Chương 211. (Tiếp)
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Đột nhiên, anh lui về phía sau hai bước, cầm một phần tờ báo từ trên bàn vung lên trước mặt Lương Chân Chân, “Tin tưởng cô? Cô muốn tôi lấy cái gì tin tưởng cô?” Anh nói từng câu từng chữ, đau đớn thoáng hiện nhanh không thể quan sát trong một vùng đỏ thẫm, trời mới biết tối hôm qua anh trôi qua được như thế nào? Cả một đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ hút thuốc cả đêm, nhìn bóng đêm nhiều màu sắc kia, anh có một kích động muốn hủy diệt.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm dâng lên từ trên đường chân trời thì anh mới trở lại ghế dựa, đống tàn thuốc như một núi nhỏ tỏ rõ trong lòng anh có bao nhiêu lo lắng hấp tấp, một âm thanh nói cho anh biết phải tin tưởng nai con, nhưng một âm thanh khác lại đang phản bác quan điểm của mình, tin tưởng? Lấy cái gì để tin tưởng? Coi như nai con về nhà lúc khuya, nhưng hơn nửa đêm sao Diệp Thành Huân lại chạy đến phòng của cô? Còn nghe điện thoại giúp cô?
Có quá nhiều chuyện không thể giải thích được, anh cũng không thể thuyết phục bản thân, rút từng điếu từng điếu thuốc ra, chỉ có như vậy, mới có thể hóa giải phiền não trong lòng anh, vốn định đợi đến trời sáng, muốn nai con lqd sẽ giải thích hợp lý cho anh một chút. Liền phân phó thư ký pha cho anh một ly cà phê, làm trơn nhuần cổ họng đã khàn, mở báo buổi sáng, tít trang đầu kia đập vào mắt khiến mắt anh trợn trắng rồi.
Trên giường lớn ở khách sạn, một nam một nữ ôm nhau ngủ, mặc dù đắp chăn, nhưng trên chăn có một khoảng không có gì che đậy! Rất rõ ràng, hai người đều không một mảnh vải che thân, hơn nữa tư thế ngủ thân mật khiến cho người ta buộc lòng phải suy nghĩ về phương diện kia, tựa đề càng không rõ ràng công bố anh bị đội nón xanh!
Người phụ nữ của Đằng thiếu Lương Chân Chân vs anh trai Diệp Thành Huân, tình yêu cấm kỵ trần trụi!
Bên trong đưa tin tường tận lại càng khó coi, anh đã hoàn toàn trở thành chuyện cười của cả thành phố C! Phản bội cao giọng khiến cho anh không thể tiếp tục chịu đựng, thêm căn cứ trong điện thoại tối qua chứng thực, đau đớn trong lòng anh từng chút từng chút lan tỏa ra, người phụ nữ này được anh cưng chiều trong tâm khảm lại có thể thừa dịp anh không ở nhà đâm cho anh một đao trí mạng, quả thật so với khoét tim anh còn khó chịu hơn, anh yêu cô như vậy, coi cô là duy nhất của mình, cũng là người duy nhất mang lại ấm áp cho anh, để cho anh muốn kết liền cành cùng cô.
Nhưng hôm nay, hành động việc làm của cô giống như mạnh mẽ tát anh một cái, khiến cho anh trở thành đối tượng nhạo báng của mọi người.
Chính bởi vì để ý, tim của anh mới có thể đau đớn như vậy, đây là một cảm giác chưa từng có, năm đó khi mẹ rời đi, anh chỉ đau lòng. Mà bây giờ, lại là một nỗi đau không cách nào nói rõ, liên tiếp xé rách lòng anh, khiến cho anh trở nên vô cùng luống cuống, nỗi tức giận được giấu đi, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nai con, sao em nỡ thừa dịp lúc anh ra nước ngoài tới phòng khách sạn cùng người đàn ông khác? Em có nghĩ tới khi Die nd da nl e q uu ydo n anh biết rồi sẽ nghĩ như thế nào? Mở miệng một tiếng anh trai, lời thề son sắt nói giữa hai người chỉ có tình thân, chỉ còn lại tình thân con mẹ nó lại đi khách sạn! Chỉ còn lại thân tình con mẹ nó cởi hết đồ ngủ chung? Chỉ còn lại thân tình liền nói tình yêu bị cấm kỵ?
Lúc làm điều này, em coi anh là cái gì?
Mặc dù tờ báo tuy nhẹ, nhưng bị anh vung mạnh như vậy, cảm giác đau đớn tại vùng da bị ma sát vẫn rõ ràng như vậy, Lương Chân Chân lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, hộp tiện lợi xách trong tay “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh kia giống như búa sắt đánh vào trong lòng anh, nỗi đau không cách nào nói ra lan tràn không tiếng động.
