậu binh, tiên binh hậu lễ, không phải chỉ là một đứa con nít làm loạn thôi sao, vậy thì cứ dùng những biện pháp dạy dỗ con nít mà đối phó ngươi thôi, để xem ngươi cứng đầu như thế nào.
Còn Vệ Lang thì sớm đã cười chỉ thiếu nước lăn lộn dưới đất.
Người như Thôi Sâm, từ nhỏ đã là một con của loài sói, về lâu về dài, đến một ngày nào đó nhất định sẽ cắn người.
Đến ngay cả thẹn quá hóa giận, cậu ta cũng không tỏ ra như người bình thường— không khóc không nháo cũng không la làng là bị người ta ăn hiếp, bị đặt nằm trên đầu gối người ta rồi bị đánh mông, vậy mà cả giãy dụa cũng đều không thèm làm.
Chỉ âm thầm rút trong giày ra một cái chủy thủ, im lặng lưu loát đâm tới.
Chính là Tạ Liên la lên trước, “Cẩn thận!”.
Không tồi, trước đây tư binh Vương gia cũng đều ở Tây Thục, Giang Bắc thường xuyên đối kháng với đao kiếm bất ngờ. Tuy rằng cú đâm của Thôi Sâm rất đường đột, nhưng sát khí lại không thể nào che giấu.
Người nọ nhạy bén đẩy Thôi Sâm ra từ sớm, lách mình tránh kịp. Anh ta dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Thôi Sâm, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ— anh ta đã từng ra chiến trường. Nhưng chưa từng thấy đứa nhỏ nào lại như Thôi Sâm, làm sao mà chỉ vì một chuyện cỏn con này lại giết người, lúc giết người sao cả một cái nhíu mày, nhăn mặt cũng không có?
Đứa trẻ chuyên cầm đao kiếm này, cho dù có bẻ gãy tay chân để mà dạy dỗ, cậu ta vẫn sẽ không khuất phục.
Sắc mặt cả đám người trong chốc lát đã trầm xuống.
Trong lòng nhóm ba người Tư Mã Dục bị đánh mạnh thật sâu đậm đến khó nói nên lời.
So sánh với Thôi Sâm, dù là Vệ Lang, cũng chỉ là một cậu ấm quen sống trong nhung lụa. Chưa cần phải nói đến việc lớn hay nhỏ, cho dù có là một ngày nào đó thiên hạ thật sự đại loạn, ngay phút này bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới và giác ngộ cái chuyện giết người.
Xung quanh nín lặng, quan binh cũng chậm chạp kéo đến.
Lư Hiên mặc dù không dũng mãnh như Thôi Sâm, nhưng cũng không phải loại người trói gà không chặt. Thừa dịp quan binh đến, bọn gia đinh Vương gia đang lơ là cảnh giác, rốt cuộc cũng giãy thoát, vỗ hết lớp bụi trên người.
Có một vài người, cho dù bạn có lột hết quần áo của anh ta rồi đá văng vào vũng bùn, trộn qua trộn lại, thì khí chất trên người anh ta cũng không thể nào lẫn lộn khi đứng trong một đám người lỗ mãng khác.
Lư Hiên chính là người có loại khí chất gần bùn mà chẳn hôi tanh mùi bùn đó. Cậu ta cứ như thế đi đến trước mặt quan binh, tên quan binh kia hàng năm luôn tuần tra thành Kiến Nghiệp, đã xử lý rất nhiều con cháu danh gia quyền quý nên không hề để lộ thái độ.
Tuy rằng Lư Hiên không bị đánh đòn, cũng không bị lấm lem mặt mũi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu bị đối xử như vậy. Cậu ta ỷ vào bản thân và Thôi Sâm có võ nghệ không tệ, nên không mang nhiều hộ vệ, nếm loại đau khổ này, nên cũng hơi ảo não, mất cả thể diện sứ giả. Tâm trạng tự nhiên cũng không bình tĩnh được.
Bèn mở miệng chất vấn, “Giữa ban ngày ban mặt mà giở thói ác đồ hành hung, còn không mau bắt lại?!”.
Mém tí nữa Tào giáo úy đã ra lệnh làm theo.
Đáng tiếc lần này người Lư Hiên đối mặt không phải là anh của Tả Giai Tư.
Là gia đinh của thế gia vọng tộc, đẳng cấp tất nhiên phải cao hơn hàn môn thứ sĩ rồi. Huống chi bình thường khi các thế gia giao thiệp với nhau, đều là sai bảo những người này ra mặt, đủ mọi loại người trên phố phường này, bọn họn sao lại không rõ được cơ chứ? Nghe Lư Hiên cáo trạng kẻ xấu trước, một chút ý định muốn lấy đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ đều tan thành mây khói. Cứ như vậy, một trong số họ bước lên đứng trước mặt Lư Hiên, ân cần thăm hỏi, “Là Tào lão đệ đây mà, lâu nay vẫn khỏe chứ?”.
