Tư Mã Dục mang đàn ông vào Đông cung, so với việc A Ly mang vào không cùng một tính chất. Chỉ có điều phải qua hai ba ngày, anh mới tìm ra được thời gian nhàn rỗi, mang theo Dung Khả đến gặp A Ly.
Trải qua ba kiếp, đây vẫn là lần đầu tiên anh mang theo dân thường bước vào Đông cung. Riêng việc mang đàn ông đến gặp A Ly, cũng là lần đầu tiên.
A Ly thật sự không tưởng tượng được, anh còn có bạn tri giao khác mà cô không được biết.
Lúc nghe người ta đến bẩm báo cũng có chút ngờ vực không tin, nhưng vẫn cứ sai người chuẩn bị trái cây trà bánh thật tốt, vào Tây điện bố trí một lượt.
Không lâu sau, Tư Mã Dục mới cho người truyền lời lại, ấp a ấp úng nói, “Điện hạ nói rằng, vị bằng hữu này của người dung mạo rất khó coi, có chút xấu hổ không muốn gặp người”.
Đầu A Ly đầy vạch đen:…. Chả phải anh muốn để cô gặp sao!
Hạ nhân vội giải thích, “Ý tứ của điện hạ là, thỉnh nương nương bố trí, để, để khỏi phải dọa sợ nương nương ạ”.
A Ly:… Người này không biết xấu xí đến mức độ nào đây.
Thực ra thời đại này không riêng gì mỹ nam, xấu nam cũng sẽ xấu theo một phong cách riêng. Điều này cũng do thẩm mỹ của thời đại mà thôi, Phan lang xuất hành bị ném quả đầy xe, Tả Tư bắt chước thì lại bị từ già lẫn trẻ phun nước bọt đầy người. Nói trắng ra đây là tính chất của thời đại, chân danh sĩ tự phong lưu(*), cũng có những người xấu xí phải trải qua và chịu đựng gian khổ mới có tiếng tăm được, dùng phong độ để thuyết phục mọi người, đến cuối cùng được mọi người truyền tụng chính là danh tiếng tốt đẹp thiện lương, đến mức những mỹ nam mặt mũi trắng bóc đứng trước mặt anh ta cũng phải tự ti mặc cảm.
(*) tốt đẹp ra sao thì bản thân mình biết.
Quan trọng chính là vẻ đẹp bên trong, bên trong đó nha!
Bởi vậy A Ly đối với cái chàng trai tự ti vì xấu xí này, không khỏi nảy sinh cảm giác đồng tình cùng thương cảm. Với anh ta mà nói, có thể làm khách quý cùng ngồi chuyện trò với Thái tử, cũng đã là điều không thể tưởng tượng nổi rồi.
Vì vậy cho người bố trí, lại bảo những người dư thừa ra hết bên ngoài, chính mình tự tay lau dọn ly trà trơn bóng.
Không bao lâu sau, hai người kia đã tới.
Cách một tầng sa trướng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ đoán sơ qua khí chất và vóc người, người nọ cũng không kém Tư Mã Dục bao nhiêu, nghe giọng nói, nhìn cử chỉ, cũng hết sức nho nhã thong dong, rất có phong độ của danh sĩ.
Đứng cùng Tư Mã Dục ở một nơi, đều là những chàng trai đẹp đẽ hài hòa làm bao người ca thán.
A Ly trầm ngâm.
Sau khi hàn huyên, đều tự ngồi xuống. A Ly mới được biết, vốn là nghe nói thân thể cô yếu ớt, mới cố tình đến để bắt mạch cho cô.
Nên cũng không muốn che giấu, đẩy nửa ống tay áo, phủ lên một tấm khăn mỏng, rồi đưa từ dưới mành ra.
Người nọ liền bắt đầu đưa tay bắt mạch. Từ dưới tấm mành nhìn lên, ngón tay kia trắng trong như ngà, từng ngón thon dài, chính là bàn tay trời sinh để chơi đàn. A Ly nghi hoặc — có hai bàn tay như thế này, thì hình hài có thể xấu đến mức nào được chứ?
Sau đó chợt nhận ra người nọ ra vẻ vô tình cố ý dùng ngón trỏ gõ gõ vẽ vẽ vài điểm khác nhau trên mặt bàn. A Ly ngẩn ra.
Tận đến lúc anh ta lặp lại lần nữa A Ly mới dám tin —- là mã Morse, rõ ràng là mã Morse(*).
(*) Mã Morse: hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.
Được phát minh vào năm 1835 bởi Samuel Morse nhằm giúp cho ngành viễn thông và được xem như là bước cơ bản cho ngành thông tin số. Từ ngày 1 tháng 2 năm 1999, tín hiệu Morse đã bị loại bỏ trong ngành thông tin hàng hải để thay vào đó là một hệ thống vệ tinh.
Cô nhìn kỹ lại, ngầm phiên dịch trong lòng, “Mình là A Ba”.
A Ly đập đầu xuống đất.
Trong lòng Tư Mã Dục vô cùng hối hận.
Anh sâu sắc cảm thấy chính mình đã dẫn sói vào nhà.
Thằng nhóc Dung Khả này thật là không biết đứng đắn, mọi người xem, lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, hắn đã dám hẹn tới hoa lâu, uống hoa tửu rất là thản nhiên, không biết ngại ngùng gì cả.
Hơn nữa anh ta cũng đã từng xem bệnh cho kỹ nữ, cự tuyệt những lời mời của các vị quan to. Cứ tưởng rằng anh ta khác người, muốn hiểu rõ có lẽ là do chúng sinh bình đẳng, kết quả hóa ra là “Ưu tiên cho nữ giới, là đạo lý hiển nhiên”. Chính xác thì, ở trong giới nữ nhân thanh danh của anh ta cao ngất ngưỡng, già trẻ đều xơi, có thể nói chính là bạn bè thân thiết bên cạnh đám phụ nữ. Mà trong số những phụ nữ đó, người anh ta thường xuyên quan tâm đặc biệt lại là vợ của Tư Mã Dục anh, chính là A Ly. Mặc dù không hề lộ liễu trắng trợn, nhưng nào giờ đã có không ít lần tìm hiểu về A Ly một cách trá hình.
