Quản gia Hạ Đông tuân theo lời dặn dò của thiếu gia, buổi chiều không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy Lương tiểu thư đang ngủ ở trên lầu, nếu như đến giờ ăn tối mà cô chưa xuống thì mới lên lầu gọi cô, hoặc bưng cơm tối lên cho cô ăn, tóm lại phải bảo đảm cô ấy ăn uống đầy đủ.
Thật ra thì, Đằng Cận Tư cũng chỉ tốt bụng, muốn cho nai con có một giấc ngủ ngon lành, không bị bất luận kẻ nào làm phiền, nhưng mà lại không ngờ tới chuyện cô bị sốt, một buổi chiều trằn trọc khó chịu ở trên giường, cả người nóng đến đỏ bừng, trên trán nóng như lửa đốt.
Lúc sáu giờ tối, Hạ Đông nhìn lầu hai yên tĩnh, hơi trầm ngâm, liền đi lên, gõ cửa, không có phản ứng, bởi vì phòng ngủ thông với cả phòng khách và thư phòng, cho nên bà đứng ở phía ngoài cũng căn bản không nghe được tiếng động bên trong phòng ngủ.
Gõ hai tiếng, không có tiếng trả lời, bà chỉ có thể nhẹ nhàng mở cửa, đi qua phòng khách, đi về phía phòng ngủ, lại mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc buồn bã, trong lòng bà cả kinh, bước nhanh tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Lương Chân Chân cuộn tròn thân mình khóc.
"Lương tiểu thư, cô bị gì vậy?" Bà từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân qua, vô cùng tỉ mỉ, mắt cũng rất sắc bén, vừa nhìn liền biết Lương tiểu thư bởi vì cơ thể không thoải mái mà khó chịu đến khóc.
Nếu như giận dỗi với thiếu gia, căn bản sẽ không phải là tình cảnh như thế, huống chi hai người cũng không phải là lần đầu tiên, muốn khóc cũng sẽ không chờ tới bây giờ, hơn nữa tiếng khóc và tư thế cũng hoàn toàn không đúng.
Cả người Lương Chân Chân mơ hồ, cô chỉ biết mình rất khó chịu, đó là loại đau đớn không cách nào giải quyết, khiến cô chỉ biết khóc.
Hạ Đông cảm thấy trên người cô hồng đến có cái gì không đúng, nhất là mặt, hồng đến giống như muốn nhỏ ra máu, đôi môi khô nứt, dường như. . . . . . Phát sốt? Bà đưa tay sờ sờ cái trán của cô ấy, quả nhiên!
Nhiệt độ cao doạ đến bà căng thẳng, cao quá! Lấy kinh nghiệm của bà mà nói, xem chừng hơn 39 độ, chỉ sợ cảm lạnh rồi, vội đi tới phòng khách giúp cô ấy rót một chén nước nóng, đỡ cô ngồi dậy, "Lương tiểu thư, trước hết uống một chút nước đã."
Cô sốt cao như vậy, tất nhiên rất thiếu nước, đôi môi cũng khô nức.
"Hu hu. . . . . ." Lương Chân Chân khó chịu chỉ muốn khóc, cả người mềm nhũn không còn hơi sức, uống được hai ngụm thì thế nào cũng không chịu uống nữa, nghiêng đầu không thuận theo.
Hạ Đông không có cách nào, chỉ có thể đặt ly xuống, đứng dậy tìm bộ quần áo thay vào cho cô, ngay sau đó dìu cô nằm xuống.
Sau khi làm xong những việc này, bà mới đi ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho thiếu gia.
*****
Tại tập đoàn Đế Hào Tư, trên tầng 68, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đằng Cận Tư đang dặn dò một ít công việc cho Nam Cung Thần, lạnh lùng liếc xéo anh một cái, "Đừng tưởng rằng đến Ngũ Đài Sơn thì có thể tiêu diêu tự tại rồi, sau khi xử lý xong công việc mỗi ngày, phải dành chút thời gian đi tụng kinh niệm Phật, sau khi trở về phải làm cho người khác cảm thấy cậu không giống như trước."
OMG! Còn phải tụng kinh niệm Phật? Trên trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, cậu chủ thật tốt với anh. . . . . .
"Dạ, Nam Cung hiểu rồi."