Khi nãy Tào giáo úy bị Lư Hiên vọt đến trước mặt, không hề chú ý, giờ này đang suy tính, mới nhận ra là người quen, lập tức cũng cười nói, “Hóa ra là Vương huynh, quý hóa, quý hóa quá”. Rồi lại nhìn xung quanh, “Vương huynh, đây là…..”
“À, phu nhân xuất môn, mang theo đám hộ vệ thôi mà”. Vị Vương huynh này phản ứng cũng lẹ, lập tức cáo mượn oai hùm, vội quay mũi dùi trở lại Lư Hiên, “Đang đi ngang chỗ này, thấy có người làm loạn, mới cho người dò hỏi. Ai ngờ chuyện điên rồi này lại phát sinh”.
Lập tức Tào giáo úy tỏ ra hơi sợ hãi, “Không va vào phu nhân đó chứ?”.
“Phu nhân từng gặp qua trường hợp này rồi, không sao đâu. Chỉ là tiểu thư còn nhỏ, bị hoảng hốt một chút”.
Lư Hiên tuy phản ứng không nhạy bén, nhưng cũng hiểu được chính mình đã đá vào cửa sắt. Tất nhiên cậu cũng hiểu được đạo lý cường long không áp địa đầu xà, nhưng cũng không bị dọa nhiều lắm, “Đã quấy rầy tiểu thư, ngày sau Lư mỗ tự biết đăng môn tạ lỗi. Chỉ là không biết là ai không chịu hỏi đầu đuôi lại ra tay động thủ, đây là lần đầu tiên ta gặp phải bọn nô tài điên cuồng như vậy. Phải tra xét thật kỹ mới được”.
“Tất nhiên là sẽ tra xét thật kỹ rồi”.
Trong lúc hai bên đang dùng lí do để thoái thác, chợt nghe thấy một giọng nữ không kiêu ngạo và siểm nịnh vang lên.
Giọng Ngô (vùng Nam Giang Tô, Bắc Chiết Giang) như chim oanh hót, Lư Hiên không khỏi theo giọng nói đó nhìn sang, liền nhìn thấy một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đi tới, duyên dáng yêu kiều, mặt mày như họa.
Cậu chàng Lư Hiên này gần như là hoàn hảo, bạn có thể thấy cậu ta có xuất thân cao quý, học vấn giỏi giang, kiến thức rộng rãi, có suy nghĩ, điều vô địch nhất là, cậu không có sự rụt rè của các thế gia tuấn tú khác, da mặt dày có thể bì với phường lưu manh vô lại, bẩm sinh chính là một tường thành lâu năm không công phá được. Rất nhiều người thấy cậu ta tuấn tú lịch sự, phong lưu nho nhã, đều không nghĩ rằng cậu ta sẽ nham hiểm và vô sỉ, khi cậu ta cố tình tỏ ra vô sỉ nham hiểm ấy hả, dù bất cứ trường hợp nào, chuyên cố tình lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, chứ không để mình chịu thiệt thòi.
Nhưng cái gã Lư Hiên này, cậu ta cũng có một khuyết điểm —- đó là cậu không thể gặp mỹ nữ.
Cái gã này rất đa tình, vô cùng thương hương tiếc ngọc.
Cô gái kia đến trước mặt Lư Hiên, quỳ gối hành lễ. Lư Hiên ngửi được mùi hương hoa mai trên áo cô gái, tâm trạng lập tức nhộn nhạo. Thái độ cũng mềm mại hẳn ra.
Cô gái nói: “Không cần phải đến phủ nhận lỗi, trái lại nếu có một người nào đó giữa ban ngày ban mặt đánh vỡ tài sản của công tử, công tử có xông lên đòi lẽ phải hay không?”.
Lư Hiên trả lời: “Tất nhiên là có. Nhưng nếu như có người chẳng có liên quan gì lại cố tình tiến lên động thủ với cô, tiểu nương tử nói đi, chuyện đó có nên để bụng hay không?”.
Cô gái lại hỏi: “Nếu như có người đập vỡ tài sản của công tử, công tử tiến lên đòi công bằng, người nọ lại phóng ngựa đả thương người, người có nên đánh trả để tự vệ hay không?”.
Lư Hiên phản ứng cũng không tính là quá chậm, trả lời: “Nếu như là ta tự đập hư đồ đạc của mình, có người bước lên nói này nói nọ, thì có nên tính toán hay không?”. Ngay sau đó quay mặt ra phố nói: “Hôm nay bất kể đồ gì ở chợ, vật gì đã trưng bày hay là chưa trưng bày, toàn bộ ta mua hết”.