Hỏi anh ta nguyên do, thì nói là: “Điện hạ có tiên duyên, nên đến điện thờ tìm kiếm tiên nhân…”
Lúc đó Tư Mã Dục ném bay cả chén trà —- ngươi mới là kẻ có tiên duyên, cả nhà ngươi đều có tiên duyên! Suy nghĩ một chút lại thấy bất an, không phải Dung Khả giả thần giả tiên đó chứ!
Kinh khủng hơn chính là đám phụ nữ rất thích thảo luận chuyện gia đình với anh ta. Tư Mã Dục không phải không tự tin đối mặt anh ta, nhưng thật sự sức công phá của anh ta quá mạnh mẽ, đi đến đâu cũng khiến hoa rụng khỏi cành, uyên ương giận nhau, nhiều hiền thê thục nữ đã bắt đầu nhìn nửa kia của mình không vừa mắt. Đến người kín tiếng như Hoàn Đạo Liên, để anh ta xem bệnh một lần, cũng phải nói với Tạ Liên một câu oán trách “Tạ lang không hề hiểu trái tim của thiếp”.
Anh ta còn muốn cố tình khiến cho quan hệ vợ chồng của anh và A Ly trở nên hục hặc nữa sao, cộng với việc muốn quyến rũ A Ly coi như là thù mới hận cũ, có lẽ muốn lôi kéo cô ấy ngày càng hứng thú với việc tu tiên để lên trời cũng nên….
Giọng điệu Tư Mã Dục hơi bất hòa, “Xem bệnh thì xem bệnh đi, gõ bàn làm gì!”.
Khoe tay ngươi trắng à?!
Dung Khả bật cười, đầu A Ly chảy đầy vạch đen — cô đã rõ ràng, muốn bố trí này nọ không phải do Dung Khả xấu xí gì hết, mà là do lòng dạ Tư Mã Dục hẹp hòi, sợ bị người ta so sánh hơn thua.
—- anh cũng quá xem thường định lực của A Ly rồi! Cô là người dễ dàng đứng núi này trông núi nọ sao!
“Đây là thói quen khi tại hạ xem bệnh, nếu điện hạ không chịu được, điện hạ không phiền thì tạm thời vắng mặt nhé?” Dung Khả ung ung đáp lại.
Tư Mã Dục:….
Dung Khả tiếp tục gõ bàn, còn Tư Mã Dục thì ngồi một bên cáu kỉnh uống trà.
A Ly mỉm cười nhìn anh, rồi phẩy phẩy tay, Tư Mã Dục vì thế mà tâm trạng hơi trở nên tốt đẹp, dời bước ngồi vào bên cạnh A Ly.
“Hôm nay trong người có khá không?” Thân thiết hỏi thăm.
A Ly đang bận phiên dịch mật mã kia, không muốn phân tâm để trả lời, bèn nhanh chóng nghiêng người hôn lên khuôn mặt anh.
Tư Mã Dục lại càng hoảng, nhìn Dung Khả ở đối diện đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh phía này, mới âm thầm đỏ mặt, bình tĩnh lại.
A Ly thì mím môi mỉm cười.
Đợi đến khi Dung Khả nói xong xuôi, cô cũng bắt đầu gõ lên bàn.
“Mình có sao không?”.
“Không rõ”.
….Có thể tưởng tượng ra, “thần y” nửa mùa là như thế nào, dụng cụ hành nghề cũng không có, thì có cách nào mà đoán ra chút bệnh của cô chứ?
“Đại lễ thì sao?” A Ly lại hỏi.
A Ba đã từng nói, thời điểm gặp lại, cô ấy(*) sẽ tặng cô một phần đại lễ, giúp cô chuyển bại thành thắng.
(*) Ở chỗ này Mì dùng hơi bị rối, bởi vì tuy A Ba là nữ nhưng xuyên thành xác nam, trong truyện tác giả toàn dùng từ “hắn” để chỉ phái nam, Mì cứ dùng cô ấy không biết có sao không? Các nàng cứ ý kiến nhé, Mì sẽ sửa.
“Tặng bạn một ông xã”.
A Ly:….
“Gợi ý chút đi mà!”.
Hai người cứ thế, dưới mí mắt Tư Mã Dục mà bí mật truyền tin tức. Tư Mã Dục không nhận ra, cũng không biết rằng bọn họ đang nói chuyện, nhưng anh vẫn rất để bụng. Liền túm lấy cánh tay A Ly kéo về đằng sau, rồi nắm lấy cái tay đó.
A Ly vừa cười vừa hôn anh, nắm chặt ngón tay anh.
Lần này quả thật A Ba mang đến không ít tin tức. Tuy rằng hầu hết đều là chuyện từ những phụ nữ chốn khuê phòng truyền lại, nhưng vẫn hết sức bài bản.
Đó là lí do vào một ngày nọ, lúc mà đột nhiên có sáu cô gái đứng thành một hàng trước mặt A Ly, A Ly vốn cho rằng bản thân sẽ không kinh ngạc nữa —- hậu viện Đông cung trống rỗng, dù sao cũng phải có người thay phiên chăm sóc Tư Mã Dục. Các trưởng bối đặc biệt tuyển lựa người cho anh, không phải là chuyện dễ dàng cự tuyệt —- nhưng đó vẫn ngoài ý muốn khiến A Ly gần như đánh rơi ly trà.
Cô gái đang đứng ở giữa, nhan sắc nổi bật, khí chất trong sáng, không phải người nào khác, chính là Tả Giai Tư.
Thái hậu có truyền lời, muốn gặp những cô gái này. A Ly chỉ có thể gắng nuốt xuống ngàn vạn lời muốn nói, trước tiên cứ mang bọn họ đi một vòng quanh cung.
Song vẫn phải nói, khi những người này cùng lộ mặt trước các trưởng bối, A Ly muốn chọn ra một người nổi bật hơn, không phải là chuyện khó khăn.
