Editor : ChiMy
Đằng Cận Tư nhìn tay phải được băng gạc bọc lại thật chặt, lông mày nhíu lại, như có điều suy nghĩ, tựa như đang ngẫm nghĩ về lời của Lê tử vừa nói. (dù sao anh cũng có nữ giúp việc, để cho cô ấy toàn quyền thay thế tay phải của anh không được sao )
Sau hai giây, anh ngẩng đầu lên, "Cậu có thể đi được rồi."
Két. . . . . . Một con quạ "Oa oa oa" bay qua đầu của người họ Quan nào đó, anh có chút hóa đá, cái người ngu ngốc vong ân phụ nghĩa lại không có lương tâm! Hừ hừ!
"Tôi thật sự đi nha." Trước khi đi Quan Hạo Lê vẫn không quên rầm rì một tiếng.
"Không tiễn." Đáng tiếc người nào đó còn vô tình hơn so với anh, trực tiếp lành lạnh ném tới một câu, sau đó vùi đầu vào công việc, xem anh như một vật thể trong suốt.
Cho đến khi nghe được cửa "Bùm" một tiếng, Đằng Cận Tư mới từ từ ngẩng đầu, bấm số điện thoại của Nam Cung Thần, "Chuẩn bị hội nghị."
Bên trong phòng họp, một bầu không khí căng thẳng, tất cả mọi người ở đây đều tranh thủ phát biểu suy nghĩ và ý tưởng của mình, hy vọng có thể được Tổng giám đốc nhìn trúng, để có cơ hội thăng cấp.
"Đằng tổng, đã có phương án hoàn thiện thu mua mảnh đất ở thành phố D, xin ngài xem qua." Tổng giám đốc ANDY của bộ phận kế hoạch thông thạo dùng VCR(*) giải thích bản thảo mà bản thân đã chuẩn bị tỉ mỉ, giọng nói bình tĩnh trình bày.
(*) VCR : Video Cassette Recording (VCR) là một định dạng ghi âm tương tự trong nước được thiết kế bởi Philips. Đó là hệ thống ghi âm đầu tiên thành công người tiêu dùng cấp nhà băng video (VCR). Các biến thể sau đó có cả VCR-LP và Super Video (SVR) định dạng.
"Ừ, cũng không tệ lắm. Trợ lý Tô, anh theo phụ trách CASE này, còn phải tiếp tục hoàn thiện chi tiết của phương án." Đằng Cận Tư chống cằm, gật gật đầu, thống nhất cách phục vụ cho ngôi biệt thự nhỏ sa hoa.
. . . . . .
Sau một tiếng, "Tan họp." Đằng Cận Tư uy nghiêm mở miệng, ngay sau đó đứng dậy rời đi, anh luôn luôn ít nói, ngay cả đi họp cũng ngắn gọn, không nói nhảm câu nào, bởi vì anh hiểu rõ mình trả lương cao mời tới đều là tinh anh chứ không phải là phế vật, chỉ cần anh đưa ra ý kiến, mọi người sẽ cố gắng hết mình hoàn thành công việc.
Người lãnh đạo, nên bày mưu tính kế ở trên thương trường, chứ không phải mọi chuyện đều tự mình làm, nếu không, còn cần nhân viên làm gì nữa?
Trên hành lang, Nam Cung Thần nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, lần trước nhân viên HIC tiết lộ bí mật cho chúng ta gọi điện thoại cho tôi, bảo là muốn xin thù lao."
"Chuyện này cậu tự quyết định, không cần hỏi tôi." Đằng Cận Tư phiền não kéo cà vạt, ánh mắt không kiên nhẫn liếc về phía người nào đó.
"Vâng" Nam Cung Thần vốn muốn nói chuyện này dính đến Lương tiểu thư, nên mới báo cáo cho cậu chủ, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh không gánh nổi.
