Mạnh ca, tất cả đã an bài xong hết rồi, chỉ chờ đến tối, chúng ta liền bí mật vào khu biệt thự, giết ả đàn bàn bà kia khiến ả trở tay không kịp.
Thạch Mạnh hung hăng hít một hơi, nhả từng vòng khói: Làm tốt lắm.
Mạnh ca, có điện thoại của Bưu ca. Một tên tiểu đệ đứng ở bên cạnh đang cầm điện thoại trên tay giơ ra đưa cho hắn.
Thạch Mạnh đưa tay tiếp nhận, đứng dậy đi về phía cửa sổ: Anh hai, có chuyện vậy
Chú ba, chuyện của anh cả giải quyết thế nào rồi? Bên này việc giao hàng gặp chút vấn đề, chú nhanh chóng trở về giúp anh một tay. Đầu kia truyền đến giọng nói của Thạch Bưu
Đợi em giải quyết xong mọi chuyện ở bên này, hai ngày sau liền quay về. Thạch Mạnh nói xong, ánh mắt quay ra nhìn khung cảnh ở trước mắt mình, một giây sau, một ánh sáng bạc chói mắt lóe lên chiếu lên huyệt thái dương của hắn, đáy mắt hắn mới hiện lên vẻ hoảng sợ, một viên đạn đã chính xác xuyên qua đầu Thạch Mạnh.
A. . . . . . Mạnh ca. . . . . .
Trong nháy mắt trong phòng trở nên hỗn độn, mấy chục tên tiểu đệ vội vã xông tới, người đóng cửa sổ, người chạy ra ngoài truy đuổi kẻ bắn Thạnh Mạnh, còn chiếc điện thoại rơi xuống đất lại phát ra tiếng nói lo lắng của Thạch Bưu: Xảy ra chuyện gì, chú ba, chú ba. . . . . .
“ Bưu ca….Bưu ca!!! Mãnh ca. . . . . . Mãnh ca bị người ta bắn chết rồi. Một tên tiểu đệ run rẩy nhận lấy điện thoại.
Sau đó chừng hai phút, một chiếc xe hơi màu bạc có rèm che hòa mình vào trong dòng xe tấp nập trên đường, biến mất không một dấu vết.
Trên ghế ngồi trước, Tô Cẩm mỉm cười, đưa tay nhấn một cú điện thoại, đầu kia là giọng nói của Tưởng Vinh.
Cha nuôi, đã giải quyết xong mọi chuyện,chúng ta không cần phải chạy trốn.
Con giết Thạch Mạnh sao? Giọng nói Tưởng Vinh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chiếm lấy ưu thế, ra tay trước khi kẻ địch động thủ, như vậy mới sinh tồn được, đây không phải là quy luật cha dạy cho con sao Tô Cẩm nghịch ngợm trả lời.
Trừ việc giết chết Thạch Mạnh, con không có cách khác sao?
Sao vậy cha nuôi? Tô cẩm híp một cái con mắt, cảm thấy trong lời nói của cha nuôi có ý gì đó.
Cha mới vừa nhận được tin tức, sòng bạc của anh em nhà Thạch Mạnh đã bị người ta phá huỷ, việc buôn bán tại Đông Nam Á cũng đột nhiên bị cướp đi, giống như có người muốn chúng không còn đường sống sót, con đoán xem là ai làm?
Tô Cẩm sửng sốt, đột nhiên đem việc này liên hệ với những chuyện xảy ra gần đây, cô cắn cắn môi nói: Quan tâm làm gì cha, việc này cùng chúng ta có quan hệ gì sao?
Tiểu Cẩm, cha đã cảnh cáo con, hãy cách xa Lãnh Mặc Phàm một chút, con có nghe lời cha hay không.? Giọng nói Tưởng Vinh trở nên nghiêm nghị.
Giữa con và hắn không có xảy ra chuyện gì.
Không có chuyện gì, vậy tại sao hắn lại dùng thế lực của mình ra tay loại bỏ kẻ thù của con?
Cha nuôi, thêm bạn bớt thù mà. Không phải sao? Tô cẩm chỉ đành phải từ từ khuyên nhủ.
Là một sát thủ không cần phải có bạn bè, cũng không cần tình cảm, cha đã nói rồi, đến khi con có tình cảm với một ai đó, thì con không còn đủ tư cách làm một sát thủ. Con có thể tiếp xúc với đàn ông để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng nhớ, ngàn vạn lần đừng có nảy sinh tình cảm với họ.
Ánh mắt xinh đẹp của Tô Cẩm lóe lên sự phiền não, nàng ngoan ngoãn lên tiếng: Vâng, con nghe theo lời cha, sau này con sẽ không qua lại với hắn ta nữa được không?
