“A!!!”
Tô Lị hoảng sợ, hét chói tai, đầu đau như bị nứt ra khiến cô dần lâm vào hôn mê. Shere vội đỡ lấy Tô Lị, bế đặt lên trên giường, quay đầu nói với Beucke bên cạnh: “Ngươi mau mời Cleves tới đây.”
“Vâng, đại nhân.”
Nếu như lời Tô Lị nói là thật thì chắc chắn cái đồng hồ mà Nữ Hoàng ban cho mình có vấn đề, vả lại chính bản thân Shere cũng không biết tại sao Nữ Hoàng lại tặng nó cho anh.
Mẹ của Cleves – phu nhân Kerry rất có hứng thú với những chuyện kỳ bí không lý giải được, Cleves ở bên cạnh bà, mưa dầm thấm lâu, chắc chắn cũng sẽ biết một biết hai, hiện tại mời Cleves đến đây là chính xác nhất.
Không lâu sau, Cleves đã xuất hiện bên trong lâu đài của Shere, nhận lấy cái đồng hồ và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Cleves cũng nhận thấy chiếc đồng hồ này có nhiều điểm kỳ quái, đặc biệt là kim đồng hồ lại có hình dáng vặn vẹo một cách kỳ lạ, khi nhìn thấy vài chữ tiếng Trung ở mặt sau thì quay sang hỏi Shere: “Mấy chữ này nghĩa là gì?”
“Đồng hồ nghịch chuyển thời không. Ý nghĩa của nó rất kỳ lạ nhưng dùng tiếng Trung khắc lên lại càng kỳ lạ hơn.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Nghịch chuyển có nghĩa là gì?”
Ý là vặn kim đồng hồ ngược với hướng chuyển động của kim sao? Cleves cũng thử vặn ngược kim đồng hồ lại, hình ảnh một lốc xoáy nhỏ được hình thành khi quay ngược kim đồng hồ làm anh cảm thấy rất quen, hình như anh đã từng nhìn thấy hình ảnh này trong một quyển sách của mẹ mình.
Cleves nhớ quyển sách kia có tên là ‘Song Sinh’, còn nội dung bên trong là gì thì anh lại không nhớ rõ lắm, nhưng một số nội dung đặc biệt lại khắc sâu trong trí nhớ của Cleves.
“Shere, ngươi đã từ nghe nói đến thế giới song song chưa?”
“Đó là cái gì?” Từ này nghe rất quen. Đợi chút! Anh nhớ tối hôm qua khi Tô Lị tỉnh lại có nhắc đến từ này, bây giờ ngay cả Cleves cũng nhắc đến, vậy thì có thể chứng minh trong chuyện này thật sự có vấn đề rồi.
“Trên thế giới tồn tại rất nhiều không gian khác nhau. Mọi người thường gọi chung thời gian và không gian khác không có thật là thế giới song song, cũng chính là một thế giới tồn tại song song với chúng ta. Vì vậy ngoại trừ thế giới của chúng ta còn có một thế giới song song giống như đúc. Nhưng người ở thế giới này không thể bước đến thế giới kia.”
“Lily nói cô ấy đã bước vào thế giới song song. Vậy ý ngươi là cô ấy đang nói dối?”
Cleves lắc đầu: “Không, có thể là cô ấy nói thật. Nếu Lily có thể bước vào thế giới song song thì chứng minh cô ấy không phải là người.”
“Ý ngươi là gì?”
Bản thân Shere đã ở cùng Tô Lị lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện cô ấy là con người hay không anh cũng không phát hiện sao?
“Ta đã từng xem một quyển sách, trong đó nói chỉ có hồn phách mới có thể muốn xuyên qua thế giới song song, nói cách khác thì người đó đã chết ở thế giới thật của mình, biến thành hồn phách, sau đó dựa vào vận mệnh, dùng một thứ gắn liền với hơi thở để xuyên đến thế giới song song.
Shere nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Lị đang ngủ say trên giường. Anh dùng tay vuốt lên mặt cô, cảm nhận được hơi thở và độ ấm, cho dù một điểm cũng không hề giống người chết.
