Quan Hạo Lê & Tiết Giai Ny—tôi nghỉ tôi không thích anh 55
Quan Hạo Lê cũng không biết mình bị cái gì, đột nhiên nói ra lời như vậy, kỳ thật đây cũng không phải ý anh muốn nói, anh một chút cũng không muốn Giai Ny và người đàn ông khác, nhưng vừa nghỉ tới bản thân không định được ngày trở về, bây giờ Giai Ny lại ghét bản thân như vậy, giữa bọn họ, vẫn có kết quả sao?
Kỳ thật, vừa nói ra miệng, anh liền hối hận, anh càng muốn nói là cô hãy chơ anh, nhưng đợi bao lâu đây?
Còn chưa nói xong, Giai Ny đã rống lên: “Hỗn đãn, anh cút cho tôi!”
Cô đã hoàn toàn thương tâm, những lời này đã hoàn toàn nói rõ ý nghĩ trong lòng anh, người đàn ông khi dỗ ngon dỗ ngọt thật sự là không thể tin tưởng. Lừa gạt người không đền mạng.
Quan Hạo Lê cũng biết mình nhất thời bị ma xui quỷ khiến nói sai, ão não đến phát sầu, bây giờ anh nói cái gì dù một chữ cũng là sai, giữa bọn họ cần tĩnh táo để nói chuyện.
Nhưng mà, anh cần phải rời đi ngay.
"Cút a! bây giờ tôi nhìn đến anh liền buồn nôn!" Tiết Giai Ny tiện tay cầm lấy ly trà trên bàn liền ném tới.
Quan Hạo Lê cũng không né tránh, anh biết là mình nói sai, là mình thật xin lỗi cô, để cho cô lấy làm nơi trút giận cũng không có gì.
Ly trà "phanh" một cái nện ở trên đầu của anh, vật nặng đánh lên khiến anh không nhịn được lui về sau một bước, bị đau vuốt vuốt cái trán.
Tiết Giai Ny cuồng loạn đuổi anh đi, trong lòng vô cùng bi thương.
Cô dựa lưng vào cửa, gắt gao cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt giống như là chuỗi trân châu bị đứt, rơi xuống không dứt.
Ông trời thật sự đang đùa giỡn với cô sao, nghĩ cô là con rối để vui đùa sao!
Quan Hạo Lê đứng ở ngoài cửa thật lâu không rời đi, tâm loạn như ma, chỉ muốn tạm biệt thật tốt lại khiến cho anh rối tinh rối mù!
Bây giờ, cái gì anh cũng không làm được, chỉ cảm thấy có một cảm giác vô lực mờ mịt.
Giữa trưa, Quan gia bên kia phái chuyên cơ đến thành phố C, chỉ cần anh lên máy bay, lúc này cũng có thể trời đi, anh rất tức giận, tức giận vì người nhà từng bước gây áp lực cho anh, nhưng ngoại trừ sinh hờn dỗi, cái gì anh cũng không làm được!
Với tư cách người thừa kế tương lai của công ty Quan thị, từ lúc vừa ra đời, liền được trao cho trách nhiệm cùng nghĩa vụ, thân phận của anh vốn chính là không tự do, theo cách nói của A Ti, chơi nhiều năm như vậy, là anh buôn bán lời.
Giữa tình thân cùng tình yêu, dưới tình huống này, anh lại chỉ có thể lựa chọn thứ nhất, phải lựa chọn tình thân, anh cảm thấy rất đau xót.
Trước khi đi, anh chỉ có thể nhờ cậy bạn tốt giúp anh chăm sóc tốt cho cô, nhất là lúcbên người cô xuất hiện người ưu tú khác, nhất định phải nói cho anh biết.
Đằng Cận Ti trả lời: Tôi có thể giúp anh trông coi, nhưng chuyện tình cảm còn cần phải chính anh đến xác định, nếu như đã trêu chọc người ta nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng với người đó, bằng không thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cậu!
Tôi biết rõ, nhưng trước mắt tôi có tâm nhưng vô lực. Quan Hạo Lê thở dài.
Vậy anh làm một chuyện mọi chuyện đều tốt đi, tất cả lấy cớ cũng không phải lý do!
Đằng Cận Ti nói rất cứng rắn, nhưng cũng là sự thật, Quan Hạo Lê biết, trong lòng quyết định muốn trong thời gian ngắn nhất nắm giữ quá trình cùng nghiệp vụ công ty, chính thức trở thành người thừa kế công ty Quan thị.
