Vốn dĩ Tô Lị tưởng rằng Ryan Lane chỉ là một thị vệ đơn thuần đi theo bên người Shere, hoặc có thể nói là một kỵ sĩ, nhưng cho tới bây giờ cô mới biết anh ta chính là một sát thủ. Rõ ràng bọn họ đã ở chung với nhau vài tháng, thế nhưng đối với những người ở xung quanh Shere, dường như cô lại hoàn toàn không biết gì về bọn họ cả.
Tô Lị nhìn Shere, thấy anh không nói gì nên liền nói: “Tôi đã ở với mọi người lâu như vậy... nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình không hề biết một chút gì về mọi người.”
“Có lẽ em cũng không cần phải hiểu hết, cũng giống như bọn họ không cần phải hiểu hết con người em.”
“Nhưng tôi muốn biết!”
Tuy Ryan Lane là con người, nhưng anh ta lại luôn cung kính với Shere, điều đó làm cho người khác cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Shere và Alar cũng không phải anh em ruột, nhưng Alar lại coi Shere như anh trai, lúc nào cũng dựa dẫm vào Shere. Còn cả lão quản gia Beucke và hai chị em song sinh Ian và Ess nữa. Cô hoàn toàn không hề biết gì về những người này.
Shere cúi đầu nhìn cô một lúc rồi ngồi xuống: “Ta sẽ nói cho em biết tất cả, nhưng không phải lúc này. Nếu em muốn cứu Ess thì bây giờ em phải cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Shere vừa nói vừa để tay lên trán Tô Lị. Chỉ trong chốc lát, Tô Lị đã tiến vào trạng thái mê man.
Shere trở lại toàn lâu đài của An trong khu rừng rậm. Kết giời bên ngoài đã được phá bỏ, xem ra hai người họ đã chiến đấu với nhau khá gây cấn, trên người cả hai đểu đầy vết thương. Shere cũng không đánh thèm đánh với An, chỉ đến đó đỡ Ryan Lane rồi xoay người biến mất.
Khi Tô Lị tỉnh lại, người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại không phải Shere mà là một con chuột đã chết vô cùng thê thảm trong tay Alar.
Hai mặt Alar chớp chớp nhìn Tô Lị, rồi chỉ vào con chuột chết nói: “Ha ha, cô mau nhìn này! Thật là một con chuột vô cùng đáng yêu.”
Tô Lị qua đầu nhìn Alar, vô cùng bình tĩnh nhưng lời nói lại tràn ngập ý tứ uy hiếp: “Alar, nếu cậu không vứt con chuột trước mắt tôi đi, tôi sẽ nhét nó vào miệng cậu!”
“Đây là bữa sáng mà ta chuẩn bị cho cô mà!”
Alar vừa nói vừa cầm con chuột chết lại gần mặt Tô Lị. Nhưng Alar chưa kịp thực hiện ý đồ thì cánh tay đã bị Tô Lị nắm lấy. Cô nhanh chóng xách cổ cậu nhóc, mở cửa và ném ra ngoài. Tô Lị lại còn vô cùng khoái chí, vỗ vỗ tay hai cái rồi xoay người bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tô Lị bị Alar quậy một trận nên bây giờ cũng cảm thấy hơi đói. Cô vòng qua đầu giường ấn vào một cái nút màu đỏ, chiếc chuông ở phòng bếp cũng kêu lên vài tiếng. Ian và Beucke thấy vậy liền nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho Tô Lị.
Chỉ một lúc sau, Ian đã đẩy một xe đồ ăn đến phòng Tô Lị. Sau khi Ian để đồ ăn lên một cái bàn nhỏ dài, Tô Lị cũng bắt đầu dùng bữa.
“Cám ơn.” Tô Lị cười nhìn Ian. Gương mặt Ian vẫn không hề xuất hiện biểu cảm như mọi khi, chỉ gật đầu với Tô Lị một cái. Đột nhiên Tô Lị nhớ ra điều gì đấy nên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi Ian, bây giờ Ess như thế nào rồi?”