Quả nhiên Thái hậu vừa liếc mắt đã thấy Tả Giai Tư, lời nói vẫn như cũ, “Nha đầu kia so với con giống nhau đến bảy tám phần”. Rồi dắt tới quan sát thật tỉ mỉ, vẫn lại thưởng vòng tay cho cô ấy. Tuy là các thiếu nữ bên cạnh cũng rất khá, nhưng Tả Giai Tư vẫn là người nổi bật hơn cả.
Lại dắt sang cho Hoàng hậu nhìn.
Trái ngược, Hoàng hậu đối với những thiếu nữ này không có chút hứng thú, chỉ thuận miệng nói vài câu có lệ, rồi nói chút quy củ cho bọn họ. Dường như bọn họ không phải đến đây để làm thiếp, mà là đến để làm nô tỳ.
Kế tiếp chia đều các vật thưởng, lập xong quy cũ để bọn họ đứng một nơi, mới nói chuyện riêng với A Ly.
“Nghe nói thế cục phía Tây không tốt lắm, A Mang đi lần này sẽ nguy hiểm”.
A Ly an ủi bà: “Sẽ không tới lượt điện hạ ra tiền tuyến đâu, nhiều quan binh hộ tống như vậy, bảo đảm sẽ không có việc gì. Mẫu hậu không cần lo lắng quá”.
Hoàng hậu cười nói: “Lo lắng có ích lợi gì? làm việc phải xứng đáng vị trí của mình, nó đã là Thái tử, chuyện lần này sao lại tránh được. Ta cũng chỉ muốn nói chút chuyện đâu đó với con vậy thôi”.
“Con sẽ chú ý tới chàng thật tốt, sẽ không để có nửa điểm sơ sót nào ạ”.
Hoàng hậu trầm tư trong chốc lát, “Có con ở đây, đương nhiên ta cũng an tâm, chỉ là—” rồi chuyển đề tài câu chuyện, “Chuyện này là ý của ta, Hoàng thượng cũng đã đề cập với ta. Lần này để A Mang đi cũng là vì muốn khích lệ quan binh, nếu mang theo kiều thê, trái lại sẽ giống du sơn ngoạn thủy. Dù sao thì người ngoài cũng đều không mang theo gia quyến. Thân thể con lại yếu ớt, đi theo vất vả khiến cho mọi người phải lo lắng thêm nữa”.
A Ly:… Đã biết khó mà có được cơ hội ra bên ngoài, coi như bị nhỡ hẹn đi. Những lúc bậc cha mẹ với con cái có cùng một quyết định, cũng thật là nghiêm túc hết sức mình.
A Ly cúi đầu không nói lời nào.
“Để các con làm đôi vợ chồng trẻ xa cách cũng không hay. Nếu như con muốn, việc này cũng có thể cân nhắc lại”.
A Ly không muốn làm khó Hoàng hậu, đành cười nói: “Con về bàn lại với A Mang sau ạ”.
Quay lại Đông cung, việc khác đều tạm buông xuống, trước mắt phải gọi Tả Giai Tư sang nói chuyện đã.
Tả Giai Tư khi mới thấy A Ly đã sửng sốt một trận nhỏ, có nghĩ cô cũng không ngờ Thái Tử Phi chính là A Ly — thời đại này tin tức không nhạy, huống hồ cô đã rời khỏi thành Kiến Nghiệp cũng vài năm rồi.
Song hiện giờ, khi cô đã suy nghĩ đâu đấy hẳn hoi, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướng.
Bởi vậy khi vào phòng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng của A Ly, thì có chút bất an, vẫn như bình thường gọi một tiếng “A tỷ”, lại cảm thấy không thích hợp, vội hành lễ theo quy củ.
A Ly nâng cô dậy, hỏi: “Mấy năm qua vẫn ổn chứ?”.
Lời cô nói vẫn luôn chậm rãi như cơn gió nhẹ, Tả Giai Tư nghe xong âm thanh của cô, những nỗi tủi thân từ bấy lâu nay bất ngờ trào lên, nước mắt lập tức rơi lã chã. Liền cúi đầu, lắc lắc.
A Ly thở dài, kéo cô ngồi xuống, hỏi han: “Không phải muốn kết hôn sao? Cớ sao lại vào Đông cung?”.
Tả Giai Tư nói: “Trong số người ở Sơn trại kia có người là đồng hương với muội, nhận ra muội… Cả làng đồn thổi xôn xao, cả nhà hắn nói rằng muội bất trinh, liền hủy hôn. Ở Đan Dương lời đồn cũng không ít đâu…” Cô phải sống qua những ngày ngây dại, bị những người xung quanh chỉ trỏ nghị luận, đến mức chị dâu cũng nói rằng cô làm liên lụy đến danh tiếng của huynh trưởng, lời nói giày xéo lòng cô. Cũng có người chỉ cho cô một con đường, gợi ý với cô rằng tự sát để chứng minh trong sạch. Tả Giai Tư cắn răng kể lại lần lượt quá khứ đã qua —- mặc dù cô không thông minh, nhưng cũng không hề hèn, không thể nào chỉ vì những chuyện đó mà tự mình đi tìm cái chết, “Đúng lúc đó huynh trưởng được Hội Kê Trường sử chú ý, liền dời nhà đi… Lại khéo có người đến Hội Kê chọn tú nữ cho Đông cung, nhân chút cơ duyên này, mới được tuyển chọn”.
“Bị mọi người ức hiếp, sao không chịu nói cho tỷ biết?”.
Vào thời gian đó, A Ly quả thực có cho người đi hỏi chuyện, song lúc đó có cô nương cùng thôn nói với Tả Giai Tư rằng người ở thành thị không muốn dây vào chuyện thị phi. Vốn cô ấy là người có tính cách mừng giận đều ra mặt, thẳng thắn lại càng không muốn làm liên lụy cho người khác. Người A Ly phái đi, nói vài ba câu đã bị cô xua đuổi, ngược lại còn khiến người đó bất mãn nói tính tình cô kiêu ngạo. Tả Giai Tư cũng không giải thích gì.
“Đã gây nhiều phiền phức cho a tỷ lắm rồi”.
A Ly cười khổ lắc đầu, chuyện hiện tại Tả Giai Tư mang đến, mới là phiền phức lớn nhất.
Giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, lại hỏi: “Còn bây giờ có dự định gì chưa?”.
