Trong phòng khách sang trọng, Lãnh Mặc Phàm thưởng thức rượu đỏ tao nhã, cặp mắt sâu không thấy đáy phát ra tia sáng lạnh lùng, đôi môi mỏng khêu gợi nhấp vào chất lỏng màu đỏ, giống như ma cà rồng lộ ra mùi khát máu, mê người, yêu mị.
Cửa phòng tầng hai mở ra, Tô Cẩm thân hình gợi cảm, mặc quần jean màu đậm kết hợp với thắt lưng đen, đi đôi giày cao màu bạc, càng tôn lên đôi chân thon dài của cô. Cô vừa nhanh chóng bước xuống, vừa buộc mái tóc xoăn bồng bềnh thành đuôi ngựa. Xuống tầng dưới, cô cầm túi chéo nhỏ để trên sôpha, sau đó cúi người xuống, hôn một cái vào giữa trán Lãnh Mặc Phàm, mở miệng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Cô hôn xong muốn đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại, cả thân thể lập tức nhào vào trong ngực của anh. Tô Cẩm ngẩn ra, thấy Lãnh Mặc Phàm mở hộp đỏ bên cạnh ra, lấy ra sợi dây chuyền rồi đeo lên cho cô, giọng nói trầm thấp hấp dẫn dặn dò: “Đừng đánh mất.”
Tô Cẩm nhìn thoáng qua, lập tức biết bên trong dây chuyền này dấu thiết bị theo dõi. Lòng cô khẽ rung động, anh đeo rất nghiêm túc, rất dịu dàng, điều này khiến Tô Cẩm có cảm giác được quý trọng. Rất ít khi thấy anh như vậy, mê người không nói thành lời.
Đeo dây chuyền xong, Tô Cẩm đứng lên, không nhìn anh mà lập tức đi thẳng ra cửa, bước chân có chút gấp gáp, bởi lúc này nội tâm của cô đang bối rối. Phía sau, Lãnh Mặc Phàm đưa mắt nhìn theo cô, khóe miệng hiện lên ý cười không dễ phát hiện.
Ngồi vào chiếc xe thể thao, Tô Cẩm thở phào một hơi, cố gắng giữ tâm bình tĩnh. Xe thể thao ầm ầm vọt ra khỏi cổng sắt, lao xuống triền núi.
Cô dựa theo tần số, tra được Lục Thiểu Đình đang ở khách sạn. Bây giờ, cô đang trên đường đến đó. Từ nhỏ Tô Cẩm đã có cảm giác không an toàn mãnh liệt, chỉ cần cảm giác bốn phía ẩn chứa nguy hiểm, thì trước tiên cô nhất định sẽ loại trừ nỗi bất an đó.
Mà tất cả nghi hoặc này, chỉ có thể đi tìm Lục Thiểu Đình kia điều tra rõ.
Xe thể thao phóng nhanh trên đường, chưa đến nửa tiếng, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, xe thể thao đỗ ngay ngắn ở bãi đậu xe trước cửa khách sạn. Tô Cẩm híp mắt nhìn cửa chính khách sạn, lướt nhìn mọi động tĩnh, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cô đẩy cửa xuống xe, đeo kính râm, bước về phía khách sạn.
Cô mới đi chưa được 10m, thì bỗng nhiên, một chiếc xe việt dã nhìn quen mắt lướt qua trước mặt cô. Cô giật mình thuận mắt nhìn theo, biển số xe kia đúng là xe Lục Thiểu Đình. Cô lập tức xoay người, nhanh chóng lên xe. Xe thể thao linh hoạt vượt lên mấy xe con phía trước, đuổi theo.
Xe việt dã đi với tốc độ 60 mã lực[1], không nhanh không chậm. Tô Cẩm đóng kín cửa xe, duy trì khoảng cách theo dõi 50m, đồng thời nhìn chăm chú mọi động tĩnh xung quanh.
[1] mã lực: là thước đo công suất của động cơ, đặc trưng độ nhanh của chiếc xe.
Bỗng chốc, xe việt dã rẽ vào đường cao tốc rồi đột nhiên tăng tốc độ. Xe thể thao của Tô Cẩm lập tức đuổi theo, xem ra cô đã bị phát hiện.
Trên đường cao tốc, xe không nhiều lắm, xe chạy băng băng tùy ý trên sáu làn đường rộng rãi. Tốc độ nhỏ nhất của xe việt dã đã vượt quá hai trăm mã lực, rẽ một cái đã không thấy.
Tô Cẩm đạp mạnh chân ga, xe thể thao giống như sao băng thoáng qua nhanh như tia chớp, rẽ theo. Cách xe việt dã khoảng hơn 1000m, Tô Cẩm tiếp tục truy kích, rất nhanh chỉ còn cách có 200m, 100m...
Lục Thiểu Đình ngồi trong xe, nhìn xe thể thao bám đuôi phía sau, trên mặt không chút lo lắng mà ngược lại còn ngấm ngầm mưu toan.
Phía trước xuất hiện giao lộ, một đường xuống núi, một đường lên núi. Nhưng trên đường lên núi viết rõ, đường này không thông, nghiêm cấm lên núi. Xe việt dã rẽ phá bỏ biển cấm, chạy theo hướng đường núi quanh co. Tô Cẩm híp mắt, bởi vì xe thể thao tốc độ quá nhanh, trượt một đoạn đường nên nhanh chóng bị lui về phía sau, chỉ nghe tiếng phanh xe vang lên, bánh xe tóe lửa giống như dã thú gầm lên giận dữ, phóng theo hướng triền núi.