Cô gái mỉm cười đón gió, đem hóa đơn mở ra, nói: “Thật là không khéo, công tử chậm một bước rồi”. Rồi cũng bắt chước quay mặt ra đường nói: “Đã có thự thừa bảo đảm, nhà ta đã mua tất cả rồi. Đồ do nhà ai bán ra, chỉ cần đến chỗ ban quản lý chợ ghi danh sách rồi lĩnh tiền thôi”. Lại quay sang nói với Tào giáo úy, “phóng ngựa trên đường đả thương dân chúng, làm tổn hại tài sản của người khác. Còn muốn vu cáo ngược trở lại, không biết quan gia sẽ định tội như thế nào đây”.
Lư Hiên vội vàng bước lên, “Hàng chưa trả tiền thì chưa hoàn tất giao dịch, sao lại nói là của nhà cô nương? Mua bán cần phải chú ý người tình ta nguyện, cô nương lấy hóa đơn ra chỉ là chuyện một phía thì tính cái gì?” Sau đó nói thêm, “Ta ra giá gấp đôi”.
Cô gái gần như cười nhạo cậu ta, thu hóa đơn lại, nói: “Gấp đôi thì tôi không trả nổi. Nhưng mà công tử nói cũng có đạo lý, người tình ta nguyện là quan trọng nhất. Công tử với tôi cạnh tranh nhau cũng chả được gì, thôi thì đến hỏi ý kiến của chủ hàng đi”.
Từ đằng xa bỗng nhiên bay tới một bó cải trắng thối.
Người ném bó cải trắng hình như còn muốn mắng thêm gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt hung ác như loài sói của Thôi Sâm, thì sợ run lui lại.
Một tín hiệu nhỏ nhặt như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm Lư Hiên tỉnh ngộ —- cậu ta với Thôi Sâm không giống nhau, khi cậu ta làm điều ác thì mọi người sau lưng tỏ ra hận cậu ta như thế nào, bình thường cậu không quan tâm, chỉ bởi vì nghĩ rằng những người đó không có biện pháp phản kháng mà thôi.
Nhưng giờ này, cậu lại không cân nhắc được hậu quả.
Nếu thực sự tin tức gây rối ở chợ rồi bị đám dân đen ném đống cải trắng vào người lan truyền ra ngoài, cậu với Thôi Sâm khó lòng làm người nữa rồi.
Nhìn lại cô gái vẫn đứng đó, nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, trong lòng không còn cảm nhận được tư vị như lúc nãy nữa.
Cậu ta gở bộ mặt kiêu ngạo ra, nhanh chóng sửa lời, “Nếu là đồ cô nương đã mua rồi, thì hôm nay ta đã rất không phải. Làm hư hao nhiều tài sản của cô nương thế này, Lư mỗ nguyện ý bồi thường gấp đôi. Thỉnh cô nương hãy bỏ qua chuyện cũ”.
Cô gái đáp: “Công tử đã nhận sai, bản thân tôi cũng chẳng muốn truy cứu nữa”. Đôi mắt cười đó quét qua Thôi Sâm, nói: “Dù sao thì người của tôi cũng chả bị tổn hại gì”.
Bốn phía đều bật cười. Còn Thôi Sâm thì cứ thế mà im lặng rũ mắt xuống, không nói một lời.
Cô gái lại nói: “Các đồ của nhà tôi, công tử cứ bồi thường theo giá gốc là được. Chỉ là đã làm liên lụy tới nhiều tiểu thương vô tội như vậy, thật khiến người ta không đành lòng… Còn nhận lỗi…”.
Lư Hiên vội nói: “Đã đền bù cho tiểu nương tử bao nhiêu, tất nhiên cũng sẽ đền bù cho họ bấy nhiêu”.
Cô gái cười cười gật đầu.
Tư Mã Dục kề vai Vệ Lang, khen ngợi: “Tiểu nương tử này có khí thế thật nha”.
Tạ Liên thì trầm mặc không nói, Vệ Lang cũng vậy.
Tư Mã Dục: Này… không lẽ mình đã nói gì không đúng sao?
Chỉ thấy cô nương kia trước sau vẫn ung dung thong thả trở về, đến trước một chiếc xe bò đỗ cách bọn họ không xa thì dừng lại, cúi người hành lễ, nói: “Chuyện tiểu thư đã dặn dò đã làm thỏa đáng rồi ạ”.
Bỗng một cơn gió cuốn tung tấm màn lên. Tựa như cơn gió kia lạnh lẽo như băng cũng luồn vào trong quần áo mình, khiến thân thể Tư Mã Dục trở nên đông cứng.
