Chương 381: Đại Kết Cục 1: Cưng chiều vô hạn
Editor: ChiMy
Không tránh khỏi việc đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đương nhiên kết quả là không có sao!
Từ lúc Thẩm Ý Linh xuất hiện cho đến khi rời đi, Đằng lão phu nhân đều không biết chuyện , cháu trai và cháu dâu che dấu quá giỏi, hơn nữa Đằng Cận Tư thoáng động chút tay chân, tin tức được giấu rất tốt, một chút tin tức liên quan tới bà đều không truyền tới tai của Đằng lão phu nhân, đối với bà nội mà nói, là chuyện tốt.
Mùa đông qua xuân tới, thoáng cái liền đến tháng tư, cuộc sống vẫn trước sau như một, mọi người đều sinh hoạt, phát triển theo quy luật.
Bụng của Lương Chân Chân càng ngày càng lớn, bụng bảy tháng có thể so với người ta chín tháng, cho nên cô cố gắng hết sức, mỗi lần đi bộ phải một tay đỡ eo, một tay nâng bụng, ngủ cũng không yên ổn, chân còn thường xuyên sưng, phù chân, rất khó chịu.
Buổi tối, cô tựa vào trên giường, hai chân mở ra, trong ngực ôm con thỏ bông cô yêu thích nhất, lông mềm rất thoải mái, đưa tay bóc hoa quả và các món vặt bên cạnh, vừa ăn vừa xem phim, bóc được món nào đó, mút ở trong miệng, ngây ngô híp mắt cười, cũng không biết rốt cuộc là chua, ngọt, hay là vui mừng.
"Ngoan, đừng xem nữa, cho mắt nghỉ ngơi một lát." Đằng Cận Tư đi tới, dịu dàng nói.
"Đừng! Đây là phim em thích nhất." Lương Chân Chân từ chối.
"Được, vậy thì xem thêm một lát."
Ai bảo phụ nữ mang thai là lớn nhất, với lại, đây cũng là do mình cưng chiều mà thành, trách được ai? Dĩ nhiên chỉ có thể theo rồi.
Năm phút sau.
"Ông xã, em khát nước."
Cô tội nghiệp mở to hai mắt, bộ dáng làm người ta thương yêu, Đằng Cận Tư làm gì chịu được, hấp ta hấp tấp đi rót nước.
"Ông xã, em đau chân."
Trong chốc lát, cô lại mím miệng như muốn khóc lên, đáy lòng của Đằng Cận Tư như một sợi dây đàn sắp đứt, quả nhiên là sát tinh trong cuộc đời anh, đâm vào đáy lòng anh.
Xoa bóp, nếu không còn có thể như thế nào ? Nửa ngồi trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve chỗ chân bị đau của cô, thỉnh thoảng hỏi một câu, "Còn đau không?"
Thật sự là cưng chiều đến cực hạn, hận không thể dành hết những thứ tốt nhất cho cô.
"Ông xã, em muốn xoay người."
Bụng của cô quá lớn, đối với cô mà nói xoay người là một chuyện đau khổ, mỗi lần nằm xuống liền không đứng dậy nổi, cần phải có người đỡ mới được.
Đằng Cận Tư nhìn dánh vẻ cực khổ của bà xã, đau lòng cực kỳ, chỉ ước gì thằng nhóc hư trong bụng bà xã mau ra ngoài, dám hành hạ bà xã của anh, đúng là thích ăn đòn!
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra, bởi vì nai con sẽ phản bác, không nên tranh cãi thì hơn.
Xem phim xong, Lương Chân Chân lại la hét cơ thể tê rần, muốn xuống giường đi vòng vòng một chút, Đằng Cận Tư chỉ có thể đỡ cô đứng lên, ôm hông của cô cẩn thận từ từ dạo bước.
"Đúng rồi, ông xã, chúng ta có tự điển Khang Hi không?"
"Sao vậy?"
"Đặt tên cho con đó! Phải lựa chọn kỹ, hơn nữa phải có một không hai!" Lương Chân Chân kiêu ngạo nhướng mày.
"Ách. . . . . . Đều cho em quyết định." Đằng Cận Tư quyết định giao quyền quyết định cho bà xã.
"Hì hì. . . . . . ." Lương Chân Chân cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng, tâm trạng rất tốt.
"Ngày mai anh bảo Nam Cung mua mấy quyển sách đặt tên, còn có 3 tháng để em chọn, có được hay không?"
"Tốt!" Một nữ vui vẻ lên tiếng.
Chuyện đặt tên cứ quyết định như vậy, Lương Chân Chân có chuyện để làm rồi!
*****
Buổi chiều thứ tư, Lương Chân Chân và Cát Xuyến hẹn nhau đi bộ ở công viên nào đấy, xa xa có hai vệ sĩ đi theo, khiến cho rất nhiều người quay đầu nhìn. (⊙o⊙)
Đây đương nhiên là ý của Đằng Cận Tư, mặc dù bác sĩ nói phụ nữ có thai phải chú ý vận động nhiều, nhưng anh vẫn không yên tâm để một mình bà xã mang cái bụng bự ở ngoài, cho nên cố chấp phải phái hai người bảo vệ an toàn cho cô, Lương Chân Chân biết anh muốn tốt cho mình, nên đồng ý, nhưng yêu cầu hai vệ sĩ phải theo từ xa, không được đi quá gần.
Tại sao chỉ có hai người bọn họ đây? Là như vậy, trước đó đã thông báo Tiết Giai Ny đi du học ở Italy, bởi vì bạn tốt Chân Chân kết hôn nên mới trở về, hơn nữa lễ mừng năm mới, nên ở them một thời gian, bây giờ phải học tiếp, đương nhiên trở về đi học.
"Chân phi, đúng là sinh đôi rồi, bụng của bạn lớn hơn của mình nhiều, lúc mình năm tháng còn chưa lớn như vậy đâu, càng ngày càng thấy rõ." Cát Xuyến khoa trương kêu lên.
"Đừng nói nữa... Bây giờ hành động càng lúc càng bất tiện, đi vài bước liền mệt mỏi, hận
/533
|