Đêm khuya, tại một sân bay trên một hòn đảo tư nhân, chiếc oto màu đen dừng lại gần máy bay, cửa xe mở ra, hai thân hình đẹp đẽ chậm rãi bước xuống xe, bước lên máy bay. Trong khoang máy bay nội thất xa hoa, đầy đủ tiện nghỉ, còn có cả quầy bar mini, một phòng ngủ thu nhỏ xa hoa , nơi này dường như bị tách biệt, không có sự cho phép của chủ nhân, bất kỳ thành viên đoàn bay nào cũng không được tới cửa quấy rầy.
Tô Cẩm bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, cô khẽ nhướn khuôn mặt mê người lên, mỉm cười: “ Anh không sợ giúp tôi chạy trốn, sẽ bị cảnh sát để mắt tới sao?
Lãnh Mặc Phàm híp một con mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: Nếu sự thật là vậy, sau này nếu phải chạy trốn chẳng phải chúng ta có thể làm bạn cùng nhau sao, em thấy thế nào?
Nụ cười trên khóe miệng Tô Cẩm lập tức biến mất, cô đăm chiêu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói gì, đề tài này đột nhiên quá nặng nề đối với cô , cô không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện nữa.
Lãnh Mặc Phàm lẳng lặng nhìn cô, bất luận là dáng người hay vẻ mặt của cô, đối với hắn đều cực hạn hấp dẫn, hắn biết rõ ràng sự trầm mặc của cô là vì sao, nhưng đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt, cô bắt đầu tránh né đề tài tình cảm, ít nhất cho thấy cô cũng có chút động lòng với hắn rồi.
Máy bay vững vàng cất cánh, tối nay, bầu trời đêm yên tĩnh, Tinh Hà rực rỡ. Dưới ánh đèn nhu hòa , hai bóng người cùng nâng chén uống rượu trên ghế sofa, người đàn ông ở trước mặt là ông chủ của cô, cô không có lý do gì mà lạnh nhạt với hắn.Thân là một sát thủ, trong lúc làm nhiệm vụ, không cho phép mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư .
Trên bàn môt chai rượu đỏ đã trống không, chai rượu mạnh cũng vơi đi một nửa. Tô Cẩm đứng dậy đi về phía Lãnh Mặc Phàm, nhịp tim đập thình thịch, cô để ly rượu xuống, nhìn anh chằm chằm. Đột nhiên, cô cảm giác thân thể mình chợt nhẹ bỗng, cả người bị Lãnh Mặc Phàm ôm lên rồi được đặt trên chiếc giường mềm mại. Thân thể anh nằm đè trên người cô, Tô Cẩm trợn tròn mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, đôi lông mày thon dài dễ nhìn , hàng mi dày uốn cong, một đôi mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm, mũi cao hình cung tuyệt đẹp, môi mỏng ưu nhã, không có từ nào có thể diễn tả hết được nét đẹp ấy, khuôn mặt tản ra một loại mị hoặc, mê người không thể rời mắt, cô chỉ có thể cùng anh trầm luân.
Tiểu Cẩm. Anh nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, nhẹ giọng gọi tên của cô.
Mặc dù mới vừa rồi Tô Cẩm phản đối gay gắt, nhưng lời nói của anh khiến bất kỳ người con gái nào cũng khó mà kháng cự lại được. Ở thời điểm mấu chốt, cô giống như hiểu được mục đích của anh, sao anh lại có thể lợi dụng sự quyến rũ của mình quyến rũ để quyến rũ cô. Tô Cẩm tỉnh táo gọi một tiếng: Lãnh tổng.
Lãnh Mặc Phàm không vui nhíu mày, giọng nói khàn khàn sửa lại lời cô: Gọi tôi Mặc Phàm, hoặc Phàm.
Tô Cẩm ngẩn ra, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: Mặc Phàm. Thanh âm chưa dứt, hơi thở mãnh liệt của Lãnh Mặc Phàm đã xâm nhập vào trong miệng, anh hung hăng hôn cô, ngậm cái lưỡi thơm tho của cô, bú mút thăm dò.
Trên chiếc giường màu trắng, hai thân thể dây dưa không nghỉ, quấn lấy nhau như keo như sơn, đủ kích thích mãnh liệt, ngoài cửa sổ bầu trời lốm đốm sao, bên trong cửa sổ cảnh xuân vô hạn.