Ian lắc đầu nhìn Tô Lị, tỏ ý không biết.
Tô Lị chỉ “À!” một tiếng, rồi để cho Ian đi ra ngoài.
Sau khi ăn bữa sáng xong, lúc này Tô Lị mới đứng dậy thay quần áo. Nhưng đột nhiên có một cô gái lại xuất hiện trong phòng cô.
“Cô... cô là ai?” Tô Lị tức giận hỏi.
Khăn trùm đầu màu xám che mất hơn phân nửa khuôn mặt của Sita Lyme, làm Tô Lị không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người này có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng cô, chứng minh cô gái này không phải con người. Vì thế, Tô Lị chỉ có thể phòng bị ở mức tối đa mà thôi.
“Ta là Site Lyme, vu nữ của Lang Nhân tộc. Cô chính là tiểu thư Lily đúng không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ta chỉ đặc biến muốn đến nhìn tiểu thư Lily một cái mà thôi. Quả nhiên ta đoán không hề sai, mặc dù cô có thân thể là nhân loại, thế nhưng trong cơ thể lại có dòng máu giống Huyết Tộc thuần chủng.”
Tô Lị liếc mắt nhìn Sita Lyme: “Cô đang nói cái gì vậy? Chẳng hiểu ra làm sao cả! Nếu cô không có chuyện gì thì hãy rời khỏi phòng tôi đi. Không được sự đồng ý của người khác mà tự tiện vào phòng người ta chính là hành vi không lễ phép chút nào!”
Tô Lị đang muốn đi xuống nhà tìm Shere, nhưng khi cô chuẩn bị cầm tay khóa cửa thì cảnh cửa lại tự động mở ra và Shere đang đứng bên ngoài.
“Tôi đang định đi tìm ngài đây!”
“Thật đúng lúc, tôi cũng đang định tìm em giúp một việc.”
“Shere đại nhân!”
Giọng nói của Sita Lyme từ phía sau Tô Lị vang lên. Trong lòng Tô Lị thầm than không tốt rồi, Lang Nhân tộc và Huyết tộc vốn là thiên địch, nếu như hai bọn họ đánh nhau ở nơi này, không phải cô sẽ là người bị tổn hại nghiêm trọng nhất ở đây sao?
Tô Lị nhắm mắt chờ đợi trận chiến sống còn của hai người, thế nhưng tình huống lại không hề diễn ra theo suy nghĩ của cô mà ngược lại có vẻ Shere và cô gái Lang Nhân tộc còn quen biết nhau.
“Sao hôm nay cô lại đến đây?” Shere hỏi.
“Ta chỉ đến đây ghé thăm vị tiểu thư Lily trong truyền thuyết này mà thôi.” Site Lyme liếc nhìn Shere như có thâm ý khác. “Tuy vị tiểu thư Lily này có được máu của Huyết tộc thuần huyết, nhưng dường như lực lượng lại chưa thức tỉnh. Trong cơ thể của tiểu thư còn ẩn giấu một lực lượng vô cường đại.”
“Nhưng hiện tại Lily vô cùng yếu ớt. Ta chỉ lo lắng một ngày nào đó sẽ lại bị người khác giẫm chết, vì thế ta phải đề phòng mọi việc có thể xảy ra.”
“Đại nhân lại nói giỡn rồi. Tiểu thư Lily cũng phải kẻ đầu đường xó chợ.”
“Tất nhiên ta biết rõ điều này.”
Tô Lị trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng chắn ngay trước cửa, đưa tay đẩy người anh sang một bên để mình đi ra ngoài. Nếu người này đang vui vẻ nói chuyện với vu nữ Lang Nhân tộc thì hai người cứ ở lại đây từ từ tâm tình với nhau đi! Dù sao cô cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.
Tô Lị đi đến phòng của Shere. Lúc này, Ess đã vô cùng suy yếu nằm trên giường, xung quanh cô ấy vẫn là Thất Mang Tinh Trận do Shere tạo nên. Shere có nói nếu bản thể bị thương thì ác ma bên trong cũng sẽ bị suy yếu. Dựa trên tình huống hiện tại thì có vẻ ác ma đã rất suy yếu rồi.