“Còn Lily... ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.” Cleves khẽ nhíu mày.
“Tạm thời ngươi không cần nói những chuyện này cho Tô Lị biết.”
“Nhưng bây giờ Lily đang cảm thấy rất rối loạn, ngay cả bản thân mình đang ở thế giới thật hay thế giới song song cũng không phân biệt được. Nếu không nói cho cô ấy biết chuyện này thì sợ rằng cô ấy sẽ phát điên mất!”
Shere để ngón tay lên trán Tô Lị: “Không cần lo lắng chuyện đó, ta chỉ cần xóa đi những trí nhớ của cô ấy về việc xuyên đến thế giới song song là được.”
Đối với Shere, thân thế của Tô Lị vẫn là một mê cung, ngoại trừ anh biết cô đến từ thế giới tương lai thì những điều còn lại anh hoàn toàn không biết gì cả. Đối với một cô gái đến từ thế giới tương lai, sao anh có thể ra tay điều tra bây giờ?
“Cleves, ngươi giúp ta xử lý cái đồng hồ kia đi!”
Cleves tung chiếc đồng hồ đó lên rồi chụp lấy, cười nói: “Đã biết!” Bàn tay Cleves dùng thêm chút sức, chiếc đồng hồ tinh xảo nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn và tan biến trong không khí.
***
Tô Lị ngủ một giấc vô cùng ngon lành. Khi cô tỉnh dậy, vết sẹo trên trán đã liền lại, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.
Cô ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, đi xuống lầu thì thấy Shere đang uống trà chiều trong hoa viên, vì thế cô liền đi đến và ngồi xuống bên cạnh anh. Trên bàn toàn là đồ ăn, bánh mỳ nướng, hồng trà... đều là những món cô đã ăn đến ngán ngấy cả cổ họng.
“Đầu em còn đau không?” Shere nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn Tô Lị.
Tô Lị sờ trán nói: “Đã hết đau rồi, nhưng hình như tôi cảm thấy thiếu thiếu thứ gì ấy!”
“Thiếu thứ gì?”
“Tôi cũng không biết.”
“Vậy chắc là do ảo giác của em thôi!”
Tô Lị cũng không để ý lắm, nhún vai nói: “Chắc là vậy!”
Shere trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: “Lily, cha mẹ ruột của em là người như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Cha mẹ tôi là ai? Là người như thế nào? Vì sao lại bỏ tôi ở lại cô nhi viện một mình? Tất cả những chuyện đó tôi đều không biết.” Tô Lị bình thản nói, cảm xúc không hề bị xao động, vì đối với cô những chuyện này không hề quan trọng, cô không nhất thiết phải biết, nhưng Tô Lị lại cảm thấy hơi nghi ngờ khi Shere lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Đều cùng là cô nhi, điểm này Shere và Tô Lị giống nhau một cách thần kỳ. Nhưng cha mẹ của Shere đều đã chết, nhưng còn cô... ngay cả họ còn sống hay đã chết cô đều không biết.
“Bọn họ không cần em, vậy thì em cũng không cần bọn họ, em chỉ cần có ta bên cạnh là đủ rồi!”
Dường như vẻ mặt Shere không giống nói giỡn, điều này làm tim Tô Lị không khỏi đập lỡ mất một nhịp, gò má đã đỏ ửng làm cô xấu hổ quay đầu đi.
“Thân Vương tộc Mosfrata sắp đến Anh Quốc, ta sẽ mời hắn đến đây, đến lúc đó em nhớ đừng xuất hiện trước mặt hắn.”
“Vì sao?”
“Hắn ghét phụ nữ. Không, nói một cách chính xác thì hắn sợ phụ nữ.”
Chứng sợ phụ nữ sao???
Hình như ở hiện đại cũng có loại bệnh này, bệnh sợ phụ nữ hoặc sợ đàn ông.
Có vẻ người này đã mắc bệnh về tâm lý rồi! Tô Lị chống cằm, cầm lấy một cái bánh mỳ nướng, vừa cắn vừa suy tư.