Bên trong sở cảnh sát, đang tiến hành một cuộc hội nghị vào nửa đêm, mục đích báo cáo về thất bại của nhiệm vụ tối ngày hôm nay, cả phòng họp yên lặng như tờ, đội trưởng đội cảnh sát càng thêm ủ rũ cúi đầu, quay sang cấp dưới bên cạnh hỏi: Có tìm ra được vị trí cuối cùng của cô ta không?
Vị trí cuối cùng chúng tôi thấy cô ta là ở điểm dừng đèn xanh đèn đỏ, chỉ là hình như có cái gì không đúng. Ở đó là một ngã ba, theo lý mà nói hai bên đường đều có camera quan sát, nhưng hiện tại chúng tôi lại không tìm thấy bất cứ một hình ảnh nào của cô ta. Cảnh viên buồn bực nói.
Xem ra trước đó đã có người đóng camera, nói như cậu thì chúng ta truy tìm cô ta đến đoạn đường này thì bị mất dấu? Đội trưởng lắc đầu nói.
Lúc này, Lục Thiếu Đình từ đầu đến giờ không nói lời nào bỗng lên tiếng: Thông báo cho tất cả các bến cảng, sân bay, khách sạn hễ thấy bóng dáng cô ta xuất hiện phải báo lại cho cúng ta, phải tìm ra bằng được tung tích của cô ta. Hắn có một dự cảm, cô đã rời khỏi đây rồi.
Lục Thiếu úy đối với nhiệm vụ tác chiến lần này có ý kiến gì không? Đội trưởng tò mò hỏi.
Người các anh đối mặt lần này không phải một người bình thường, mà là một sát thủ đã được trải qua huấn luyện đặc biệt là một sát thủ chuyên nghiệp, mọi người bố trí không vấn đề gì, rất tốt. Lục Thiếu Đình khen.
Để cho cô ta chạy thoát, chứng tỏ đây là một tên sát thủ quá giảo hoạt rồi. Một cảnh viên trong đó thở dài một tiếng.
Lục Thiếu Đình khẽ nhếch khóe miệng, lúc này, điện thoại di động của hắn chợt vang lên, hắn nhìn qua màn hình một cái rồi đi ra khỏi phòng hội nghị bắt máy: Alo.
Đầu kia truyền đến giọng nam trầm thấp: Thất bại ?
Tôi muốn cô ta chạy trốn ra nước ngoài. Lục Thiếu Đình híp mắt trả lời.
Có lẽ ở nước ngoài giải quyết tốt hơn, bất luận như thế nào, cảnh sát quốc tế sẽ tìm được cô ta, cần phải giải quyết cô ta một cách nhanh chóng, vì ngăn ngừa tình thế nghiêm trọng, anh phải tự mình ra tay. Đầu bên kia nghiêm nghị ra lệnh.
Vâng Lục Thiếu Đình trả lời một cách dứt khoát sau đó cúp điện thoại, ngước mắt nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
Trở lại trong phòng họp, cảnh sát đã thông báo cho tất cả các trạm kiểm soát, Lục Thiếu Đình suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: Trong thời gian ngắn nhất hãy tra cho tôi tất cả các tư liệu của máy bay tư nhân xuất cảnh tối nay, đưa đến tới phòng làm việc của tôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, lật tài liệu trong tay, Lục Thiếu Đình cuối cùng cũng dừng lại ở một phần trong tài liệu, ở vịnh sân bay tư nhân của tập đoàn Lãnh thị , tối nay có một máy bay bay hướng Seattle, tài liệu ghi lại chỉ có Lãnh Mặc Phàm, nhưng thực sự chỉ là một mình hắn sao? Lục Thiếu Đình liên tưởng đến vụ án ở New york, trong ánh mắt lóe lên một tia chắc chắn, xem ra thất bại tối nay của cảnh sát, thì ra là sau lưng có người khác điều khiển.
Lãnh Mặc Phàm. Lục Thiếu Đình lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, cái tên này có sự ảnh hưởng đủ để dao động cả quốc gia.