Tô Lị bước đến gần chỗ Ess, ngồi xổm xuống hỏi: “Ess, cô có khỏe không?”
Ess nhướn mí mắt đã nặng trĩu nhìn Tô Lị, nhưng lại không nói câu nào.
Đúng lúc này, Shere cũng vừa đi đến, trên tay còn cầm theo cuốn Ma Đồ kia. “Nếu muốn cứu được Ess thì cần phải có em hỗ trợ.”
“Tôi phải làm gì?”
Shere không nói thêm lời nào mà trực tiếp kép tay của Tô Lị, há mồm cắn lên làn da trắng nõn của cô.
Tô Lị liều mạng giãy giụa, đẩy đầu của Shere ra: “Ngài là một hỗn đản chết tiệt, bây giờ lại còn dám hút máu tôi?”
Sau khi Shere cắn cổ tay Tô Lị xong cũng buông ra, liếm vết máu trên khóe miệng. Không thể không thừa nhận máu của Tô Lị đúng là mỹ vị nhân gian.
Shere cầm chặt tay Tô Lị không cho cô giãy ra, nhanh chóng lấy Ma Đồ ra, để máu của Tô Lị nhỏ từng giọt từng giọt lên trên Ma Đồ. Một lúc sau, tay của Shere thấm vào máu trên cuốn Ma Đồ vẽ ra một Thất Mang Tinh Trận. Trận pháp được vẽ xong, Ma Đồ liền nhẹ nhàng bay đến trước mặt Ess.
Shere đặt tay lên phía trên Ma Đồ, trong miệng lại lẩm bẩm một câu chú ngữ nào đó. Trong chốc lát, Ma Đồ bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng. Ess đang nằm trên mặt đất cũng hoảng sợ ôm lấy tai hét to.
Tô Lị vừa giữ chặt vết thương ở tay, vừa trợn mắt há mồm nhìn những chuyện vừa xảy ra trước mắt mình.
Lúc này, ánh sáng màu trắng từ Ma Đồ cũng từ từ biến mất và rơi xuống đất. Ess đã không còn đau khổ gào thét mà lại ngất đi.
Shere phất tay hóa giải Thất Mang Tinh Trận, bước đến ôm lấy Ess và nhìn về phía Tô Lị: “Em lại đây.”
Tô Lị vẫn còn đang trong giấc mộng, nhất thời không kịp phản ứng mà chỉ nghe theo lời Shere đi đến gần Ess.
Shere cầm cánh tay vẫn còn chảy máu của Tô Lị nhỏ vài giọt máu vào miệng của Ess. Một lúc sau Shere mới buông tay Tô Lị ra, nói: “Em đi băng bó vết thương đi.”
“Lúc này Ess đã không còn chuyện gì nữa đúng không?”
“Ess đã được uống máu của em, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không có việc gì nữa.”
Nghe Shere nói như vậy, Tô Lị không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mắn là cô ấy không có việc gì! Tô Lị thấy Shere bế Ess đi ra ngoài nên cũng vội vàng đi theo: “Ngài muốn đưa cô ấy đi đâu?”
“Ta đưa Ess đến phòng của cô ấy. Đúng rồi, em nhớ cầm theo Ma Đồ.” Shere đang đi nhưng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu dặn dò Tô Lị.
Tô Lị vội vàng chạy về phòng Shere nhặt Ma Đồ lên. Cô cảm giác cuốn Ma Đồ này nhìn cũ hơn lúc trước rất nhiều, nhưng điều này cũng không quan trọng. Tô Lị nhún vai rồi đuổi theo Shere.
Sau khi đưa Ess về phòng, Shere liền dẫn Tô Lị đi đến toàn lâu đài của Cleves, giao cuốn Ma Đồ trong tay Tô Lị cho phu nhân Kerry: “Ta đã tinh lọc hết những ác linh trong Ma Đồ.”