Sau đó, anh liền có thể an tâm không ngại mà theo đuổi Giai Ny.
*****.
Tiết Giai Ny cũng không nghĩ tới Quan Hạo Lê thật sự thì cứ biến mất như vậy, cũng giống như năm đó lúc 3 tuổi, như là bốc hơi khỏi trên đời này, cô không khỏi cười khổ: Mình rốt cuộc đã yêu tuýp đàn ông như thế nào vậy?
Đối với những chuyện cá nhân của anh, những thứ khác hoàn toàn hoàn toàn không biết gì cả.
Đàn ông như vậy cũng đáng để bản thân trả giá chân tình sao?
Cô thật là khờ hết biết!
Buổi chiều cách một ngày, cô ngồi ở trên ghế salon ngẩn người, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Trong nháy mắt, cô rất hy vọng người ngoài cửa là Quan Hạo Lê, nhưng cuối cùng không phải.
Nam Cung Thần đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một cái hộp hình tứ phương, "Đây là của Lê Tử nhờ tôi giao lại cho em."
"Đem đi đi! Tôi không cần!" Tiết Giai Ny lạnh lùng cự tuyệt.
"Em Ny, em thật sự đã hiểu lầm, con người của tôi thích nói chuyện tào lao, trắng đều có thể nói thành màu đen, nhưng ý cũng không phải như thế, ngày đó tôi cũng chỉ là cố ý nói ngoa, muốn hại Lê Tử mà thôi...
Nam Cung Thần thấy bộ dáng của cô, liền biết cơn giận còn chưa tan, trong lòng vẫn còn có chút áy náy, vội vàng giải thích nói.
"Đủ rồi! Là anh ta kêu anh đến giải thích phải không?" Tiết Giai Ny cắt ngang lời anh. .
"Không phải, chỉ là lương tâm của tôi luôn cắn rứt, đem sự thật nói ra trong lòng mới dễ chịu hơn một chút." Nam Cung Thần cười nói.
“Không phải anh ta đã đi rồi sao? Còn muốn anh chạy tới nói những lời này làm gì? Có cần phải vậy không?"
"Đương nhiên là cần phải vậy cần! Chẳng qua cậu ấy rời đi chỉ là tạm thời, về sau vẫn sẽ trở lại."
Khóe môi Tiết Giai Ny nở nụ cười lạnh, "Anh ta có trở về hay không, cũng đâu liên quan gì tới tôi.”
Nói xong, cô liền chuẩn bị đóng cửa, Nam Cung Thần liền vội vàng đưa tay ngăn lại, đem cái hộp trong tay kín đáo đưa cho cô, đương nhiên cô không chịu muốn, hai người đẩy qua đẩy lại, cái hộp "Đùng" một tiếng rớt trên mặt đất.
Bên trong là cuốn nhật kỹ cũ kỹ, bởi vì rơi trên mặt đất, tấm hình kẹp ở bên trong cũng nhẹ nhàng đi ra.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, nhất là Tiết Giai Ny, đó là tấm hình lúc cô học trường cấp 3, khuôn mặt ngây ngô, nụ cười ngọt ngào, là ngày sinh nhật 17 tuổi của cô.
Nam Cung thần liền vội khom lưng nhặt lên, thừa dịp cô đang mê mang, cứng rắn nhét vào trong tay cô, sau đó xoay người rời đi.
Tiết Giai Ny kinh ngạc nhìn nhật ký cùng tấm hình trong tay, run rẩy ngón tay mở ra tờ giấy thứ nhất, rõ ràng la nét chữ thanh tú xinh đẹp của A Duyệt.
Từng câu từng chữ trong giấy đều lộ ra tình cảm đối với cô, anh là một người đàn ông dịu dàng như vậy, chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, chỉ lật xem vài trang, trong lòng cô lại trổi lên tâm tình phức tạp.
Bỗng nhiên, cô phát hiện hai ngày này mình nghĩ đến nhiều nhất là... Quan Hạo Lê, đúng A Duyệt, giống như đã thoát khỏi ý nghĩ - yêu thương, chỉ còn lại có tiếc hận cùng đau lòng.
Như thế vừa so sánh, trong lòng cô, người cô yêu là ai, đã rõ rành rành rồi.
Cất đi cuốn nhật ký, cầm tấm hình trong tay, cô không biết Quan Hạo Lê kêu Nam Cung Thần đưa nhật ký của A Duyệt tới đây là có ý gì, nhưng chính cô rất rõ ràng chính là: Cô phải quên đi tất cả, kể cả vừa mới mất đi tình yêu.