Seattle, trên một sân bay tư nhân, chiếc máy bay màu xanh dương mới vừa đáp xuống, bốn chiếc xe sang trọng đã dừng ở phía sau chờ đợi. Hít thở bầu không khí trong lành, Tô Cẩm cùng Lãnh Mặc Phàm ngồi vào trong xe, chạy thẳng tới khu biệt thự tư nhân cao cấp ở Seattle.
Tô Cẩm bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, cô khẽ nhướn khuôn mặt mê người lên, mỉm cười: “ Anh không sợ giúp tôi chạy trốn, sẽ bị cảnh sát để mắt tới sao?
Lãnh Mặc Phàm híp một con mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: Nếu sự thật là vậy, sau này nếu phải chạy trốn chẳng phải chúng ta có thể làm bạn cùng nhau sao, em thấy thế nào?
Nụ cười trên khóe miệng Tô Cẩm lập tức biến mất, cô đăm chiêu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói gì, đề tài này đột nhiên quá nặng nề đối với cô , cô không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện nữa.
Lãnh Mặc Phàm lẳng lặng nhìn cô, bất luận là dáng người hay vẻ mặt của cô, đối với hắn đều cực hạn hấp dẫn, hắn biết rõ ràng sự trầm mặc của cô là vì sao, nhưng đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt, cô bắt đầu tránh né đề tài tình cảm, ít nhất cho thấy cô cũng có chút động lòng với hắn rồi.
Máy bay vững vàng cất cánh, tối nay, bầu trời đêm yên tĩnh, Tinh Hà rực rỡ. Dưới ánh đèn nhu hòa , hai bóng người cùng nâng chén uống rượu trên ghế sofa, người đàn ông ở trước mặt là ông chủ của cô, cô không có lý do gì mà lạnh nhạt với hắn.Thân là một sát thủ, trong lúc làm nhiệm vụ, không cho phép mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư .
Trên bàn môt chai rượu đỏ đã trống không, chai rượu mạnh cũng vơi đi một nửa. Tô Cẩm đứng dậy đi về phía Lãnh Mặc Phàm, nhịp tim đập thình thịch, cô để ly rượu xuống, nhìn anh chằm chằm. Đột nhiên, cô cảm giác thân thể mình chợt nhẹ bỗng, cả người bị Lãnh Mặc Phàm ôm lên rồi được đặt trên chiếc giường mềm mại. Thân thể anh nằm đè trên người cô, Tô Cẩm trợn tròn mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, đôi lông mày thon dài dễ nhìn , hàng mi dày uốn cong, một đôi mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm, mũi cao hình cung tuyệt đẹp, môi mỏng ưu nhã, không có từ nào có thể diễn tả hết được nét đẹp ấy, khuôn mặt tản ra một loại mị hoặc, mê người không thể rời mắt, cô chỉ có thể cùng anh trầm luân.
Tiểu Cẩm. Anh nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, nhẹ giọng gọi tên của cô.
Mặc dù mới vừa rồi Tô Cẩm phản đối gay gắt, nhưng lời nói của anh khiến bất kỳ người con gái nào cũng khó mà kháng cự lại được. Ở thời điểm mấu chốt, cô giống như hiểu được mục đích của anh, sao anh lại có thể lợi dụng sự quyến rũ của mình quyến rũ để quyến rũ cô. Tô Cẩm tỉnh táo gọi một tiếng: Lãnh tổng.
Lãnh Mặc Phàm không vui nhíu mày, giọng nói khàn khàn sửa lại lời cô: Gọi tôi Mặc Phàm, hoặc Phàm.
Tô Cẩm ngẩn ra, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: Mặc Phàm. Thanh âm chưa dứt, hơi thở mãnh liệt của Lãnh Mặc Phàm đã xâm nhập vào trong miệng, anh hung hăng hôn cô, ngậm cái lưỡi thơm tho của cô, bú mút thăm dò.
Trên chiếc giường màu trắng, hai thân thể dây dưa không nghỉ, quấn lấy nhau như keo như sơn, đủ kích thích mãnh liệt, ngoài cửa sổ bầu trời lốm đốm sao, bên trong cửa sổ cảnh xuân vô hạn.