"Hiểu là tốt rồi. Nếu bà nội biết cậu phải đi Ngũ Đài Sơn, chỉ sợ sau khi cậu trở về có thể cùng hàn huyên một chút Phật học với bà, đừng làm cho lão phu nhân thất vọng!" Đằng Cận Tư thong thả ung dung uống một hớp cà phê, ánh mắt lạnh thấu xương liếc mắt nhìn người nào đó một cái, để cho cậu ta đi tu thân dưỡng tính một đoạn thời gian cũng không tồi.
O(╯□╰)o Nam Cung Thần hoàn toàn 囧 rồi, anh biết Đằng lão phu nhân tin Phật, bên trong nhà cũ Đằng gia có xây một Từ Đường, chính là chuẩn bị cho lão phu nhân.
"Vâng. . . . . ." Anh có loại kích động muốn khóc, trong lòng âm thầm thề sau khi trở về phải thay đổi triệt để, thay đổi hình tượng phong lưu trước đây, cũng không cần trêu chọc những người phụ nữ kia, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
"Được rồi, đừng nhăn mặt nữa, Ngũ Đài Sơn là nơi tu dưỡng tốt như vậy? Yên phận ở đó cho tôi!"
Nam Cung Thần lập tức thay đổi khuôn mặt cứng ngắc bằng khuôn mặt tươi cười, lúc này anh thật vẫn không vui nổi, ôi. . . . . .
Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ của cậu ta thì cũng lười chế nhạo cậu ta nữa, nghĩ tới tối nay vừa đúng lúc kêu Lê tử, ba người ăn bữa cơm,
"Buổi tối gọi cho Lê tử. . . . . ." Nhưng anh còn chưa nói xong một câu, điện thoại di động trên bàn liền vang lên, liếc nhìn số điện thoại gọi tới: Hạ Đông? Sao đột nhiên bà ta gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ là nai con còn ngủ trên giường không chịu dậy ăn cơm? Cho nên mới gọi điện thoại nhờ giúp đỡ? Không phải! Nếu một chút năng lực làm việc này bà ta cũng không có thì sao làm quản gia được?
Có lẽ có chuyện quan trọng khác, liền ấn nút nghe.
【 Thiếu gia, Lương tiểu thư bị sốt rồi, rất nghiêm trọng, vẫn luôn khóc. 】Trong giọng nói tỉnh táo của Hạ Đông lộ ra chút vội vàng.
Mấy câu nói đó không thể nghi ngờ giống như một quả tấn nặng ký quăng vào lòng đang yên tĩnh như hồ nước mùa thu của Đằng Cận Tư, khơi dậy một trận sóng lớn mãnh liệt, sắc mặt anh lạnh xuống , giọng nói cũng lạnh mấy phần, "Chuyện gì xảy ra? Gọi bác sĩ chưa chưa?"
【 Có lẽ bị cảm lạnh rồi, lúc tôi vào phòng phát hiện Lương tiểu thư không đắp chăn, cả người rất nóng, hơn nữa vẫn cuộn tròn cả người khóc, tôi nghĩ thiếu gia nên về nhà một chuyến sẽ tốt hơn. 】
Đằng Cận Tư càng nghe mày nhíu chặt lại, trong lòng hiểu rõ ràng chắc tối qua nai con đã bị cảm lạnh, hơn nữa cô ngủ rất thích đá chăn, không trách được buổi trưa sẽ nóng như vậy, đều do mình không dặn dò trước, còn bỏ cô một mình trong phòng cả buổi chiều. . . . . .
Càng nghĩ trong lòng anh càng nhức nhối, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
"Cậu chủ, nếu không tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Quan." Nam Cung Thần đứng ở một bên nghe rõ xảy ra chuyện gì.
Tròng mắt đen lạnh lùng của Đằng Cận Tư quét mắt nhìn anh một cái, ngay sau đó gật đầu một cái, "Tôi đi trước, cậu đi đón Lê tử, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới."
Trên đường trở về, anh chạy với tốc độ đua xe, liên tiếp vượt qua N cái đèn đỏ, hình như hơn nhiều năm rồi anh cũng không có vui sướng lái xe như vậy, lần lái xe gần đây nhất cũng là trong lúc học đại học, khi đó tuổi trẻ cuồng nhiệt, kết bạn với ba người bọn Dịch Tiêu, bọn anh đều rất thích chơi thử những thứ kích thích mới lạ, đây cũng được xem là một đoạn kí ức tốt đẹp.
