Vẫn ngôi nhà này, vẫn cái sân đó, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, là do thiếu đi một người thân thuộc hay còn vì cái gì khác?
Bốn năm trước, cô lần đầu tiên bước vào nơi này, trong lòng là cảm giác gì? Mong đợi hưng phấn ư? Nhưng....còn hiện tại? Một mảnh mờ mịt. Nơi này còn được gọi là “nhà” sao, đã không còn là nhà rồi, ít nhất không còn là của mình.
Đôi tay ôm lấy ngực, Dạ Sắc lạnh lùng nhìn cái mặt xám xịt của hắn.
"Shit------Shit----"
Nhìn chằm chằm khắp phòng bừa bãi, Hoắc Lôi cũng không để ý tới ưu nhã, mở miệng tức giận mắng to: "Tao muốn giết chết mày, cái cửa chết tiệt!"
Nhìn vẻ mặt tức giận như muốn giết người của hắn như đã quên còn có sự tồn tại của cô mà trực tiếp đi lên tầng, Dạ Sắc châm chước quyết định theo sau để xem rõ ngọn ngành. Muốn nhìn một chút xem chuyện gì hay người nào mà có thể làm cho hắn mất khống chế đến như vậy.
"Tìm được bảo bối gì chưa?"Âm thanh ngọt ngào của đứa bé mang theo hưng phấn.
"Chị! Nhìn đi! Là bong bóng đó."
Một âm thanh non nớt khác từ bên kia truyền đến, hiển nhiên vì tìm được bảo bối mà vui mừng hô to.
"A! Thật tốt quá ——" ngăn cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe bên trong vang lên tiếng hoan hô đầy hưng phấn.
Bong bóng?
Dạ Sắc nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Hoắc Lôi, chỉ thấy trong tầm mắt một gương mặt tuấn tú, đỏ bừng tơ máu, ánh mắt đang liếc sắc, đầy sát khí… kinh khủng, Dạ Sắc hiểu rõ gật đầu một cái, trong lòng không khỏi cười nhạo một trận.
Ngựa đực không hổ là ngựa đực, loại đồ vật này khắp nơi đều có…
"Bụp -------rầm!"Cánh cửa vô cùng yếu ớt không chống lại được một cú đá uy lực mà lảo đảo chực đổ .
"Cha, cha…?" Đang tranh đoạt ‘quả bong bóng ’ hai đứa nhóc kinh sợ dừng ngay động tác, ngơ ngác nhìn về phía cửa thấy rõ gương mặt tuấn tú đang tối dần của cha bọn chúng.
Hoắc Lôi đạp lên đất đầy xốc xếch, duỗi bàn tay giành được "bong bóng" trong tay hai chị em chúng , một đường vòng cung đẹp mắt, rơi vào đúng giỏ rác. Diễn đàn lê quý đôn Hai chị em đầy bất mãn nhăn miệng, quay đầu, đối với người cha vô lại này thì y hệt cách bày tỏ sự chống đối.
này ở đâu mà có .
"Cha?" Dạ Sắc đem hai chữ đặt ở khóe miệng chậm rãi nhai lại, vẻ phức tạp quét một cái thoáng qua ba người một lớn hai nhỏ, vừa bình tĩnh thong dong mang một ít châm chọc.
"Cha, đây là cái gì?" Tiểu nha đầu móc móc, một vật thể màu đen lộ ra, nằm thật chặt trong bàn tay bé nhỏ mềm mại của tiểu nha đầu.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn sắc mặt Hoắc Lôi càng đen hơn, một tiếng kéo qua, lại một đường vòng cung.
Liếc nhìn vật thể màu đen ở giỏ rác, Dạ Sắc trên mặt càng thêm châm chọc. Hoắc Lôi nhìn rõ trong ánh mắt đó chính là đầy cười nhạo, trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lại nhất thời xúc động đem cô về nhà. Giờ thì tốt rồi, bốn năm không gặp, vừa thấy mặt đã để cho cô chế giễu.
Cái nét mặt này của cô, hắn quá quen thuộc, giống y như bốn năm trước, rõ ràng cười nhạo, châm chọc và xem thường.
Nhìn thôi cũng đã làm người ta nổi giận.
Bốn năm trước hắn lựa chọn rời đi, nhưng còn bây giờ thì sao?
Hắn có nghĩ đến, nhưng. . . . . .
Đảo mắt qua giường nhìn hai tiểu ác ma này, rồi nhìn lại căn phòng bừa bãi, cuối cùng quyết định, cắn răng một cái, có cái gì mà Hoắc Lôi này không thể nhẫn nhịn, Hừ!
Trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Cha, cha còn chưa nói hả ?" Tiểu nha đầu nhìn cha ngẩn người, bất mãn nhăn nhẹ đôi chân mày nho nhỏ.
Trên ti vi dì đó cũng nói rồi, không hiểu gì thì cứ hỏi.
"Tiểu quỷ nhà ngươi ——" Hoắc Lôi tại chỗ chuẩn bị nổi giận, định cho tiểu nha đầu này một cái tát.
"Đó là nịt vú, để cho con gái dùng."Giọng điệu bình thản như nói: đó là gạo, dùng để nấu cơm.
Hoắc Lôi cứng rắn thu hồi lại cái tát kia, trừng mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của người kia.
"Con ngươi trợn sắp lòi ra đến nơi rồi, cầm đi ngâm rượu thuốc là vừa." Dạ Sắc dùng dư quang liến mắt người họ Hoắc nào đó.
". . . . . ." Hoắc Lôi trong lòng than vãn đầy ghê tởm, buồn nôn.
"Ồ! Vậy con có thể dùng rồi." Tiểu nha đầu hiểu hiểu gật đầu một cái, cặp mắt càng thêm lấp lánh, liếc mắt về phía giỏ rác.
Mắt phượng đảo qua đảo lại , lạnh lùng đánh vỡ mọi mộng ảo trong lòng một đứa trẻ "Không được, con vẫn chỉ là tiểu nha đầu không phải phụ nữ."
"A!" Tiểu nha đầu trong mắt nổi lên một làn sóng nhẹ giống như bị hắt nước lạnh, chỉ một thoáng qua rồi tắt "Làm sao để thành phụ nữ?"
Tiểu nha đầu này cực kì muốn biết.
"Có hai cách, một, chờ hai điểm nhỏ trước ngực con lớn lên như bánh bao, hai là gặp phải một người đàn ông sau khi xxoo. . . . . Ô ưmh! ."
"!!"
"Cái người phụ nữ này....." Không nghe nổi nữa, người nào đó lao tới trước mặt, vung tay lên che lại cái miệng kinh khủng đó, nếu còn tiếp tục như vậy, bảo đảm những thứ liên quan đến 18 + cũng bị nói ra hết.
Quét mắt nhìn tiểu nha đầu thế nào cũng cách rất lớn rất lớn về cái thứ 18 + kia ,chỉ thấy người lớn nào đó vẻ mặt đang ảo tưởng, không đề cập tới ảo tưởngcái gì, hắn cũng không muốn biết, người nhỏ thì đang miệng mở rộng, nước miếng tích táp, mơ hồ nhưng nghe được —— cái gì mà bánh bao gì đó ... Nhìn lại trong ngực người nào đó, mắt phượng tức thời ngậm băng, há mồm. Nhất định phải —— cắn!
“Anh dạy đứa bé như vậy sao?" Vẫy vẫy tay, hô to chỉ thấy lảng tránh nhanh.
"Hiện tại thì là vậy."
". . . . . . ." Cắn răng —— nhẫn nại.
"Theo phương diện y học mà nói, muốn là người am hiểu đầy đủ thì phải rèn luyện từ nhỏ."
"Bọn nó không phải bác sĩ, anh có biết là hai đứa nó còn nhỏ hay không, muốn bọn nó hiểu thì phải có những biện pháp khác." Người phụ nữ này căn bản là một kẻ điên.
". . . . . ." Mắt phượng khẽ dời không nói, nhìn về phía tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đang chớp mắt to nhìn mình, trong mắt tràn đầy mong đợi, tay thon liền vuốt: "Muốn biết thì tìm cha con, hắn hiểu rõ nhất, từ trước đến giờ là ‘ dốc sức mà làm ’." Nói xong nhấc cái mông đứng lên, thôi không uống trà.
". . . . . . ."Ánh mắt nhìn theo tiểu nha đầu (là Dạ Sắc), Hoắc Lôi mắng to......…Đáng chết, trên mặt vặn vẹo, khổ sở, nói không ra một chữ .
Hắn đã trêu ai chọc ai à? Rõ ràng là cuộc sống đầy đủ, ôm mỹ nữ trong ngực, thế nào đảo mắt liền. . . . . .
Khốn thật! Hoắc Lôi này chỉ thích những cô gái thành thạo , còn đối với mấy đứa nhóc hoàn toàn không có hưng phấn.... ....
