Chương 14: Không cho nói không cho cười.
Buổi tối, số 9 đế cảnh thiên thành.
Phòng khách to như vậy rõ ràng lại lạnh lẽo, bánh bao nhỏ ngồi cầm điện thoại cả một ngày, trên bàn là tờ giấy Lục Diệp để lại cho bé.
Chiến Đình Kiêu nhận được báo cáo của người giúp việc, xuống lầu đi đến trước mặt đứa nhỏ, "Ăn cơm nào."
Bánh bao nhỏ làm lơ.
Chiến Đình Kiêu: "Ba nói lại một lần nữa."
Bánh bao nhỏ ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, toàn bộ lực chú ý đều ở trên tờ giấy.
Chiến Đình Kiêu nhìn lướt qua, đưa tay lấy đi, bánh bao nhỏ vội vàng đem tờ giấy ôm vào ngực, cảnh giác mà nhìn ba ruột, rất sợ anh sẽ lấy đi.
Chiến Đình Kiêu bất đắc dĩ mà xoa ấn đường, ở một bên sô pha ngồi xuống, ngồi suốt một giờ, cuối cùng vẫn gọi cho Chiến Vân Kì, "Đưa địa chỉ của Lục Diệp cho chú."
Hả? Chú út của cậu thật sự là thiết thụ khai hoa rồi sao?
Vì hạnh phúc của chú út, Chiến Vân Kì làm việc đặc biết hiệu suất, chưa đến năm phút đồng hồ liền địa chỉ của Lục Diệp gửi tới di động Chiến Đình Kiêu, đương nhiên phía sau còn có một đống lịch sử yêu đương của Lục Diệp.
Lúc này không cần Chiến Đình Kiêu nói, bánh bao nhỏ vừa thấy ba cầm lấy chìa khóa xe, lập tức nhảy xuống sô pha chạy chậm theo.
Cậu bé chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đụng vào chân của anh, Chiến Đình Kiêu bất đắc dĩ đành cúi người bế bé lên.
Sau khi công bố tin tức, phản đối trên mạng đối với Giang Văn Thăng dần kiềm chế lại, Lục Lăng Tuyết lại bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, gần như tất cả mọi người chú ý đến chuyện này đều nhận định người trong video chính là cô ta.
Dám làm không dám nhận, chỉ có thể nói trong chuyện này có thể có ẩn tình.
Cùng lúc đó, thanh âm hy vọng Lục Diệp quay lại cũng càng lúc càng lớn.
Trận đấu giành được thắng lời, buổi chiều Lục Diệp về nhà vui vẻ, ngủ dậy đột nhiên lại muốn ăn lẩu, trực tiếp đi xuống thị dưới lầu mua đồ ăn, đi ngang qua cửa hàng bán hoa vừa lúc hôm nay hoa cát cánh nở, tiện tay mua về một bó.'
Số phận đã khó khăn như thế, vì sao lại tự mình dằn vặt bản thân?
Càng là thời điểm khổ sở, càng phải yêu thương chính mình hơn nữa!
Có thể là việc tối qua đã là cây đuốc đốt tỉnh cô, xem ra trong họa có phúc đúng là có lý do.
Mới vừa nấu xong nước dùng chuẩn bị cho đồ ăn vào, lại có tiếng đập cửa vang lên.
Ai ở sau cửa vậy?
Lục Diệp nghi ngờ ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, sau đó ngây người.
Ngoài cửa, Chiến Đình Kiêu tây trang phẳng phiu, một tay bế bánh bao nhỏ, một tay cầm một giỏ trái cây không xứng với anh chút nào.
Ai có thể nói cho cô vị này làm sao lại tìm tới đây đi?
Lục Diệp gãi đầu, tính toán giả chết, dù sao Chiến Đình Kiêu cũng không biết trong nhà có người hay không, đã thế cô xem người kia lấy đâu ra tay rảnh.
Một tia chớp đánh vào đầu, má nó má nó má nó! Điện thoại đâu? Điện thoại đâu...
Cô nhanh chóng tìm cũng đủ một vòng, mới nhớ ra điện thoại ở trên người! Mới vừa lấy từ trong túi ra, điện thoại liền kêu, chuông lại còn là lớn nhất, ngoài cửa cũng nghe thấy.
Xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài thấy người đàn ông hơi nhăn mày, Lục Diệp thật sự là hận không thể đi đầu xuống đất a, trong lòng hoảng sợ chạy nhanh ra mở cửa.
"Chiến... Chiến tiên sinh ""Cô làm ra vẻ kinh ngạc, giống như hoàn toàn không biết người ngoài cửa là ai, thận trọng hỏi: "Đã trễ thế này... Ngài làm sao tìm được nhà của tôi vậy, có chuyện gì sao?"
"Thăm bệnh."
Chiến Đình Kiêu nói xong nâng giỏ hoa quả trong tay, một lớn một nhỏ mặt không chút thay đổi.
Lục Diệp chảy mồ hôi hột, được quan tâm mà sợ nhanh chóng nhận giỏ trái cây, sau đó nghiêng người nhường đường, "Cha con hai người thật là khách khí quá, mà... Mời vào!"
Đón người vào trong, cô thuận tay đóng cửa, nhìn thấy trong phòng dư ra một lớn một nhỏ, tâm tình vô cùng khó hiểu.
"Tự nhiên ngồi đi, hai người uống gì? Nước trái cây được không?"
"Được."
Lục Diệp một bên bận rộn, một bên tốn chất xám nghĩ xem BOSS đại nhân đến có ý đồ gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự là đoán không được.
Khỏi đoán nữa, dù sao có bánh bao nhỏ ở đây, cho dù là giết người diệt khẩu, ba ruột như anh ra cũng không thể làm trước mặt bé con được.
Đưa nước trái cây đến đây cho hai người, Lục Diệp mới ngồi xuống sô pha đối diện.
Đại khái là BOSS đại nhân thật sự rất cao, vốn không gian hoàn hảo bỗng nhiên có vẻ có chút nhỏ lại, bánh bao nhỏ mềm mềm đáng yêu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đại BOSS.
Dáng vẻ này không giống như là tới thăm người bệnh đâu, rõ ràng chính là mở đại hội xét xử mà.
Không được nói không được cười.
Mặt hai người đều không chút thay đổi.
/1402
|