Mà hôm nay, trong lòng anh đều là cô gái nhỏ đó, chẳng lẽ cô cứ khóc cả một buổi chiều như vậy?
Thật ra thì, Đằng Cận Tư cũng chỉ tốt bụng, muốn cho nai con có một giấc ngủ ngon lành, không bị bất luận kẻ nào làm phiền, nhưng mà lại không ngờ tới chuyện cô bị sốt, một buổi chiều trằn trọc khó chịu ở trên giường, cả người nóng đến đỏ bừng, trên trán nóng như lửa đốt.
Lúc sáu giờ tối, Hạ Đông nhìn lầu hai yên tĩnh, hơi trầm ngâm, liền đi lên, gõ cửa, không có phản ứng, bởi vì phòng ngủ thông với cả phòng khách và thư phòng, cho nên bà đứng ở phía ngoài cũng căn bản không nghe được tiếng động bên trong phòng ngủ.
Gõ hai tiếng, không có tiếng trả lời, bà chỉ có thể nhẹ nhàng mở cửa, đi qua phòng khách, đi về phía phòng ngủ, lại mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc buồn bã, trong lòng bà cả kinh, bước nhanh tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Lương Chân Chân cuộn tròn thân mình khóc.
"Lương tiểu thư, cô bị gì vậy?" Bà từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân qua, vô cùng tỉ mỉ, mắt cũng rất sắc bén, vừa nhìn liền biết Lương tiểu thư bởi vì cơ thể không thoải mái mà khó chịu đến khóc.
Nếu như giận dỗi với thiếu gia, căn bản sẽ không phải là tình cảnh như thế, huống chi hai người cũng không phải là lần đầu tiên, muốn khóc cũng sẽ không chờ tới bây giờ, hơn nữa tiếng khóc và tư thế cũng hoàn toàn không đúng.
Cả người Lương Chân Chân mơ hồ, cô chỉ biết mình rất khó chịu, đó là loại đau đớn không cách nào giải quyết, khiến cô chỉ biết khóc.
Hạ Đông cảm thấy trên người cô hồng đến có cái gì không đúng, nhất là mặt, hồng đến giống như muốn nhỏ ra máu, đôi môi khô nứt, dường như. . . . . . Phát sốt? Bà đưa tay sờ sờ cái trán của cô ấy, quả nhiên!
Nhiệt độ cao doạ đến bà căng thẳng, cao quá! Lấy kinh nghiệm của bà mà nói, xem chừng hơn 39 độ, chỉ sợ cảm lạnh rồi, vội đi tới phòng khách giúp cô ấy rót một chén nước nóng, đỡ cô ngồi dậy, "Lương tiểu thư, trước hết uống một chút nước đã."
Cô sốt cao như vậy, tất nhiên rất thiếu nước, đôi môi cũng khô nức.
"Hu hu. . . . . ." Lương Chân Chân khó chịu chỉ muốn khóc, cả người mềm nhũn không còn hơi sức, uống được hai ngụm thì thế nào cũng không chịu uống nữa, nghiêng đầu không thuận theo.
Hạ Đông không có cách nào, chỉ có thể đặt ly xuống, đứng dậy tìm bộ quần áo thay vào cho cô, ngay sau đó dìu cô nằm xuống.
Sau khi làm xong những việc này, bà mới đi ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho thiếu gia.
*****
Tại tập đoàn Đế Hào Tư, trên tầng 68, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đằng Cận Tư đang dặn dò một ít công việc cho Nam Cung Thần, lạnh lùng liếc xéo anh một cái, "Đừng tưởng rằng đến Ngũ Đài Sơn thì có thể tiêu diêu tự tại rồi, sau khi xử lý xong công việc mỗi ngày, phải dành chút thời gian đi tụng kinh niệm Phật, sau khi trở về phải làm cho người khác cảm thấy cậu không giống như trước."
OMG! Còn phải tụng kinh niệm Phật? Trên trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, cậu chủ thật tốt với anh. . . . . .
"Dạ, Nam Cung hiểu rồi."
"Hiểu là tốt rồi. Nếu bà nội biết cậu phải đi Ngũ Đài Sơn, chỉ sợ sau khi cậu trở về có thể cùng hàn huyên một chút Phật học với bà, đừng làm cho lão phu nhân thất vọng!" Đằng Cận Tư thong thả ung dung uống một hớp cà phê, ánh mắt lạnh thấu xương liếc mắt nhìn người nào đó một cái, để cho cậu ta đi tu thân dưỡng tính một đoạn thời gian cũng không tồi.