Nước mắt Tả Giai Tư vẫn chưa ngừng, cổ nhân có nói phù dung rơi lệ, thật sự có người khóc cũng tạo ra hương thơm tuyệt sắc. A Ly nâng gương mặt cô, vô cùng bất đắc dĩ, “Muội thì…..”
“Muội muốn ở cùng một chỗ với a tỷ”. Tả Giai Tư rốt cục cũng nói ra lời.
A Ly nói: “Nhưng tỷ không muốn để muội ở lại Đông cung”. Thấy Tả Giai Tư lại sắp suy đoán lung tung, A Ly liền nói thật cho cô biết, “Tỷ với Thái tử là lưỡng tình tương duyệt, không muốn có người khác chen chân vào. Tỷ sợ rằng đến lúc đó chính mình cũng không thể dung nổi muội”.
“Nhưng, nhưng đó không phải là…”
Tả Giai Tư muốn nói là “Đố phụ(*)” —- chị dâu của cô rất thích cố tình gây sự, những khi la lối khóc lóc sẽ đánh trách nha hoàn, mắng chửi người không có bổn phận, có khi còn kéo cả hàng xóm vào mắng chửi là đồ hồ ly tinh. Trong lòng Tả Giai Tư từ sớm đã mặc định hình tượng “đố phụ” chính là cô ta, từ lúc còn nhỏ đã mang hình ảnh một người để làm cảnh giới cho chính mình, cô đã lập lời thề sẽ không bao giờ trở thành kiểu người như chị dâu của mình.
(*) Đố là ghen ghét, đố kỵ, “đố phụ” chính là kiểu đàn bà hay ghen tuông bừa bãi.
Cô từng nghe qua một vài câu chuyện, Nga Hoàng và Nữ Anh(*) là một trong những giai thoại đó, trong dân gian cũng còn nhiều người có tỷ muội là của hồi môn. Cô yêu quý A Ly, nếu cùng A Ly chung một chồng, mỗi ngày trôi đi cũng sẽ tốt đẹp.
(*) Nga Hoàng và Nữ Anh là những nhân vật huyền thoại, sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Hai người đều là con gái của đế Nghiêu và cùng chung một chồng là đế Thuấn. Nga Hoàng là chị được làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vã, ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.
Song cô không dám nói ra.
Trong lòng cô, A Ly chính là cô gái tốt nhất mà cô từng gặp được. Nếu như cô cũng biết ghen tuông, thế thì bản thân chữ “ghen tuông” cũng không còn là điều đáng để ghê tởm nữa.
“Nhưng bọn muội tiến cung đều là để hầu hạ Thái Tử mà”. Cô chỉ nói thế.
A Ly đành cười to chứ chẳng biết làm sao, “Dựa vào bản lĩnh của bọn họ sao. Tỷ chỉ coi muội là em gái, không muốn muội vì tình huống thực tế mà bị tổn thương. Muội có hiểu không hả?”.
Tả Giai Tư không phải không hiểu chuyện. Chỉ là cô có hơi phiền não, tình hình thực tế hiện nay giữa cô với A Ly rất dễ xảy ra thương tổn. Cô có chút giận chó đánh mèo muốn trút xuống đầu Thái tử, không khỏi nghĩ rằng, nếu cả hai người đều không phải lấy chồng thì tốt lắm thay.
Nhưng cô cũng phải đáp, “Vâng”.
Cô không hề là người không biết thế sự như thế.
Trước khi cô vào Đông cung cũng từng có người nói với cô rằng, “Mai này phú quý, chớ quên ta”. Cô biết tiền đồ mai sau của phụ nữ chốn Đông cung là như thế nào. Cùng với đó cô cũng hiểu, phú quý đều là tranh đoạt mới có, Đông cung cũng chẳng phải một con đường bằng phẳng.
Cô tiến nhập Đông cung là thân bất do kỷ (không còn lựa chọn nào khác), cô cũng không thèm muốn chi thứ phú quý này nọ. Chỉ là đột nhiên gặp A Ly, mới sinh ra chút ít tư tâm mà thôi.
A Ly hiểu nổi lòng của Tả Giai Tư, chuyện này cô đã xử trí hết sức vụng về.
Song vẫn luôn phải nói rõ trắng đen, đó chính là tình cảm của cô với Tả Giai Tư.
Nhân chuyện này, tổng lược A Ly cũng đã xuống tinh thần gần như không dậy nổi.
Có điều với những cô nàng kia cô vẫn phải thu xếp cho thật tốt.
Thời điểm chỉ định thị nữ cho bọn họ, A Ly đã chán đến đến mức chả buồn xem danh sách, chợt thấy một người tên là “Quế Hương”, bỗng nhiên trong đầu như lóe lên tia điện, phút chốc giật mình tỉnh táo.
Cô vẫn nhớ rất rõ, ở kiếp đầu tiên, bản thân cô đã tự tay sắp xếp người này làm thị nữ cho Tả Giai Tư —- quả thực không sai, là phần thưởng Thái hậu ban đến lâu không được dùng. Đương nhiên, ban đầu cô cũng có chủ ý nhằm vào Tả Giai Tư, song đã trải qua hai lần dằn vặt, không chút vui vẻ nào. Bất cứ chuyện gì cô cũng không làm nữa, người điêu ngoa xảo trá như này, rồi lại bởi vì phần thưởng của Thái hậu, bèn cứ để đó để dưỡng chiêu đi đã.
Mà Tả Giai Tư cũng nói, huynh trưởng của cô là do Hội Kê Trường sử để ý tới mới chuyển nhà. Trường sử là người trong Vương phủ.
Cuối cùng A Ly cũng nhớ ra, Dữu Tú cháu gái của Thái Hậu chính là Hội Kê Vương phi. Tả Giai Tư lại nói vì một ít cơ duyên cô mới phải gia nhập Đông cung, còn có thể là cơ duyên gì ngoài Hội Kê vương muốn nhân cơ hội mang một thiếu nữ làm tay chân để đưa vào Đông cung?
Lần tiến cử này dĩ nhiên không thể chọn những khuê tú gia đình giàu có, nhưng xuất thân của Tả Giai Tư cũng không tránh khỏi quá hèn mọn.