Khi Thân Vương tộc Mosfrata đến lâu đài của Shere chơi, Tô Lị, Ian và Ess đều bị bắt phải ở trong trong phòng của mình, không được đi ra ngoài.
Trong lúc nhàm chán, Tô Lị trộm đi đến thư phòng dưới mặt đất của Shere. Thư phòng này nằm rất sâu dưới mặt đất, Tô Lị phải đi xuống cầu thang mất gần 10 phút đồng hồ mới đến nơi
Thư phòng không hề đóng cửa, bên trong còn có mấy tầng chất đầy sách, thật không nghĩ rằng nơi này được xây dưới mặt đất, điều này làm Tô Lị không khỏi thầm than trong lòng.
Bên trong có rất nhiều sách quý mà cô không thể đếm hết, khắp nơi đều treo những viên ngọc phát sáng, ngay giữa thư phòng còn có một cái thang tròn xoay tự động để đến những tầng chứa sách trên cao.
Tô Lị đi xung quanh thư phòng một vòng, lấy đại một quyển sách rồi ngồi xuống sofa, thầm tính có lẽ cả ngày hôm nay mình sẽ ở đây đọc sách.
Có vẻ cuốn sách mà cô đang cầm nói về những chuyện cổ tích, tên sách khá kỳ quái ‘Mother Goose’ (Đồng dao Mẹ Ngỗng), có lẽ là một quyển sách những câu chuyện cổ tích thiếu nhi.
Tô Lị đang định lật xem thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang làm Tô Lị không khỏi cảnh giác đề phòng.
Khi thấy người đến là Ian thì cô liền thở phào nhẹ nhõm: “Ian, sao cô lại tới đây?”
“Tiểu thư Lily, đại nhân đang tìm cô.”
Vị Thân Vương kia đã đi rồi sao? Tô Lị vừa nghĩa vừa để quyển sách xuống ghế sofa, đứng dậy đi theo Ian.
Khi Tô Lị đi đến thì Shere đang đứng ở trong phòng khách, trên tay cầm một cây quyền trượng, ngón tay cái ấn nhẹ lên đầu quyền trượng, phía dưới nhanh chóng biến thành một thanh kiếm sắc bén. Anh giơ cây kiếm đó lên ngang tầm mắt, có vẻ rất vừa lòng.
Cô biết đây là một món đồ vật lúc trước Shere đã sai Ryan Lane tìm người làm ra. Cô đi đến gần, ngồi xuống cạnh Shere hỏi: “Sao rồi? Ngài lấy được nhẫn chưa?”
“Nhẫn của hắn bị cướp mất rồi.”
“Hả? Ai cướp?”
“Feiya.” Shere nói một cách chuyện này chẳng hề quan trọng đối với mình, vừa nói vừa biến cây kiếm trở thành quyền trượng như cũ.
Feiya? Lại là cô gái kia! Không phải cô ta đã không đánh chủ ý lên nhẫn Thân Vương nữa sao? Tại sao bây giờ cô ta lại còn cướp mất nhẫn Thân Vương?
“Sao nhẫn Thân Vương có thể bị một cô gái cướp mất dễ dàng như vậy?” Chẳng lẽ vị Thân Vương kia yếu đến mức độ như vậy?
“David rất sợ phụ nữ, có thể là lúc đó Feiya yêu cầu cô ta sẽ không tới gần hắn nếu hắn giao nhẫn Thân Vương cho cô ta.”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay là đi tìm Feiya rồi cướp nhẫn về?”
“Feiya có nói với David, nếu muốn lấy lại nhẫn thì chính em phải là người đi lấy.”
Suy nghĩ của Tô Lị đình chỉ một lúc mới kinh ngạc, chỉ vào chóp mũi của mình: “Tôi sao?”
Cô gái kia định làm gì vậy?
“Trước tiên chúng ta cứ làm theo yêu cầu của cô ta đi đã, ta sẽ âm thầm bảo vệ em.”
“Nhưng tôi phải tìm cô ta bằng cách nào?”
