Chương 359: Mẹ con đối mặt (đặc sắc ~)
Editor: Puck
Đằng Cận Tư lộ vẻ nhạt nhẽo, không nhìn ra buồn vui đau khổ, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, lời Thẩm Ý Linh tương đương với đánh tan chờ đợi cuối cùng chỉ còn sót lại chút ít của anh, thì ra, mình thật sự không quan trọng.
Trong lòng Lương Chân Chân không có cảm xúc gì, cô không biết người phụ này thật sự không biết hay cố ý giả vờ, về căn bản mà nói, dù sao gia tộc họ Đằng ở thành phố C là độc nhất vô nhị, hơn nữa trở lại lâu như vạy, coi như đọc báo bà cũng có thể phát hiện con trai mình là ai!
Tất cả đều nói lên lòng dạ bà quá sâu! Biết rõ người đứng trước mặt là con trai ruột của mình, nhưng bà lại có thể thờ ơ không hỏi han, thái độ bình tĩnh tự nhiên đến vậy.
Sao bà làm được vậy?
Trong lòng bà thật sự không có chút xíu áy náy nào sao?
Bà cứ không muốn gặp a Tư như vậy sao?
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bà nhẫn tâm nhìn thấy rõ mà còn bỏ đi? Ba mươi năm vẫn chưa từng trở lại thăm con trai một lần, ba mươi mấy năm sau gặp lại cũng coi như người xa lạ.
“Nghe Tuyết Nghiên nói Thẩm nữ sĩ là người địa phương, lần này trở về định ở lâu dài hay tạm thời vậy?” Trong lòng Lương Chân Chân rất ghét bà ta, nhưng ngoài mặt cười híp mắt, người khác nhìn không ra cảm xúc chân thật của cô.
Thẩm Ý Linh có ý nghĩ sâu xa khác liếc nhìn Lương Chân Chân, trong lòng buồn bực: năm đó mình rời đi, a Tư mới ba tuổi, chẳng lẽ nó còn nhớ mặt mình? Nếu thật sự như vậy, có thể giải thích tại sao nó đột nhiên rời đi khi ở Thụy Sỹ, chắc từ lúc đó, nó đã biết thân phận của mình, cũng nói cho vợ nó.
Đã như vậy, tại sao con bé còn làm bạn với tiểu Nghiên?
“Trước mắt còn chưa biết, sau khi tốt nghiệp tiểu Nghiên định đi đâu, tôi sẽ đi đó.” Nói đến con gái, đáy mắt bà lướt qua vẻ cưng chiều dịu dàng.
Điều này không khỏi quá chướng mắt Đằng Cận Tư! Đều giống nhau là do bà sinh ra, sao đối xử lại khác biệt dienđanlequydon lớn như vậy? Nếu không muốn gặp anh, ban đầu cần gì phải sinh anh ra?
Trong lòng anh giống như có vật gì bén nhọn đâm trúng, đau đến mức anh sắp không cách nào hít thở, bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ nắm chặt, giống như muốn bóp lấy da thịt.
“Có thể gặp mặt ở trung tâm thương mại cũng coi như duyên phận! Không bằng chúng ta đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lúc? Vừa đúng lúc đi dạo mệt mỏi.” Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên nói xen vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tha thiết nhìn ba người, trong tròng mắt đen lóng lánh có ánh sáng trong suốt.
Thẩm Ý Linh rất muốn trách cứ con gái nhiều chuyện, bà đã nói với con gái cố gắng ít lui tới với Lương Chân Chân, nhưng con bé lại cố tình không nghe mình, luôn thích khư khư cố chấp!
“Được!” Lương Chân Chân đồng ý rất sảng khoái, cô chỉ muốn tạo cho a Tư một cơ hội, dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ a Tư, có lẽ sau khi mọi người ngồi xuống tâm sự chút chuyện có thể có phát hiện gì mới không chừng.
Đằng Cận Tư rất muốn nói “Không đi”, nhưng lòng của anh bán đứng anh, ba mươi năm trôi qua rồi, anh chỉ nhớ mơ hồ một bóng lưng dứt khoát, mặt mũi của mẹ, anh đã sớm quên không còn chút gì, kể từ sau khi mẹ rời đi, ba lập tức đốt toàn bộ hình của mẹ, không để lại gì.