Phu nhân Kerry chỉ liếc nhìn cuốn Ma Đồ một cái, nói: “Đốt nó đi! Nó đã không còn giá trị để ta cất giữ nữa rồi.”
Cuốn Ma Đồ trên tay Shere đột nhiên bốc cháy, chỉ chớp mắt đã hóa thành tro bụi tan vào trong không khí.
“Nếu theo ước định thì bây giờ phu nhân Kerry phải giao cho ta nhẫn Thân Vương của Cleves đúng không?”
“Ta cũng không phải loại người không giữ chữ tín.” Phu nhân Kerry lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho cho Shere. “Đây là nhẫn của Cleves, ngươi cầm đi.”
Shere nhận lấy chiếc nhẫn, tay phải để lên ngực trái của mình, vô cùng thân sĩ cúi người xuống: “Rất cảm ơn phu nhân.”
Vẻ mặt phu nhân Kerry mất kiên nhẫn, vẫy tay ý nói hai người bọn họ hãy mau rời khỏi chỗ này. Tô Lị cũng không muốn ở lại nơi này, kéo cánh tay Shere xoay người bước đi.
Trên đường về, Tô Lị hỏi: “Ma Đồ đã bị đốt, về sau chúng ta không cần sợ ác linh ra ngoài nữa đúng không?”
“Sita Lyme nói, Ma Đồ được sinh ra từ oán niệm, tham niệm và cảm xúc tiêu cực của con người, mà lòng tham và oán giận của con người là vô hạn. Cho dù Ma Đồ đã bị đốt, nhưng có lẽ mấy trăm năm sau, hoặc một ngàn năm sau, có lẽ nó sẽ lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này.”
Tô Lị ngẫm nghĩ, đến lúc đó bản thân mình đã chết từ lâu rồi. Vì vậy bây giờ không việc gì cô phải lo lắng những chuyện không đâu như vậy.
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Ngài xem, chúng ta đã có được ba chiếc nhẫn Thân Vương...” Tô Lị cầm chiếc nhẫn của Cleves trong tay nhìn đi nhìn lại, cười nói: “Chỉ cần tìm được bốn cái nữa là chúng ta có thể giải được bí mật của bức họa. Đúng rồi Shere, bốn vị Thân Vương còn lại đang ở đâu?”
“Mỗi vị Thân Vương đều có lãnh thổ riêng để quản lý, trên cơ bản là không hề liên quan đến nhau, cho nên ta cũng không biết nhiều về những người còn lại. Huống chi nhẫn Thân Vương là một dấu hiệu chứng minh thân phận, chỉ sợ bốn cái còn lại không dễ lấy.”
Tô Lị gật đầu, tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình. Shere cũng đã từng nói cho cô biết những khu vực quản lý khác nhau của bốn Thân Vương còn lại, nhưng thật sự cô không thể nhớ hết tên của bọn họ. Dù sao tên của người ngoại quốc không giống tên của Trung Quốc đơn giản dễ nhớ. Phần lớn tên của bọn họ đều rất dài, vì vậy dù cô nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào nhớ nổi.
Nhưng khu vực mà bọn họ quản lý thì cô vẫn nhớ. Tộc Brujah ở Washington của Mỹ, tộc Gangrel ở Hungary, Tộc Nasferatu ở Pháp, chỉ có tộc Tremere là vô cùng thần bí, ngay cả Shere cũng không biết tộc này nằm ở đâu, hay Thân Vương tộc Tremere rốt cuộc là ai?
Những cuộc tụ hội ở Huyết Tộc, hầu như tất cả những thành viên của Mật Đảng đều phải có mặt, nhưng lại chưa bao giờ thấy tộc Tremere. Shere cũng chưa bao giờ gặp bọn họ trong những lần tụ hội. Ngay cả thành viên của tộc Tremere mà bọn họ cũng không thể gặp được, điều này làm độ khó của quá trình tìm kiếm nhẫn Thân Vương tăng thêm gấp bội.
Hơn nữa có thể những Thân Vương sẽ không ở nơi mà mình quản lý. Cũng giống như Josie và Cleves, một người ở Italy, một người ở Đức, thế nhưng cả hai người lại bám theo Shere ở lại Anh Quốc.