Bên trong sở cảnh sát, đang tiến hành một cuộc hội nghị vào nửa đêm, mục đích báo cáo về thất bại của nhiệm vụ tối ngày hôm nay, cả phòng họp yên lặng như tờ, đội trưởng đội cảnh sát càng thêm ủ rũ cúi đầu, quay sang cấp dưới bên cạnh hỏi: Có tìm ra được vị trí cuối cùng của cô ta không?
Vị trí cuối cùng chúng tôi thấy cô ta là ở điểm dừng đèn xanh đèn đỏ, chỉ là hình như có cái gì không đúng. Ở đó là một ngã ba, theo lý mà nói hai bên đường đều có camera quan sát, nhưng hiện tại chúng tôi lại không tìm thấy bất cứ một hình ảnh nào của cô ta. Cảnh viên buồn bực nói.
Xem ra trước đó đã có người đóng camera, nói như cậu thì chúng ta truy tìm cô ta đến đoạn đường này thì bị mất dấu? Đội trưởng lắc đầu nói.
Lúc này, Lục Thiếu Đình từ đầu đến giờ không nói lời nào bỗng lên tiếng: Thông báo cho tất cả các bến cảng, sân bay, khách sạn hễ thấy bóng dáng cô ta xuất hiện phải báo lại cho cúng ta, phải tìm ra bằng được tung tích của cô ta. Hắn có một dự cảm, cô đã rời khỏi đây rồi.
Lục Thiếu úy đối với nhiệm vụ tác chiến lần này có ý kiến gì không? Đội trưởng tò mò hỏi.
Người các anh đối mặt lần này không phải một người bình thường, mà là một sát thủ đã được trải qua huấn luyện đặc biệt là một sát thủ chuyên nghiệp, mọi người bố trí không vấn đề gì, rất tốt. Lục Thiếu Đình khen.
Để cho cô ta chạy thoát, chứng tỏ đây là một tên sát thủ quá giảo hoạt rồi. Một cảnh viên trong đó thở dài một tiếng.
Lục Thiếu Đình khẽ nhếch khóe miệng, lúc này, điện thoại di động của hắn chợt vang lên, hắn nhìn qua màn hình một cái rồi đi ra khỏi phòng hội nghị bắt máy: Alo.
Đầu kia truyền đến giọng nam trầm thấp: Thất bại ?
Tôi muốn cô ta chạy trốn ra nước ngoài. Lục Thiếu Đình híp mắt trả lời.
Có lẽ ở nước ngoài giải quyết tốt hơn, bất luận như thế nào, cảnh sát quốc tế sẽ tìm được cô ta, cần phải giải quyết cô ta một cách nhanh chóng, vì ngăn ngừa tình thế nghiêm trọng, anh phải tự mình ra tay. Đầu bên kia nghiêm nghị ra lệnh.
Vâng Lục Thiếu Đình trả lời một cách dứt khoát sau đó cúp điện thoại, ngước mắt nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
Trở lại trong phòng họp, cảnh sát đã thông báo cho tất cả các trạm kiểm soát, Lục Thiếu Đình suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: Trong thời gian ngắn nhất hãy tra cho tôi tất cả các tư liệu của máy bay tư nhân xuất cảnh tối nay, đưa đến tới phòng làm việc của tôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, lật tài liệu trong tay, Lục Thiếu Đình cuối cùng cũng dừng lại ở một phần trong tài liệu, ở vịnh sân bay tư nhân của tập đoàn Lãnh thị , tối nay có một máy bay bay hướng Seattle, tài liệu ghi lại chỉ có Lãnh Mặc Phàm, nhưng thực sự chỉ là một mình hắn sao? Lục Thiếu Đình liên tưởng đến vụ án ở New york, trong ánh mắt lóe lên một tia chắc chắn, xem ra thất bại tối nay của cảnh sát, thì ra là sau lưng có người khác điều khiển.
Lãnh Mặc Phàm. Lục Thiếu Đình lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, cái tên này có sự ảnh hưởng đủ để dao động cả quốc gia.
Seattle, trên một sân bay tư nhân, chiếc máy bay màu xanh dương mới vừa đáp xuống, bốn chiếc xe sang trọng đã dừng ở phía sau chờ đợi. Hít thở bầu không khí trong lành, Tô Cẩm cùng Lãnh Mặc Phàm ngồi vào trong xe, chạy thẳng tới khu biệt thự tư nhân cao cấp ở Seattle.
/107
|