Hôm nay, hiển nhiên là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đối phương ở khoảng cách gần như vậy, anh như thế nên mới biết, thì ra mẹ anh có dáng vẻ này, hơi không giống như trong ấn tượng của anh.
“Vậy đi thôi!” Kiều Tuyết Nghiên vô cùng vui vẻ, mắt tha thiết mong chờ mẹ mình, giống như đang nói: Không cho phép từ chối, phải đi!
Thẩm Ý Linh luôn vô cùng cưng chiều con gái, trên căn bản hoàn toàn không cự tuyệt đề nghị của con gái, nhưng hôm nay bà rất muốn nói không, ngày trở về nước bà đã tự nhủ trong lòng, muốn tránh xa người nhà họ Đằng, tốt nhất không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, thật không nghĩ đến, trở về được một ngày đã gặp bọn họ.
Thật đúng là nghiệt duyên!
Để cho bà buồn bực hơn chính là con gái quá mức đơn thuần coi Lương Chân Chân như bạn bè mà đối đãi, động một chút là kiếm cô ta chơi, mở miệng một tiếng là “Chị Lương”, “Đằng đại ca” rất vui vẻ, rốt cuộc bà có nên nói chân tướng cho tiểu Nghiên không?
Nói cho con bé biết, lại sợ phá vỡ ấn tượng tốt hoàn mỹ không tỳ vết của mình trong lòng con bé; không nói cho con bé, con bé sẽ khư khư cố chấp chơi với bọn họ, không tốt với bất kỳ ai.
Đây thật sự là lựa chọn khó khăn!
Trong quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, bốn người ngồi đối mặt, Thẩm Ý Linh và Kiều Tuyết Nghiên ngồi một bên, Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân ngồi đối diện, nói nhiều nhất vẫn là Kiều Tuyết Nghiên dlqd hoạt bát nhiệt tình, Lương Chân Chân cũng phối hợp với cô bé, hai người hát bè rất vui vẻ.
Một vô tâm, một có tâm, nửa thật nửa giả, khiến cho người ta không phân biệt rõ.
Thẩm Ý Linh ngồi đó hơi lúng túng, bà cảm giác ánh mắt Đằng Cận Tư thỉnh thoảng liếc về phía mình, như muốn xuyên thấu bà, khiến bà rất không tự nhiên, nhiều lần muốn chen vào giữa cuộc nói chuyện của con gái và Lương Chân Chân, nhưng không có bất kỳ cơ hội nào.
Kể từ khi bắt đầu ngồi xuống, miệng Kiều Tuyết Nghiên không ngừng, từ trường học nói tới du lịch, giống như chủ đề nói chuyện của hai người vĩnh viễn không hết, có lẽ nói quá nhiều, Kiều Tuyết Nghiên uống hết ba ly nước lạnh trong nửa tiếng, cho đến khi cô không nhịn được muốn đi toilet, còn tốt bụng muốn mời Lương Chân Chân đi cùng.
Cử chỉ vô tâm của cô chính là điều Lương Chân Chân vẫn muốn thúc đẩy, chỉ có điều không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi, hơn nữa nếu cố ý quá mức, ngược lại sẽ làm cho a Tư và Thẩm Ý Linh lúng túng, bây giờ không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất, cô đứng lên đi toilet cùng Kiều Tuyết Nghiên, để lại Đằng Cận Tư và Thẩm Ý Linh ngồi đó nhìn nhau chẳng nói gì.
Trong phòng rửa tay, Kiều Tuyết Nghiên vừa rửa tay vừa nói: “Chị Lương, Đằng đại ca ở nhà cũng trầm mặc như vậy sao? Anh ấy nói ít thật đó!”
A Tư ở nhà mới không phải như vậy, anh trầm mặc ít nói đều do mẹ em người phụ nữ xấu xa làm hại! Lương Chân Chân thầm nói xấu trong lòng.
“A Tư anh ấy luôn tiếc chữ như vàng, hơn nữa ở đây gặp người không quen, ít lời hơn.”
“Ồ! Hóa ra là vậy!” Kiều Tuyết Nghiên gật gù.
“Chị cảm thấy mẹ em cũng ít nói, bình thường bà là người như vậy à? Có phải đặc biệt cưng chiều em không?” Lương Chân Chân cố ý nói lời khách sáo.
