Bà Xã Anh Chỉ Thương Em
Chương 476: Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny--- tôi nghĩ tôi không thích anh 62
/533
|
Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny--- tôi nghĩ tôi không thích anh 62
Hiển nhiên Quan Hạo Lê không có ngờ tới cô sẽ quyết giữ ý mình như thế, biến thành bánh trái thơm ngon mà anh không hy vọng nhất.
"Một bên tình nguyện đơn phương yêu thương chắc sẽ không có kết quả đâu."
Anh trực tiếp nói lời cự tuyệ rõ ràng, lời tuy có đả thương người, nhưng không thể im lặng khiến người ta sau này đau khổ thương tâm, hơn nữa, lưu lại mãi chính là một tai họa ngầm, đối với Giai Ny không nói rõ ràng càng không tốt.
Giản Mộng Ngữ đã sớm biết anh là hoa hoa công tử, đối với phụ nữ luôn luôn ai đến cũng không có cự tuyệt, hôm nay biểu hiện như thế không khỏi khiến cô ta sinh ra nghi ngờ, nhưng dì Trình nói anh không có bạn gái a?
"Anh vì cái gì không thích em?"
"Chuyện tình cảm không có vì cái gì."
Quan Hạo Lê rất bình tĩnh trả lời, yêu với không yêu có đôi khi giống như là đã là cái nhận định từ trước.
Anh nói khiến Giản Mộng Ngữ nhạy cảm ý thức được một vấn đề, "Anh đã có người yêu?"
"Phải."
Quan Hạo Lê cũng không muốn che giấu, sớm muộn gì cũng biết hơn nữa công việc quan trọng, sớm chút nói ra để cô ta có chuẩn bị tâm lý cũng tốt.
Anh khẳng định trả lời giống như cho Giản Mộng Ngữ đòn cảnh cáo, từ đầu đến chân, xuyên tim!
"Cô ta là ai? Cô ta bây giờ đang ở đâu?" Giọng cô run run hỏi.
"Không liên quan gì với cô."
Quan Hạo Lê lạnh giọng trả lời, trước khi anh có năng lực cho Giai Ny một hôn lễ hoàn mỹ, anh sẽ tạm thời cần giữ bí mật thân phận của cô, để tránh cho cô gặp phải một ít phiền toái không cần thiết.
Dứt lời, anh đã đi, nhìn cũng không nhìn Giản Mộng Ngữ một cái.
Lưu lại Giản Mộng Ngữ vì lời nói đó mà ban đầu tức giận trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, điều này có lẽ chẳng qua là Quan Hạo Lê ngụy trang, mặc dù là thật sự thì như thế nào, bây giờ cô ấy không có ở bên cạnh anh, con dâu mà dì Trình hợp ý cũng là mình, như thế vừa so sánh ra, vẫn là mình có phần thắng lớn hơn.
Nghĩ được như vậy, tâm tình của cô ta đã khá nhiều.
Sáng hôm sau, Giản Mộng Ngữ vẫn như thường ngày bình thường xuất hiện ở trong văn phòng Quan Hạo Lê, tươi cười chân thành bưng cà phê cho anh, giống như cuộc nói chuyện ngày hôm qua không tồn tại.
"Tổng giám đốc Quan, đây là hành trình ngày hôm nay của anh, buổi sáng có một hội nghị, buổi chiều đi hội sở Minh Hoàng ký kết hợp đồng..."
Giản Mộng Ngữ nói từng câu rõ ràng, đâu vào đấy.
"Đã biết."
Quan Hạo Lê cảm thấy đầu đau, người phụ nữ này rốt cuộc là ngốc hay là tâm cơ quá sâu?
Cô ta thật sự cho rằng mỗi ngày ngốc tại bên cạnh mình thì có thể làm cho mình thích cô ta sao? Hay là... Cô ta cảm thấy có mẹ mình phía sau là chỗ dựa kiên cuồng cho cô ta, cho nên mới tự tin quá mức như vậy?
Xế chiều, trên đườngđi hội sở Minh Hoàng ký hợp đồng, Quan Hạo Lê không nhịn được hỏi người trợ lý bên cạnh, "Anh cảm thấy Giản Mộng Ngữ là người như thế nào?"
Phương Thành hơi ngây ra một lúc, "Cái này... Tôi cùng cô ta tiếp xúc cũng không nhiều, thật sự là không đánh giá được."
"Bỏ cái kiểu nói đó cho tôi! Nghĩ cái gì thì nói cái đó." Quan Hạo Lê nheo mắt lại.
"Ách... Giản tiểu thư làm người rất thông minh, là một cao thủ khi giao tiếp."