Cậu nhìn tấm màn che khuất cửa xe đang tung bay.
Nhưng gương mặt cô nương đang thủ thỉ trong xe thì chỉ hơi thấy được nửa phần. Cậu có thể tưởng tượng hình dáng cô ấy đang ngồi thật thướt tha, đương nhiên là một vẻ đẹp đoan trang mà suốt cuộc đời này cậu hiếm khi được thấy.
“Bảo cậu ta xin lỗi”. Từ bên trong truyền ra âm thanh, “Nếu không chịu, cứ đánh tiếp”.
Ba người vừa mới xuống xe, chỉ thấy Thôi Sâm đang phi ngựa vào con đường đông đúc phía trước, cả một đường người và hàng quán đều bị dạt qua hai bên, y như cái bọn cường hào ác bá lộng hành.
Ba cậu nhóc này bản tính vốn nghiêm chỉnh, lập tức nhíu mày.
Tuy rằng bản thân Tư Mã Dục cũng thường xuyên làm loạn, nhưng tính chất cái quậy của cậu với Thôi Sâm không hề giống nhau. Ít ra cậu biết dừng đúng lúc, quậy đúng mực, không quấy nhiễu dân thường. Hơn nữa mỗi người đều có chung loại cảm xúc, đó là bản thân mình làm loạn toàn dân thiên hạ thì chả sao, nhưng đến khi nhìn thấy người khác đến bắt nạt con dân của mình, dù cho chỉ là động đến một đầu ngón tay, bạn cũng sẽ lăn xả đòi lại công bằng.
Vệ Lang đang muốn nhào đến chỗ hàng quán bị đập phá, Tư Mã Dục kéo cậu lại, “Để xem bọn thị thừa xử lý như thế nào đã”.
Tức tối rồi lại giận dỗi, thằng nhóc này không cần biết đâu là đạo lý đâu là đợi chờ. Hơn nữa lúc này, cậu lại càng muốn bộc lộ bản thân mình ra.
Vệ Lang cũng không phải là Thái tử đương triều. Chính Tư Mã Dục đã kéo cậu lại, cậu vẫn nên cố kỵ một chút —- bèn rút từ trong người ra một cái khăn gấp lại thành hình tam giác cân, bịt khuôn mặt lại.
Tư Mã Dục/ Tạ Liên: cậu có phải là cướp đâu! Sao lại mang theo loại đồ vật như thế này?!
Vệ Lang nhặt một thanh gỗ sắp sửa lao ra, cuối cùng Tạ Liên đã không thể xem được nữa, giơ tay kéo áo cậu lại, “Đưa cho ta một cái đi”.
Tư Mã Dục: các ngươi định rủ nhau làm cướp đó phỏng?!
Chớp mắt cũng bổ nhào lên lôi kéo, “Nếu không dắt ta theo, hai người các ngươi cũng đừng hòng đi được!”.
Tạ Liên và Vệ Lang đồng lòng đè cậu lại: “Ngươi chính là Thái tử đó, làm loạn giữa phố sao được? Ngươi ở lại mà xem đi. Không thì lát nữa quan binh đến đây, chúng ta chạy không thoát, mặt mũi cũng mất hết sạch luôn đó!”.
Tư Mã Dục:………. các ngươi mà cũng biết sợ mất mặt sao!
Trong lúc ba người nội bộ lục đục, thì có mười mấy người đi riêng lẻ, xắn tay áo bước ra.
Là người trưởng thành, quần áo chỉnh tề, vừa nhìn liền biết đã được huấn luyện bài bản, ba người cứ tưởng thự thừa quản lý chợ đã xuất hiện, liền lũ lượt chạy ào đến một góc để quan sát.
Thị thừa quản lý chợ, người văn hay chữ tốt thì soạn ra văn bản, chuyên gải quyết những vấn đề cam kết giao dịch công bằng, còn người biết võ thì chuyên đi tuần tra để giải quyết những bọn chuyên gây hấn. Thôi Sâm vừa làm loạn lại vừa đập đồ, chính là thời điểm để bọn họ xuất hiện giải quyết. Mặc dù không thể tự mình bước lên vả miệng Thôi Sâm thì có hơi thất vọng, nhưng cán bộ đã chịu lộ diện, bảo hộ cho tiểu thương và dân chúng, cũng coi như là có lập trường, ba người đều nghĩ như vậy. Do đó cũng hết lòng mong đợi.