Tô Lị thầm than trong lòng, con đường tìm kiếm nhẫn Thân Vương này quả thật quá khó khăn rồi!
Tô Lị nhìn Shere, thấy anh không nói gì nên liền nói: “Tôi đã ở với mọi người lâu như vậy... nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình không hề biết một chút gì về mọi người.”
“Có lẽ em cũng không cần phải hiểu hết, cũng giống như bọn họ không cần phải hiểu hết con người em.”
“Nhưng tôi muốn biết!”
Tuy Ryan Lane là con người, nhưng anh ta lại luôn cung kính với Shere, điều đó làm cho người khác cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Shere và Alar cũng không phải anh em ruột, nhưng Alar lại coi Shere như anh trai, lúc nào cũng dựa dẫm vào Shere. Còn cả lão quản gia Beucke và hai chị em song sinh Ian và Ess nữa. Cô hoàn toàn không hề biết gì về những người này.
Shere cúi đầu nhìn cô một lúc rồi ngồi xuống: “Ta sẽ nói cho em biết tất cả, nhưng không phải lúc này. Nếu em muốn cứu Ess thì bây giờ em phải cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Shere vừa nói vừa để tay lên trán Tô Lị. Chỉ trong chốc lát, Tô Lị đã tiến vào trạng thái mê man.
Shere trở lại toàn lâu đài của An trong khu rừng rậm. Kết giời bên ngoài đã được phá bỏ, xem ra hai người họ đã chiến đấu với nhau khá gây cấn, trên người cả hai đểu đầy vết thương. Shere cũng không đánh thèm đánh với An, chỉ đến đó đỡ Ryan Lane rồi xoay người biến mất.
Khi Tô Lị tỉnh lại, người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại không phải Shere mà là một con chuột đã chết vô cùng thê thảm trong tay Alar.
Hai mặt Alar chớp chớp nhìn Tô Lị, rồi chỉ vào con chuột chết nói: “Ha ha, cô mau nhìn này! Thật là một con chuột vô cùng đáng yêu.”
Tô Lị qua đầu nhìn Alar, vô cùng bình tĩnh nhưng lời nói lại tràn ngập ý tứ uy hiếp: “Alar, nếu cậu không vứt con chuột trước mắt tôi đi, tôi sẽ nhét nó vào miệng cậu!”
“Đây là bữa sáng mà ta chuẩn bị cho cô mà!”
Alar vừa nói vừa cầm con chuột chết lại gần mặt Tô Lị. Nhưng Alar chưa kịp thực hiện ý đồ thì cánh tay đã bị Tô Lị nắm lấy. Cô nhanh chóng xách cổ cậu nhóc, mở cửa và ném ra ngoài. Tô Lị lại còn vô cùng khoái chí, vỗ vỗ tay hai cái rồi xoay người bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tô Lị bị Alar quậy một trận nên bây giờ cũng cảm thấy hơi đói. Cô vòng qua đầu giường ấn vào một cái nút màu đỏ, chiếc chuông ở phòng bếp cũng kêu lên vài tiếng. Ian và Beucke thấy vậy liền nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho Tô Lị.
Chỉ một lúc sau, Ian đã đẩy một xe đồ ăn đến phòng Tô Lị. Sau khi Ian để đồ ăn lên một cái bàn nhỏ dài, Tô Lị cũng bắt đầu dùng bữa.
“Cám ơn.” Tô Lị cười nhìn Ian. Gương mặt Ian vẫn không hề xuất hiện biểu cảm như mọi khi, chỉ gật đầu với Tô Lị một cái. Đột nhiên Tô Lị nhớ ra điều gì đấy nên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi Ian, bây giờ Ess như thế nào rồi?”
Ian lắc đầu nhìn Tô Lị, tỏ ý không biết.
Tô Lị chỉ “À!” một tiếng, rồi để cho Ian đi ra ngoài.
