Khắp người đầy mùi thôi thối, anh cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, chuyện tối hôm qua xảy ra ở quầy bar tựa như một quả bom hẹn giờ nổ tung ở trong đầu anh, anh đưa ra một kết luận quan trọng như vậy: nai con không thích anh, cho nên không muốn tắm cho anh.
Cho tới bây giờ sắc mặt của anh vẫn đen thui, sau khi xuống lầu liền gọi người giúp việc lên lau dọn phòng anh sạch sẽ, đến tổng vệ sinh hoàn toàn! Không được có bất kỳ mùi lạ nào!
Sau khi xuống lầu, Hạ Đông nói cho anh nghe về chuyện nai con, nói gì mà những món canh cháo này đều là cô cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị, Hừ! Bà coi mình là đứa trẻ ba tuổi dễ bị dụ như thế sao? Một chút thủ đoạn này anh cũng sẽ tin sao?
Nếu như anh tin tưởng nai con quan tâm tới mình thì mới thật sự là kẻ ngu! Anh suy nghĩ xong rồi, phải bỏ mặt cô mấy ngày, muốn chứng minh thật ra thì mình cũng không có để ý cô như vậy, đặc biệt là vào lúc cô ngã bệnh này, càng thêm không quan tâm cô, để cho cô tỉnh lại!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được hiện lên bóng dáng xinh đẹp của cô, thỉnh thoảng chui ra quấy nhiễu suy nghĩ của anh, làm cho anh không có cách nào chăm chỉ làm việc, tựa như con ong mật nhỏ không ngừng bay vòng vòng trong đầu anh "Ông ông ông".
Cố tình Nam Cung Thần cũng bị anh đày đến Ngũ Đài Sơn rồi, tất cả chuyện phiền muộn đều tới cùng một lúc, làm cho anh tâm phiền ý loạn, có một loại phiền muộn không nói ra lời!
Tựa lên trên ghế da màu đen, nhắm mắt lại ép buộc mình tập trung làm việc, trong khoảng thời gian này có vài dự án đang bắt đầu tiến hành, không có Nam Cung ở bên cạnh, mình tựa như mất đi cánh tay trái đắc lực, cuối cùng vẫn không quen.
Có điều, lời Đằng Cận Tư anh nói ra sao có thể rút lại, thiếu ai anh cũng có thể sống rất tốt.
Nói thì nói như thế, nhưng bóng dáng người nào đó vẫn hiện lên trong đầu anh thật sống động, cầm điện thoại di động lên bấm số của cô, lại để xuống, anh muốn mê muội ra sao đây? Hừ!
Ngồi cứng đơ đến ba giờ sau, anh thật sự không chịu nổi nữa, bảo tài xế lái xe trở về biệt thự Lan Đình Uyển.
*****
Lại nói tới Lương Chân Chân sau khi trở về phòng khách, Quan Hạo Lê đã đợi ở đó, thấy cô buồn rầu từ sân sau đi ra, không khỏi cười trêu ghẹo nói: "Chị dâu nhỏ, tâm trạng không tốt sao?"
"Tôi có tên đàng hoàng, không được gọi lung tung!" Lương Chân Chân không vui trừng mắt liếc anh một cái, người ta chính chủ cho tới bây giờ cũng chưa lên tiếng qua, cố tình bọn họ lại đặt tùm lum tên gọi, nếu như ngày nào đó mình nghe thành thói quen lại vô tình bị vứt bỏ, đó không phải là tự tìm mất mặt sao?
Cho nên, vẫn nên sớm cắt đứt cho ổn thỏa.
Quan Hạo Lê không để ý tới việc cô tức giận, chớp chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ, "Nếu không, vào lúc chỉ có hai chúng ta, tôi gọi em là Tiểu Chân Chân?"
Nôn. . . . . . Sao người sau còn ghê tởm hơn người trước? Lương Chân Chân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh, "Anh gọi tôi là Lương Chân Chân được rồi."
"Như vậy sao được chứ? Gọi cả tên lẫn họ làm cho mối quan hệ của chúng ta có vẻ xa lạ quá! Nếu không thì kêu Tiểu Chân Châu?" Quan Hạo Lê chống cằm nói, khó có dịp A Tư không có ở đây, đương nhiên anh muốn nắm chặt cơ hội.