Vốn dĩ cả ba đều nghĩ rằng sẽ được xem tận mắt vở kịch quan binh dùng những lời nghĩa khí như là quát lên ngừng tay, nhưng Thôi Sâm không chịu nghe lời, vì thế quan binh đã anh dũng bắt người giải đi. Ai dè, cả đám người đó xông lên, thi triển võ nghệ thành thạo, phối hợp với nhau ăn ý lôi cổ cả hai cậu nhóc Thôi Sâm và Lư Hiên xuống khỏi ngựa.
Tư Mã Dục:…. Tuy rằng dũng mãnh thật đấy, nhưng đối thủ chỉ là hai đứa trẻ, sao các ngươi có thể ra tay bất lịch sự đến thế!
Kế tiếp, lại nhìn thấy một người túm cả người Thôi Sâm đặt trên đầu gối mình, mà Thôi Sâm cũng không chịu thua kém quay người lại đánh trả —- xảy ra một chuyện vô cùng đáng tiếc, bởi vì lúc đó người nọ đang kéo quần cậu ta, nên căng rách một mảng, ngay lập tức nửa cái mông bóng bẩy của Thôi Sâm được trưng ra trước bàn dân thiên hạ….
Thôi Sâm đơ người.
Thực tình, thằng nhóc này đơ người cũng không có gì lạ, bởi vì ở phương Bắc cậu ta rất có danh tiếng, làm gì có ai xem cậu là một đứa nhỏ. Ngay cả trên chiến trường cũng chả có người nào dám khinh khi cậu, người nào cũng thực tình giơ đao chém giết. Đối mặt với đám người dám động thủ với cậu lúc này, Thôi Sâm cũng có dự tính sẽ đánh trả một cách tàn độc, nhưng cái nhóm người này, bọn họ….. bọn họ lại dám xé quần cậu!
Việc này, việc này, việc này,…… thật chết tiệt!
Đây là lần đầu tiên Thôi Sâm chịu loại nhục nhã thế này, lập tức đôi mắt hằn lên tơ máu. Cắn răng, một tay giữ quần, một tay giữ chặt roi ngựa quay lại quất loạn xạ.
Thực sự, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, kẻ đầu têu còn chưa phát hiện cảm xúc của Thôi Sâm — anh ta còn đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, đó là: dạy dỗ con nít.
Vì thế giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trước khi roi ngựa trên tay Thôi Sâm kịp hạ xuống, một âm thanh “chát” giòn giã đã vang vọng mất rồi.
Tư Mã Dục, Vệ Lang, Tạ Liên đều tự động run rẩy.
Đánh xuống rồi, đánh thật rồi….. Thôi Sâm đã bị phát mông…..
Lập tức trong đầu Tư Mã Dục liền nhảy ra hai thằng nhóc, một đứa thì cười đến đất trời nghiêng ngã, một đứa khác thì đứng ôm mông câm như hến.
Hơn nữa, chính là đứa thứ hai chiếm thế thượng phong—- tiếng đánh kia to lắm nha, quả thực đã thức tỉnh người khác — được rồi lúc này dùng thành ngữ thì không đúng lắm, nhưng chỉ có vậy mới nói lên được phần nào cảm giác của cậu ngay phút này.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Đánh mông được coi là một trong những vũ khí lợi hại và ác độc nhất của người lớn đối với một đứa con nít. Cùng một lúc mà tàn phá cả hai phương diện thể xác và tinh thần, chỉ nên sử dụng như vũ khí để uy hiếp, chứ đừng nên vận dụng vào thực tế.
Thật đáng sợ….. T__T
Ai dám đánh mông cậu, cho đến già cậu cũng sẽ nhớ mãi không quên nỗi nhục nhã đó >___
—- Nói thế nào đây nhỉ: thằng nhóc này coi ra vẫn tự biết chính mình rồi đó. Tự biết được những chuyện cậu đã làm, thực sự cũng khiến cho người ta muốn đè ra mà đánh mông.
Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, Tạ Liên vẫn còn cười khẽ được. Nghĩ rằng: một chiêu này để dạy dỗ Thôi Sâm, thực tình còn hữu dụng hơn những cái gì mà tiên lễ hậu binh, tiên binh hậu lễ, không phải chỉ là một đứa con nít làm loạn thôi sao, vậy thì cứ dùng những biện pháp dạy dỗ con nít mà đối phó ngươi thôi, để xem ngươi cứng đầu như thế nào.
Còn Vệ Lang thì sớm đã cười chỉ thiếu nước lăn lộn dưới đất.
Người như Thôi Sâm, từ nhỏ đã là một con của loài sói, về lâu về dài, đến một ngày nào đó nhất định sẽ cắn người.
