Tô Lị vẫn còn sợ hãi, thầm nuốt nước miếng nói: “Rõ ràng cô đã tiêu vong, vì sao lại có thể thấy được những chuyện như vậy?”
“Mặc dù đã tiêu vong nhưng hồn phách ta vẫn luôn ở bên cạnh Shere một thời gian rất dài. Cô cũng không phải ngu ngốc, chắc hẳn hiểu được vì sao ta cho cô thấy những chuyện đó đúng không? Không phải ai cũng có thể dễ dàng phá hủy tình cảm của Shere đối với ta!”
“Ha ha... tất nhiên là tôi biết điều đó chứ!”
“Nếu cô đã biết thì hãy buông tha hắn đi, giao bản thân cho ta, có như vậy thì chính cô mới không bị thương.”
“Hừ!” Nghe Lilith nói như vậy, Tô Lị lại nhếch miệng cười: “Cho dù tôi biết sẽ có ngày đó, nhưng tôi cũng không hề muốn buông tha cho Shere.”
“Vì sao cô lại cố chấp với Shere như vậy?”
“Tôi sao? Từ nhỏ tôi đã không có người thân, không có bạn bè, Shere là người duy nhất tôi thích, không có anh ấy, cái gì tôi cũng không cần, cho nên tôi sẽ không buông tay anh ấy đâu!”
Lilith ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Tô Lị: “Đây là lý do của cô sao? Quả nhiên là vô cùng nhàm chán.”
Tô Lị hất tay Lilith ra, bất đắc dĩ xua tay: “Được rồi, tôi cũng không có người bạn nào để tâm sự, bây giờ ngồi đây nói với cô cũng không ngại. Tôi cố chấp với Shere như vậy, thật ra là do bản tính ích kỷ của tôi mà ra, vì tôi không muốn tiếp tục cuộc sống cô đơn như trước kia nữa. Lúc trước tôi nhận lời đồng hành cùng Shere, nguyên nhân lớn nhất là do tôi cảm thấy anh ấy rất giống tôi, đều là một người cô đơn, hơn nữa nếu tôi ở bên cạnh anh ấy thì cái mạng này mới được đảm bảo, chính vì vậy tôi mới đáp ứng yêu cầu của anh ấy.”
“Ta không muốn cô nói, cũng không muốn nghe cô nói.”
Tô Lị lại kéo tay Lilith lại: “Đừng như vậy mà! Dù sao cô cũng chưa từng tâm sự với người khác, không phải sao? Cô cứ ở đây nghe tôi kể về cuộc đời bi thảm của tôi, ít nhiều thì điều đó sẽ làm tâm lý của cô cảm thấy cân bằng hơn!”
Lilith nhìn cánh tay bị Tô Lị giữ chặt, tuy rằng trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn ngồi xuống giống Tô Lị.
“Nhưng ta là người muốn cướp đoạt thân thể của cô!”
“Dù sao chỉ cần tôi không đồng ý, không phải cô cũng không có cách cướp thân thể của tôi sao? Nếu không, dựa trên tính cách của cô thì cô đã sớm cướp mất rồi, đâu cần vào đây nói chuyện với tôi lâu như vậy.”
Chậc, quả nhiên là một cô gái thông minh, nhưng cô lại ghét nhất loại người như vậy, ỷ mình có chút thông minh liền tự cho là đúng.
Lilith dùng tay chạm nhẹ lên trán Tô Lị: “Nếu muốn nhìn cuộc sống bi thảm của cô, ta đâu nhất thiết phải nghe cô kể, ta tự mình xem là được rồi.”
Xuyên qua vầng sáng đột nhiên xuất hiện trên trán Tô Lị, cả hai cùng nhìn thấy thời đại của cô.
Ban đêm, những bông tuyết từ trên trời rơi xuống phủ kín khắp cả thành phố, bốn phía yên tĩnh chỉ còn tiếng gió gào thét xen lẫn một tiếng khóc nỉ non. Ngoài cánh cửa không tính là lớn của cô nhi viện có một thứ gì đó màu xám trắng, và bên trong đám vải thô đó là một đứa bé vừa sinh ra cách đây không lâu.
Thời tiết mùa đông lạnh giá đã làm tiếng khóc của đứa bé dần tắt. Không ai biết ngoài cửa cô nhi viện đang có một đứa trẻ đang nằm đó. Cuối cùng, vì không chống đỡ được sự giá lạnh nên đứa trẻ đó đã dần chết đi.