“Mẹ em là người phụ nữ dịu dàng lương thiện, yêu em vô cùng, từ nhỏ đến lớn chưa từng gầm lên với em một câu, hôm nay mẹ hơi trầm mặc, có thể do không quen với anh chị, về sau gặp mấy lần là tốt rồi.”
Nhắc tới mẹ, trên mặt Kiều Tuyết Nghiên lóng lánh ánh sáng tự hào.
Sau này gặp mấy lần? Khả năng này đúng là cực kỳ bé nhỏ! Nhìn dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của bà khi ngồi chung với bọn họ, đã có thể đoán được sau này không còn cơ hội, trừ phi --
Bà và a Tư mở rộng cánh cửa lòng, cởi bỏ khúc mắc, nếu không, cô sẽ ghét bà cả đời! Hoàn toàn không thể dùng bốn chữ dịu dàng lương thiện liên tưởng đến bà, cô chỉ có thể nghĩ đến: lòng dạ rắn rết!
“Vậy mẹ em có nói với em chuyện trước kia của bà không? Ví dụ như vì sao bà phải rời khỏi cố hương của mình, chạy đến Thụy Sỹ xa xôi như vậy định cư? Một lần chính là hơn hai mươi năm, bà không nhớ nhà sao?” Lương Chân Chân giống như vô tình hỏi.
Kiều Tuyết Nghiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Không có, cách đây không lâu em mới biết quê nhà của mẹ là đây.”
Trong lòng Lương Chân Chân sáng tỏ, xem ra lòng dạ bà không phải sâu bình thường! Ngay cả con gái ruột cũng không nói, lừa gạt đủ kín kẽ!
“A! Hình như chị đau bụng rồi, Tuyết Nghiên, em đợi chị thêm một chút là được.” Lương Chân Chân giả bộ đau bụng trì hoãn thêm thời gian vì a Tư, cũng không biết bọn họ trò chuyện như thế nào?
“Vâng, em không vội.” Kiều Tuyết Nghiên rất có ý săn sóc.
Trong quán cà phê, Đằng Cận Tư và Thẩm Ý Linh ngồi đối diện, không khí hơi lúng túng, hai phút trôi qua, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ tự nhiên uống cà phê.
“Thoạt nhìn cậu và Lương tiểu thư rất hạnh phúc.” Thẩm Ý Linh phá vỡ trầm mặc này trước, bà vẫn không nhận con trai, rất bất đắc dĩ với cử chỉ vô tâm của con gái, nhưng bà lại không thể đi.
Đằng Cận Tư ngước mắt liếc nhìn bà một cái, khóe môi chứa nụ cười lạnh, “Xem ra quan hệ giữa Thẩm nữ sĩ và con gái không tệ, chắc hẳn những năm qua sống rất hạnh phúc?”
Bàn tay Thẩm Ý Linh đặt dưới quần đã siết chặt vạt áo, sắc mặt như thường, nói một câu hai nghĩa: “Trấn nhỏ ở Thụy Sỹ rất đẹp vả lại là nơi tình thơ ý họa, có thể khiến cho người ta quên đi rất nhiều quá khứ không hay, quý trọng hạnh phúc hiện tại.”
“Quên đi rất nhiều quá khứ không hay, quý trọng hạnh phúc hiện tại.” Những lời này giống như cây châm đâm vào trong lòng Đằng Cận Tư, thì ra trong lòng của bà, cha và mình chỉ là quá khứ không hay!
“Hóa ra Thẩm nữ sĩ còn có chuyện cũ nghĩ lại mà sợ?” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng, giống như bọc một tầng sương lạnh, lạnh thấu xương.
“Đằng tiên sinh hiểu lầm, tôi chỉ ví von thôi.” Giọng Thẩm Ý Linh lạnh lùng, không hề bị con trai chọc giận chút nào, đây chính là con trai của ông ta, còn đẹp trai tuấn lãng hơn, phương diện tính cách lại một trời một vực, một ương ngạnh kiêu ngạo, một lạnh lùng xa cách.
Hiển nhiên, con trai còn đáng sợ hơn cha.
>> Facebook của truyện : Ba Xa anh chi thuong em
/533
|