"Phốc! Tôi với anh vốn không quen thuộc, gọi tên làm thích hợp nhất rồi." Lương Chân Chân cảm thấy thông não cho anh ta thật khó khăn!
"Tiểu Chân Chân, cái người này nói gì cũng làm tổn thương trái tim của tôi, cái gọi là trước lạ sau quen, hai ta cũng qua lại thân mật nhiều lần rồi, tại sao có thể gọi là không quen đây?" Quan Hạo Lê giả bộ đau lòng muốn chết.
Lương Chân Chân lười phản ứng lại với anh, bất đắc dĩ trợn to mắt, người này giống như mắc phải chứng tự luyến cuồng ( chứng cuồng yêu bản thân )! Nhất là cái bộ dạng híp lại đôi mắt hoa đào, luôn làm một bộ dáng đưa tình đắm đuối, nhìn ai cũng giống nhau, lạm tình!
"Anh đừng dài dòng nữa, tiêm đi." Cô bình tĩnh nhìn anh.
Quan Hạo Lê rất thất bại co quắp khóe môi, không trách được có thể ở chung một chỗ với A Tư, ở phương diện khác mà nói, hai người thật sự có chút giống nhau, thật làm cho người khác có loại kích động hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình bạn chỉ có thể nhịn.
Trong lúc tiêm, Quan Hạo Lê thoải mái mà vừa lòng ngã ngửa ở trên ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn nho chín mọng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lương Chân Chân, "Sao A Tư còn chưa quay về?"
Cô im lặng cho anh một cái vẻ mặt: ". . . . . ." ( Sao tôi biết? Anh ta đi đâu cũng không xin phép tôi, quan hệ của hai người tốt như vậy còn không biết, huống chi người ngoài như tôi đây? )
"Chẳng lẽ? Tối hôm qua giận dỗi rồi sao ?" Trong lòng Quan Hạo Lê âm thầm nghĩ ngợi: theo lý thuyết, sau khi trải qua tối hôm qua, hai người nên thấy rõ ràng tâm ý của đối phương mới đúng, tình cảm cũng sẽ tiến thêm một bước, sao ngược lại thành ra như vậy đây? Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào?
Thế nhưng anh lại không biết, Đằng Cận Tư sau khi say rượu cả người anh đều mơ hồ, nói mớ cái gì căn bản cũng không có chút nào ấn tượng, hơn nữa buổi sáng khi anh nhìn thấy dáng vẻ như không ai thèm quan tâm của mình, trong nháy mắt liền nghĩ đến những lời Lê tử nói tối hôm qua, trong lòng nhất thời không thoải mái.
Còn Lương Chân Chân, cô ngược lại bị chuyện tối ngày hôm qua làm nhiễu loạn suy nghĩ, giống như có một loại cảm giác ngọt ngào, cả người được bao phủ trong sự ấm áp, nhìn dáng vẻ ác ma ngủ như một đứa bé to xã, sâu trong lòng của cô dâng lên từng trận rung động nhỏ, hơn nữa khi anh nằm mơ nói mớ câu kia, "Nai con, anh chỉ muốn em."
Mặt cô hồng như ráng trời chiều, giống như một người đang rơi vào bể tình, không có cách nào tự kềm chế cuốn vào trong vòng nước xoáy, phiêu đãng không có lối thoát.
Vốn tưởng rằng hôm nay, ác ma sẽ nói với cô cái gì hoặc là bày tỏ cái gì, hoặc là thái độ đối với cô sẽ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không giống như trước bá đạo ra lệnh hay không suy nghĩ tới cảm nhận của cô.
Nhưng, cô vẫn tự mình đa tình, cả ngày hôm nay cô đều không có nhận được lời nào, giống như tối hôm qua chỉ là nằm mơ, căn bản không tồn tại, lòng của cô chợt lạnh thấu.
Còn chưa được sủng ái, đã bị đánh vào lãnh cung, làm cho trái tim nhỏ bé của cô thật khó chấp nhận, chỉ hận mình chưa bao giờ có loại chờ đợi này với anh, như vậy cũng miễn đi sự phiền muộn và cô đơn này, càng thêm phiền não.
