Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 36

/60


Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc Bạch Quỳnh mới có thể bước ra khỏi cơn ớn lạnh khi bước vào hầm băng, cổ cứng đờ hơi hơi vặn vẹo, nhìn về phía Tạ Thanh.

Tạ Thanh nhất thời không thể phát hiện, cô nhìn đối diện Lục Thành, đáy mắt chỉ có ba chữ: Anh buông tay.

Lục Thành cảm thấy tội lỗi mà ngẩn người, bỗng nhiên buông tay, dường như vừa mới hoàn hồn, tiếp theo lúng túng ho khan.

“… Ly Đại.” Giọng của Bạch Quỳnh vang lên, làm cho Tạ Thanh quay đầu lại.

Bạch Quỳnh yên lặng nhìn cô: “Thực sự à?” Trong ánh mắt tràn ngập tìm kiếm.

Nghe được tiếng kéo dài giọng, Tạ Thanh mới dời chú ý từ bàn tay, gật gật đầu: “Vâng, thực ra thì tôi vẫn luôn cảm ơn cô vì cô đã giúp tôi. Tuy rằng cô giúp Tiền Trí Bằng lừa tôi, nhưng nếu không có cô, cũng không thể thành công như vậy.”

Lời nói của cô thành khẩn, Bạch Quỳnh yên lặng mở to mắt, lần thứ hai cúi đầu: “Cảm ơn cô.”

Cô ta hám lợi đen lòng mà giúp Tiền Trí Bằng lừa Ngọc Ly, nhưng đồng thời, cô cũng không thực lòng làm tốt cho cuốn sách này.

“Yên tâm đi.” Lục Thành cười khẽ. “Bây giờ thân phận của Ly Đại cũng chưa công khai, nhưng đã là một đại hoa đán của Văn hóa Thành Thư chúng tôi. Chỉ cần cô ấy còn ở Văn hóa Thành Thư, tôi sẽ không khi dễ cô.”

Thần sắc của Bạch Quỳnh buông lỏng vài phần.

Ngữ khí của Lục Thành có phần trêu chọc, nhưng đúng là đạo lý như vậy. Trong bất kỳ ngành nghề nào trong mối quan hệ giữa người với người đều tồn tại cái gọi là khắc chế lẫn nhau, ngành xuất bản sách cũng không ngoại lệ. Tác giả ít tên tuổi ngoan ngoãn nghe lời trước mặt biên tập, trái lại những tác giả có danh tiếng thì biên tập phải là người nhường nhịn, thậm chí có thể được chiều chuộng như một ngôi sao.

So với những lời bảo đảm mà Lục Thành nói trước đó, dùng tên Tạ Thanh trong trường hợp này có thể khiến cô an tâm hơn nhiều.

“Được rồi, tôi đáp ứng hai người.” Cuối cùng Bạch Quỳnh cũng gật đầu, kéo dài giọng như đã trút hết tất cả mâu thuẫn.

Lục Thành gật đầu, thấp giọng, “Cảm ơn.”

Lúc sau Bạch Quỳnh tỏ ý muốn an tĩnh một mình trong chốc lát, Lục Thành đáp ứng một cách sảng khoái, đứng lên đi ra ngoài, làm cho Tạ Thanh thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

“Lục tổng!” Cô nhanh chóng đuổi theo, Lục Thành dừng bước chân, nhíu mày, quay mặt: “Thứ Thanh.”

“…” Tạ Thanh cắn răng, sửa miệng, “Lục Thành.”

Lục Thành vừa lòng mỉm cười: “Chuyện gì, cô nói đi.”

“Chuyện này rốt cuộc là có ý tứ gì?” Tạ Thanh không rõ, “Phiên tòa thứ hai này anh muốn cô ấy là nhân chứng cho chúng ta sao?”

“Cái đó không thể.” Lục Thành vừa nói vừa vòng qua xe, mở cửa đi vào vị trí lái xe.

Tạ Thành đành phải ngồi vào trong xe, nghe được hắn nói tiếp: “Cô ta có thể đề nghị việc trình lên chứng cứ, phải được luật sư đối phương thông qua, không chừng chưa đưa tới tay thẩm phán đã bị loại bỏ.”