Đến ngay cả thẹn quá hóa giận, cậu ta cũng không tỏ ra như người bình thường— không khóc không nháo cũng không la làng là bị người ta ăn hiếp, bị đặt nằm trên đầu gối người ta rồi bị đánh mông, vậy mà cả giãy dụa cũng đều không thèm làm.
Chỉ âm thầm rút trong giày ra một cái chủy thủ, im lặng lưu loát đâm tới.
Chính là Tạ Liên la lên trước, “Cẩn thận!”.
Không tồi, trước đây tư binh Vương gia cũng đều ở Tây Thục, Giang Bắc thường xuyên đối kháng với đao kiếm bất ngờ. Tuy rằng cú đâm của Thôi Sâm rất đường đột, nhưng sát khí lại không thể nào che giấu.
Người nọ nhạy bén đẩy Thôi Sâm ra từ sớm, lách mình tránh kịp. Anh ta dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Thôi Sâm, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ— anh ta đã từng ra chiến trường. Nhưng chưa từng thấy đứa nhỏ nào lại như Thôi Sâm, làm sao mà chỉ vì một chuyện cỏn con này lại giết người, lúc giết người sao cả một cái nhíu mày, nhăn mặt cũng không có?
Đứa trẻ chuyên cầm đao kiếm này, cho dù có bẻ gãy tay chân để mà dạy dỗ, cậu ta vẫn sẽ không khuất phục.
Sắc mặt cả đám người trong chốc lát đã trầm xuống.
Trong lòng nhóm ba người Tư Mã Dục bị đánh mạnh thật sâu đậm đến khó nói nên lời.
So sánh với Thôi Sâm, dù là Vệ Lang, cũng chỉ là một cậu ấm quen sống trong nhung lụa. Chưa cần phải nói đến việc lớn hay nhỏ, cho dù có là một ngày nào đó thiên hạ thật sự đại loạn, ngay phút này bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới và giác ngộ cái chuyện giết người.
Xung quanh nín lặng, quan binh cũng chậm chạp kéo đến.
Lư Hiên mặc dù không dũng mãnh như Thôi Sâm, nhưng cũng không phải loại người trói gà không chặt. Thừa dịp quan binh đến, bọn gia đinh Vương gia đang lơ là cảnh giác, rốt cuộc cũng giãy thoát, vỗ hết lớp bụi trên người.
Có một vài người, cho dù bạn có lột hết quần áo của anh ta rồi đá văng vào vũng bùn, trộn qua trộn lại, thì khí chất trên người anh ta cũng không thể nào lẫn lộn khi đứng trong một đám người lỗ mãng khác.
Lư Hiên chính là người có loại khí chất gần bùn mà chẳn hôi tanh mùi bùn đó. Cậu ta cứ như thế đi đến trước mặt quan binh, tên quan binh kia hàng năm luôn tuần tra thành Kiến Nghiệp, đã xử lý rất nhiều con cháu danh gia quyền quý nên không hề để lộ thái độ.
Tuy rằng Lư Hiên không bị đánh đòn, cũng không bị lấm lem mặt mũi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu bị đối xử như vậy. Cậu ta ỷ vào bản thân và Thôi Sâm có võ nghệ không tệ, nên không mang nhiều hộ vệ, nếm loại đau khổ này, nên cũng hơi ảo não, mất cả thể diện sứ giả. Tâm trạng tự nhiên cũng không bình tĩnh được.
Bèn mở miệng chất vấn, “Giữa ban ngày ban mặt mà giở thói ác đồ hành hung, còn không mau bắt lại?!”.
Mém tí nữa Tào giáo úy đã ra lệnh làm theo.
Đáng tiếc lần này người Lư Hiên đối mặt không phải là anh của Tả Giai Tư.
Là gia đinh của thế gia vọng tộc, đẳng cấp tất nhiên phải cao hơn hàn môn thứ sĩ rồi. Huống chi bình thường khi các thế gia giao thiệp với nhau, đều là sai bảo những người này ra mặt, đủ mọi loại người trên phố phường này, bọn họn sao lại không rõ được cơ chứ? Nghe Lư Hiên cáo trạng kẻ xấu trước, một chút ý định muốn lấy đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ đều tan thành mây khói. Cứ như vậy, một trong số họ bước lên đứng trước mặt Lư Hiên, ân cần thăm hỏi, “Là Tào lão đệ đây mà, lâu nay vẫn khỏe chứ?”.
Khi nãy Tào giáo úy bị Lư Hiên vọt đến trước mặt, không hề chú ý, giờ này đang suy tính, mới nhận ra là người quen, lập tức cũng cười nói, “Hóa ra là Vương huynh, quý hóa, quý hóa quá”. Rồi lại nhìn xung quanh, “Vương huynh, đây là…..”