Chắc là phải điều tra một chút mới tốt.
Trải qua ba kiếp, đây vẫn là lần đầu tiên anh mang theo dân thường bước vào Đông cung. Riêng việc mang đàn ông đến gặp A Ly, cũng là lần đầu tiên.
A Ly thật sự không tưởng tượng được, anh còn có bạn tri giao khác mà cô không được biết.
Lúc nghe người ta đến bẩm báo cũng có chút ngờ vực không tin, nhưng vẫn cứ sai người chuẩn bị trái cây trà bánh thật tốt, vào Tây điện bố trí một lượt.
Không lâu sau, Tư Mã Dục mới cho người truyền lời lại, ấp a ấp úng nói, “Điện hạ nói rằng, vị bằng hữu này của người dung mạo rất khó coi, có chút xấu hổ không muốn gặp người”.
Đầu A Ly đầy vạch đen:…. Chả phải anh muốn để cô gặp sao!
Hạ nhân vội giải thích, “Ý tứ của điện hạ là, thỉnh nương nương bố trí, để, để khỏi phải dọa sợ nương nương ạ”.
A Ly:… Người này không biết xấu xí đến mức độ nào đây.
Thực ra thời đại này không riêng gì mỹ nam, xấu nam cũng sẽ xấu theo một phong cách riêng. Điều này cũng do thẩm mỹ của thời đại mà thôi, Phan lang xuất hành bị ném quả đầy xe, Tả Tư bắt chước thì lại bị từ già lẫn trẻ phun nước bọt đầy người. Nói trắng ra đây là tính chất của thời đại, chân danh sĩ tự phong lưu(*), cũng có những người xấu xí phải trải qua và chịu đựng gian khổ mới có tiếng tăm được, dùng phong độ để thuyết phục mọi người, đến cuối cùng được mọi người truyền tụng chính là danh tiếng tốt đẹp thiện lương, đến mức những mỹ nam mặt mũi trắng bóc đứng trước mặt anh ta cũng phải tự ti mặc cảm.
(*) tốt đẹp ra sao thì bản thân mình biết.
Quan trọng chính là vẻ đẹp bên trong, bên trong đó nha!
Bởi vậy A Ly đối với cái chàng trai tự ti vì xấu xí này, không khỏi nảy sinh cảm giác đồng tình cùng thương cảm. Với anh ta mà nói, có thể làm khách quý cùng ngồi chuyện trò với Thái tử, cũng đã là điều không thể tưởng tượng nổi rồi.
Vì vậy cho người bố trí, lại bảo những người dư thừa ra hết bên ngoài, chính mình tự tay lau dọn ly trà trơn bóng.
Không bao lâu sau, hai người kia đã tới.
Cách một tầng sa trướng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ đoán sơ qua khí chất và vóc người, người nọ cũng không kém Tư Mã Dục bao nhiêu, nghe giọng nói, nhìn cử chỉ, cũng hết sức nho nhã thong dong, rất có phong độ của danh sĩ.
Đứng cùng Tư Mã Dục ở một nơi, đều là những chàng trai đẹp đẽ hài hòa làm bao người ca thán.
A Ly trầm ngâm.
Sau khi hàn huyên, đều tự ngồi xuống. A Ly mới được biết, vốn là nghe nói thân thể cô yếu ớt, mới cố tình đến để bắt mạch cho cô.
Nên cũng không muốn che giấu, đẩy nửa ống tay áo, phủ lên một tấm khăn mỏng, rồi đưa từ dưới mành ra.
Người nọ liền bắt đầu đưa tay bắt mạch. Từ dưới tấm mành nhìn lên, ngón tay kia trắng trong như ngà, từng ngón thon dài, chính là bàn tay trời sinh để chơi đàn. A Ly nghi hoặc — có hai bàn tay như thế này, thì hình hài có thể xấu đến mức nào được chứ?
Sau đó chợt nhận ra người nọ ra vẻ vô tình cố ý dùng ngón trỏ gõ gõ vẽ vẽ vài điểm khác nhau trên mặt bàn. A Ly ngẩn ra.
Tận đến lúc anh ta lặp lại lần nữa A Ly mới dám tin —- là mã Morse, rõ ràng là mã Morse(*).
(*) Mã Morse: hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.
Được phát minh vào năm 1835 bởi Samuel Morse nhằm giúp cho ngành viễn thông và được xem như là bước cơ bản cho ngành thông tin số. Từ ngày 1 tháng 2 năm 1999, tín hiệu Morse đã bị loại bỏ trong ngành thông tin hàng hải để thay vào đó là một hệ thống vệ tinh.
Cô nhìn kỹ lại, ngầm phiên dịch trong lòng, “Mình là A Ba”.
A Ly đập đầu xuống đất.
Trong lòng Tư Mã Dục vô cùng hối hận.
Anh sâu sắc cảm thấy chính mình đã dẫn sói vào nhà.
Thằng nhóc Dung Khả này thật là không biết đứng đắn, mọi người xem, lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, hắn đã dám hẹn tới hoa lâu, uống hoa tửu rất là thản nhiên, không biết ngại ngùng gì cả.
Hơn nữa anh ta cũng đã từng xem bệnh cho kỹ nữ, cự tuyệt những lời mời của các vị quan to. Cứ tưởng rằng anh ta khác người, muốn hiểu rõ có lẽ là do chúng sinh bình đẳng, kết quả hóa ra là “Ưu tiên cho nữ giới, là đạo lý hiển nhiên”. Chính xác thì, ở trong giới nữ nhân thanh danh của anh ta cao ngất ngưỡng, già trẻ đều xơi, có thể nói chính là bạn bè thân thiết bên cạnh đám phụ nữ. Mà trong số những phụ nữ đó, người anh ta thường xuyên quan tâm đặc biệt lại là vợ của Tư Mã Dục anh, chính là A Ly. Mặc dù không hề lộ liễu trắng trợn, nhưng nào giờ đã có không ít lần tìm hiểu về A Ly một cách trá hình.