Con cẩn thận một chút, hai ngày tới nhất định Thạch Bưu sẽ cho người tìm kiếm con.
Vâng, cha nuôi cũng cẩn thận. Kết thúc cuộc nói chuyện, Tô Cẩm lấy tai nghe xuống, lắc đầu, bật nhạc lên, cô chìm đắm trong giai điệu Hip-Hop ở bên trong xe. Tô Cẩm cứ thế chạy xe, không rõ bản thân mình muốn đi đến đâu.
Sát thủ là một nghề nghiệp đặc biệt, tốt ở cô sẽ không có lúc nào thiếu tiền, những xấu ở chỗ không có bằng hữu bạn bè thân thiết. Giữa trưa, Tô Cẩm không muốn trở về, cô đi đến một siêu thị lớn. Khi một người thiếu sót về mặt tình cảm hẳn họ sẽ tìm đến những niềm vui khác để lấp đầy khoảng trống đó. Tô Cẩm yêu thích nhất là: đi dạo phố mua đồ, thưởng thức ẩm thực của nhiều quốc gia khác nhau, sưu tầm cà phê, rượu đỏ. Mua những món đồ xa xỉ, chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy bản thân mình tồn tại.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, xe đẩy đã đầy ắp đồ, phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn. Trả tiền xong, Tô Cẩm quay trở về biệt thự.
Ban đêm, tất cả đèn trong biệt thự được bật sáng, Tô Cẩm đang ở trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề đang chú tâm vào công việc nấu nướng. Từ xắt thức ăn đến chưng nấu, món ăn được đựng trong những chiếc đĩa tinh xảo. Đem một bàn đầy món ăn đẹp biến thành tác phẩm nghệ thuật, nhìn thành quả của mình nhất thời Tô Cẩm cảm thấy vui vẻ. Cô bước tới quầy rượu nơi điều chế rượu đỏ, kế tiếp, cô có thể hưởng thụ rồi.
Vậy mà, đúng lúc này, trong phòng còi báo động phát ra những tiếng tiếng tít tít chói tai, đang điều chế rượu đỏ động tác Tô Cẩm liền ngừng lại. Cô nhanh chóng đi vào phòng máy vi tính, chỉ thấy cách sườn núi 1km, có một chiếc xe thể thao màu xanh dương đang phóng về phía biệt thự. Nhìn trên màn hình, có thể thấy được gương mặt mê người của người đàn ông đang điều khiển xe.
Thạch Mạnh hung hăng hít một hơi, nhả từng vòng khói: Làm tốt lắm.
Mạnh ca, có điện thoại của Bưu ca. Một tên tiểu đệ đứng ở bên cạnh đang cầm điện thoại trên tay giơ ra đưa cho hắn.
Thạch Mạnh đưa tay tiếp nhận, đứng dậy đi về phía cửa sổ: Anh hai, có chuyện vậy
Chú ba, chuyện của anh cả giải quyết thế nào rồi? Bên này việc giao hàng gặp chút vấn đề, chú nhanh chóng trở về giúp anh một tay. Đầu kia truyền đến giọng nói của Thạch Bưu
Đợi em giải quyết xong mọi chuyện ở bên này, hai ngày sau liền quay về. Thạch Mạnh nói xong, ánh mắt quay ra nhìn khung cảnh ở trước mắt mình, một giây sau, một ánh sáng bạc chói mắt lóe lên chiếu lên huyệt thái dương của hắn, đáy mắt hắn mới hiện lên vẻ hoảng sợ, một viên đạn đã chính xác xuyên qua đầu Thạch Mạnh.
A. . . . . . Mạnh ca. . . . . .
Trong nháy mắt trong phòng trở nên hỗn độn, mấy chục tên tiểu đệ vội vã xông tới, người đóng cửa sổ, người chạy ra ngoài truy đuổi kẻ bắn Thạnh Mạnh, còn chiếc điện thoại rơi xuống đất lại phát ra tiếng nói lo lắng của Thạch Bưu: Xảy ra chuyện gì, chú ba, chú ba. . . . . .
“ Bưu ca….Bưu ca!!! Mãnh ca. . . . . . Mãnh ca bị người ta bắn chết rồi. Một tên tiểu đệ run rẩy nhận lấy điện thoại.
Sau đó chừng hai phút, một chiếc xe hơi màu bạc có rèm che hòa mình vào trong dòng xe tấp nập trên đường, biến mất không một dấu vết.
Trên ghế ngồi trước, Tô Cẩm mỉm cười, đưa tay nhấn một cú điện thoại, đầu kia là giọng nói của Tưởng Vinh.
Cha nuôi, đã giải quyết xong mọi chuyện,chúng ta không cần phải chạy trốn.