“À, phu nhân xuất môn, mang theo đám hộ vệ thôi mà”. Vị Vương huynh này phản ứng cũng lẹ, lập tức cáo mượn oai hùm, vội quay mũi dùi trở lại Lư Hiên, “Đang đi ngang chỗ này, thấy có người làm loạn, mới cho người dò hỏi. Ai ngờ chuyện điên rồi này lại phát sinh”.
Lập tức Tào giáo úy tỏ ra hơi sợ hãi, “Không va vào phu nhân đó chứ?”.
“Phu nhân từng gặp qua trường hợp này rồi, không sao đâu. Chỉ là tiểu thư còn nhỏ, bị hoảng hốt một chút”.
Lư Hiên tuy phản ứng không nhạy bén, nhưng cũng hiểu được chính mình đã đá vào cửa sắt. Tất nhiên cậu cũng hiểu được đạo lý cường long không áp địa đầu xà, nhưng cũng không bị dọa nhiều lắm, “Đã quấy rầy tiểu thư, ngày sau Lư mỗ tự biết đăng môn tạ lỗi. Chỉ là không biết là ai không chịu hỏi đầu đuôi lại ra tay động thủ, đây là lần đầu tiên ta gặp phải bọn nô tài điên cuồng như vậy. Phải tra xét thật kỹ mới được”.
“Tất nhiên là sẽ tra xét thật kỹ rồi”.
Trong lúc hai bên đang dùng lí do để thoái thác, chợt nghe thấy một giọng nữ không kiêu ngạo và siểm nịnh vang lên.
Giọng Ngô (vùng Nam Giang Tô, Bắc Chiết Giang) như chim oanh hót, Lư Hiên không khỏi theo giọng nói đó nhìn sang, liền nhìn thấy một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đi tới, duyên dáng yêu kiều, mặt mày như họa.
Cậu chàng Lư Hiên này gần như là hoàn hảo, bạn có thể thấy cậu ta có xuất thân cao quý, học vấn giỏi giang, kiến thức rộng rãi, có suy nghĩ, điều vô địch nhất là, cậu không có sự rụt rè của các thế gia tuấn tú khác, da mặt dày có thể bì với phường lưu manh vô lại, bẩm sinh chính là một tường thành lâu năm không công phá được. Rất nhiều người thấy cậu ta tuấn tú lịch sự, phong lưu nho nhã, đều không nghĩ rằng cậu ta sẽ nham hiểm và vô sỉ, khi cậu ta cố tình tỏ ra vô sỉ nham hiểm ấy hả, dù bất cứ trường hợp nào, chuyên cố tình lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, chứ không để mình chịu thiệt thòi.
Nhưng cái gã Lư Hiên này, cậu ta cũng có một khuyết điểm —- đó là cậu không thể gặp mỹ nữ.
Cái gã này rất đa tình, vô cùng thương hương tiếc ngọc.
Cô gái kia đến trước mặt Lư Hiên, quỳ gối hành lễ. Lư Hiên ngửi được mùi hương hoa mai trên áo cô gái, tâm trạng lập tức nhộn nhạo. Thái độ cũng mềm mại hẳn ra.
Cô gái nói: “Không cần phải đến phủ nhận lỗi, trái lại nếu có một người nào đó giữa ban ngày ban mặt đánh vỡ tài sản của công tử, công tử có xông lên đòi lẽ phải hay không?”.
Lư Hiên trả lời: “Tất nhiên là có. Nhưng nếu như có người chẳng có liên quan gì lại cố tình tiến lên động thủ với cô, tiểu nương tử nói đi, chuyện đó có nên để bụng hay không?”.
Cô gái lại hỏi: “Nếu như có người đập vỡ tài sản của công tử, công tử tiến lên đòi công bằng, người nọ lại phóng ngựa đả thương người, người có nên đánh trả để tự vệ hay không?”.
Lư Hiên phản ứng cũng không tính là quá chậm, trả lời: “Nếu như là ta tự đập hư đồ đạc của mình, có người bước lên nói này nói nọ, thì có nên tính toán hay không?”. Ngay sau đó quay mặt ra phố nói: “Hôm nay bất kể đồ gì ở chợ, vật gì đã trưng bày hay là chưa trưng bày, toàn bộ ta mua hết”.
Cô gái mỉm cười đón gió, đem hóa đơn mở ra, nói: “Thật là không khéo, công tử chậm một bước rồi”. Rồi cũng bắt chước quay mặt ra đường nói: “Đã có thự thừa bảo đảm, nhà ta đã mua tất cả rồi. Đồ do nhà ai bán ra, chỉ cần đến chỗ ban quản lý chợ ghi danh sách rồi lĩnh tiền thôi”. Lại quay sang nói với Tào giáo úy, “phóng ngựa trên đường đả thương dân chúng, làm tổn hại tài sản của người khác. Còn muốn vu cáo ngược trở lại, không biết quan gia sẽ định tội như thế nào đây”.