Tạ Thanh: “Vậy anh…”

Lục Thành mặt mày tươi tỉnh quay đầu nhẹ nhàng cười: “Cô cứ chờ xem đi.”

Lại thừa nước đục thả câu.

Tạ Thanh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Ý cười của hắn vẫn chưa biến mất, suy nghĩ một chút, lại nói: “Xin lỗi, khi nãy mạo phạm cô.”

Cô sửng sốt một chút, ý thức được hắn nói chính là cái nắm tay kia, phút chốc hai má nóng lên.

“Tôi vừa rồi cũng hồi hộp, rất sợ cô nói nhầm.” Hắn bình tâm tĩnh khí [1] nói.

[1] 平心静气 – Thành ngữ, có nghĩa là cả thái độ lẫn cảm xúc đều rất bình tĩnh.

Bao nhiêu khẩn trương từ trong lòng của Tạ Thanh lập tức bởi lời nói của hắn mà biến mất sạch sẽ.

Vừa rồi, cái hành động kia quá thân mật, tức khắc làm cô thực sự hoảng hốt, không thể khống chế mà bắt đầu suy đoán suy nghĩ của hắn, làm cho đầu mình toàn một mảnh hỗn độn.

Hắn giải thích một chút lập tức có thể xoa dịu bối rối của cô.

Bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, cô cười cười: “Không sao cả.”

Lục Thành cũng cười cười, không nói thêm gì nữa, quay người lái xe.

******

Ba ngày nữa là tới ngày mở phiên xét xử thứ hai, ngành xuất bản đột nhiên xuất hiện một tin tức bát quái gây chấn động.

- -- Một nhân viên đang làm việc cho nhà xuất bản Khởi Văn vạch trần truyền thống của nội bộ trên dưới công ty trên mạng, bọn họ cùng một giuộc, lợi dụng tin tức không bình đẳng để lừa bịp những tác giả mới.

Một lượng lớn lịch sử trò chuyện được phơi bày trên Weibo, rất nhiều tổng biên trực tiếp ‘truyền thụ’ biên tập dưới quyền cách lừa tác giả để ký hợp đồng chuyển nhượng với giá thấp.

Dụng tâm hiểm ác, trắng trợn lộ liễu.

[Phát hành 10 ngàn cuốn sách, 6% tiền nhuận bút. Nếu có thể bán được 10 ngàn cuốn, 6% có thể mua toàn bản quyền.]

[Có thể ký vĩnh viễn liền ký vĩnh viễn. Luật thông thường là 5 năm, các người không đề cập tới thì ai biết được.]

Những người trong và ngoài ngành, nghẹn họng mà nhìn trân trối. Nhóm tác giả tự nhiên như vậy mà một truyền mười, mười truyền trăm, quần chúng hóng hớt cũng sôi nổi chia sẻ.

Khu vực bình luận cực kỳ nóng. Bình luận nóng nhất chính là:

[F*ck, vô sỉ! 10 ngàn cuốn sách 6% cũng chỉ hơn một vạn đồng, tác giả gõ chữ vất vả như vậy mà các người chỉ trả có một vạn đồng là có thể lấy đi toàn bộ bản quyền?]

Bên dưới còn có đủ loại trào phúng:

[Cũng khó trách vì sao ngành công nghiệp xuất bản vì sao lại thảm như vậy. Các người làm như vậy, ngành xuất bản có thể không thảm được sao?]

[Đại đại nhà ta hình như ra sách dưới trướng nhà này, 55555555 đau lòng cho Đại Đại nhà ta.]

Thậm chí có người bắt đầu đào mộ của mấy ‘ngàn’ năm trước:

[Có nhớ rõ chuyện mấy năm trước X đã tố cáo nhà này in trộm thêm sách nhưng không trả tiền không? Nghe nói lúc luật sư đi nhà in lấy được bằng chứng, máy in vẫn đang mở và dây chuyền vẫn đang in. Vô sỉ không phải là có thể luyện được trong thời gian ngắn.]