Ghét ác ma! Hại người ta thật ác! Bắt đầu từ bây giờ, cô muốn đuổi phần suy nghĩ không nên có này đi, không thể để cho mình lâm vào cục diện bị động lần nữa, cô rất sợ ——
Cho tới bây giờ sắc mặt của anh vẫn đen thui, sau khi xuống lầu liền gọi người giúp việc lên lau dọn phòng anh sạch sẽ, đến tổng vệ sinh hoàn toàn! Không được có bất kỳ mùi lạ nào!
Sau khi xuống lầu, Hạ Đông nói cho anh nghe về chuyện nai con, nói gì mà những món canh cháo này đều là cô cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị, Hừ! Bà coi mình là đứa trẻ ba tuổi dễ bị dụ như thế sao? Một chút thủ đoạn này anh cũng sẽ tin sao?
Nếu như anh tin tưởng nai con quan tâm tới mình thì mới thật sự là kẻ ngu! Anh suy nghĩ xong rồi, phải bỏ mặt cô mấy ngày, muốn chứng minh thật ra thì mình cũng không có để ý cô như vậy, đặc biệt là vào lúc cô ngã bệnh này, càng thêm không quan tâm cô, để cho cô tỉnh lại!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được hiện lên bóng dáng xinh đẹp của cô, thỉnh thoảng chui ra quấy nhiễu suy nghĩ của anh, làm cho anh không có cách nào chăm chỉ làm việc, tựa như con ong mật nhỏ không ngừng bay vòng vòng trong đầu anh "Ông ông ông".
Cố tình Nam Cung Thần cũng bị anh đày đến Ngũ Đài Sơn rồi, tất cả chuyện phiền muộn đều tới cùng một lúc, làm cho anh tâm phiền ý loạn, có một loại phiền muộn không nói ra lời!
Tựa lên trên ghế da màu đen, nhắm mắt lại ép buộc mình tập trung làm việc, trong khoảng thời gian này có vài dự án đang bắt đầu tiến hành, không có Nam Cung ở bên cạnh, mình tựa như mất đi cánh tay trái đắc lực, cuối cùng vẫn không quen.
Có điều, lời Đằng Cận Tư anh nói ra sao có thể rút lại, thiếu ai anh cũng có thể sống rất tốt.
Nói thì nói như thế, nhưng bóng dáng người nào đó vẫn hiện lên trong đầu anh thật sống động, cầm điện thoại di động lên bấm số của cô, lại để xuống, anh muốn mê muội ra sao đây? Hừ!
Ngồi cứng đơ đến ba giờ sau, anh thật sự không chịu nổi nữa, bảo tài xế lái xe trở về biệt thự Lan Đình Uyển.
*****
Lại nói tới Lương Chân Chân sau khi trở về phòng khách, Quan Hạo Lê đã đợi ở đó, thấy cô buồn rầu từ sân sau đi ra, không khỏi cười trêu ghẹo nói: "Chị dâu nhỏ, tâm trạng không tốt sao?"
"Tôi có tên đàng hoàng, không được gọi lung tung!" Lương Chân Chân không vui trừng mắt liếc anh một cái, người ta chính chủ cho tới bây giờ cũng chưa lên tiếng qua, cố tình bọn họ lại đặt tùm lum tên gọi, nếu như ngày nào đó mình nghe thành thói quen lại vô tình bị vứt bỏ, đó không phải là tự tìm mất mặt sao?
Cho nên, vẫn nên sớm cắt đứt cho ổn thỏa.
Quan Hạo Lê không để ý tới việc cô tức giận, chớp chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ, "Nếu không, vào lúc chỉ có hai chúng ta, tôi gọi em là Tiểu Chân Chân?"
Nôn. . . . . . Sao người sau còn ghê tởm hơn người trước? Lương Chân Chân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh, "Anh gọi tôi là Lương Chân Chân được rồi."
"Như vậy sao được chứ? Gọi cả tên lẫn họ làm cho mối quan hệ của chúng ta có vẻ xa lạ quá! Nếu không thì kêu Tiểu Chân Châu?" Quan Hạo Lê chống cằm nói, khó có dịp A Tư không có ở đây, đương nhiên anh muốn nắm chặt cơ hội.
"Phốc! Tôi với anh vốn không quen thuộc, gọi tên làm thích hợp nhất rồi." Lương Chân Chân cảm thấy thông não cho anh ta thật khó khăn!