Lư Hiên vội vàng bước lên, “Hàng chưa trả tiền thì chưa hoàn tất giao dịch, sao lại nói là của nhà cô nương? Mua bán cần phải chú ý người tình ta nguyện, cô nương lấy hóa đơn ra chỉ là chuyện một phía thì tính cái gì?” Sau đó nói thêm, “Ta ra giá gấp đôi”.
Cô gái gần như cười nhạo cậu ta, thu hóa đơn lại, nói: “Gấp đôi thì tôi không trả nổi. Nhưng mà công tử nói cũng có đạo lý, người tình ta nguyện là quan trọng nhất. Công tử với tôi cạnh tranh nhau cũng chả được gì, thôi thì đến hỏi ý kiến của chủ hàng đi”.
Từ đằng xa bỗng nhiên bay tới một bó cải trắng thối.
Người ném bó cải trắng hình như còn muốn mắng thêm gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt hung ác như loài sói của Thôi Sâm, thì sợ run lui lại.
Một tín hiệu nhỏ nhặt như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm Lư Hiên tỉnh ngộ —- cậu ta với Thôi Sâm không giống nhau, khi cậu ta làm điều ác thì mọi người sau lưng tỏ ra hận cậu ta như thế nào, bình thường cậu không quan tâm, chỉ bởi vì nghĩ rằng những người đó không có biện pháp phản kháng mà thôi.
Nhưng giờ này, cậu lại không cân nhắc được hậu quả.
Nếu thực sự tin tức gây rối ở chợ rồi bị đám dân đen ném đống cải trắng vào người lan truyền ra ngoài, cậu với Thôi Sâm khó lòng làm người nữa rồi.
Nhìn lại cô gái vẫn đứng đó, nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, trong lòng không còn cảm nhận được tư vị như lúc nãy nữa.
Cậu ta gở bộ mặt kiêu ngạo ra, nhanh chóng sửa lời, “Nếu là đồ cô nương đã mua rồi, thì hôm nay ta đã rất không phải. Làm hư hao nhiều tài sản của cô nương thế này, Lư mỗ nguyện ý bồi thường gấp đôi. Thỉnh cô nương hãy bỏ qua chuyện cũ”.
Cô gái đáp: “Công tử đã nhận sai, bản thân tôi cũng chẳng muốn truy cứu nữa”. Đôi mắt cười đó quét qua Thôi Sâm, nói: “Dù sao thì người của tôi cũng chả bị tổn hại gì”.
Bốn phía đều bật cười. Còn Thôi Sâm thì cứ thế mà im lặng rũ mắt xuống, không nói một lời.
Cô gái lại nói: “Các đồ của nhà tôi, công tử cứ bồi thường theo giá gốc là được. Chỉ là đã làm liên lụy tới nhiều tiểu thương vô tội như vậy, thật khiến người ta không đành lòng… Còn nhận lỗi…”.
Lư Hiên vội nói: “Đã đền bù cho tiểu nương tử bao nhiêu, tất nhiên cũng sẽ đền bù cho họ bấy nhiêu”.
Cô gái cười cười gật đầu.
Tư Mã Dục kề vai Vệ Lang, khen ngợi: “Tiểu nương tử này có khí thế thật nha”.
Tạ Liên thì trầm mặc không nói, Vệ Lang cũng vậy.
Tư Mã Dục: Này… không lẽ mình đã nói gì không đúng sao?
Chỉ thấy cô nương kia trước sau vẫn ung dung thong thả trở về, đến trước một chiếc xe bò đỗ cách bọn họ không xa thì dừng lại, cúi người hành lễ, nói: “Chuyện tiểu thư đã dặn dò đã làm thỏa đáng rồi ạ”.
Bỗng một cơn gió cuốn tung tấm màn lên. Tựa như cơn gió kia lạnh lẽo như băng cũng luồn vào trong quần áo mình, khiến thân thể Tư Mã Dục trở nên đông cứng.
Cậu nhìn tấm màn che khuất cửa xe đang tung bay.
Nhưng gương mặt cô nương đang thủ thỉ trong xe thì chỉ hơi thấy được nửa phần. Cậu có thể tưởng tượng hình dáng cô ấy đang ngồi thật thướt tha, đương nhiên là một vẻ đẹp đoan trang mà suốt cuộc đời này cậu hiếm khi được thấy.
“Bảo cậu ta xin lỗi”. Từ bên trong truyền ra âm thanh, “Nếu không chịu, cứ đánh tiếp”.
/70
|