[A, lúc trước C Đại trở mặt có phải cũng là nhà này không? Mô phỏng chữ ký của C Đại để bán bản có chữ ký gì đó…]

Sau đó có lại có người kinh ngạc cảm thán: [Đây không phải là một nhà xuất bản đặc biệt có tiếng hay sao??? Vậy mà có thể làm những chuyện kỳ khôi như vậy??? Đúng là thế lực hắc ám của ngành xuất bản…]

Chậm rãi, cũng có người bắt đầu chú ý đến chi tiết của ảnh chụp màn hình:

[Ai, P5 có nhắc tới ??? Bỏ qua chuyện tác giả đạo văn qua một bên, quyển này thực sự vẫn thực sự nổi tiếng nha, sách này cũng bị trả giá thấp??? Lá gan của Khởi văn cũng thực sự rất lớn.]

Phía dưới còn có người trả lời lại: [Chắc hẳn là lúc ký hợp đồng không đoán được là có thể nổi tiếng như vậy, phỏng chừng ngay cả tác giả cũng không đoán trước được.]

Còn có người trả lời lại: [ hình như là không có đạo văn, là mới đúng. Vì thế… việc nào ra việc đó, đạo văn ngày mai lại mắng, hôm nay vẫn cứ phải đau lòng cho Ngọc Ly một chút.]

Còn có sự xuất hiện của một tác giả không mấy tên tuổi xuất hiện thuyết pháp: [Tôi là tác giả của cuốn sách được P9 đề cập… Nhìn đến cái tâm tình phức tạp này ha ha ha ha ha! có giá cả thấp như vậy, nếu bọn họ đuổi theo tôi cho tôi thêm tiền có phải tôi nên mang ơn bọn họ không?]

Tầng dưới phải có hơn 200 bình luận [Đau lòng Đại Đại] hay [Vuốt ve Đại Đại.]

Ngay buổi tối hôm đó, công ty chủ quản của nhà xuất bản Khởi Văn, Truyền thông Khởi Văn phát ra thông cáo báo chí khẩn cấp, thông báo đang bắt đầu tiến hành điều tra sự việc. Truyền thông Khởi Văn vẫn luôn tôn trọng tác giả, sẽ mau chóng đem lại có tác giả cùng các độc giả một cái công đạo.

Sáng sớm hôm sau, Douban công bố tin nóng, sự việc đã được chuyển giao cho cảnh sát theo quy định của pháp luật.

Buổi chiều, Trương Mịch Nhã gửi thư cho tòa án, xin đẩy lùi ngày mở phiên tòa thứ hai.

Lý do xin đẩy lùi thời hạn là “Cần thời gian thu thập chứng cứ mới”, phù hợp với điều thứ 146 của luật tố tụng dân sự của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Đến hôm nay, Tạ Thanh mới biết hẳn đây là kế hoạch của Lục Thành, nhưng vẫn bị dọa sợ.

“Có sự nhập cuộc của cảnh sát, Bạch Quỳnh có phải ngồi tù không?” Cô bước vào văn phòng của Lục Thành, dựa vào trước bàn làm việc của hắn, khiếp sợ mà hỏi.

Lục Thành giương mắt nhìn thoáng qua một cái: “Bình tĩnh, ngồi đi.”

Tạ Thanh không hề động đậy, hắn liền cười: “Đừng có khẩn trương như vậy, cảnh sát không chỉ điều tra án hình sự, rất nhiều án dân sự cũng có thể có sự tham gia của cảnh sát.”

“Thế thì vì sao lại liên quan đến cảnh sát?” Tạ Thanh vẫn thấp thỏm, Lục Thành buông tay: “Bởi vì nhân viên công bố lịch sự trò chuyện, nếu là giả, hành vi của nhân viên kia sẽ cấu thành phỉ báng, đúng là có khả năng ngồi tù. Nhưng nếu là thật sự -----“ Hắn ngừng lại, nhẹ giọng thì thầm.

Nếu là thật, ‘quy tắc ngầm’ trong ngành xuất bản cũng không tính là bí mật thương nghiệp, tự nhiên Bạch Quỳnh cũng không có việc gì.

Tạ Thanh thoáng thả lỏng: “Nhưng vì sao lại làm mọi chuyện lớn như vậy?”

“Bởi vì nếu cô ta trực tiếp đem chứng cứ cho chúng ta, khả năng tòa án sẽ không tin bởi vì chúng ta lén lút tiếp xúc với nhân chứng của bên đối phương. Đứng ở góc độ chính nghĩa, trực tiếp tạo ra tin nóng với công chúng thì tương đối an toàn.” Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, “Hơn nữa có sự tham gia kiểm tra lịch sử trò chuyện của cảnh sát, luật sư Trương có thể trực tiếp xin giấy lấy chứng cứ này làm chứng cứ cho chúng ta.”