Mẹ kiếp! Đối với mấy đứa bé, hắn còn chưa có biến thái như vậy.
Bốn năm trước, cô lần đầu tiên bước vào nơi này, trong lòng là cảm giác gì? Mong đợi hưng phấn ư? Nhưng....còn hiện tại? Một mảnh mờ mịt. Nơi này còn được gọi là “nhà” sao, đã không còn là nhà rồi, ít nhất không còn là của mình.
Đôi tay ôm lấy ngực, Dạ Sắc lạnh lùng nhìn cái mặt xám xịt của hắn.
"Shit------Shit----"
Nhìn chằm chằm khắp phòng bừa bãi, Hoắc Lôi cũng không để ý tới ưu nhã, mở miệng tức giận mắng to: "Tao muốn giết chết mày, cái cửa chết tiệt!"
Nhìn vẻ mặt tức giận như muốn giết người của hắn như đã quên còn có sự tồn tại của cô mà trực tiếp đi lên tầng, Dạ Sắc châm chước quyết định theo sau để xem rõ ngọn ngành. Muốn nhìn một chút xem chuyện gì hay người nào mà có thể làm cho hắn mất khống chế đến như vậy.
"Tìm được bảo bối gì chưa?"Âm thanh ngọt ngào của đứa bé mang theo hưng phấn.
"Chị! Nhìn đi! Là bong bóng đó."
Một âm thanh non nớt khác từ bên kia truyền đến, hiển nhiên vì tìm được bảo bối mà vui mừng hô to.
"A! Thật tốt quá ——" ngăn cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe bên trong vang lên tiếng hoan hô đầy hưng phấn.
Bong bóng?
Dạ Sắc nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Hoắc Lôi, chỉ thấy trong tầm mắt một gương mặt tuấn tú, đỏ bừng tơ máu, ánh mắt đang liếc sắc, đầy sát khí… kinh khủng, Dạ Sắc hiểu rõ gật đầu một cái, trong lòng không khỏi cười nhạo một trận.
Ngựa đực không hổ là ngựa đực, loại đồ vật này khắp nơi đều có…
"Bụp -------rầm!"Cánh cửa vô cùng yếu ớt không chống lại được một cú đá uy lực mà lảo đảo chực đổ .
"Cha, cha…?" Đang tranh đoạt ‘quả bong bóng ’ hai đứa nhóc kinh sợ dừng ngay động tác, ngơ ngác nhìn về phía cửa thấy rõ gương mặt tuấn tú đang tối dần của cha bọn chúng.
Hoắc Lôi đạp lên đất đầy xốc xếch, duỗi bàn tay giành được "bong bóng" trong tay hai chị em chúng , một đường vòng cung đẹp mắt, rơi vào đúng giỏ rác. Diễn đàn lê quý đôn Hai chị em đầy bất mãn nhăn miệng, quay đầu, đối với người cha vô lại này thì y hệt cách bày tỏ sự chống đối.
này ở đâu mà có .
"Cha?" Dạ Sắc đem hai chữ đặt ở khóe miệng chậm rãi nhai lại, vẻ phức tạp quét một cái thoáng qua ba người một lớn hai nhỏ, vừa bình tĩnh thong dong mang một ít châm chọc.
"Cha, đây là cái gì?" Tiểu nha đầu móc móc, một vật thể màu đen lộ ra, nằm thật chặt trong bàn tay bé nhỏ mềm mại của tiểu nha đầu.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn sắc mặt Hoắc Lôi càng đen hơn, một tiếng kéo qua, lại một đường vòng cung.
Liếc nhìn vật thể màu đen ở giỏ rác, Dạ Sắc trên mặt càng thêm châm chọc. Hoắc Lôi nhìn rõ trong ánh mắt đó chính là đầy cười nhạo, trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lại nhất thời xúc động đem cô về nhà. Giờ thì tốt rồi, bốn năm không gặp, vừa thấy mặt đã để cho cô chế giễu.
Cái nét mặt này của cô, hắn quá quen thuộc, giống y như bốn năm trước, rõ ràng cười nhạo, châm chọc và xem thường.
Nhìn thôi cũng đã làm người ta nổi giận.
Bốn năm trước hắn lựa chọn rời đi, nhưng còn bây giờ thì sao?
Hắn có nghĩ đến, nhưng. . . . . .
Đảo mắt qua giường nhìn hai tiểu ác ma này, rồi nhìn lại căn phòng bừa bãi, cuối cùng quyết định, cắn răng một cái, có cái gì mà Hoắc Lôi này không thể nhẫn nhịn, Hừ!
Trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Cha, cha còn chưa nói hả ?" Tiểu nha đầu nhìn cha ngẩn người, bất mãn nhăn nhẹ đôi chân mày nho nhỏ.
Trên ti vi dì đó cũng nói rồi, không hiểu gì thì cứ hỏi.
"Tiểu quỷ nhà ngươi ——" Hoắc Lôi tại chỗ chuẩn bị nổi giận, định cho tiểu nha đầu này một cái tát.
"Đó là nịt vú, để cho con gái dùng."Giọng điệu bình thản như nói: đó là gạo, dùng để nấu cơm.
Hoắc Lôi cứng rắn thu hồi lại cái tát kia, trừng mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của người kia.
"Con ngươi trợn sắp lòi ra đến nơi rồi, cầm đi ngâm rượu thuốc là vừa." Dạ Sắc dùng dư quang liến mắt người họ Hoắc nào đó.
". . . . . ." Hoắc Lôi trong lòng than vãn đầy ghê tởm, buồn nôn.
"Ồ! Vậy con có thể dùng rồi." Tiểu nha đầu hiểu hiểu gật đầu một cái, cặp mắt càng thêm lấp lánh, liếc mắt về phía giỏ rác.
Mắt phượng đảo qua đảo lại , lạnh lùng đánh vỡ mọi mộng ảo trong lòng một đứa trẻ "Không được, con vẫn chỉ là tiểu nha đầu không phải phụ nữ."
"A!" Tiểu nha đầu trong mắt nổi lên một làn sóng nhẹ giống như bị hắt nước lạnh, chỉ một thoáng qua rồi tắt "Làm sao để thành phụ nữ?"
Tiểu nha đầu này cực kì muốn biết.
"Có hai cách, một, chờ hai điểm nhỏ trước ngực con lớn lên như bánh bao, hai là gặp phải một người đàn ông sau khi xxoo. . . . . Ô ưmh! ."
"!!"
"Cái người phụ nữ này....." Không nghe nổi nữa, người nào đó lao tới trước mặt, vung tay lên che lại cái miệng kinh khủng đó, nếu còn tiếp tục như vậy, bảo đảm những thứ liên quan đến 18 + cũng bị nói ra hết.
Quét mắt nhìn tiểu nha đầu thế nào cũng cách rất lớn rất lớn về cái thứ 18 + kia ,chỉ thấy người lớn nào đó vẻ mặt đang ảo tưởng, không đề cập tới ảo tưởngcái gì, hắn cũng không muốn biết, người nhỏ thì đang miệng mở rộng, nước miếng tích táp, mơ hồ nhưng nghe được —— cái gì mà bánh bao gì đó ... Nhìn lại trong ngực người nào đó, mắt phượng tức thời ngậm băng, há mồm. Nhất định phải —— cắn!
“Anh dạy đứa bé như vậy sao?" Vẫy vẫy tay, hô to chỉ thấy lảng tránh nhanh.
"Hiện tại thì là vậy."
". . . . . . ." Cắn răng —— nhẫn nại.
"Theo phương diện y học mà nói, muốn là người am hiểu đầy đủ thì phải rèn luyện từ nhỏ."
"Bọn nó không phải bác sĩ, anh có biết là hai đứa nó còn nhỏ hay không, muốn bọn nó hiểu thì phải có những biện pháp khác." Người phụ nữ này căn bản là một kẻ điên.
". . . . . ." Mắt phượng khẽ dời không nói, nhìn về phía tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đang chớp mắt to nhìn mình, trong mắt tràn đầy mong đợi, tay thon liền vuốt: "Muốn biết thì tìm cha con, hắn hiểu rõ nhất, từ trước đến giờ là ‘ dốc sức mà làm ’." Nói xong nhấc cái mông đứng lên, thôi không uống trà.
". . . . . . ."Ánh mắt nhìn theo tiểu nha đầu (là Dạ Sắc), Hoắc Lôi mắng to......…Đáng chết, trên mặt vặn vẹo, khổ sở, nói không ra một chữ .
Hắn đã trêu ai chọc ai à? Rõ ràng là cuộc sống đầy đủ, ôm mỹ nữ trong ngực, thế nào đảo mắt liền. . . . . .
Khốn thật! Hoắc Lôi này chỉ thích những cô gái thành thạo , còn đối với mấy đứa nhóc hoàn toàn không có hưng phấn.... ....
Mẹ kiếp! Đối với mấy đứa bé, hắn còn chưa có biến thái như vậy.
/16
|