Lilith vẫn còn nhớ rất rõ tình huống lúc bấy giờ. Lúc đó, linh hồn của cô đang bám vào trên người đứa bé đó, dùng chính hồn phách của mình dung hợp với cơ thể của đứa bé để nó sống lại, vốn dĩ cô định chi phối thân thể nó, thế nhưng không biết vì sao mà một đứa nhỏ mới sinh ra lại có ý chí mãnh liệt như vậy, cuối cùng vì đứa bé kháng cự nên Lilith lại mất đi ý thức, trở thành hồn phách chống đỡ sinh mệnh cho đứa bé.
Nghĩ đến đây, Lilith liền dùng vẻ mặt tức giận liếc nhìn Tô Lị một cái, còn Tô Lị thì chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn Lilith.
Sáng hôm sau, viện trưởng dậy sớm để quét tước lại cô nhi viện thì phát hiện trên mặt đất có một đứa nhỏ, khi bà bế đứa nhỏ lên, nó lại còn nhỏe miệng cười với bà.
Viện trưởng sờ lên gò má mềm nhũn của đứa bé thì cảm thấy lạnh như băng, vì vậy vô cùng đau lòng nói: “Thật là một đứa nhỏ đáng thương, bị lạnh nên đầu óc ngu ngơ luôn rồi! Mới sáng sớm đã bị vứt bỏ ở đây, nếu tối qua mà bị vứt chỗ này thì chắc chắn đã chết đông mất rồi. Nào, cùng vào nhà ấm áp nào!”
Những đứa trẻ được viện trưởng nuôi ở cô nhi viện đều được bà đặt tên theo họ của bà. Từ nhỏ, Tô Lị là một đứa trẻ khá hiền lành, đáng yêu, không khóc cũng không nháo, vì vậy viện trưởng lại càng thêm yêu thương cô.
Vì Tô Lị được viện trưởng đặc biệt yêu thương mà cô phải lớn lên dưới sự bất mãn của những đứa trẻ khác trong cô nhi viện. Tô Lị dựa vào tính tình ngoan hiền cùng thành tích học tập vô cùng xuất sắc nên cô lại càng được viện trưởng cưng chiều.
Tô Lị lại vì muốn chiếm được sự yêu thương và tán thưởng của viện trưởng nên không ngừng học tập, chờ đến khi cô nhìn lại thì mới phát hiện tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều vô cùng chán ghét và cô lập mình.
Tô Lị cũng không hề để ý đến chuyện mình bị cô lập, cô chỉ cần viện trưởng yêu thương mình là đủ, không có bạn bè cũng không sao, chỉ cần cô không phải ở một mình là được.
Năm Tô Lị 11 tuổi, viện trưởng đột nhiên mất vì bị bệnh, về phần bà bị bệnh gì, người trong cô nhi viện cũng không thèm nói cho cô biết. Lúc đó, trụ cột duy nhất của Tô Lị đã không còn nữa rồi.
Về sau cô nhi viện đổi viện trưởng mới, mà khi đó lại có người đồng ý giúp đỡ để cô được đi học, nếu đã đến trường thì đồng nghĩa với việc sẽ không còn thời gian chơi với những đứa trẻ trong cô nhi viện, nhưng lại được quen biết nhiều người mới, vì vậy Tô Lị rất vui vẻ đối với chuyện được đi đến trường.
Năm trung học, vì Tô Lị sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc quăn trời sinh của cô lại càng làm vẻ đẹp của cô nổi bật, vì vậy rất nhanh Tô Lị đã được đám nam sinh vây quanh.
Tô Lị suốt ngày được các nam sinh vây quanh dẫn đến việc các nữ sinh bắt đầu ghen ghét. Ở trong mắt bọn họ, suốt ngày Tô Lị chỉ biết ve vãn, làm nũng với các bạn nam.
Tô Lị ngốc nghếch lại cho rằng mình đang kết giao với nhiều bạn mới, vì vậy không hề phát hiện các bạn nữ ghen ghét mình, lúc nào cũng trưng bộ mặt tươi cười chào đón bọn họ, nhưng đối với bọn họ, vẻ mặt tươi cười như vậy thật giả tạo.
“Tô Lị, đi cùng bọn tớ đến toilet đi!” Khi nghe thấy có nữ sinh nói như vậy với mình, Tô Lị lại vô cùng vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ chủ động nói chuyện với mình.