Hỏi anh ta nguyên do, thì nói là: “Điện hạ có tiên duyên, nên đến điện thờ tìm kiếm tiên nhân…”
Lúc đó Tư Mã Dục ném bay cả chén trà —- ngươi mới là kẻ có tiên duyên, cả nhà ngươi đều có tiên duyên! Suy nghĩ một chút lại thấy bất an, không phải Dung Khả giả thần giả tiên đó chứ!
Kinh khủng hơn chính là đám phụ nữ rất thích thảo luận chuyện gia đình với anh ta. Tư Mã Dục không phải không tự tin đối mặt anh ta, nhưng thật sự sức công phá của anh ta quá mạnh mẽ, đi đến đâu cũng khiến hoa rụng khỏi cành, uyên ương giận nhau, nhiều hiền thê thục nữ đã bắt đầu nhìn nửa kia của mình không vừa mắt. Đến người kín tiếng như Hoàn Đạo Liên, để anh ta xem bệnh một lần, cũng phải nói với Tạ Liên một câu oán trách “Tạ lang không hề hiểu trái tim của thiếp”.
Anh ta còn muốn cố tình khiến cho quan hệ vợ chồng của anh và A Ly trở nên hục hặc nữa sao, cộng với việc muốn quyến rũ A Ly coi như là thù mới hận cũ, có lẽ muốn lôi kéo cô ấy ngày càng hứng thú với việc tu tiên để lên trời cũng nên….
Giọng điệu Tư Mã Dục hơi bất hòa, “Xem bệnh thì xem bệnh đi, gõ bàn làm gì!”.
Khoe tay ngươi trắng à?!
Dung Khả bật cười, đầu A Ly chảy đầy vạch đen — cô đã rõ ràng, muốn bố trí này nọ không phải do Dung Khả xấu xí gì hết, mà là do lòng dạ Tư Mã Dục hẹp hòi, sợ bị người ta so sánh hơn thua.
—- anh cũng quá xem thường định lực của A Ly rồi! Cô là người dễ dàng đứng núi này trông núi nọ sao!
“Đây là thói quen khi tại hạ xem bệnh, nếu điện hạ không chịu được, điện hạ không phiền thì tạm thời vắng mặt nhé?” Dung Khả ung ung đáp lại.
Tư Mã Dục:….
Dung Khả tiếp tục gõ bàn, còn Tư Mã Dục thì ngồi một bên cáu kỉnh uống trà.
A Ly mỉm cười nhìn anh, rồi phẩy phẩy tay, Tư Mã Dục vì thế mà tâm trạng hơi trở nên tốt đẹp, dời bước ngồi vào bên cạnh A Ly.
“Hôm nay trong người có khá không?” Thân thiết hỏi thăm.
A Ly đang bận phiên dịch mật mã kia, không muốn phân tâm để trả lời, bèn nhanh chóng nghiêng người hôn lên khuôn mặt anh.
Tư Mã Dục lại càng hoảng, nhìn Dung Khả ở đối diện đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh phía này, mới âm thầm đỏ mặt, bình tĩnh lại.
A Ly thì mím môi mỉm cười.
Đợi đến khi Dung Khả nói xong xuôi, cô cũng bắt đầu gõ lên bàn.
“Mình có sao không?”.
“Không rõ”.
….Có thể tưởng tượng ra, “thần y” nửa mùa là như thế nào, dụng cụ hành nghề cũng không có, thì có cách nào mà đoán ra chút bệnh của cô chứ?
“Đại lễ thì sao?” A Ly lại hỏi.
A Ba đã từng nói, thời điểm gặp lại, cô ấy(*) sẽ tặng cô một phần đại lễ, giúp cô chuyển bại thành thắng.
(*) Ở chỗ này Mì dùng hơi bị rối, bởi vì tuy A Ba là nữ nhưng xuyên thành xác nam, trong truyện tác giả toàn dùng từ “hắn” để chỉ phái nam, Mì cứ dùng cô ấy không biết có sao không? Các nàng cứ ý kiến nhé, Mì sẽ sửa.
“Tặng bạn một ông xã”.
A Ly:….
“Gợi ý chút đi mà!”.
Hai người cứ thế, dưới mí mắt Tư Mã Dục mà bí mật truyền tin tức. Tư Mã Dục không nhận ra, cũng không biết rằng bọn họ đang nói chuyện, nhưng anh vẫn rất để bụng. Liền túm lấy cánh tay A Ly kéo về đằng sau, rồi nắm lấy cái tay đó.
A Ly vừa cười vừa hôn anh, nắm chặt ngón tay anh.
Lần này quả thật A Ba mang đến không ít tin tức. Tuy rằng hầu hết đều là chuyện từ những phụ nữ chốn khuê phòng truyền lại, nhưng vẫn hết sức bài bản.
Đó là lí do vào một ngày nọ, lúc mà đột nhiên có sáu cô gái đứng thành một hàng trước mặt A Ly, A Ly vốn cho rằng bản thân sẽ không kinh ngạc nữa —- hậu viện Đông cung trống rỗng, dù sao cũng phải có người thay phiên chăm sóc Tư Mã Dục. Các trưởng bối đặc biệt tuyển lựa người cho anh, không phải là chuyện dễ dàng cự tuyệt —- nhưng đó vẫn ngoài ý muốn khiến A Ly gần như đánh rơi ly trà.
Cô gái đang đứng ở giữa, nhan sắc nổi bật, khí chất trong sáng, không phải người nào khác, chính là Tả Giai Tư.
Thái hậu có truyền lời, muốn gặp những cô gái này. A Ly chỉ có thể gắng nuốt xuống ngàn vạn lời muốn nói, trước tiên cứ mang bọn họ đi một vòng quanh cung.
Song vẫn phải nói, khi những người này cùng lộ mặt trước các trưởng bối, A Ly muốn chọn ra một người nổi bật hơn, không phải là chuyện khó khăn.
Quả nhiên Thái hậu vừa liếc mắt đã thấy Tả Giai Tư, lời nói vẫn như cũ, “Nha đầu kia so với con giống nhau đến bảy tám phần”. Rồi dắt tới quan sát thật tỉ mỉ, vẫn lại thưởng vòng tay cho cô ấy. Tuy là các thiếu nữ bên cạnh cũng rất khá, nhưng Tả Giai Tư vẫn là người nổi bật hơn cả.