"Chờ một chút." Đột nhiên Đằng Cận Tư nghĩ đến chuyện gì nên gọi Nam Cung Thần lại, "Trực tiếp vạch trần rồi đưa hắn ta tới chỗ của Trần Kinh Nhiên, mặt khác, lập tức điều Diệp Thành Huân tới Argentina đi."
Trong tròng mắt đen chợt lóe lên sự hung dữ vô tình khiến Nam Cung Thần cũng không khỏi run lên, quả nhiên cậu chủ là cực phẩm phúc hắc, lại vậy mà lại nghĩ ra một chiêu tuyệt vời như vậy, làm cho anh sùng bái không thôi!
Ai bảo người nọ không biết điều mà còn yêu cầu quá đáng, còn nhiều lần gọi điện thoại đến đòi hỏi này nọ, thậm chí uy hiếp nếu anh không trả tiền sẽ nói mọi chuyện ra ngoài, Hừ! Đồ ngu ngốc tự cho mình là giỏi! Để xem mày lên mặt được bao lâu! Cái đồ ếch ngồi đáy giếng! Đến lúc đó dù mày có kêu cha gọi mẹ cũng muộn rồi!
Còn chuyện lập tức điều Diệp Thành huân tới Argentina. Khụ. . . . . . Chiêu này, quả nhiên ngoan độc! ChiMy-DđLQĐ
Phải biết khoảng cách giữa Trung Quốc và Argentina không chỉ dừng lại ở mức xa, ngồi máy bay ít nhất cũng phải hơn ba mươi tiếng đồng hồ. OMG!
Từ đó về sau, Lương tiểu thư và anh trai của cô ấy, một người trên "Bầu trời" , một người ở "Dưới đất" , khỏi gặp nhau nhé!
*****
Bên trong biệt thự Lan Đình uyển.
"Tôi nói mấy người có thể đừng đi theo tôi nữa được không! Tôi cũng không phải là phạm nhân?" Lương Chân Chân mất hứng nhìn hai cô giúp việc vẫn đi theo sát ở sau lưng cô, suốt cả buổi chiều, cô đi đến đâu họ đều theo tới đó! Quả thật kinh khủng!
"Lương tiểu thư, đầu gối cô bị thương, cô nên đi nghỉ ngơi một chút đi." Một nữ giúp việc lên tiếng nói, bà cô này thật khó phục vụ.
"Chuyện này có lien quan gì đến việc bị thương? Tôi cũng chưa bị thương nặng đến mức không thể đi bộ, cả ngày ở trong phòng nhàm chán muốn chết, tôi đi dạo trong vườn cũng không được sao?" Lương Chân Chân không vui nói.
"Nhưng. . . . . ." Nữ giúp việc bày ra vẻ khó xử.
"Trời ơi! Hai cô phiền quá! Chỗ này vắng vẻ như ở dưới nông thôn vậy, tôi có thể chạy đi đâu được chứ! Với lại Đằng thiếu gia chỉ nói hai cô xem chừng tôi chứ không có nói đi theo tôi không rời nửa bước, đừng có hiểu sai ý của người ta chứ?"
"Chuyện này. . . . . ."
Lương Chân Chân cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với hai người cứng đầu, dường như cô nói gì họ cũng không hiểu, còn bày ra vẻ mặt khó xử, thật tức muốn chết!
Trong lúc cô đang buồn bực, điện thoại di động vang lên, anh trai gọi tới?
【 Chân Chân, anh vừa nhận được thông báo của toà án, họ nói đã điều tra rõ mọi chuyện, chuyện này không hề liên quan tới anh, trước đây là do hiểu lầm. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Em nói gì với bọn họ sao? Chẳng lẽ bọn họ thật sự ngu ngốc đến nỗi tin rằng chuyện này là do em làm? Thật quá hoang đường! 】
Bên kia điện thoại toàn là giọng nói nóng nảy của Diệp Thành Huân, không đợi em gái mở miệng, đã xổ một tràng dài, giọng nói dõng dạc.