Con giết Thạch Mạnh sao? Giọng nói Tưởng Vinh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chiếm lấy ưu thế, ra tay trước khi kẻ địch động thủ, như vậy mới sinh tồn được, đây không phải là quy luật cha dạy cho con sao Tô Cẩm nghịch ngợm trả lời.
Trừ việc giết chết Thạch Mạnh, con không có cách khác sao?
Sao vậy cha nuôi? Tô cẩm híp một cái con mắt, cảm thấy trong lời nói của cha nuôi có ý gì đó.
Cha mới vừa nhận được tin tức, sòng bạc của anh em nhà Thạch Mạnh đã bị người ta phá huỷ, việc buôn bán tại Đông Nam Á cũng đột nhiên bị cướp đi, giống như có người muốn chúng không còn đường sống sót, con đoán xem là ai làm?
Tô Cẩm sửng sốt, đột nhiên đem việc này liên hệ với những chuyện xảy ra gần đây, cô cắn cắn môi nói: Quan tâm làm gì cha, việc này cùng chúng ta có quan hệ gì sao?
Tiểu Cẩm, cha đã cảnh cáo con, hãy cách xa Lãnh Mặc Phàm một chút, con có nghe lời cha hay không.? Giọng nói Tưởng Vinh trở nên nghiêm nghị.
Giữa con và hắn không có xảy ra chuyện gì.
Không có chuyện gì, vậy tại sao hắn lại dùng thế lực của mình ra tay loại bỏ kẻ thù của con?
Cha nuôi, thêm bạn bớt thù mà. Không phải sao? Tô cẩm chỉ đành phải từ từ khuyên nhủ.
Là một sát thủ không cần phải có bạn bè, cũng không cần tình cảm, cha đã nói rồi, đến khi con có tình cảm với một ai đó, thì con không còn đủ tư cách làm một sát thủ. Con có thể tiếp xúc với đàn ông để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng nhớ, ngàn vạn lần đừng có nảy sinh tình cảm với họ.
Ánh mắt xinh đẹp của Tô Cẩm lóe lên sự phiền não, nàng ngoan ngoãn lên tiếng: Vâng, con nghe theo lời cha, sau này con sẽ không qua lại với hắn ta nữa được không?
Con cẩn thận một chút, hai ngày tới nhất định Thạch Bưu sẽ cho người tìm kiếm con.
Vâng, cha nuôi cũng cẩn thận. Kết thúc cuộc nói chuyện, Tô Cẩm lấy tai nghe xuống, lắc đầu, bật nhạc lên, cô chìm đắm trong giai điệu Hip-Hop ở bên trong xe. Tô Cẩm cứ thế chạy xe, không rõ bản thân mình muốn đi đến đâu.
Sát thủ là một nghề nghiệp đặc biệt, tốt ở cô sẽ không có lúc nào thiếu tiền, những xấu ở chỗ không có bằng hữu bạn bè thân thiết. Giữa trưa, Tô Cẩm không muốn trở về, cô đi đến một siêu thị lớn. Khi một người thiếu sót về mặt tình cảm hẳn họ sẽ tìm đến những niềm vui khác để lấp đầy khoảng trống đó. Tô Cẩm yêu thích nhất là: đi dạo phố mua đồ, thưởng thức ẩm thực của nhiều quốc gia khác nhau, sưu tầm cà phê, rượu đỏ. Mua những món đồ xa xỉ, chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy bản thân mình tồn tại.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, xe đẩy đã đầy ắp đồ, phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn. Trả tiền xong, Tô Cẩm quay trở về biệt thự.
Ban đêm, tất cả đèn trong biệt thự được bật sáng, Tô Cẩm đang ở trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề đang chú tâm vào công việc nấu nướng. Từ xắt thức ăn đến chưng nấu, món ăn được đựng trong những chiếc đĩa tinh xảo. Đem một bàn đầy món ăn đẹp biến thành tác phẩm nghệ thuật, nhìn thành quả của mình nhất thời Tô Cẩm cảm thấy vui vẻ. Cô bước tới quầy rượu nơi điều chế rượu đỏ, kế tiếp, cô có thể hưởng thụ rồi.
Vậy mà, đúng lúc này, trong phòng còi báo động phát ra những tiếng tiếng tít tít chói tai, đang điều chế rượu đỏ động tác Tô Cẩm liền ngừng lại. Cô nhanh chóng đi vào phòng máy vi tính, chỉ thấy cách sườn núi 1km, có một chiếc xe thể thao màu xanh dương đang phóng về phía biệt thự. Nhìn trên màn hình, có thể thấy được gương mặt mê người của người đàn ông đang điều khiển xe.
/107
|