Trải qua cả đêm chăm chú suy nghĩ, cô quyết định rời khỏi thành phố C, đi Italy tiếp tục du học đào tạo.
Ở đây, cô có hai chuyện muốn làm, đi đài phát thanh từ chức, nhìn A Duyệt, tạm biệt anh.
Cô từ chức khiến cho chủ nhiệm luôn thưởng thức cô rất là khó hiểu, "Có nơi mới muốn đi rồi hả?"
"Không có." Cô lắc đầu.
Chủ nhiệm nhẹ nhàng thở ra, cho rằng cô là không hài lòng, "Những vấn đề khác có thể thương lượng thật tốt nha, bây giờ cô đã là nhân vật truyền bá nổi tiếng của chúng ta, đi đến một bước này không dễ dàng!"
"Cảm ơn chủ nhiệm cho tới nay luôn cân nhắc và đề bạt tôi, tôi cũng rất yêu thích công việc này, từ chức là vì nguyên nhân cá nhân của riêng tôi, cùng đài phát thanh không có bất cứ quan hệ nào." Tiết Giai Ny chân thành nói lời cảm tạ.
"Cái này..." Chủ nhiệm như có điều suy nghĩ nhìn cô.
"Hy vọng người phê chuẩn." Thái độ của cô rất kiên quyết.
Chủ nhiệm thấy bộ dáng của cô, chỉ có thể thở dài, "Được rồi."
Người tuổi trẻ bây giờ a! Thật sự là một ngày một ý nghĩ, căn bản là sờ không ý nghĩ chân chính của cô, làm được vị trí này cũng có thể nhẹ nhàng nói lời buông tha, àzzz...
Sauk hi từ chức, Tiết Giai Ny liền từ chỗ Lôi Tử hỏi số điện thoại của Kim Hà, cô biết, cô ấy là người sau cùng biết được chuyện này.
“Alo, ngài khỏe”
Giọng nói của Kim Hà ngọt ngào mà hỏi, công việc của cô khiến cô mỗi ngày phải nhận các cuộc điện thoại lạ, sớm đã thành thói quen.
"Kim Hà, tôi là Tiết Giai Ny, có rãnh ra ngoài tâm sự một chút không?"
Điện thoại bên kia quả nhiên Kim Hà sửng sốt vài giây, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Tiết Giai Ny sẽ gọi điện thoại cho cô, do dự nửa phút.
“Được, 5 giờ tôi tan ca”.
"Còn nhớ rõ tiệm nước giải khát gần trường cấp 3 lúc chúng ta thường đi không? Hẹn ở chỗ đó đi."
“ Ừ”. Kim Hà có chút đoán không ra ý nghĩ của cô, cảm giác, cảm thấy cô ấy có chút không đúng, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
****
Lúc hai người lần nữa đối mặt nhau ngồi ở tiệm nước gần trường cấp 3, loại cảm giác quen thuộc này khiến phải giật mình, dường như thời gian đều trở lại.
"Tôi cũng biết rồi." Tiết Giai Ny cúi đầu uống một ngụm đồ uống lạnh, giọng nói rất bình thản.
Kim Hà giật mình, nắm lấy ống hút trong tay có chút hơi run, "Cô biết cái gì đây?"
Tiết Giai Ny ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Cô còn muốn tiếp tục lừa gạt tôi sao? Chuyện của A Duyệt, tôi biết rồi."
Tuy rằng trong lòng đoán được, nhưng chân chính nghe cô nói ra, Kim Hà vẫn cảm thấy rất khiếp sợ, "Cô biết khi nào? Chuyện của A Duyệt, người biết rất ít..."
Ý ở ngoài lời chính là, cô làm sao lại biết?
"Mấy ngày hôm trước đi, là … anh họ của A Duyệt..chính miệng nói, bị tôi nghe được." Tiết Giai Ny đã bình tĩnh rất nhiều.
"Anh họ A Duyệt?" Kim hà kinh ngạc hỏi, nàng như thế nào cũng không ngờ tới, còn có như vậy ngoài ý muốn.
"Kim Hà, tôi muốn đi nhìn A Duyệt."
"Giai Ny, A Duyệt anh ấy đã không có ở đây, anh ấy hy vọng cô có thể hạnh phúc." Kim Hà cho rằng cô vẫn thì không cách nào quên đi.
"Tôi biết rõ, tôi chỉ là muốn đi nói lời tạm biệt với anh ấy."
-----------------------------
/533
|