"Anh đang nói gì vậy?" Trong đầu Lương Chân Chân chỉ vẻn vẹn bắt được mấy keyword (từ khoá - ở đây có nghĩa là ý chính, từ chính), đó chính là anh trai không sao!
Cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, không phải vừa rồi ác ma rất tức giận rời đi sao? Sao chưa tới nửa ngày, anh trai đã được tuyên bố vô tội thả ra?
Anh. . . . . . Thì ra anh không như vẻ ngoài của mình! Trong lòng Lương Chân Chân thầm nghĩ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười.
【 Chân Chân, em có nghe được anh nói gì không? 】 Diệp Thành Huân bị giọng nói của cô làm cho hồ đồ.
"À, nghe được, thật tốt quá, em rất mừng! Rốt cuộc anh không cần mang tội danh này trên lung nữa, cũng không cần lo lắng vào tù nữa." Trong giọng nói của Lương Chân Chân không che giấu được sự vui sướng.
【 Đúng vậy! Em biết không? Chuyện vừa mới xảy ra khiến anh nghĩ mình đang nằm mơ vậy, anh còn ngây ngốc hỏi người ta lần thứ hai. 】
Giọng nói của Diệp Thành Huân rất là kích động, phải biết đây chuyện anh nằm mơ cũng không ngờ tới. Trước đó vài ngày anh lo âu và sa sút tinh thần giống như một cơn ác mộng, khiến tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, cũng may, rốt cuộc mọi chuyện đã được giải quyết.
"Ừ, anh là người tốt, nhất định sẽ gặp lành mà." Lương Chân Chân nũng nịu nói, trong đầu cô lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười như con nít của anh trai, đường cong trên môi càng lúc càng lớn.
Sau khi vui mừng đột nhiên Diệp Thành Huân cảm thấy chuyện gì đó không đúng, nhớ lại phản ứng vừa rồi của em gái, không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư, chuyện này, rốt cuộc là ai giở trò ở sau lưng?
【 Chân Chân, tối nay nhớ về nhà, anh sẽ dẫn em và mẹ đi ăn, rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy, chúng ta vẫn nên tiếp tục giữ bí mật chuyện này trước mặt mẹ, nếu chuyện này đã giải quyết xong, thì chúng ta không nên nhắc tới nữa. 】
"Ừ, chỉ là tối nay không được, em. . . . . . Trường học có chút việc." Lương Chân Chân cắn môi trả lời, mặc dù cô cũng rất muốn trở về, nhưng cô biết cho dù thế nào tối nay cô cũng không thể rời khỏi chỗ này, lời uy hiếp trước khi ác ma rời khỏi vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.
Huống chi dưới tình huống anh đang giận dữ như vậy mà còn sai người trả lại sự trong sạch cho anh trai, dựa vào điều này, cô cũng phải ở lại nói cám ơn với anh.
Cô từ chối khiến sự nghi ngờ trong lòng Diệp Thành Huân càng thêm mãnh liệt, mặc dù anh tự nói với mình cô thật sự là cô gái tốt, đừng nghĩ tới phương diện kia, nhưng một loạt vấn đề thực tế ép anh không thể không nghi ngờ.
Nếu như không có quý nhân giúp đỡ, sao vụ án của anh có thể giải quyết thuận lợi như thế?
Hơn nữa, trong trường học làm gì có chuyện khiến cho Chân Chân bận đến không thể trở về nhà?
Hơn nữa lời đêm đó của Tiểu Nhã nói với anh, làm cho anh không có cách nào không suy nghĩ tới phương diện kia.
【 Chân Chân, em có chuyện gì gạt anh phải không? Phán quyết của toà án. . . . . . Có liên quan tới em sao? 】Cuối cùng Diệp Thành Huân vẫn hỏi.