Chứng cứ do cảnh sát kiểm tra, tính chân thật cao hơn nhiều, nhất định tòa án sẽ tin.

Trong lòng Tạ Thanh bái phục, còn chưa kịp biểu thị sự kinh ngạc thán phục, hắn lại nói: “Hơn nữa, em không muốn xem Khởi Văn ngã lộn nhào trong ngành xuất bản hay sao?”

“…” Cô câm nín, “Không nghĩ tới.”

“Vậy đi.” Hắn cười một tiếng, “Vậy em cũng tương đối rộng lượng.”

Hắn không hề rộng lượng được như cô, hoặc là nói, vị trí của hắn và cô khác biệt.

Cô là tác giả, mà hắn cũng là người đại diện bản quyền tác giả giống như Khởi Văn. Từ khi biết được cách Khởi Văn hãm hại lừa gạt những tác giả mới, đối với chuyện này hắn không thể chịu đựng được.

Bọn họ đứng ở vị trí giống nhau, nên đều rõ ràng căn cơ của ngành này là gì, đều rõ ràng làm như thế nào mới có thể làm cho ngành xuất bản phát triển.

Cách làm của Khởi Văn không chỉ đơn thuần là ‘sáng nay có rượu, sáng nay say’ mang tính tự sát, mà còn kéo vô số những công ty làm việc một cách nghiêm túc, cẩn trọng trong lĩnh vực đồng hành bản quyền cùng nhau chết.

Những tác giả tài hoa bị giẫm đạp, những công ty đồng hành làm việc nghiêm túc bị coi rẻ.

Cái thể loại nhà xuất bản như thế này tốt nhất là không nên tiếp tục tồn tại.

*******

Không lâu sau, thông báo mở phiên xét xử thứ hai được gửi đến, thời gian mở phiên tòa vẫn như cũ không lâu sau đó.

Một tới hai đi, thời tiết đã chậm rãi chuyển lạnh, những cái cây trước cửa tòa án đã rụng hết không còn được mấy chiếc lá, ngược lại trên mặt đất lại tích góp rất nhiều, dẫm chân lên, phát ra những tiếng giòn tan.

Thời gian mở phiên tòa vẫn là hai giờ rưỡi chiều, thời gian bọn họ đến cũng không quá khác biệt so với lần trước.

Tiền Trí Bằng cũng tự mình đến như lần trước, nhưng lần này rõ ràng là đã gầy hơn rất nhiều.

Không chỉ là gầy đi, mà cả người đều rất tiều tụy, hốc mắt hãm sâu xuống, không hề có cảm giác mặt mày hồng hào như lúc trước.

Nếu không phải chính tai nghe được tiếng nói nhừa nhựa [2] của hắn ta trong file ghi âm, hay tận mắt nhìn thấy lịch sử trò chuyện về cách ép khô tác giả, ở trên phố nhìn thấy một người đàn ông trung niên như vậy, đại khái trong lòng Tạ Thanh sẽ sinh ra thương hại.

[2] Từ gốc có nghĩa là dầu mỡ (油腻) – Ngôn ngữ mạng, thường dùng để chỉ những người đàn ông trung niên không chú ý chăm sóc vẻ bề ngoài của mình, không cạo râu, cắt móng tay và ăn nói bất lịch sự.

Bây giờ cô chỉ có thể vui mừng cảm thấy hắn ta thực sự xứng đáng. Lần này luật sư của hắn ta cũng thực nặng nề, khi Trương Mịch Nhã đem chứng cứ từ chỗ cảnh sát giao cho thẩm phán, luật sư thở dài lắc đầu.

Tạ Thanh mơ hồ nghe được thẩm phán thuận miệng hỏi Trương Mịch Nhã: “Cái này chính là chuyện trên mạng lần trước, đúng không?”

Trương Mịch Nhã trả lời: “Đúng vậy.”

Hiện trường thẩm vấn tại phiên tòa cũng vì vậy mà nghiêng về một bên, cùng với cách thức đặt câu hỏi tương đối của Trương Mịch Nhã, luật sư của bị đơn một lần nữa lại một lần nữa “Không có vấn đề” “Không có nghi vấn” mà đáp lời.

