Lilith đang hấp hối thì lại bị Eggers di chuyển đến một cái hang vô cùng hoang vắng, Tô Lị cũng vội vàng bám vào Lilith đến nơi đó.
Sau khi bình ổn lại khí tức hỗn loạn, Lilith lợi dụng chút ma lực còn sót lại trong cơ thể che dấu đi hơi thở của mình, chuẩn bị chạy trốn đến Nhân Giới. Tuy trong lòng cô không hề cam lòng, nhưng cô biết mình không thể cứ chết đi như vậy được, lý trí nói cho cô biết mình nhất định phải sống, có như vậy thì ngày sau cô mới còn cơ hội để quay về và làm cho những người phản bội cô phải trả giá đại giới.
Lilith lấy tay để lên mặt đất, trên nền đất đột nhiên nứt ra làm hai, càng ngày càng to. Khi Tô Lị nhìn thấy khe nứt mang theo hơi thuộc đó, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, thế nhưng giây tiếp theo cô đã cảm thấy cả thân thể mình hút vào bên trong khe nứt đó.
Khi Tô Lị khôi phục lại tinh thần thì đã phát hiện mình đang đứng trên một mảng băng lạnh ngắt, khắp nơi được phủ một lớp tuyết trắng xóa, dày đặc. Ở bên cạnh cô chính là Lilith đang nằm trên nền tuyết, tuyết trắng xung quanh đã bị máu của cô ta nhiễm thành một mảng đỏ hồng, hai màu trắng đỏ đối chọi nhau làm cho người khác có cảm giác ghê người.
Khắp nơi đều giá lạnh, trên người Lilith lại mặc quá ít quần áo, cộng thêm cơ thể đang bị thương nghiêm trọng, điều này làm Tô Lị cảm thấy cô ta đang dần chết nhanh hơn.
Đột nhiên một vài tia sáng xuyên thấu qua linh hồn Tô Lị, chiếu lên người Lilith, theo sau đó là giọng nói của cô gái.
Một cô gái đang mang thai đi xuyên qua linh hồn Tô Lị, cầm ngọn nến đi lại gần, nâng Lilith từ trong tuyết lên: “Trời ơi, tiểu thư có sao không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tô Lị đứng ở một bên, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang mang thai. Mái tóc đen nhánh của cô gái được quấn gọn gàng ở phía sau, quần áo trên người chỉ làm bằng vải bố, xem ra không phải là một tiểu thư quý tộc. Cô gái đó dùng hết sức nâng Lilith dậy, Tô Lị rất muốn đến giúp đỡ, thế nhưng hiện tại cô chỉ là một linh hồn, không thể tiếp xúc với mọi vật xung quanh, mà những khung cảnh này cũng chỉ là trí nhớ của Lilith mà thôi.
Sau khi cô gái kia nâng Lilith dậy, lúc này Tô Lị mới có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Tô Lị cảm thấy vô cùng kinh diễm, không phải vì bộ dáng như một cô gái mười tám, mà còn vì vẻ đẹp tuyệt luân của cô ta.
Đây là một người phụ nữ duy nhất có thể so sánh với vẻ đẹp của Lilith mà Tô Lị từng biết!
Nhất thời, Tô Lị lại tự thầm oán trong lòng, quả nhiên thượng đế rất không công bằng! Rõ ràng tuổi mình với cô gái này không kém nhau lắm, thế nhưng vì sao vẻ đẹp lại kém nhau xa như vậy! Ngài có còn muốn để tôi sống hay không!!!
Cô gái kia dùng hết sức mới đỡ được Lilith đến căn phòng nhỏ của mình, tuy rất không cam lòng nhưng Tô Lị cũng phải theo họ đi vào.
Trong phòng nhỏ toát lên một màu đỏ cam ấm áp, ánh lửa bập bùng từ lò sưởi lan tỏa khắp mọi ngóc ngách làm cả căn phòng cũng muốn đung đưa theo. Cho dù hiện tại Tô Lị không thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh nhưng cô không khó nhìn ra trong phòng này vô cùng ấm áp.