Lại dắt sang cho Hoàng hậu nhìn.
Trái ngược, Hoàng hậu đối với những thiếu nữ này không có chút hứng thú, chỉ thuận miệng nói vài câu có lệ, rồi nói chút quy củ cho bọn họ. Dường như bọn họ không phải đến đây để làm thiếp, mà là đến để làm nô tỳ.
Kế tiếp chia đều các vật thưởng, lập xong quy cũ để bọn họ đứng một nơi, mới nói chuyện riêng với A Ly.
“Nghe nói thế cục phía Tây không tốt lắm, A Mang đi lần này sẽ nguy hiểm”.
A Ly an ủi bà: “Sẽ không tới lượt điện hạ ra tiền tuyến đâu, nhiều quan binh hộ tống như vậy, bảo đảm sẽ không có việc gì. Mẫu hậu không cần lo lắng quá”.
Hoàng hậu cười nói: “Lo lắng có ích lợi gì? làm việc phải xứng đáng vị trí của mình, nó đã là Thái tử, chuyện lần này sao lại tránh được. Ta cũng chỉ muốn nói chút chuyện đâu đó với con vậy thôi”.
“Con sẽ chú ý tới chàng thật tốt, sẽ không để có nửa điểm sơ sót nào ạ”.
Hoàng hậu trầm tư trong chốc lát, “Có con ở đây, đương nhiên ta cũng an tâm, chỉ là—” rồi chuyển đề tài câu chuyện, “Chuyện này là ý của ta, Hoàng thượng cũng đã đề cập với ta. Lần này để A Mang đi cũng là vì muốn khích lệ quan binh, nếu mang theo kiều thê, trái lại sẽ giống du sơn ngoạn thủy. Dù sao thì người ngoài cũng đều không mang theo gia quyến. Thân thể con lại yếu ớt, đi theo vất vả khiến cho mọi người phải lo lắng thêm nữa”.
A Ly:… Đã biết khó mà có được cơ hội ra bên ngoài, coi như bị nhỡ hẹn đi. Những lúc bậc cha mẹ với con cái có cùng một quyết định, cũng thật là nghiêm túc hết sức mình.
A Ly cúi đầu không nói lời nào.
“Để các con làm đôi vợ chồng trẻ xa cách cũng không hay. Nếu như con muốn, việc này cũng có thể cân nhắc lại”.
A Ly không muốn làm khó Hoàng hậu, đành cười nói: “Con về bàn lại với A Mang sau ạ”.
Quay lại Đông cung, việc khác đều tạm buông xuống, trước mắt phải gọi Tả Giai Tư sang nói chuyện đã.
Tả Giai Tư khi mới thấy A Ly đã sửng sốt một trận nhỏ, có nghĩ cô cũng không ngờ Thái Tử Phi chính là A Ly — thời đại này tin tức không nhạy, huống hồ cô đã rời khỏi thành Kiến Nghiệp cũng vài năm rồi.
Song hiện giờ, khi cô đã suy nghĩ đâu đấy hẳn hoi, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướng.
Bởi vậy khi vào phòng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng của A Ly, thì có chút bất an, vẫn như bình thường gọi một tiếng “A tỷ”, lại cảm thấy không thích hợp, vội hành lễ theo quy củ.
A Ly nâng cô dậy, hỏi: “Mấy năm qua vẫn ổn chứ?”.
Lời cô nói vẫn luôn chậm rãi như cơn gió nhẹ, Tả Giai Tư nghe xong âm thanh của cô, những nỗi tủi thân từ bấy lâu nay bất ngờ trào lên, nước mắt lập tức rơi lã chã. Liền cúi đầu, lắc lắc.
A Ly thở dài, kéo cô ngồi xuống, hỏi han: “Không phải muốn kết hôn sao? Cớ sao lại vào Đông cung?”.
Tả Giai Tư nói: “Trong số người ở Sơn trại kia có người là đồng hương với muội, nhận ra muội… Cả làng đồn thổi xôn xao, cả nhà hắn nói rằng muội bất trinh, liền hủy hôn. Ở Đan Dương lời đồn cũng không ít đâu…” Cô phải sống qua những ngày ngây dại, bị những người xung quanh chỉ trỏ nghị luận, đến mức chị dâu cũng nói rằng cô làm liên lụy đến danh tiếng của huynh trưởng, lời nói giày xéo lòng cô. Cũng có người chỉ cho cô một con đường, gợi ý với cô rằng tự sát để chứng minh trong sạch. Tả Giai Tư cắn răng kể lại lần lượt quá khứ đã qua —- mặc dù cô không thông minh, nhưng cũng không hề hèn, không thể nào chỉ vì những chuyện đó mà tự mình đi tìm cái chết, “Đúng lúc đó huynh trưởng được Hội Kê Trường sử chú ý, liền dời nhà đi… Lại khéo có người đến Hội Kê chọn tú nữ cho Đông cung, nhân chút cơ duyên này, mới được tuyển chọn”.
“Bị mọi người ức hiếp, sao không chịu nói cho tỷ biết?”.
Vào thời gian đó, A Ly quả thực có cho người đi hỏi chuyện, song lúc đó có cô nương cùng thôn nói với Tả Giai Tư rằng người ở thành thị không muốn dây vào chuyện thị phi. Vốn cô ấy là người có tính cách mừng giận đều ra mặt, thẳng thắn lại càng không muốn làm liên lụy cho người khác. Người A Ly phái đi, nói vài ba câu đã bị cô xua đuổi, ngược lại còn khiến người đó bất mãn nói tính tình cô kiêu ngạo. Tả Giai Tư cũng không giải thích gì.
“Đã gây nhiều phiền phức cho a tỷ lắm rồi”.
A Ly cười khổ lắc đầu, chuyện hiện tại Tả Giai Tư mang đến, mới là phiền phức lớn nhất.
Giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, lại hỏi: “Còn bây giờ có dự định gì chưa?”.