Sau khi ăn bữa sáng xong, lúc này Tô Lị mới đứng dậy thay quần áo. Nhưng đột nhiên có một cô gái lại xuất hiện trong phòng cô.
“Cô... cô là ai?” Tô Lị tức giận hỏi.
Khăn trùm đầu màu xám che mất hơn phân nửa khuôn mặt của Sita Lyme, làm Tô Lị không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người này có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng cô, chứng minh cô gái này không phải con người. Vì thế, Tô Lị chỉ có thể phòng bị ở mức tối đa mà thôi.
“Ta là Site Lyme, vu nữ của Lang Nhân tộc. Cô chính là tiểu thư Lily đúng không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ta chỉ đặc biến muốn đến nhìn tiểu thư Lily một cái mà thôi. Quả nhiên ta đoán không hề sai, mặc dù cô có thân thể là nhân loại, thế nhưng trong cơ thể lại có dòng máu giống Huyết Tộc thuần chủng.”
Tô Lị liếc mắt nhìn Sita Lyme: “Cô đang nói cái gì vậy? Chẳng hiểu ra làm sao cả! Nếu cô không có chuyện gì thì hãy rời khỏi phòng tôi đi. Không được sự đồng ý của người khác mà tự tiện vào phòng người ta chính là hành vi không lễ phép chút nào!”
Tô Lị đang muốn đi xuống nhà tìm Shere, nhưng khi cô chuẩn bị cầm tay khóa cửa thì cảnh cửa lại tự động mở ra và Shere đang đứng bên ngoài.
“Tôi đang định đi tìm ngài đây!”
“Thật đúng lúc, tôi cũng đang định tìm em giúp một việc.”
“Shere đại nhân!”
Giọng nói của Sita Lyme từ phía sau Tô Lị vang lên. Trong lòng Tô Lị thầm than không tốt rồi, Lang Nhân tộc và Huyết tộc vốn là thiên địch, nếu như hai bọn họ đánh nhau ở nơi này, không phải cô sẽ là người bị tổn hại nghiêm trọng nhất ở đây sao?
Tô Lị nhắm mắt chờ đợi trận chiến sống còn của hai người, thế nhưng tình huống lại không hề diễn ra theo suy nghĩ của cô mà ngược lại có vẻ Shere và cô gái Lang Nhân tộc còn quen biết nhau.
“Sao hôm nay cô lại đến đây?” Shere hỏi.
“Ta chỉ đến đây ghé thăm vị tiểu thư Lily trong truyền thuyết này mà thôi.” Site Lyme liếc nhìn Shere như có thâm ý khác. “Tuy vị tiểu thư Lily này có được máu của Huyết tộc thuần huyết, nhưng dường như lực lượng lại chưa thức tỉnh. Trong cơ thể của tiểu thư còn ẩn giấu một lực lượng vô cường đại.”
“Nhưng hiện tại Lily vô cùng yếu ớt. Ta chỉ lo lắng một ngày nào đó sẽ lại bị người khác giẫm chết, vì thế ta phải đề phòng mọi việc có thể xảy ra.”
“Đại nhân lại nói giỡn rồi. Tiểu thư Lily cũng phải kẻ đầu đường xó chợ.”
“Tất nhiên ta biết rõ điều này.”
Tô Lị trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng chắn ngay trước cửa, đưa tay đẩy người anh sang một bên để mình đi ra ngoài. Nếu người này đang vui vẻ nói chuyện với vu nữ Lang Nhân tộc thì hai người cứ ở lại đây từ từ tâm tình với nhau đi! Dù sao cô cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.
Tô Lị đi đến phòng của Shere. Lúc này, Ess đã vô cùng suy yếu nằm trên giường, xung quanh cô ấy vẫn là Thất Mang Tinh Trận do Shere tạo nên. Shere có nói nếu bản thể bị thương thì ác ma bên trong cũng sẽ bị suy yếu. Dựa trên tình huống hiện tại thì có vẻ ác ma đã rất suy yếu rồi.
Tô Lị bước đến gần chỗ Ess, ngồi xổm xuống hỏi: “Ess, cô có khỏe không?”