"Tiểu Chân Chân, cái người này nói gì cũng làm tổn thương trái tim của tôi, cái gọi là trước lạ sau quen, hai ta cũng qua lại thân mật nhiều lần rồi, tại sao có thể gọi là không quen đây?" Quan Hạo Lê giả bộ đau lòng muốn chết.
Lương Chân Chân lười phản ứng lại với anh, bất đắc dĩ trợn to mắt, người này giống như mắc phải chứng tự luyến cuồng ( chứng cuồng yêu bản thân )! Nhất là cái bộ dạng híp lại đôi mắt hoa đào, luôn làm một bộ dáng đưa tình đắm đuối, nhìn ai cũng giống nhau, lạm tình!
"Anh đừng dài dòng nữa, tiêm đi." Cô bình tĩnh nhìn anh.
Quan Hạo Lê rất thất bại co quắp khóe môi, không trách được có thể ở chung một chỗ với A Tư, ở phương diện khác mà nói, hai người thật sự có chút giống nhau, thật làm cho người khác có loại kích động hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình bạn chỉ có thể nhịn.
Trong lúc tiêm, Quan Hạo Lê thoải mái mà vừa lòng ngã ngửa ở trên ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn nho chín mọng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lương Chân Chân, "Sao A Tư còn chưa quay về?"
Cô im lặng cho anh một cái vẻ mặt: ". . . . . ." ( Sao tôi biết? Anh ta đi đâu cũng không xin phép tôi, quan hệ của hai người tốt như vậy còn không biết, huống chi người ngoài như tôi đây? )
"Chẳng lẽ? Tối hôm qua giận dỗi rồi sao ?" Trong lòng Quan Hạo Lê âm thầm nghĩ ngợi: theo lý thuyết, sau khi trải qua tối hôm qua, hai người nên thấy rõ ràng tâm ý của đối phương mới đúng, tình cảm cũng sẽ tiến thêm một bước, sao ngược lại thành ra như vậy đây? Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào?
Thế nhưng anh lại không biết, Đằng Cận Tư sau khi say rượu cả người anh đều mơ hồ, nói mớ cái gì căn bản cũng không có chút nào ấn tượng, hơn nữa buổi sáng khi anh nhìn thấy dáng vẻ như không ai thèm quan tâm của mình, trong nháy mắt liền nghĩ đến những lời Lê tử nói tối hôm qua, trong lòng nhất thời không thoải mái.
Còn Lương Chân Chân, cô ngược lại bị chuyện tối ngày hôm qua làm nhiễu loạn suy nghĩ, giống như có một loại cảm giác ngọt ngào, cả người được bao phủ trong sự ấm áp, nhìn dáng vẻ ác ma ngủ như một đứa bé to xã, sâu trong lòng của cô dâng lên từng trận rung động nhỏ, hơn nữa khi anh nằm mơ nói mớ câu kia, "Nai con, anh chỉ muốn em."
Mặt cô hồng như ráng trời chiều, giống như một người đang rơi vào bể tình, không có cách nào tự kềm chế cuốn vào trong vòng nước xoáy, phiêu đãng không có lối thoát.
Vốn tưởng rằng hôm nay, ác ma sẽ nói với cô cái gì hoặc là bày tỏ cái gì, hoặc là thái độ đối với cô sẽ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không giống như trước bá đạo ra lệnh hay không suy nghĩ tới cảm nhận của cô.
Nhưng, cô vẫn tự mình đa tình, cả ngày hôm nay cô đều không có nhận được lời nào, giống như tối hôm qua chỉ là nằm mơ, căn bản không tồn tại, lòng của cô chợt lạnh thấu.
Còn chưa được sủng ái, đã bị đánh vào lãnh cung, làm cho trái tim nhỏ bé của cô thật khó chấp nhận, chỉ hận mình chưa bao giờ có loại chờ đợi này với anh, như vậy cũng miễn đi sự phiền muộn và cô đơn này, càng thêm phiền não.
Ghét ác ma! Hại người ta thật ác! Bắt đầu từ bây giờ, cô muốn đuổi phần suy nghĩ không nên có này đi, không thể để cho mình lâm vào cục diện bị động lần nữa, cô rất sợ ——
/533
|