Nước mắt Tả Giai Tư vẫn chưa ngừng, cổ nhân có nói phù dung rơi lệ, thật sự có người khóc cũng tạo ra hương thơm tuyệt sắc. A Ly nâng gương mặt cô, vô cùng bất đắc dĩ, “Muội thì…..”
“Muội muốn ở cùng một chỗ với a tỷ”. Tả Giai Tư rốt cục cũng nói ra lời.
A Ly nói: “Nhưng tỷ không muốn để muội ở lại Đông cung”. Thấy Tả Giai Tư lại sắp suy đoán lung tung, A Ly liền nói thật cho cô biết, “Tỷ với Thái tử là lưỡng tình tương duyệt, không muốn có người khác chen chân vào. Tỷ sợ rằng đến lúc đó chính mình cũng không thể dung nổi muội”.
“Nhưng, nhưng đó không phải là…”
Tả Giai Tư muốn nói là “Đố phụ(*)” —- chị dâu của cô rất thích cố tình gây sự, những khi la lối khóc lóc sẽ đánh trách nha hoàn, mắng chửi người không có bổn phận, có khi còn kéo cả hàng xóm vào mắng chửi là đồ hồ ly tinh. Trong lòng Tả Giai Tư từ sớm đã mặc định hình tượng “đố phụ” chính là cô ta, từ lúc còn nhỏ đã mang hình ảnh một người để làm cảnh giới cho chính mình, cô đã lập lời thề sẽ không bao giờ trở thành kiểu người như chị dâu của mình.
(*) Đố là ghen ghét, đố kỵ, “đố phụ” chính là kiểu đàn bà hay ghen tuông bừa bãi.
Cô từng nghe qua một vài câu chuyện, Nga Hoàng và Nữ Anh(*) là một trong những giai thoại đó, trong dân gian cũng còn nhiều người có tỷ muội là của hồi môn. Cô yêu quý A Ly, nếu cùng A Ly chung một chồng, mỗi ngày trôi đi cũng sẽ tốt đẹp.
(*) Nga Hoàng và Nữ Anh là những nhân vật huyền thoại, sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Hai người đều là con gái của đế Nghiêu và cùng chung một chồng là đế Thuấn. Nga Hoàng là chị được làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vã, ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.
Song cô không dám nói ra.
Trong lòng cô, A Ly chính là cô gái tốt nhất mà cô từng gặp được. Nếu như cô cũng biết ghen tuông, thế thì bản thân chữ “ghen tuông” cũng không còn là điều đáng để ghê tởm nữa.
“Nhưng bọn muội tiến cung đều là để hầu hạ Thái Tử mà”. Cô chỉ nói thế.
A Ly đành cười to chứ chẳng biết làm sao, “Dựa vào bản lĩnh của bọn họ sao. Tỷ chỉ coi muội là em gái, không muốn muội vì tình huống thực tế mà bị tổn thương. Muội có hiểu không hả?”.
Tả Giai Tư không phải không hiểu chuyện. Chỉ là cô có hơi phiền não, tình hình thực tế hiện nay giữa cô với A Ly rất dễ xảy ra thương tổn. Cô có chút giận chó đánh mèo muốn trút xuống đầu Thái tử, không khỏi nghĩ rằng, nếu cả hai người đều không phải lấy chồng thì tốt lắm thay.
Nhưng cô cũng phải đáp, “Vâng”.
Cô không hề là người không biết thế sự như thế.
Trước khi cô vào Đông cung cũng từng có người nói với cô rằng, “Mai này phú quý, chớ quên ta”. Cô biết tiền đồ mai sau của phụ nữ chốn Đông cung là như thế nào. Cùng với đó cô cũng hiểu, phú quý đều là tranh đoạt mới có, Đông cung cũng chẳng phải một con đường bằng phẳng.
Cô tiến nhập Đông cung là thân bất do kỷ (không còn lựa chọn nào khác), cô cũng không thèm muốn chi thứ phú quý này nọ. Chỉ là đột nhiên gặp A Ly, mới sinh ra chút ít tư tâm mà thôi.
A Ly hiểu nổi lòng của Tả Giai Tư, chuyện này cô đã xử trí hết sức vụng về.
Song vẫn luôn phải nói rõ trắng đen, đó chính là tình cảm của cô với Tả Giai Tư.
Nhân chuyện này, tổng lược A Ly cũng đã xuống tinh thần gần như không dậy nổi.
Có điều với những cô nàng kia cô vẫn phải thu xếp cho thật tốt.
Thời điểm chỉ định thị nữ cho bọn họ, A Ly đã chán đến đến mức chả buồn xem danh sách, chợt thấy một người tên là “Quế Hương”, bỗng nhiên trong đầu như lóe lên tia điện, phút chốc giật mình tỉnh táo.
Cô vẫn nhớ rất rõ, ở kiếp đầu tiên, bản thân cô đã tự tay sắp xếp người này làm thị nữ cho Tả Giai Tư —- quả thực không sai, là phần thưởng Thái hậu ban đến lâu không được dùng. Đương nhiên, ban đầu cô cũng có chủ ý nhằm vào Tả Giai Tư, song đã trải qua hai lần dằn vặt, không chút vui vẻ nào. Bất cứ chuyện gì cô cũng không làm nữa, người điêu ngoa xảo trá như này, rồi lại bởi vì phần thưởng của Thái hậu, bèn cứ để đó để dưỡng chiêu đi đã.
Mà Tả Giai Tư cũng nói, huynh trưởng của cô là do Hội Kê Trường sử để ý tới mới chuyển nhà. Trường sử là người trong Vương phủ.
Cuối cùng A Ly cũng nhớ ra, Dữu Tú cháu gái của Thái Hậu chính là Hội Kê Vương phi. Tả Giai Tư lại nói vì một ít cơ duyên cô mới phải gia nhập Đông cung, còn có thể là cơ duyên gì ngoài Hội Kê vương muốn nhân cơ hội mang một thiếu nữ làm tay chân để đưa vào Đông cung?
Lần tiến cử này dĩ nhiên không thể chọn những khuê tú gia đình giàu có, nhưng xuất thân của Tả Giai Tư cũng không tránh khỏi quá hèn mọn.
Chắc là phải điều tra một chút mới tốt.
/70
|