Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 209

/533


Trên ghế dài của hành lang bệnh viện, tâm trạng của Lương Chân Chân lo lắng rối bời, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến ngồi ở hai bên trái phải, hai người bọn họ nắm tay cô động viên cô, dùng hành động nói cho cô biết không cần phải sợ.

"Ai là Lương Chân Chân?" Đột nhiên, một cô y tá cầm hồ sơ đứng ở cửa hô.

"Đừng sợ, bọn mình đi vào chung với bạn." Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đồng thời đứng dậy, đi theo cô vào phòng làm việc của bác sĩ khoa phụ sản.

Bác sĩ đó là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, sau khi bắt mạch thì có thâm ý khác liếc nhìn Lương Chân Chân, "Vẫn là học sinh sao?"

Lương Chân Chân hơi cẩn thận gật đầu một cái, cảm xúc hốt hoảng trong mắt tiết lộ tâm trạng giờ phút này của cô, cô thật sự sợ hãi đáp án, cứ có cảm giác mình đang nằm mơ, không có cảm giác chân thật.

"Chúc mừng cô, cô làm mẹ rồi." Hình như trong lời nói của bác sĩ kia có ý châm chọc, những cô gái trẻ tuổi bây giờ thật không biết tự ái, còn đi học mà đã quan hệ với đàn ông, có con liền bày ra bộ dáng sợ hãi, để làm gì vậy !

Cát Xuyến nghe thấy cũng hơi khó chịu, bác sĩ này có thái độ gì đây! Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn cuộc sống của mình, bà ta có tư cách gì đi châm chọc cô ấy? Vừa mới chuẩn bị mở miệng đã bị Tiết Giai Ny ở bên cạnh nhéo một cái, thật giống như đang nói: Ở đây là bệnh viện! Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang chờ khám bệnh như vậy, đừng làm lớn chuyện, không tốt đâu.

Lúc này cô mới áp chế kích động muốn mắng người, Ngoa tử ( biệt danh của Giai Ny ) nói đúng, làm lớn chuyện sẽ khiến Chân Chân bị tổn thương, cho nên cô nhịn thì tốt hơn.

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi đứa bé trong bụng Chân Chân được mấy tháng rồi? Đã qua giai đoạn tốt để phẫu thuật chưa?" Tiết Giai Ny hỏi giùm bạn tốt, cô nghĩ rằng, tỉ lệ Chân Chân bỏ đứa bé tương đối lớn, dù sao cô chỉ mới là sinh viên năm thứ 2.

Bác sĩ nghe lời này xong, trong lòng càng khinh bỉ Lương Chân Chân hơn, "Đã hơn hai tháng, cô gái trẻ tuổi phải biết yêu quý cơ thể của mình, không muốn có con thì phải làm tốt các biện pháp phòng tránh, các cô không biết phá thai sẽ tổn thương rất lớn đến cơ thể sao? Thậm chí có người nghiêm trọng đến nỗi cả đời không thể sinh con!"

Lời này khiến đầu óc Lương Chân Chân choáng váng, tổn hại cơ thể, cả đời không con? Đột nhiên cô hơi sợ, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, xâm nhập vào xương cốt của cô.

"Chân Chân, chúng ta đi về trước." Cát Xuyến tiến lên một bước vịn cơ thể như nhũn ra của bạn tốt, khó chịu trừng mắt liếc vị bác sĩ kia, người này có khuynh hướng biến thái, làm gì giống thiên sứ áo trắng, rõ ràng là bà phù thuỷ áo đen!

Lương Chân Chân cứ được hai bạn tốt đỡ đi ra như vậy, cho đến khi ra cửa bệnh viện, thần trí của cô mới chậm rãi khôi phục, không tự chủ sờ về phía bụng của mình, tự lẩm bẩm, "Mình thật sự mang thai sao?"