Nếu như nói file ghi âm lần trước như một “búa thực sự” mà nói, lịch sử trò chuyện được công bố lần này có thể coi là cái búa của Thần Sấm (Thor).

Tuy thẩm phán vẫn chưa chính thức tuyên án, nhưng khi kết thúc thẩm vấn, thậm chí là trước đó, mỗi người đang ngồi đây, đều đoán trước được kết quả.

*******

Lúc bước ra khỏi tòa án, tâm lý của Tiền Trí Bằng hoàn toàn sụp đổ. Căn bản Tạ Thanh cảm thấy may mắn vì phần của nhân chứng đã kết thúc từ sớm, kết quả vừa ra khỏi cửa chính của tòa án, liền trông thấy Lục Thành đang chờ ở quảng trường phía trước.

Tiền Trí Bằng không thể khống chế mà chửi ầm lên:

“Lục Thành, con mẹ nó mày có bệnh không hả?”

“Tao sẽ không để yên cho mày.”

“Hợp đồng của Khởi Văn thì liên quan gì đến mày!”

Tạ Thanh đi đằng trước hắn ta, cố gắng bước nhanh hơn để tránh, Lục Thành nghe tiếng nói, từ xa liếc mắt nhìn Tiền Trí Bằng một cái, gật đầu hỏi cô: “Mọi chuyện đều tốt chứ?”

“Ừ.” Tạ Thanh nói, “Luật sư Trương nói khẳng định có thể thắng.”

Lục Thành gật gật đầu, đột nhiên duỗi tay, kéo cô về phía sau che chở. Tạ Thanh ngạc nhiên, nhìn chăm chú thì thấy thì ra Tiền Trí Bằng vọt về bên này.

Tiền Trí Bằng đúng là hướng đến chỗ Lục Thành, còn cách vài bước, đã bị luật sư đại diện nhanh chóng ngăn lại.

Luật sư trẻ tuổi hơn ông ra, sức lực cũng hơn ông ra, Tiền Trí Bằng giãy giụa không thoát, chỉ có thể tiếp tục mắng nhiếc: “Lục Thành, mày đợi đó!”

“Mày… mày bằng mặt không bằng lòng!”

“Đẩy ngã Khởi Văn đối với mày có gì tốt chứ!”

Giương nanh múa vuốt, Tạ Thanh từ sau lưng Lục Thành nhìn lại. Nếu luật sự thực sự buông tay không chút nghi ngờ Tiền Trí Bằng liền xông lên đánh người.

Cô túm chặt cánh tay Lục Thành, muốn kéo hắn đi. Nhưng Lục Thành không nhúc nhích, đôi tay vẫn thọc vào túi, không chút sứt mẻ mà đứng chắn trước mặt cô.

Chờ đến khi Tiền Trí Bằng chửi mệt, không thể không dừng lại thở dốc, Lục Thành mới quay người, tiếp tục bước ra phía ngoài, cánh tay ôm qua che chở cho Tạ Thanh, nhưng không hề đụng tới cô.

Chiếc xe quen thuộc đi về hướng đường Kiến Ngoại, đi không bao lâu, Tạ Thanh phát hiện tâm tình của Lục Thành rất tốt.

Cô ngồi xe hắn rất nhiều lần, bình thường khi lái xe hắn sẽ thuận tay mở nhạc không lời không phải dương cầm thì cũng là đàn violon để nghe. Cùng với mùi hương nhạt nhẽo trên xe, trong xe vĩnh viễn là một bầu không khí yên lặng bình thản.

Nhưng hôm nay hắn liền bỏ qua mấy cái khúc dương cầm hay violon gì đó, mở ra “Lộc hướng tới tự do” [3] để nghe.

[3] Tên gốc 鹿 be free.

Cũng không phải là bản gốc của ca sĩ Thương Văn Tiệp, mà là phiên bản của nhóm nhạc nam nổi tiếng khi họ tham gia chương trình “Ca sĩ”. [4]

[4] Phiên bản đang được đề cập do nhóm Thanh nhập nhân tâm thể hiện trong tập 6 của chương trình Ca sĩ 2019. Link youtube: 

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status