Cô cầm tờ báo lên liếc mắt nhìn, chỉ liếc mắt một cái, cả người cô liền ngây dại, không dám tin trợn to hai mắt, đây là chuyện xảy ra tối hôm qua? Sao cô lại cùng anh trai ôm ấp nằm dưới một cái mền, hơn nữa… thân không có gì?
Còn có tiêu đề cùng nội dung bài báo dài khiến cho cô kinh hãi, không trách được a Tư lại tức giận như vậy, thì ra bởi vì chuyện này? Thật buồn cười, ngay chính bản thân cô một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ khách sạn này là nơi tối hôm qua cô đi đón anh trai, ý là cô bị anh trai tính toán sao? Tại sao anh ấy lại muốn làm vậy? Tại sao lại làm như vậy đối với cô? Dù sao bọn họ cũng là anh em sống chung nhà vài chục năm!
Sao sự việc lại diễn biến thành như vậy? Cô không hiểu, thật sự không hiểu, cuộc sống của mình lại trắc trở như vậy, nhấp nhô như vậy sao? Thật vất vả mới có được hạnh phúc lại bị vặn đứt như thế.
Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng nổi lên mối phiền não không hiểu nổi, sắc mặt lạnh lùng, châm chọc bên môi từ từ lan rộng, có mấy lời không tự chủ được cứ thốt ra rồi: “Cô cứ ti tiện như vậy? Đã ở lqd trên giường của tôi lâu như vậy, khi anh ta vừa về cô liền quản không được trái tim của mình à? Thừa dịp lúc tôi đi công tác liền chạy ra ngoài thuê phòng cùng anh ta? Lại còn truyền đi ảnh chụp như vậy? Muốn cho tôi đội nón xanh? Anh ta tốt hơn tôi sao, anh ta có thể thỏa mãn cô hơn tôi sao? Khiến cho cô lưu luyến đến mức phải chụp hình lại? Vậy có muốn tôi chụp giúp cô một bộ?”
Lương Chân Chân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, không thể tin anh lại có thể nói ra lời này, giống như một con dao găm sắc bén không chút lưu tình cắm vào trái tim cô, đau đến mức tứ chi bách hài * của cô đều tê dại, máu toàn thân giống như đã đông lại, ngay cả hô hấp cũng đã ngưng trệ, trừ đau ra, cô không còn cảm giác gì.
(*) tứ chi bách hài: tứ chi = hai tay hai chân, bách hài = trăm xương
Nước mắt uất ức theo khóe mắt từng giọt lại từng giọt chảy xuống, cứng nhắc không ngừng lắc đầu, “Em không có, thật sự em không có…”
Cô không có, cô đã sớm không còn bất kỳ tình cảm gì với anh trai, toàn tâm toàn ý thích người đàn ông tên là Đằng Cận Tư này, nhưng khả năng anh tin tưởng cô không nhiều như cô tưởng tượng, chẳng lẽ cô lớn lên thật sự giống như người phụ nữ lẳng lơ sao? Thấy một yêu một? Chân đứng hai thuyền?
Tính ra, hai người đã ở chung với nhau được hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ anh không hiểu rõ bản tính của mình sao?
Mặc dù cô không biết rốt cuộc ảnh chụp này là chuyện gì, nhưng cô có thể xác định tối hôm qua mình không xảy ra quan hệ với anh trai, là người từng trải cô hiểu biết rõ triệu chứng sau khi xảy ra sự việc này, cho nên cô có thể khẳng định sự trong sạch của mình, chẳng qua bị cởi quần áo chụp ảnh lqd chung với người đàn ông khác… Là một nữ sinh có quan niệm truyền thống trong nội tâm, cô quả thật không thể tiếp thu, anh trai, anh vẫn coi em là em gái sao? Anh làm như vậy, khiến cho em quá thất vọng, hóa ra, anh không hy vọng em hạnh phúc như vậy.
Đáy mắt thâm sâu nhiễm lên một tầng bi thương không tan được, khiến người ta thống khổ hơn khi bị chính anh trai mình bán đứng, ông trời quả nhiên không muốn thấy cô, không muốn cô gặp chuyện tốt, thỉnh thoảng lại cho một dao, khiến cho cô máu tươi giàn giụa, nhớ kỹ cả đời.
“Không có? Nếu không có thì hình này là sao? Cô cho rằng tôi là kẻ ngu hay ngu ngốc? Cô câu kết làm bậy với người tình cũ ở sau lưng tôi, còn bò lên giường, cô có biết làm thương tổn người khác bao nhiêu không?” Giọng nói Đằng Cận Tư lạnh lẽo thấu xương, nhìn về phía người gây sự Lương Chân Chân.
Cô vô tội trợn to hai mắt, trong nháy mắt, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt lại tràn ra, “Tối hôm qua em bị gài bẫy, em tuyệt đối không biết…”
Cô chưa kịp nói xong, Đằng Cận Tư liền rống to một tiếng, “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nói láo thêm! Một lần lại một lần, cô không cảm thấy buồn nôn sao?”