Shere nhìn cô, mỉm cười nói: “Chỉ có một vài nơi cô ta sẽ đến thôi.”
...
Buổi tối của Anh Quốc không hề an phận chút nào. Mặt trời vừa mới biến mất, đám người vẫn thường cải trang thành thân sĩ vào buổi sáng, bây giờ đã biến thành sâu rượu.
Tô Lị mặc một bộ váy lolita màu hồng, áo khoác ngoài mỏng ngắn tay nối liền với một cái mũ nhỏ choàng trên đầu, trà trộn vào một quán bar lớn.
Đột nhiên bên hông cô xuất hiện một cánh tay, mùi rượu trộn lẫn nước hoa bất ngờ xông thẳng vào mũi cô. Khi quay đầu lại thì hóa ra một một tên sâu rượu thuộc độ tuổi trung niên, trên tay gã ta đang cầm một chai Whisky cười nói với cô: “Tiểu thư hãy đến đằng kia uống một chén với tôi đi!”
Tô Lị đưa cản trở khuôn mặt của gã ta, quay đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết uống.”
“Đã đến quán bar mà còn bày đặt không biết uống rượu sao?” Gã sâu rượu tức giận, nhưng giây tiếp theo Tô Lị lại nghe thấy gã hét lên một tiếng thảm thiết.
Tô Lị cúi đầu nhìn tên say rượu đang nằm trên mặt đất, không thèm nghĩ nhiều mà tiếp tục đi về phía trước.
Tô Lị đi dạo một vòng quanh quán bar mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Feiya, nhưng những tên đàn ông đến bắt chuyện với cô đều bị đánh xỉu một cách kỳ lạ.
Feiya rất thích tiếp xúc với lớp người thuộc tầng đáy của xã hội, bởi vì nội tâm của bọn họ rất yếu ớt, dễ bị đánh bại, vì thế cô ta rất dễ dàng sai khiến những người như vậy.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Shere, Tô Lị đã thật sự tìm được Feiya ở một nơi có vài người thân phận thấp hèn đang tụ tập.
Khi thấy Tô Lị không sợ chết tới tìm mình, Feiya cười kinh thường, tung người nhảy lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống Tô Lị.
“Thật không nghĩ là cô sẽ đến.”
“Đúng, tôi đã đến! Cô hãy giao nhẫn ra đi!”
“Được thôi! Nhưng cô cần phải đánh bại hết tất cả bọn họ thì tôi mới giao nhẫn cho cô.” Feiya chỉ đám người bên dưới, cười nói.
Tô Lị thầm tính toán trong lòng, ở đây có khoảng mười người, nếu dùng Thập Tự Kiếm thì chắc chắn mình có thể đánh bại bọn họ, thế nhưng đồng thời bọn họ sẽ bị cô giết chết.
Con đường này không được! Nhưng nếu cô không làm như vậy thì người chết sẽ chính là mình.
Trong lúc Tô Lị còn đang suy nghĩ kế sách đối phó thì mấy người đó đã nhào về phía cô.
Feiya nhếch môi cười, ngồi xuống mái nhà xem Tô Lị sẽ bị chỉnh đến chết như thế nào. Hai tay Tô Lị bị kìm chặt nên có chút luống cuống, Shere đang tránh ở trong chỗ tối đang định ra tay giúp cô thì đột nhiên Tô Lị nắm chặt nắm đấm, vặn ngược tay bắt lấy hai tên đang kìm mình ở giữa, dùng sức vật họ xuống đất.
Thấy tình thế có chuyển biến, Shere dừng động tác của mình lại, im lặng chờ hành động tiếp theo của Tô Lị.
Dường như Tô Lị cũng bị sức mạnh của hai tay mình dọa cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, thôi thì mình đành phải đánh liều vậy! Lúc trước cô đã luyện tập lâu như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc phát huy tác dụng, dù sao cô cũng không nên ỷ lại vào Shere.
Thấy bọn họ cùng nhau tiến lên, Tô Lị nắm chặt nắm đấm, nhanh chóng tấn công giành thế chủ động, ra tay mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ cần một lúc Tô Lị đã đánh bại được hết đám người tay chân lộn xộn đó.