Tiết Giai Ny và Cát Xuyến không biết làm gì trước bộ dạng ngu ngốc này của cô, vẫn là Cát Xuyến mở miệng trước, "Chân Chân, bạn đừng để ý tới lời của bà phù thuỷ kia, cái gì mà cả đời không con, đúng là đang nổ mà! Bạn đừng sợ, với lại bạn còn chưa thương lượng với người đàn ông của bạn mà, đừng lo lắng như vậy? Thật ra thì, mình cảm thấy chuyện này có rất nhiều biện pháp giải quyết, phá thai chỉ là biện pháp trực tiếp nhất mà thôi! Thật ra thì, bạn hoàn toàn có thể tạm nghỉ học một năm để sinh con sau đó trở về trường học tiếp, mình nghĩ, lấy thế lực của chồng bạn, tùy tiện tạo ra một tờ giấy chứng nhận bị bệnh, không có gì đáng nói."

"Lời nói của Cát gia cũng có lý, đương nhiên biện pháp giải quyết này không phải tốt nhất, nhưng ít ra có thể được, bạn cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, theo mình thấy bác sĩ đó là một bà phù thuỷ, để ý tới bà ta làm gì? Thêm nhức đầu mà thôi." Tiết Giai Ny phụ họa nói.

"Ừ, mình hiểu, chỉ là nó tới không đúng lúc rồi, làm mình khiếp sợ, làm cho mình hơi khó thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, mình muốn trở về kí túc xá yên tĩnh một lát, suy nghĩ cẩn thận rồi mới gọi điện thoại cho A Tư." Trong giọng nói của Lương Chân Chân lộ ra sự yếu ớt.

"Hiểu là tốt rồi, dù nói thế nào, đứa bé trong bụng bạn cũng là kết tinh tình yêu của hai người, cần phải suy nghĩ nghiêm túc." Cát Xuyến vỗ bờ vai của cô, lúc này cô không thể kích thích Chân phi, chỉ có thể cố gắng hết sức nói về mặt tốt mà thôi, chưa kết hôn mà đã có con, hơn nữa bây giờ cô ấy còn là học sinh, quả thật không tốt lắm.

Mặc dù theo như cô nói có thể tạm nghỉ học, nhưng khó tránh khỏi sẽ không bị người khác gièm pha, vốn danh tiếng của Chân Chân ở trong trường học đã lan xa, nếu đột nhiên tạm nghỉ học một năm nữa, sợ rằng sẽ bị phê bình, haizzz. . . . . . Thật khó khăn mà!

Sau buổi cơm tối, Lương Chân Chân cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, kết quả bên trong truyền đến âm thanh tự động cứng nhắc, "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua A Tư nói với cô tối nay phải đi một chuyến đến Cairo thủ đô Ai Cập, tham gia nghi thức cắt băng khánh hành của khách sạn, đoán chừng bây giờ anh đang ở trên máy bay, cho nên tắt máy. Vừa rồi mình tập trung toàn bộ tinh thần vào đứa bé trong bụng, hoàn toàn quên mất chuyện này, thôi, chờ ngày mai anh về sẽ nói cho anh biết, cũng không cần gấp gáp.

Thật không ngờ, cô đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để nói cho Đằng Cận Tư biết.

*****

Sau khi tan học vào buổi chiều hôm sau, đột nhiên Lương Chân Chân muốn về nhà, trong lòng cô có tính toán của mình, bình thường lúc A Tư ở đây, hầu như buổi tối cô không có khả năng qua đêm ở nhà, cho nên chỉ có thể thừa dịp này đi về nhà với mẹ Diệp, mặc dù rất không muốn gặp anh trai, nhưng tình thân vẫn còn ở đó.

Ở một phương diện khác, cô cũng suy nghĩ có nên nói chuyện mình mang thai cho mẹ Diệp biết hay không, bà có thể cũng cho rằng mình là một cô gái không đứng đắn hay không ? Thở một cái thật dài, chống cằm nhìn cảnh vật rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng nói không ra là vui hay buồn, trải qua một ngày này, trên căn bản cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lúc nghĩ tới trong bụng mình có một đứa trẻ, cảm thấy có một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh nói không nên lời; có lúc cũng sẽ buồn bã, cảm thán bản thân còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.

Suy nghĩ của cô rất mâu thuẫn, tất cả chỉ có thể đợi A Tư về rồi tính tiếp.