"Anh, anh nói đùa gì vậy..., em gái anh thì có thể làm được gì chứ? Cũng không phải là thần phật có phép thuật." Lương Chân Chân cố ý cười nhạo báng mình, thật ra thì trong lòng khổ sở như Hoàng Liên ( một vị thuốc đắng ).
Diệp Thành Huân thở dài một hơi, cá tính của em gái quá quật cường, có chuyện gì buồn hay đau khổ cũng giấu ở trong lòng, khi còn bé đã như vậy, sau khi lớn lên vẫn như vậy, haizz. . . . . .
Anh không thể ép buộc cô, chuyện lần trước mẹ làm giải phẩu mình kích động tát cô một cái, anh không thể tái phạm lần nữa.
【 Con nhóc nghịch ngợm này, khi nào rãnh rỗi thì gọi điện thoại cho anh, muốn ăn cái gì thì thoải mái chọn. 】 Diệp Thành Huân cũng thay thành giọng điệu thoải mái, anh chỉ có thể làm như vậy để bù đắp cho Chân Chân, vạch trần cô, anh thật sự không làm được loại chuyện đó, bỗng trong lòng dâng lên một sự thương yêu sâu scắ.
"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái, trong lòng khổ sở, tay phải cô nắm chặt, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, chỗ này, hơi nhói.
Sau khi để điện thoại xuống, cô tìm chỗ ghế dây mây ngồi xuống, hai chân gối lên cùng một chỗ, đầu tựa vào dây thừng bên cạnh, lông mi khẽ run hai cái, hình như có chất lỏng óng ánh giắt ở phía trên, cô chớp chớp, chợt trượt vào khóe mắt.
Ngước mắt chậm rãi nhìn về phía phương xa, uốn éo người tránh thoát khỏi trói buộc "Dây thừng" , bắt đầu phiêu diêu theo gió, tự do như thế, luôn là cuộc sống mà mọi người đều ao ước.
"Đằng thiếu gia" đột nhiên giọng người giúp việc vang lên.
Đằng Cận Tư nhìn tay phải được băng gạc bọc lại thật chặt, lông mày nhíu lại, như có điều suy nghĩ, tựa như đang ngẫm nghĩ về lời của Lê tử vừa nói. (dù sao anh cũng có nữ giúp việc, để cho cô ấy toàn quyền thay thế tay phải của anh không được sao )
Sau hai giây, anh ngẩng đầu lên, "Cậu có thể đi được rồi."
Két. . . . . . Một con quạ "Oa oa oa" bay qua đầu của người họ Quan nào đó, anh có chút hóa đá, cái người ngu ngốc vong ân phụ nghĩa lại không có lương tâm! Hừ hừ!
"Tôi thật sự đi nha." Trước khi đi Quan Hạo Lê vẫn không quên rầm rì một tiếng.
"Không tiễn." Đáng tiếc người nào đó còn vô tình hơn so với anh, trực tiếp lành lạnh ném tới một câu, sau đó vùi đầu vào công việc, xem anh như một vật thể trong suốt.
Cho đến khi nghe được cửa "Bùm" một tiếng, Đằng Cận Tư mới từ từ ngẩng đầu, bấm số điện thoại của Nam Cung Thần, "Chuẩn bị hội nghị."
Bên trong phòng họp, một bầu không khí căng thẳng, tất cả mọi người ở đây đều tranh thủ phát biểu suy nghĩ và ý tưởng của mình, hy vọng có thể được Tổng giám đốc nhìn trúng, để có cơ hội thăng cấp.
"Đằng tổng, đã có phương án hoàn thiện thu mua mảnh đất ở thành phố D, xin ngài xem qua." Tổng giám đốc ANDY của bộ phận kế hoạch thông thạo dùng VCR(*) giải thích bản thảo mà bản thân đã chuẩn bị tỉ mỉ, giọng nói bình tĩnh trình bày.