Khi Tô Lị vừa mới đi đến cửa toilet thì đã bị hai nữ sinh nắm chặt tay, làm cho cô không thể nhúc nhích, một nữ khác hất nguyên một thùng nước dơ vào người cô. Sau đó, cô gái kia còn cảm thấy không hả giận, vì vậy
“Mặc dù đã tiêu vong nhưng hồn phách ta vẫn luôn ở bên cạnh Shere một thời gian rất dài. Cô cũng không phải ngu ngốc, chắc hẳn hiểu được vì sao ta cho cô thấy những chuyện đó đúng không? Không phải ai cũng có thể dễ dàng phá hủy tình cảm của Shere đối với ta!”
“Ha ha... tất nhiên là tôi biết điều đó chứ!”
“Nếu cô đã biết thì hãy buông tha hắn đi, giao bản thân cho ta, có như vậy thì chính cô mới không bị thương.”
“Hừ!” Nghe Lilith nói như vậy, Tô Lị lại nhếch miệng cười: “Cho dù tôi biết sẽ có ngày đó, nhưng tôi cũng không hề muốn buông tha cho Shere.”
“Vì sao cô lại cố chấp với Shere như vậy?”
“Tôi sao? Từ nhỏ tôi đã không có người thân, không có bạn bè, Shere là người duy nhất tôi thích, không có anh ấy, cái gì tôi cũng không cần, cho nên tôi sẽ không buông tay anh ấy đâu!”
Lilith ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Tô Lị: “Đây là lý do của cô sao? Quả nhiên là vô cùng nhàm chán.”
Tô Lị hất tay Lilith ra, bất đắc dĩ xua tay: “Được rồi, tôi cũng không có người bạn nào để tâm sự, bây giờ ngồi đây nói với cô cũng không ngại. Tôi cố chấp với Shere như vậy, thật ra là do bản tính ích kỷ của tôi mà ra, vì tôi không muốn tiếp tục cuộc sống cô đơn như trước kia nữa. Lúc trước tôi nhận lời đồng hành cùng Shere, nguyên nhân lớn nhất là do tôi cảm thấy anh ấy rất giống tôi, đều là một người cô đơn, hơn nữa nếu tôi ở bên cạnh anh ấy thì cái mạng này mới được đảm bảo, chính vì vậy tôi mới đáp ứng yêu cầu của anh ấy.”
“Ta không muốn cô nói, cũng không muốn nghe cô nói.”
Tô Lị lại kéo tay Lilith lại: “Đừng như vậy mà! Dù sao cô cũng chưa từng tâm sự với người khác, không phải sao? Cô cứ ở đây nghe tôi kể về cuộc đời bi thảm của tôi, ít nhiều thì điều đó sẽ làm tâm lý của cô cảm thấy cân bằng hơn!”
Lilith nhìn cánh tay bị Tô Lị giữ chặt, tuy rằng trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn ngồi xuống giống Tô Lị.
“Nhưng ta là người muốn cướp đoạt thân thể của cô!”
“Dù sao chỉ cần tôi không đồng ý, không phải cô cũng không có cách cướp thân thể của tôi sao? Nếu không, dựa trên tính cách của cô thì cô đã sớm cướp mất rồi, đâu cần vào đây nói chuyện với tôi lâu như vậy.”
Chậc, quả nhiên là một cô gái thông minh, nhưng cô lại ghét nhất loại người như vậy, ỷ mình có chút thông minh liền tự cho là đúng.
Lilith dùng tay chạm nhẹ lên trán Tô Lị: “Nếu muốn nhìn cuộc sống bi thảm của cô, ta đâu nhất thiết phải nghe cô kể, ta tự mình xem là được rồi.”
Xuyên qua vầng sáng đột nhiên xuất hiện trên trán Tô Lị, cả hai cùng nhìn thấy thời đại của cô.
Ban đêm, những bông tuyết từ trên trời rơi xuống phủ kín khắp cả thành phố, bốn phía yên tĩnh chỉ còn tiếng gió gào thét xen lẫn một tiếng khóc nỉ non. Ngoài cánh cửa không tính là lớn của cô nhi viện có một thứ gì đó màu xám trắng, và bên trong đám vải thô đó là một đứa bé vừa sinh ra cách đây không lâu.
Thời tiết mùa đông lạnh giá đã làm tiếng khóc của đứa bé dần tắt. Không ai biết ngoài cửa cô nhi viện đang có một đứa trẻ đang nằm đó. Cuối cùng, vì không chống đỡ được sự giá lạnh nên đứa trẻ đó đã dần chết đi.