O(╯□╰)o Nam Cung Thần hoàn toàn 囧 rồi, anh biết Đằng lão phu nhân tin Phật, bên trong nhà cũ Đằng gia có xây một Từ Đường, chính là chuẩn bị cho lão phu nhân.
"Vâng. . . . . ." Anh có loại kích động muốn khóc, trong lòng âm thầm thề sau khi trở về phải thay đổi triệt để, thay đổi hình tượng phong lưu trước đây, cũng không cần trêu chọc những người phụ nữ kia, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
"Được rồi, đừng nhăn mặt nữa, Ngũ Đài Sơn là nơi tu dưỡng tốt như vậy? Yên phận ở đó cho tôi!"
Nam Cung Thần lập tức thay đổi khuôn mặt cứng ngắc bằng khuôn mặt tươi cười, lúc này anh thật vẫn không vui nổi, ôi. . . . . .
Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ của cậu ta thì cũng lười chế nhạo cậu ta nữa, nghĩ tới tối nay vừa đúng lúc kêu Lê tử, ba người ăn bữa cơm,
"Buổi tối gọi cho Lê tử. . . . . ." Nhưng anh còn chưa nói xong một câu, điện thoại di động trên bàn liền vang lên, liếc nhìn số điện thoại gọi tới: Hạ Đông? Sao đột nhiên bà ta gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ là nai con còn ngủ trên giường không chịu dậy ăn cơm? Cho nên mới gọi điện thoại nhờ giúp đỡ? Không phải! Nếu một chút năng lực làm việc này bà ta cũng không có thì sao làm quản gia được?
Có lẽ có chuyện quan trọng khác, liền ấn nút nghe.
【 Thiếu gia, Lương tiểu thư bị sốt rồi, rất nghiêm trọng, vẫn luôn khóc. 】Trong giọng nói tỉnh táo của Hạ Đông lộ ra chút vội vàng.
Mấy câu nói đó không thể nghi ngờ giống như một quả tấn nặng ký quăng vào lòng đang yên tĩnh như hồ nước mùa thu của Đằng Cận Tư, khơi dậy một trận sóng lớn mãnh liệt, sắc mặt anh lạnh xuống , giọng nói cũng lạnh mấy phần, "Chuyện gì xảy ra? Gọi bác sĩ chưa chưa?"
【 Có lẽ bị cảm lạnh rồi, lúc tôi vào phòng phát hiện Lương tiểu thư không đắp chăn, cả người rất nóng, hơn nữa vẫn cuộn tròn cả người khóc, tôi nghĩ thiếu gia nên về nhà một chuyến sẽ tốt hơn. 】
Đằng Cận Tư càng nghe mày nhíu chặt lại, trong lòng hiểu rõ ràng chắc tối qua nai con đã bị cảm lạnh, hơn nữa cô ngủ rất thích đá chăn, không trách được buổi trưa sẽ nóng như vậy, đều do mình không dặn dò trước, còn bỏ cô một mình trong phòng cả buổi chiều. . . . . .
Càng nghĩ trong lòng anh càng nhức nhối, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
"Cậu chủ, nếu không tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Quan." Nam Cung Thần đứng ở một bên nghe rõ xảy ra chuyện gì.
Tròng mắt đen lạnh lùng của Đằng Cận Tư quét mắt nhìn anh một cái, ngay sau đó gật đầu một cái, "Tôi đi trước, cậu đi đón Lê tử, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới."
Trên đường trở về, anh chạy với tốc độ đua xe, liên tiếp vượt qua N cái đèn đỏ, hình như hơn nhiều năm rồi anh cũng không có vui sướng lái xe như vậy, lần lái xe gần đây nhất cũng là trong lúc học đại học, khi đó tuổi trẻ cuồng nhiệt, kết bạn với ba người bọn Dịch Tiêu, bọn anh đều rất thích chơi thử những thứ kích thích mới lạ, đây cũng được xem là một đoạn kí ức tốt đẹp.
Mà hôm nay, trong lòng anh đều là cô gái nhỏ đó, chẳng lẽ cô cứ khóc cả một buổi chiều như vậy?
/533
|