"Còn gì nữa không?"
"Trước mắt, tôi chỉ nhìn ra những thứ này."
"Hỏi anh một vấn đề, một phụ nữ đi thổ lộ với người đàn ông, bị cự tuyệt rồi cô ta vẫn điềm nhiên như không có việc gì lưu lại bên cạnh người đàn ông đó, anh nói xem cô ta có tâm lý gì vậy?"
Phương Thành thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, tổng giám đốc nói không phải là anh ấy và Giản tiểu thư sao?
"Có hai loại tình huống." Anh ta rất lý trí mở miệng.
"Nói." Quan Hạo Lê liếc mắt nhìn anh ta.
"Một, người phụ nữ thật sự yêu mến người đàn ông đó, nguyện ý không oán không hận ở bên cạnh anh ta; hai, phụ nữ như vậy căn bản cũng không tin người đàn ông kianói, tình nguyện cho là mình còn có cơ hội."
Quan Hạo Lê chăm chú suy nghĩ vài giây, anh ta nói rất bảo thủ, cũng rất chính xác.
"Tiểu tử, nhìn không ra, anh còn là một tình thánh nha!" Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Phương Thành.
"Thật hộ thẹn, hổ thẹn!" Phương Thành đầu đầy hắc tuyến.
*******
Những ngày tiếp theo, Giản Mộng Ngữ trước sau như một lấy lòng, nhưng Quan Hạo Lê vẫn lạnh nhạt với cô ta như vậy, cô ta chỉ có thể đi tìm mẹ chồng tương lai Trình Nhã Chi khóc lóc kể lể.
"Dì Trình.. Anh Hạo Lê… anh ấy nói… anh ấy có người yêu rồi."
Giản Mọng Ngữ đơn giản chỉ cần cố ra mấy giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào một chút.
Trình Nhã Chi an ủi cầm chặt tay của cô ta, thấm thía nói: "Mộng Ngữ, con đừng nghe tiểu tử đó nói mò, nó tuyệt đối là lừa gạt con thôi, con trai dì sinh ra chẳng lẽ dì còn không biết hay sao?"
"Thế nhưng, bộ dáng của anh ấy không giống như là đang nói đùa." Giản Mộng Ngữ rơi vài giọt nước mắt.
"Lời nói của đàn ông, thì thật lúc giả, A Lê nó hiện tại tập trung tinh thần để làm việc phía trên, căn bản vô tâm nói chuyện tình cảm trai gái, nó nói mấy cái này không phải là muốn con bỏ đi sao, con nếu là thật rời đi, nếu con mà đi chẳng phải sẽ đúng ý nó sao?"
Giản Mộng Ngữ cảm thấy lời của bà rất có đạo lý, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nói không ra.
"Dì, con nghe lời dì." Nàng gật đầu.
"Bé ngoan, con yên tâm đi, trong lòng dì, con đã là con dâu Quan gia chúng ta rồi, chờ A Lê qua đợt bận rộn này rồi, chậm rãi liền sẽ phát hiện con tốt hơn."
Trình Nhã Chi vỗ vỗ tay của cô ta, như cho cô ta uống một viên thuốc an thần.
"Dì, con thật sự rất thích anh Hạo Lê, con..." Giản Mộng Ngữ giả bộ xấu hổ cúi đầu.
"Dì biết rõ, dì cũng rất coi trọng con." Trình Nhã Chi cười đến so với hoa còn sáng lạn hơn.
Sau lần nói chuyện đó, Giản Mộng Ngữ trong lòng kiên định, cô ta cảm giác được, Dì Trình thật sự thích bản thân, gia đình của mình bối cảnh cùng bằng cấp cũng đủ để xứng đôi con của bà, không thể nghi ngờ trong suy nghĩ bà cô ta mới xứng chức con dâu bà lựa chọn.
Vì vậy, trong công ty cô ta làm việc càng thêm không có sợ hãi rồi, cho tất cả mọi người xem biểu hiện giả dối: Cô ta là tương lai Thiếu phu nhân.
Vốn là chuyện hư vô mờ mịt, nhưng trải qua suy đoán, giả tưởng của mọi người liền trở nên có chút chân thật có thể tin rồi, một truyền mười, mười truyền một trăm, không bao lâu, toàn bộ người trong công ty cũng biết rồi.
Giản Mộng Ngữ là con dâu Quan gia mà phu nhân chọn.
Công ty Quan thị với tư cách công ty đầu rồng ở Singapore, tự nhiên chuẩn bị đám truyền thông chú ý, rất nhanh, việc này liền rơi vào trong tai những người bát quái.