Cô gái kia đặt Lilith xuống giường, sau đó bưng một chậu nước ấm và băng gạc đến để xử lý vết thương cho Lilith.
Một lúc sau, chậu nước đã biến thành một chậu máu loãng làm cô gái cảm thấy vô cùng ghê người, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cả người cô gái trẻ tuổi đang nằm trên giường này tràn đầy vết thương như vậy chứ?
Sau khi thay đổi vài chậu nước cũng đã xử lý xong đống vết thương trên người Lilith, cô gái kia tiếp tục dùng băng gạc băng bó vết thương: “Tại sao đã lâu như vậy mà cả người vẫn còn lạnh như vậy???”
Tô Lị ngồi xổm bên giường, hai tay chống cằm ngắm nhìn một loạt hành động ngốc nghếch của cô gái xinh đẹp kia. Chưa xác định được người chết hay sống, vậy mà đã vội vàng lo trong lo ngoài xử lý miệng vết thương cho người ta, điều này làm Tô Lị không khỏi cười to. Thật không biết cô gái này ngu xuẩn, hay là ngốc nghếch. Nói tóm lại, ấn tượng của Tô Lị đối với cô gái này không hề tệ chút nào.
“Á!!!” Đột nhiên cô gái xinh đẹp hét lên một tiếng, bàn tay đang đặt trên mũi của Lilith vội vàng rụt về: “Tại sao không có hô hấp? Chết rồi sao? Cô gái này bị mình giết rồi sao?”
Cuối cùng cô gái kia cũng nghĩ đến chuyện xác nhận xem người mình đang cứu còn sống hay đã chết. Sau khi phát hiện Lilith đã không còn hô hấp thì bị hoảng sợ không nhẹ, vội vàng đứng dậy, vô cùng sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi trầm tư suy nghĩ, cô gái kia chạy ra ngoài mở cửa dò xét, nhíu mày nói: “Đã trễ thế này chắc cũng không
Sau khi bình ổn lại khí tức hỗn loạn, Lilith lợi dụng chút ma lực còn sót lại trong cơ thể che dấu đi hơi thở của mình, chuẩn bị chạy trốn đến Nhân Giới. Tuy trong lòng cô không hề cam lòng, nhưng cô biết mình không thể cứ chết đi như vậy được, lý trí nói cho cô biết mình nhất định phải sống, có như vậy thì ngày sau cô mới còn cơ hội để quay về và làm cho những người phản bội cô phải trả giá đại giới.
Lilith lấy tay để lên mặt đất, trên nền đất đột nhiên nứt ra làm hai, càng ngày càng to. Khi Tô Lị nhìn thấy khe nứt mang theo hơi thuộc đó, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, thế nhưng giây tiếp theo cô đã cảm thấy cả thân thể mình hút vào bên trong khe nứt đó.
Khi Tô Lị khôi phục lại tinh thần thì đã phát hiện mình đang đứng trên một mảng băng lạnh ngắt, khắp nơi được phủ một lớp tuyết trắng xóa, dày đặc. Ở bên cạnh cô chính là Lilith đang nằm trên nền tuyết, tuyết trắng xung quanh đã bị máu của cô ta nhiễm thành một mảng đỏ hồng, hai màu trắng đỏ đối chọi nhau làm cho người khác có cảm giác ghê người.
Khắp nơi đều giá lạnh, trên người Lilith lại mặc quá ít quần áo, cộng thêm cơ thể đang bị thương nghiêm trọng, điều này làm Tô Lị cảm thấy cô ta đang dần chết nhanh hơn.
Đột nhiên một vài tia sáng xuyên thấu qua linh hồn Tô Lị, chiếu lên người Lilith, theo sau đó là giọng nói của cô gái.