Ess nhướn mí mắt đã nặng trĩu nhìn Tô Lị, nhưng lại không nói câu nào.
Đúng lúc này, Shere cũng vừa đi đến, trên tay còn cầm theo cuốn Ma Đồ kia. “Nếu muốn cứu được Ess thì cần phải có em hỗ trợ.”
“Tôi phải làm gì?”
Shere không nói thêm lời nào mà trực tiếp kép tay của Tô Lị, há mồm cắn lên làn da trắng nõn của cô.
Tô Lị liều mạng giãy giụa, đẩy đầu của Shere ra: “Ngài là một hỗn đản chết tiệt, bây giờ lại còn dám hút máu tôi?”
Sau khi Shere cắn cổ tay Tô Lị xong cũng buông ra, liếm vết máu trên khóe miệng. Không thể không thừa nhận máu của Tô Lị đúng là mỹ vị nhân gian.
Shere cầm chặt tay Tô Lị không cho cô giãy ra, nhanh chóng lấy Ma Đồ ra, để máu của Tô Lị nhỏ từng giọt từng giọt lên trên Ma Đồ. Một lúc sau, tay của Shere thấm vào máu trên cuốn Ma Đồ vẽ ra một Thất Mang Tinh Trận. Trận pháp được vẽ xong, Ma Đồ liền nhẹ nhàng bay đến trước mặt Ess.
Shere đặt tay lên phía trên Ma Đồ, trong miệng lại lẩm bẩm một câu chú ngữ nào đó. Trong chốc lát, Ma Đồ bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng. Ess đang nằm trên mặt đất cũng hoảng sợ ôm lấy tai hét to.
Tô Lị vừa giữ chặt vết thương ở tay, vừa trợn mắt há mồm nhìn những chuyện vừa xảy ra trước mắt mình.
Lúc này, ánh sáng màu trắng từ Ma Đồ cũng từ từ biến mất và rơi xuống đất. Ess đã không còn đau khổ gào thét mà lại ngất đi.
Shere phất tay hóa giải Thất Mang Tinh Trận, bước đến ôm lấy Ess và nhìn về phía Tô Lị: “Em lại đây.”
Tô Lị vẫn còn đang trong giấc mộng, nhất thời không kịp phản ứng mà chỉ nghe theo lời Shere đi đến gần Ess.
Shere cầm cánh tay vẫn còn chảy máu của Tô Lị nhỏ vài giọt máu vào miệng của Ess. Một lúc sau Shere mới buông tay Tô Lị ra, nói: “Em đi băng bó vết thương đi.”
“Lúc này Ess đã không còn chuyện gì nữa đúng không?”
“Ess đã được uống máu của em, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không có việc gì nữa.”
Nghe Shere nói như vậy, Tô Lị không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mắn là cô ấy không có việc gì! Tô Lị thấy Shere bế Ess đi ra ngoài nên cũng vội vàng đi theo: “Ngài muốn đưa cô ấy đi đâu?”
“Ta đưa Ess đến phòng của cô ấy. Đúng rồi, em nhớ cầm theo Ma Đồ.” Shere đang đi nhưng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu dặn dò Tô Lị.
Tô Lị vội vàng chạy về phòng Shere nhặt Ma Đồ lên. Cô cảm giác cuốn Ma Đồ này nhìn cũ hơn lúc trước rất nhiều, nhưng điều này cũng không quan trọng. Tô Lị nhún vai rồi đuổi theo Shere.
Sau khi đưa Ess về phòng, Shere liền dẫn Tô Lị đi đến toàn lâu đài của Cleves, giao cuốn Ma Đồ trong tay Tô Lị cho phu nhân Kerry: “Ta đã tinh lọc hết những ác linh trong Ma Đồ.”
Phu nhân Kerry chỉ liếc nhìn cuốn Ma Đồ một cái, nói: “Đốt nó đi! Nó đã không còn giá trị để ta cất giữ nữa rồi.”
Cuốn Ma Đồ trên tay Shere đột nhiên bốc cháy, chỉ chớp mắt đã hóa thành tro bụi tan vào trong không khí.