(*) VCR : Video Cassette Recording (VCR) là một định dạng ghi âm tương tự trong nước được thiết kế bởi Philips. Đó là hệ thống ghi âm đầu tiên thành công người tiêu dùng cấp nhà băng video (VCR). Các biến thể sau đó có cả VCR-LP và Super Video (SVR) định dạng.
"Ừ, cũng không tệ lắm. Trợ lý Tô, anh theo phụ trách CASE này, còn phải tiếp tục hoàn thiện chi tiết của phương án." Đằng Cận Tư chống cằm, gật gật đầu, thống nhất cách phục vụ cho ngôi biệt thự nhỏ sa hoa.
. . . . . .
Sau một tiếng, "Tan họp." Đằng Cận Tư uy nghiêm mở miệng, ngay sau đó đứng dậy rời đi, anh luôn luôn ít nói, ngay cả đi họp cũng ngắn gọn, không nói nhảm câu nào, bởi vì anh hiểu rõ mình trả lương cao mời tới đều là tinh anh chứ không phải là phế vật, chỉ cần anh đưa ra ý kiến, mọi người sẽ cố gắng hết mình hoàn thành công việc.
Người lãnh đạo, nên bày mưu tính kế ở trên thương trường, chứ không phải mọi chuyện đều tự mình làm, nếu không, còn cần nhân viên làm gì nữa?
Trên hành lang, Nam Cung Thần nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, lần trước nhân viên HIC tiết lộ bí mật cho chúng ta gọi điện thoại cho tôi, bảo là muốn xin thù lao."
"Chuyện này cậu tự quyết định, không cần hỏi tôi." Đằng Cận Tư phiền não kéo cà vạt, ánh mắt không kiên nhẫn liếc về phía người nào đó.
"Vâng" Nam Cung Thần vốn muốn nói chuyện này dính đến Lương tiểu thư, nên mới báo cáo cho cậu chủ, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh không gánh nổi.
"Chờ một chút." Đột nhiên Đằng Cận Tư nghĩ đến chuyện gì nên gọi Nam Cung Thần lại, "Trực tiếp vạch trần rồi đưa hắn ta tới chỗ của Trần Kinh Nhiên, mặt khác, lập tức điều Diệp Thành Huân tới Argentina đi."
Trong tròng mắt đen chợt lóe lên sự hung dữ vô tình khiến Nam Cung Thần cũng không khỏi run lên, quả nhiên cậu chủ là cực phẩm phúc hắc, lại vậy mà lại nghĩ ra một chiêu tuyệt vời như vậy, làm cho anh sùng bái không thôi!
Ai bảo người nọ không biết điều mà còn yêu cầu quá đáng, còn nhiều lần gọi điện thoại đến đòi hỏi này nọ, thậm chí uy hiếp nếu anh không trả tiền sẽ nói mọi chuyện ra ngoài, Hừ! Đồ ngu ngốc tự cho mình là giỏi! Để xem mày lên mặt được bao lâu! Cái đồ ếch ngồi đáy giếng! Đến lúc đó dù mày có kêu cha gọi mẹ cũng muộn rồi!
Còn chuyện lập tức điều Diệp Thành huân tới Argentina. Khụ. . . . . . Chiêu này, quả nhiên ngoan độc! ChiMy-DđLQĐ
Phải biết khoảng cách giữa Trung Quốc và Argentina không chỉ dừng lại ở mức xa, ngồi máy bay ít nhất cũng phải hơn ba mươi tiếng đồng hồ. OMG!
Từ đó về sau, Lương tiểu thư và anh trai của cô ấy, một người trên "Bầu trời" , một người ở "Dưới đất" , khỏi gặp nhau nhé!
*****
Bên trong biệt thự Lan Đình uyển.
"Tôi nói mấy người có thể đừng đi theo tôi nữa được không! Tôi cũng không phải là phạm nhân?" Lương Chân Chân mất hứng nhìn hai cô giúp việc vẫn đi theo sát ở sau lưng cô, suốt cả buổi chiều, cô đi đến đâu họ đều theo tới đó! Quả thật kinh khủng!