Nụ cười trên môi Feiya càng sâu, thừa dịp Tô Lị không chú ý, cô ta nhào xuống dùng tay bắt cô lại. Cho dù Tô Lị mạnh đến mức nào thì cuối cùng con người cũng chỉ là con người, sao có thể địch nổi một ma cà rồng?
Tô Lị bị Feiya bắt, không những không hoảng hốt mà lại còn bình tĩnh hỏi: “Bọn họ đều bị ta đánh bại, bây giờ cô có thể giao nhẫn cho ta rồi chứ?”
“Được thôi, nhưng cô phải đi đến một nơi với ta đã.”
“Tôi sắp bị bắt đi rồi! Shere, ngài còn không tính xuất hiện sao?”
Ngay lúc đó, Shere chống quyền trượng đi ra từ một góc tối, cười nói: “Có vẻ người con gái ta càng ngày càng lợi hại rồi!”
“Ta chỉ muốn mượn cô gái này một vài ngày, xong chuyện ta sẽ đưa cô ta đến chỗ đại nhân. Kính xin đại nhân đừng cản trở ta làm việc.” Feiya tự biết mình không đánh lại Shere nên đành chịu thua.
Shere chống quyền trượng tới gần hai người, nói: “Thật xin lỗi, người con gái của ta không thể để người ngoài mượn được.”
Feiya cũng buông hai tay ra. Dù sao cô cũng không hề muốn dẫn Tô Lị đi gặp Eggers, có Shere cản trở thì quá tốt rồi: “Vậy được! Ta nhận thua.”
Tô Lị kinh ngạc nhìn Feiya, đến cùng là cô gái này muốn làm cái gì? Bày ra đủ trò để bắt mình, thế nhưng bây giờ lại thả mình đi một cách vô cùng dễ dàng.
Feiya lấy nhẫn ném cho Shere: “Tốt nhất là ngươi nên trông chừng kỹ cô ta đi!” Feiya nói xong liền tung người nhảy lên nóc nhà và biến mất.
Khi trở về có lẽ sẽ bị chủ nhân mắng cho một trận nữa rồi!
Shere bắt lấy nhẫn rồi kéo Tô Lị vào lòng: “Biểu hiện hôm nay của em rất tốt!”
...
Eggers thấy Feiys trở về tay không, dường như cũng đoán trước được, vẻ mặt không hề biểu hiện sự ngạc nhiên, cũng không muốn trách mắng cô.
“Feiya, trước giờ những nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi rất ít khi thất bại.”
Feiya cúi đầu nói: “Ngài vẫn biết là ta không thể đánh lại Shere mà!”
“Không sao. Bọn họ đã lấy được mấy chiếc nhẫn?”
“Năm cái.”
Eggers cúi đầu suy nghĩ rồi cười nói: “Xem ra rất nhanh ta sẽ được gặp mặt bọn họ rồi!”
“Eggers, ta hỏi ngài một chuyện, lúc trước ngài đến Nhân Giới là để tìm 13 thánh khí hay là tìm Lilith?”
“Feiya, chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Còn nữa, ta không muốn nhắc nhở ngươi lần nữa, đừng gọi tên của ta.
Eggers ghét người khác gọi tên của mình, trừ Lilith. Điều này Feiya vẫn biết. Lúc trước cô đã vứt bỏ hết tất cả để được đi theo Eggers, vì vậy cô không hề muốn Lilith sẽ quay trở về cướp đi hết mọi thứ của mình.
Feiya chạy tới ôm cổ Eggers: “Eggers, Eggers, Eggers, ngài vẫn biết là ta yêu ngài mà!”
Đây là lần đầu tiên Feiya nhào vào lòng Eggers khóc, bàn tay của anh đang định vỗ vai cô đột nhiên dừng ở không trung, giây tiếp theo lại vô cùng lạnh lùng đẩy cô ra, xoay người rời đi. Trên mặt đất chỉ còn lại mỗi Feiya ôm mặt khóc không thành tiếng.
/72
|