Một cô gái đang mang thai đi xuyên qua linh hồn Tô Lị, cầm ngọn nến đi lại gần, nâng Lilith từ trong tuyết lên: “Trời ơi, tiểu thư có sao không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tô Lị đứng ở một bên, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang mang thai. Mái tóc đen nhánh của cô gái được quấn gọn gàng ở phía sau, quần áo trên người chỉ làm bằng vải bố, xem ra không phải là một tiểu thư quý tộc. Cô gái đó dùng hết sức nâng Lilith dậy, Tô Lị rất muốn đến giúp đỡ, thế nhưng hiện tại cô chỉ là một linh hồn, không thể tiếp xúc với mọi vật xung quanh, mà những khung cảnh này cũng chỉ là trí nhớ của Lilith mà thôi.
Sau khi cô gái kia nâng Lilith dậy, lúc này Tô Lị mới có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Tô Lị cảm thấy vô cùng kinh diễm, không phải vì bộ dáng như một cô gái mười tám, mà còn vì vẻ đẹp tuyệt luân của cô ta.
Đây là một người phụ nữ duy nhất có thể so sánh với vẻ đẹp của Lilith mà Tô Lị từng biết!
Nhất thời, Tô Lị lại tự thầm oán trong lòng, quả nhiên thượng đế rất không công bằng! Rõ ràng tuổi mình với cô gái này không kém nhau lắm, thế nhưng vì sao vẻ đẹp lại kém nhau xa như vậy! Ngài có còn muốn để tôi sống hay không!!!
Cô gái kia dùng hết sức mới đỡ được Lilith đến căn phòng nhỏ của mình, tuy rất không cam lòng nhưng Tô Lị cũng phải theo họ đi vào.
Trong phòng nhỏ toát lên một màu đỏ cam ấm áp, ánh lửa bập bùng từ lò sưởi lan tỏa khắp mọi ngóc ngách làm cả căn phòng cũng muốn đung đưa theo. Cho dù hiện tại Tô Lị không thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh nhưng cô không khó nhìn ra trong phòng này vô cùng ấm áp.
Cô gái kia đặt Lilith xuống giường, sau đó bưng một chậu nước ấm và băng gạc đến để xử lý vết thương cho Lilith.
Một lúc sau, chậu nước đã biến thành một chậu máu loãng làm cô gái cảm thấy vô cùng ghê người, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cả người cô gái trẻ tuổi đang nằm trên giường này tràn đầy vết thương như vậy chứ?
Sau khi thay đổi vài chậu nước cũng đã xử lý xong đống vết thương trên người Lilith, cô gái kia tiếp tục dùng băng gạc băng bó vết thương: “Tại sao đã lâu như vậy mà cả người vẫn còn lạnh như vậy???”
Tô Lị ngồi xổm bên giường, hai tay chống cằm ngắm nhìn một loạt hành động ngốc nghếch của cô gái xinh đẹp kia. Chưa xác định được người chết hay sống, vậy mà đã vội vàng lo trong lo ngoài xử lý miệng vết thương cho người ta, điều này làm Tô Lị không khỏi cười to. Thật không biết cô gái này ngu xuẩn, hay là ngốc nghếch. Nói tóm lại, ấn tượng của Tô Lị đối với cô gái này không hề tệ chút nào.
“Á!!!” Đột nhiên cô gái xinh đẹp hét lên một tiếng, bàn tay đang đặt trên mũi của Lilith vội vàng rụt về: “Tại sao không có hô hấp? Chết rồi sao? Cô gái này bị mình giết rồi sao?”
Cuối cùng cô gái kia cũng nghĩ đến chuyện xác nhận xem người mình đang cứu còn sống hay đã chết. Sau khi phát hiện Lilith đã không còn hô hấp thì bị hoảng sợ không nhẹ, vội vàng đứng dậy, vô cùng sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi trầm tư suy nghĩ, cô gái kia chạy ra ngoài mở cửa dò xét, nhíu mày nói: “Đã trễ thế này chắc cũng không
/72
|