"Lương tiểu thư, đầu gối cô bị thương, cô nên đi nghỉ ngơi một chút đi." Một nữ giúp việc lên tiếng nói, bà cô này thật khó phục vụ.
"Chuyện này có lien quan gì đến việc bị thương? Tôi cũng chưa bị thương nặng đến mức không thể đi bộ, cả ngày ở trong phòng nhàm chán muốn chết, tôi đi dạo trong vườn cũng không được sao?" Lương Chân Chân không vui nói.
"Nhưng. . . . . ." Nữ giúp việc bày ra vẻ khó xử.
"Trời ơi! Hai cô phiền quá! Chỗ này vắng vẻ như ở dưới nông thôn vậy, tôi có thể chạy đi đâu được chứ! Với lại Đằng thiếu gia chỉ nói hai cô xem chừng tôi chứ không có nói đi theo tôi không rời nửa bước, đừng có hiểu sai ý của người ta chứ?"
"Chuyện này. . . . . ."
Lương Chân Chân cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với hai người cứng đầu, dường như cô nói gì họ cũng không hiểu, còn bày ra vẻ mặt khó xử, thật tức muốn chết!
Trong lúc cô đang buồn bực, điện thoại di động vang lên, anh trai gọi tới?
【 Chân Chân, anh vừa nhận được thông báo của toà án, họ nói đã điều tra rõ mọi chuyện, chuyện này không hề liên quan tới anh, trước đây là do hiểu lầm. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Em nói gì với bọn họ sao? Chẳng lẽ bọn họ thật sự ngu ngốc đến nỗi tin rằng chuyện này là do em làm? Thật quá hoang đường! 】
Bên kia điện thoại toàn là giọng nói nóng nảy của Diệp Thành Huân, không đợi em gái mở miệng, đã xổ một tràng dài, giọng nói dõng dạc.
"Anh đang nói gì vậy?" Trong đầu Lương Chân Chân chỉ vẻn vẹn bắt được mấy keyword (từ khoá - ở đây có nghĩa là ý chính, từ chính), đó chính là anh trai không sao!
Cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, không phải vừa rồi ác ma rất tức giận rời đi sao? Sao chưa tới nửa ngày, anh trai đã được tuyên bố vô tội thả ra?
Anh. . . . . . Thì ra anh không như vẻ ngoài của mình! Trong lòng Lương Chân Chân thầm nghĩ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười.
【 Chân Chân, em có nghe được anh nói gì không? 】 Diệp Thành Huân bị giọng nói của cô làm cho hồ đồ.
"À, nghe được, thật tốt quá, em rất mừng! Rốt cuộc anh không cần mang tội danh này trên lung nữa, cũng không cần lo lắng vào tù nữa." Trong giọng nói của Lương Chân Chân không che giấu được sự vui sướng.
【 Đúng vậy! Em biết không? Chuyện vừa mới xảy ra khiến anh nghĩ mình đang nằm mơ vậy, anh còn ngây ngốc hỏi người ta lần thứ hai. 】
Giọng nói của Diệp Thành Huân rất là kích động, phải biết đây chuyện anh nằm mơ cũng không ngờ tới. Trước đó vài ngày anh lo âu và sa sút tinh thần giống như một cơn ác mộng, khiến tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, cũng may, rốt cuộc mọi chuyện đã được giải quyết.
"Ừ, anh là người tốt, nhất định sẽ gặp lành mà." Lương Chân Chân nũng nịu nói, trong đầu cô lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười như con nít của anh trai, đường cong trên môi càng lúc càng lớn.
Sau khi vui mừng đột nhiên Diệp Thành Huân cảm thấy chuyện gì đó không đúng, nhớ lại phản ứng vừa rồi của em gái, không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư, chuyện này, rốt cuộc là ai giở trò ở sau lưng?