Làm cho cô cảm thấy kì lạ là tối nay anh trai không có ở nhà, mẹ Diệp nói anh đi gặp mặt bạn cũ, đoán chừng rất muộn mới trở về, cô cũng không để ý, đến mười giờ liền lên giường ngủ.

Vậy mà, trong lúc ngủ đến mơ màng, đột nhiên điện thoại vang lên, thật may là cô để chế độ rung, bằng không trong không gian yên tĩnh sẽ doạ trái tim của người khác nhảy ra ngoài.

Cô đưa tay sờ về phía đầu giường, sau khi tìm được điện thoại di động, không thèm nhìn đã bấm nút trả lời, "Alô. . . . . ." Trong giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc.

【 Có phải tiểu thư Lương Chân Chân không? Ở đây là khách sạn ‘ Quân Duyệt ’, tối nay anh trai của cô uống nhiều quá, quậy đại sảnh khách sạn của chúng tôi đến rối tung, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của khách sạn chúng tôi, hi vọng cô có thể tới đây đón anh ấy trở về. 】 Đó là một giọng nam xa lạ.

Lương Chân Chân sững sờ mấy giây mới phản ứng được không phải là mình đang nằm mơ, lấy điện thoại ra nhìn màn hình, đúng là số điện thoại của anh trai, sao có giọng nói của một người đàn ông xa lạ?

"Anh là ai? Không phải tối nay anh ấy đi gặp mặt bạn cũ sao? Sao chỉ còn một mình anh ấy?"

【 Tôi là nhân viên của khách sạn, đúng là tối nay anh Diệp Thành Huân ăn cơm với bạn ở khách sạn của chúng tôi, khoảng mười giờ bọn họ đã giải tán, không biết vì sao anh Diệp còn chưa rời đi, chúng tôi không có cách nào chỉ có thể hỏi anh ấy có cần bạn bè hoặc là người thân tới đón anh ấy về nhà hay không, anh ấy liền đọc số điện thoại của cô. 】 Giọng nói bên kia mạch lạc rõ ràng, dường như đã xử lý quen những trường hợp say rượu như vậy.

"Được, tôi biết rồi, ở đại sảnh khách sạn phải không?" Nháy mắt cơn buồn ngủ của Lương Chân Chân biến mất, chuẩn bị đứng dậy xuống giường, cho dù cô không muốn đối mặt với anh trai, nhưng dù sao giữa bọn họ vẫn tồn tại tình thân không có cách nào xoá bỏ, hơn mười năm sống chung không phải nói bỏ là có thể bỏ được.

Hơn nữa vốn anh cũng không có nhiều bạn bè, hiện tại cũng sắp mười hai giờ, nhất định là anh không tìm được người nào khác thích hợp, thôi! Coi như đây là một lần cuối cùng, cô cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một đứa em gái, mang anh an toàn về nhà, về sau cô sẽ không quan tâm những chuyện như vậy nữa.

【 Ừ. 】 Bên kia đáp một tiếng, Lương Chân Chân liền cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rón rén ra cửa.

*****

Trong khách sạn "Quân Duyệt", nhân viên nam đưa điện thoại di động cho Diệp Thành Huân ở một bên, "Cô ấy nói lập tức tới ngay."

Thẩm Quân Nhã cầm túi xách lên rồi đứng dậy, "Xem ra trước tiên em phải tìm chỗ tránh đi một lát, đã chuẩn bị thuốc mê xong chưa? Nhớ, chỉ cần rải một ít bột ở trước mặt cô ấy đã đủ làm cô ấy ngất đi rồi."

"Đã hiểu, xin Thẩm tiểu thư yên tâm." Nhân viên nam cười đến mập mờ.

"Anh Diệp, phải giả bộ giống một chút đó!" Thẩm Quân Nhã lắc mông đi về phía khác, chờ Lương Chân Chân đến.

"Anh biết nên làm như thế nào." Trong giọng nói của Diệp Thành Huân lộ ra sự mất kiên nhẫn, mới vừa rồi lừa gạt Chân Chân cũng làm cho anh cảm thấy hết sức tội lỗi, đợi lát nữa còn phải giả vờ say rượu, đúng là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của anh!