Trong lúc nhất thời, các tòa soạn báo chí Singapore đều tranh nhau cướp đoạt cái tin tức động trời này, đều muốn chiếm cứ quyền chủ đạo.
Đối với kết quả này, Giản Mộng Ngữ hài lòng, khóe môi mang cười nhìn nhìn đầu đề trên trang đầu báo chí: tân nhiệm Tổng giám đốc công ty Quan thị Quan Hạo Lê cho phép vị hôn thê ra ngoài ánh sáng, đúng làcon gái trùm thương nhân ở Canada Giản Mộng Ngữ.
Vừa vặn chính là, nhận vật nam chính trong báo Quan Hạo Lê đang trên máy bay tới Ý, vì vậy, anh bỏ lỡ một đoạn tin tức kinh người này.
Cũng bỏ lỡthời gian xử lý tốt nhất, đưa đến hậu quả không lường được.
******
Italy.
Kể từ khi Tiết Giai Ny biết thân phận thật sự của Quan Hạo Lê, liền thường xuyên sẽ đi trên mạng chú ý tin tức mới nhất của anh, hôm nay, co vừa mới ấn mở, giống như cùng đánh đòn cảnh cáo!
Anh, rõ ràng đã đeo trên lưng danh đính hôn!
Vẫn cả ngày dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt lấy bản thân, nói cái gì một năm ước hẹn!
Tất cả đều là chó má!
Người đàn ông chết tiệt!
Cô tức giận đến nắm chặt bàntay, trong lồng ngực như có lửa thiêu đốt hừng hực.
Hết lần này tới lần khác ở trước mắt, chuông điện thoại di động vang lên, rõ ràng là tên đàn ông khốn kiếp đó điện.
Nhất định là để giải thích hoặc là xin lỗi đấy, cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe!
Đưa điện thoại di động vào cấu hình tắt âm, tùy ý chính nó vang không ngừng.
Cùng một thời gian, đợi ngoài ký túc xá nữ sinh Quan Hạo Lê buồn bực, Giai Ny sao không nhận điện thoại của mình, cô không trong trường học sao?
Điện thoại không ai nhận, anh lại không thể vào trong ký túc xá của cô, chỉ có thể cam chịu số phận chờ.
Ba giờ qua, anh lại có chút lo lắng rồi.
"Anh đến tìm Giai Ny hả?"
Bỗng nhiên, bên cạnh vừa đi tới một người học sinh Trung Quốc, hai mắt nhìn anh sau đó hỏi, cô cùng Giai Ny là bạn học cùng lớp, lúc trước nhìn thấy Quan Hạo Lê đã tới tìm cô ấy, vì vậy có chút ấn tượng.
"Ừ, cô biết em ấy bây giờ đang ở đâu không?" Quan Hạo Lê giống như là thấy được cứu tinh.
"Cô ấy luôn ở trong túc xá a! Anh không có gọi điện thoại cho cô ấy sao?"
Quan Hạo Lê cười khổ buông tay, "Có lẽ điện thoại cô ấy có vấn đề, vẫn không gọi được."
"Như vậy a, anh đi theo tôi đi."
Nói qua, liền dẫn anh tiến vào ký túc xá nữ sinh, may mà ở đây quản được cũng không nghiêm, thường xuyên sẽ có nam sinh xuất nhập.
Tiết Giai Ny đang ngồi trong phòng sinh giận dữ, hiển nhiên không có ngờ tới Quan Hạo Lê lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, có một chút sợ sệt, cùng lúc đó, mấy đồng học có lòng tốt rất biết điều tránh đi.
"Nini, anh rất nhớ em."
Quan Hạo lê thâm tình chân thành nhìn cô, tiến lên một bước muôn ôm cô. .
"Buông tôi ra! Anh là tên lừa gạt!" Sau khi kịp phản ứng Tiết Giai Ny tức giận mắng.
"Anh làm sao?" Quan Hạo Lê bị chửi đến có chút không hiểu thấu.
"Anh chính là ngụy quân tử! Tên đáng ghét! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cút!" Lồng ngực của Tiết Giai Ny kịch liệt phập phồng, cô cảm giác mình giống như là con rối ngu ngốc, bị người đùa nghịch đến xoay quanh.
Lông mày của Quan Hạo Lê không tự chủ nhíu lại, "Nini, có phải em đã hiểu lầm anh cái gì không hả?"
"Hiểu lầm? Hôm nay tôi mới biết cái gì là giấu đầu hở đuôi, tôi đúng là đồ đần mà!" Tiết Giai Ny cười lạnh tự mình trào phúng.
/533
|