【 Chân Chân, tối nay nhớ về nhà, anh sẽ dẫn em và mẹ đi ăn, rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy, chúng ta vẫn nên tiếp tục giữ bí mật chuyện này trước mặt mẹ, nếu chuyện này đã giải quyết xong, thì chúng ta không nên nhắc tới nữa. 】
"Ừ, chỉ là tối nay không được, em. . . . . . Trường học có chút việc." Lương Chân Chân cắn môi trả lời, mặc dù cô cũng rất muốn trở về, nhưng cô biết cho dù thế nào tối nay cô cũng không thể rời khỏi chỗ này, lời uy hiếp trước khi ác ma rời khỏi vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.
Huống chi dưới tình huống anh đang giận dữ như vậy mà còn sai người trả lại sự trong sạch cho anh trai, dựa vào điều này, cô cũng phải ở lại nói cám ơn với anh.
Cô từ chối khiến sự nghi ngờ trong lòng Diệp Thành Huân càng thêm mãnh liệt, mặc dù anh tự nói với mình cô thật sự là cô gái tốt, đừng nghĩ tới phương diện kia, nhưng một loạt vấn đề thực tế ép anh không thể không nghi ngờ.
Nếu như không có quý nhân giúp đỡ, sao vụ án của anh có thể giải quyết thuận lợi như thế?
Hơn nữa, trong trường học làm gì có chuyện khiến cho Chân Chân bận đến không thể trở về nhà?
Hơn nữa lời đêm đó của Tiểu Nhã nói với anh, làm cho anh không có cách nào không suy nghĩ tới phương diện kia.
【 Chân Chân, em có chuyện gì gạt anh phải không? Phán quyết của toà án. . . . . . Có liên quan tới em sao? 】Cuối cùng Diệp Thành Huân vẫn hỏi.
"Anh, anh nói đùa gì vậy..., em gái anh thì có thể làm được gì chứ? Cũng không phải là thần phật có phép thuật." Lương Chân Chân cố ý cười nhạo báng mình, thật ra thì trong lòng khổ sở như Hoàng Liên ( một vị thuốc đắng ).
Diệp Thành Huân thở dài một hơi, cá tính của em gái quá quật cường, có chuyện gì buồn hay đau khổ cũng giấu ở trong lòng, khi còn bé đã như vậy, sau khi lớn lên vẫn như vậy, haizz. . . . . .
Anh không thể ép buộc cô, chuyện lần trước mẹ làm giải phẩu mình kích động tát cô một cái, anh không thể tái phạm lần nữa.
【 Con nhóc nghịch ngợm này, khi nào rãnh rỗi thì gọi điện thoại cho anh, muốn ăn cái gì thì thoải mái chọn. 】 Diệp Thành Huân cũng thay thành giọng điệu thoải mái, anh chỉ có thể làm như vậy để bù đắp cho Chân Chân, vạch trần cô, anh thật sự không làm được loại chuyện đó, bỗng trong lòng dâng lên một sự thương yêu sâu scắ.
"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái, trong lòng khổ sở, tay phải cô nắm chặt, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, chỗ này, hơi nhói.
Sau khi để điện thoại xuống, cô tìm chỗ ghế dây mây ngồi xuống, hai chân gối lên cùng một chỗ, đầu tựa vào dây thừng bên cạnh, lông mi khẽ run hai cái, hình như có chất lỏng óng ánh giắt ở phía trên, cô chớp chớp, chợt trượt vào khóe mắt.
Ngước mắt chậm rãi nhìn về phía phương xa, uốn éo người tránh thoát khỏi trói buộc "Dây thừng" , bắt đầu phiêu diêu theo gió, tự do như thế, luôn là cuộc sống mà mọi người đều ao ước.
"Đằng thiếu gia" đột nhiên giọng người giúp việc vang lên.
/533
|