Mười phút sau, bóng dáng của Lương Chân Chân xuất hiện ở trước khách sạn, Diệp Thành Huân cảm thấy mình không có khả năng giả vờ say rượu làm loạn ở trước mặt Chân Chân, dứt khoát nằm xuống trên ghế sa lon ở đại sảnh, giả vờ ngủ thiếp đi.

"Anh ơi, tỉnh lại đi, về nhà." Lương Chân Chân đến gần lắc lắc cánh tay của người đàn ông nằm trên ghế sa lon.

Diệp Thành Huân nửa mở mắt nhìn cô một cái, giả vờ mê mang, "Chân Chân? Sao em ở đây? Đây là đâu?"

Lương Chân Chân thở dài ở trong lòng, ngửi mùi rượu nồng nặc thì cô biết rõ anh trai thật sự uống say, nghĩ tới phải làm sao dìu anh ấy lên xe taxi đây, lấy sức của mình nhất định không đủ, liền muốn nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ, lúc cô xoay người vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt trước mắt thoáng qua gì đó, sau đó cả người cô cũng mơ hồ, trong đầu trống rỗng mờ mịt, cả người như nhũn ra ngã xuống.

"Chân Chân. . . . . ." Diệp Thành Huân vừa thấy cô lảo đảo sắp ngã xuống, vội vàng tới dìu cô, lo lắng kêu bên tai cô.

"Anh kêu gì chứ!" Thẩm Quân Nhã không biết chui từ trong xó xỉnh nào ra, không vui trách móc.

"Chân Chân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Diệp Thành Huân gấp gáp.

Thẩm Quân Nhã Tâm tức giận có suy nghĩ muốn giết người, nhưng ngoài mặt lại giả vờ vui mừng, "Anh Diệp, cô ấy là em gái của em, em gái ruột, em sẽ làm hại cô ấy sao? Đây là thuốc mê không màu không mùi. Thuốc này không có tổn thương đến cơ thể cô ấy, chỉ làm cho cô ấy ngủ mê man mấy giờ mà thôi."

Thật ra thì, cô thật sự từng nghĩ tới dùng loại thuốc làm hại Lương Chân Chân, nhưng cô biết một khi mình làm như vậy, thì đồng nghĩa với việc phá hỏng đường lui rồi, lỡ bị ai điều tra ra được, thì tương đương với việc cô tự đào hố cho mình nhảy, vì sự an toàn của bản thân, cô bỏ đi cái suy nghĩ ác độc đó.

"Được rồi, đừng lề mề nữa, bế cô ấy vào trong phòng đi."

Diệp Thành Huân nghe lời bồng cô lên, đi theo phía sau Thẩm Quân Nhã, đi vào căn phòng 8501.

Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Quân Nhã liền bắt đầu cởi áo trên người Lương Chân Chân, vốn cô muốn cởi sạch hết đồ của Lương Chân Chân rồi ném lên giường, nhưng Diệp Thành Huân không chịu, cuối cùng hai người quyết định chỉ cởi áo, những thứ khác không được đụng vào, điều này làm cho Thẩm Quân Nhã cảm thấy thất bại, người ta không chịu cô cũng không có bất kỳ biện pháp nào, thật may là bây giờ còn có một thứ gọi là pho¬to¬shop, cho nên cô có tin tưởng lấy giả làm thật.

"Được rồi, anh có thể xoay người, đã đắp chăn lên rồi, tới lượt anh."

"Em tránh ra chỗ khác trước đi." Diệp Thành Huân vẫn không có thói quen cởi áo trước mặt người khác.

Thẩm Quân Nhã ôm cánh tay ngó ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lướt qua một nụ cười ác độc, đúng là một đôi nam nữ hạ tiện! Kiểu cách đến nỗi khiến cô ghê tởm!

Hai phút sau, Thẩm Quân Nhã rất hài lòng nhìn hình trong máy ảnh, mặc dù trước mắt không lộ ra bao nhiêu, nhưng sau khi trải qua quá trình photoshop, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt đến không tưởng tượng được! Đến lúc đó Lương Chân Chân có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi, mới nghĩ thôi đã có cảm giác thành tựu.


/533

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status