“Nếu theo ước định thì bây giờ phu nhân Kerry phải giao cho ta nhẫn Thân Vương của Cleves đúng không?”
“Ta cũng không phải loại người không giữ chữ tín.” Phu nhân Kerry lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho cho Shere. “Đây là nhẫn của Cleves, ngươi cầm đi.”
Shere nhận lấy chiếc nhẫn, tay phải để lên ngực trái của mình, vô cùng thân sĩ cúi người xuống: “Rất cảm ơn phu nhân.”
Vẻ mặt phu nhân Kerry mất kiên nhẫn, vẫy tay ý nói hai người bọn họ hãy mau rời khỏi chỗ này. Tô Lị cũng không muốn ở lại nơi này, kéo cánh tay Shere xoay người bước đi.
Trên đường về, Tô Lị hỏi: “Ma Đồ đã bị đốt, về sau chúng ta không cần sợ ác linh ra ngoài nữa đúng không?”
“Sita Lyme nói, Ma Đồ được sinh ra từ oán niệm, tham niệm và cảm xúc tiêu cực của con người, mà lòng tham và oán giận của con người là vô hạn. Cho dù Ma Đồ đã bị đốt, nhưng có lẽ mấy trăm năm sau, hoặc một ngàn năm sau, có lẽ nó sẽ lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này.”
Tô Lị ngẫm nghĩ, đến lúc đó bản thân mình đã chết từ lâu rồi. Vì vậy bây giờ không việc gì cô phải lo lắng những chuyện không đâu như vậy.
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Ngài xem, chúng ta đã có được ba chiếc nhẫn Thân Vương...” Tô Lị cầm chiếc nhẫn của Cleves trong tay nhìn đi nhìn lại, cười nói: “Chỉ cần tìm được bốn cái nữa là chúng ta có thể giải được bí mật của bức họa. Đúng rồi Shere, bốn vị Thân Vương còn lại đang ở đâu?”
“Mỗi vị Thân Vương đều có lãnh thổ riêng để quản lý, trên cơ bản là không hề liên quan đến nhau, cho nên ta cũng không biết nhiều về những người còn lại. Huống chi nhẫn Thân Vương là một dấu hiệu chứng minh thân phận, chỉ sợ bốn cái còn lại không dễ lấy.”
Tô Lị gật đầu, tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình. Shere cũng đã từng nói cho cô biết những khu vực quản lý khác nhau của bốn Thân Vương còn lại, nhưng thật sự cô không thể nhớ hết tên của bọn họ. Dù sao tên của người ngoại quốc không giống tên của Trung Quốc đơn giản dễ nhớ. Phần lớn tên của bọn họ đều rất dài, vì vậy dù cô nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào nhớ nổi.
Nhưng khu vực mà bọn họ quản lý thì cô vẫn nhớ. Tộc Brujah ở Washington của Mỹ, tộc Gangrel ở Hungary, Tộc Nasferatu ở Pháp, chỉ có tộc Tremere là vô cùng thần bí, ngay cả Shere cũng không biết tộc này nằm ở đâu, hay Thân Vương tộc Tremere rốt cuộc là ai?
Những cuộc tụ hội ở Huyết Tộc, hầu như tất cả những thành viên của Mật Đảng đều phải có mặt, nhưng lại chưa bao giờ thấy tộc Tremere. Shere cũng chưa bao giờ gặp bọn họ trong những lần tụ hội. Ngay cả thành viên của tộc Tremere mà bọn họ cũng không thể gặp được, điều này làm độ khó của quá trình tìm kiếm nhẫn Thân Vương tăng thêm gấp bội.
Hơn nữa có thể những Thân Vương sẽ không ở nơi mà mình quản lý. Cũng giống như Josie và Cleves, một người ở Italy, một người ở Đức, thế nhưng cả hai người lại bám theo Shere ở lại Anh Quốc.
Tô Lị thầm than trong lòng, con đường tìm kiếm nhẫn Thân Vương này quả thật quá khó khăn rồi!
/72
|