Đột nhiên, khóe môi anh tách ra thoáng hiện nụ cười lạnh yếu đuối tự giễu, “Nai con, cô đã từng nghĩ tới chưa, Đằng Cận Tư tôi cũng có trái tim?”
“A Tư…” Lương Chân Chân dieendaanleequuydonn nức nở mở miệng, bả vai run run, sao cô có thể cho rằng anh không có trái tim, anh đối tốt với cô, cưng chiều cô đều là hạnh phúc cô chưa bao giờ từng trải nghiệm, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
Hôm nay cô tới đây tuyệt đối không muốn gây gổ với anh, cô cố ý làm hộp cơm tình yêu đưa tới đây, muốn anh ăn cơm thật ngon, chút ý bảo dưỡng dạ dày, hơn nữa còn chuẩn bị nói cho anh biết tin tức mình đang mang thai bé cưng, xem ra… Cô đã mất đi tư cách nói lời này rồi, tình yêu, quả nhiên không phải do một người định đoạt.
“Câm miệng! Cô, không, xứng, gọi, tên, tôi!” Đằng Cận Tư tiến lên một bước giữ thật chặt cẳm của cô, sức lực lớn đến mức khiến cô có cảm giác xương đã hơi đau đớn rồi, nhưng cô chỉ lộ ra một nụ cười đau khổ, thân thể đau đớn sao so được với nỗi đau trong lòng?
Cô biết anh không thể nào tin tưởng mình, anh là một người đàn ông có ham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy, sao chịu được người phụ nữ của mình nằm chung giường với một người đàn ông khác, còn bị cởi quần áo, ngay cả không làm gì, cũng không thể tha thứ.
Cô an ủi bản thân không thể khóc, coi như rời khỏi nơi đây, cũng phải tự nhiên mà rời đi, nhưng vì cái gì mà lòng của cô đau như vậy? Nội tâm giống như bị kim châm, cả người mềm nhũn vô lực, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà dừng lại.
“Vậy em không quấy rầy anh…” Lúc Lương Chân Chân lqd nói câu này, không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt, xoay người, ép bản thân không được khóc, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Cô cảm giác hai chân trống rỗng giống như giẫm trên bông vậy, mỗi một bước phải cố hết sức, thật vất vả mới rời khỏi phòng làm việc khiến cho người ta hít thở không thông, cô cũng không nhịn được nữa, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi không ngừng, nhỏ giọng nức nở.
Mà sau khi cô đi ra ngoài, bên trong phòng Đằng Cận Tư cũng khổ sở đến cau mày, một quyền đấm trên kính cửa sổ, mặc cho bột thủy tinh cắm vào trong lòng bàn tay cùng mu bàn tay, máu tươi cứ ồ ồ chảy ra, theo ngón tay anh rơi trên sàn nhà, nhìn mà thấy ghê.
Nhưng dường như anh không có chút cảm giác nào, có lẽ, đau đến cực hạn chính là như vậy thôi.
Nam Cung Thần ở xa nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lương Chân Chân, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, xem ra, lúc này cậu chủ đã tức giận tới cực điểm rồi, hoàn toàn không nể tình, mặc dù anh không biết rốt cuộc ở bên trong hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng như vậy của Lương tiểu thư, anh cũng đoán được tám, chín gần mười rồi. ╮(╯▽╰)╭
“Lương tiểu thư, tôi đưa cô xuống dưới.” Anh còn có chút không đành lòng.
Lương Chân Chân đã không có cách nào lên tiếng, hai mắt đẫm lệ lắc đầu, trực tiếp đi về phía thang máy vừa rồi cô đi lên, trở về đường cũ, lúc đi qua phòng khách, kéo tới không ít ánh nhìn chăm chú của công nhân viên, nhưng cô không để ý chút nào, dù sao thanh danh của cô đã đủ thối, còn có quan hệ gì chứ?
Một đường rời khỏi tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư, tinh thần cô vẫn hoảng hốt, thế giới ở trước mắt cô bỗng trở nên hỗn độn, không phân biệt ra Đông Tây Nam Bắc, không biết đi bao lâu rồi, cô mơ mơ màng màng băng ngang qua đường, hoàn toàn không ngờ tới có một chiếc xe đột nhiên lao qua, cô sững sờ xoay người ——
Không đợi cô kịp phản ứng, liền cảm giác mình bị thứ gì đó quẹt qua, đặt mông trên đất, trong nháy mắt bụng truyền đến một cơn đau thắt lại, khiến cho suy nghĩ của cô trở nên mờ ảo, trong lòng tự giễu thầm nghĩ: chẳng lẽ cô phải chết? Đau quá, đau quá…
/533
|