Lilith vẫn còn nhớ rất rõ tình huống lúc bấy giờ. Lúc đó, linh hồn của cô đang bám vào trên người đứa bé đó, dùng chính hồn phách của mình dung hợp với cơ thể của đứa bé để nó sống lại, vốn dĩ cô định chi phối thân thể nó, thế nhưng không biết vì sao mà một đứa nhỏ mới sinh ra lại có ý chí mãnh liệt như vậy, cuối cùng vì đứa bé kháng cự nên Lilith lại mất đi ý thức, trở thành hồn phách chống đỡ sinh mệnh cho đứa bé.
Nghĩ đến đây, Lilith liền dùng vẻ mặt tức giận liếc nhìn Tô Lị một cái, còn Tô Lị thì chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn Lilith.
Sáng hôm sau, viện trưởng dậy sớm để quét tước lại cô nhi viện thì phát hiện trên mặt đất có một đứa nhỏ, khi bà bế đứa nhỏ lên, nó lại còn nhỏe miệng cười với bà.
Viện trưởng sờ lên gò má mềm nhũn của đứa bé thì cảm thấy lạnh như băng, vì vậy vô cùng đau lòng nói: “Thật là một đứa nhỏ đáng thương, bị lạnh nên đầu óc ngu ngơ luôn rồi! Mới sáng sớm đã bị vứt bỏ ở đây, nếu tối qua mà bị vứt chỗ này thì chắc chắn đã chết đông mất rồi. Nào, cùng vào nhà ấm áp nào!”
Những đứa trẻ được viện trưởng nuôi ở cô nhi viện đều được bà đặt tên theo họ của bà. Từ nhỏ, Tô Lị là một đứa trẻ khá hiền lành, đáng yêu, không khóc cũng không nháo, vì vậy viện trưởng lại càng thêm yêu thương cô.
Vì Tô Lị được viện trưởng đặc biệt yêu thương mà cô phải lớn lên dưới sự bất mãn của những đứa trẻ khác trong cô nhi viện. Tô Lị dựa vào tính tình ngoan hiền cùng thành tích học tập vô cùng xuất sắc nên cô lại càng được viện trưởng cưng chiều.
Tô Lị lại vì muốn chiếm được sự yêu thương và tán thưởng của viện trưởng nên không ngừng học tập, chờ đến khi cô nhìn lại thì mới phát hiện tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều vô cùng chán ghét và cô lập mình.
Tô Lị cũng không hề để ý đến chuyện mình bị cô lập, cô chỉ cần viện trưởng yêu thương mình là đủ, không có bạn bè cũng không sao, chỉ cần cô không phải ở một mình là được.
Năm Tô Lị 11 tuổi, viện trưởng đột nhiên mất vì bị bệnh, về phần bà bị bệnh gì, người trong cô nhi viện cũng không thèm nói cho cô biết. Lúc đó, trụ cột duy nhất của Tô Lị đã không còn nữa rồi.
Về sau cô nhi viện đổi viện trưởng mới, mà khi đó lại có người đồng ý giúp đỡ để cô được đi học, nếu đã đến trường thì đồng nghĩa với việc sẽ không còn thời gian chơi với những đứa trẻ trong cô nhi viện, nhưng lại được quen biết nhiều người mới, vì vậy Tô Lị rất vui vẻ đối với chuyện được đi đến trường.
Năm trung học, vì Tô Lị sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc quăn trời sinh của cô lại càng làm vẻ đẹp của cô nổi bật, vì vậy rất nhanh Tô Lị đã được đám nam sinh vây quanh.
Tô Lị suốt ngày được các nam sinh vây quanh dẫn đến việc các nữ sinh bắt đầu ghen ghét. Ở trong mắt bọn họ, suốt ngày Tô Lị chỉ biết ve vãn, làm nũng với các bạn nam.
Tô Lị ngốc nghếch lại cho rằng mình đang kết giao với nhiều bạn mới, vì vậy không hề phát hiện các bạn nữ ghen ghét mình, lúc nào cũng trưng bộ mặt tươi cười chào đón bọn họ, nhưng đối với bọn họ, vẻ mặt tươi cười như vậy thật giả tạo.
“Tô Lị, đi cùng bọn tớ đến toilet đi!” Khi nghe thấy có nữ sinh nói như vậy với mình, Tô Lị lại vô cùng vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ chủ động nói chuyện với mình.
Khi Tô Lị vừa mới đi đến cửa toilet thì đã bị hai nữ sinh nắm chặt tay, làm cho cô không thể nhúc nhích, một nữ khác hất nguyên một thùng nước dơ vào người cô. Sau đó, cô gái kia còn cảm thấy không hả giận, vì vậy
/72
|