Đường núi gấp khúc, chỗ ngoặt gấp chật hẹp mà nguy hiểm. Nếu không có kỹ thuật lái vững chắc thì ngay cả nửa đường cũng không đi được, có khả năng xe hủy người thiệt mạng. Tô Cẩm đuổi theo, chưa đến 10 phút, đã thấy được đuôi xe việt dã. Cô nhíu chặt đôi mắt xinh đẹp, đáy mắt bùng nổ sức mạnh.
15 phút sau, xe việt dã lại phá bỏ đường cấm lần nữa, phía trước không còn đường, chỉ có một tảng đá to khoảng 200mét vuông san lấp mặt đất, không nhìn không biết là đường cùng. Xe việt dã nhanh chóng quay đầu, đối mặt với đường vào rồi dừng lại. Lúc này, tiếng xe thể thao rầm rầm xông tới, Tô Cẩm phanh xe, dừng lại đối diện với xe của anh ta.
Hai chủ xe nhìn nhau hằm hằm như hổ rình mồi, ngầm tính kế sách. Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm nhếch lên, đạp thật mạnh chân ga dưới chân, xe thể thao giống như con báo hừng hực nổi giận, bắt đầu công kích xe việt dã trước mặt. Xe việt dã cũng không cam chịu yếu thế, phát hỏa, ga như sấm, báo hiệu một trận chiến xe hết sức căng thẳng.
Đây là trận đọ sức sinh tử, ai chậm một giây thì người đó thua một phần. Xe thể thao tấn công trước, đâm mạnh vào sườn xe việt dã, lực húc lớn khiến xe việt dã bị đẩy ra xa 10m, sát chỗ vách đá. Cũng may bánh xe việt dã có lực ma sát lớn, một hướng bay, đuôi xe hất lên khiến xe thể thao quay một vòng tại chỗ rồi dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm đã nổi lên tức giận không thể mất.
Lòng tranh giành háo thắng khiến cô tuyệt đối không thể nhận thua. Đột nhiên, cô lấy hết dũng khí hủy diệt của bản thân, thân xe giống như con quay bay xoáy về phía xe việt dã, loại sức mạnh đối địch này, tuyệt đối không gì so sánh nổi.
Lục Thiểu Đình thấy thế, trên gương mặt đẹp trai cũng xuất hiện một chút kinh ngạc. Anh ta lập tức có hành động ứng biến, nhảy khỏi xe. Ngay khi thân người rơi xuống đất một giây, anh ta nhân tiện lăn một vòng, cách xe 10m. Mà xe việt dã to lớn ở dưới bị xe thể thao vắt ngang qua, không thể chống đỡ được mà rơi xuống vách núi. Thân xe thể thao quá mạnh mẽ cũng nảy sinh cục diện không thể khống chế, đầu đụng phải vách đá, thân xe xoay vòng, cũng ngã nhào xuống vách núi dựng đứng.
“Không được…” Chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ, cả người của Lục Thiểu Đình nhanh chóng phóng tới, dùng lực cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cửa xe thể thao phía kế bên người lái. Cuối cùng, xe thể thao bị một tảng đá lớn giữ lại ở bên vách núi, không bị rơi xuống. Nhưng mà xe đã rất nghiêng, thân thể của Tô Cẩm bị quăng ra khỏi chỗ ngồi, lúc này do dây an toàn bảo vệ, cô mới bám được ở cửa xe, thân thể treo lơ lửng giữa vách núi, vô cùng nguy hiểm.
Hai người trải qua màn chiến đấu ác liệt, hai cặp mắt rừng rực đối diện nhau, mang theo kích động vừa trải qua sinh tử (sống chết), phức tạp, thù hận, lại mang theo một tia khát vọng muốn sống.
Trên trán Tô Cẩm đầy vết thương, đuôi ngựa cũng bị bung ra, sợi tóc bay hỗn độn. Cô nhìn anh ta, mỉm cười lạnh nhạt: “Buông tay, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Thiểu Đình bị những lời của cô nhắc nhở . Đúng vậy, trước mắt là cơ hội tốt nhất để giết cô, chỉ cần anh đẩy nhẹ một cái, cô sẽ rơi xuống. Khuôn mặt đó đẹp thê lương mà yêu mị, đáy mắt rõ ràng viết lưu luyến thế giới này. Tay nắm khung xe của anh hơi buông lỏng, không, đây là là nhiệm vụ của anh, anh không được nương tay, bất kỳ ai cũng đáng được đồng cảm thương hại, riêng cô không được.
“Buông tay”. Tô Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Cô nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình trong ánh mắt anh ta, người đàn ông anh này sẽ không lưu tình.
Ánh mắt phân vân của Lục Thiểu Đình đột nhiên kiên định, giống như anh ta đã ra quyết định cuối cùng. Mà lúc này, Tô Cẩm đã sẵn sàng chờ chết, ở nơi này chờ người đàn ông này đồng tình thương hại, chẳng thà chết một cách oanh liệt còn giữ chút tôn nghiêm. Một sát thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh, nhưng trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt dịu dàng, một cái chớp mắt kia, cô mới phát hiện, cô không nỡ bỏ thế giới này.
Nhưng mà, cô giết nhiều người như vậy, cũng nên đền mạng.
Tay cô nắm chặt khung cửa, dần dần buông lỏng ra. Rốt cuộc, cô dường như cảm giác được thần chết vẫy gọi. Chết, là loại cảm giác sợ hãi này như này sao!
Lúc cô cảm thấy thân thể bay trong gió thì chợt một cánh tay khỏe mạnh kéo dây an toàn, linh hồn của cô giống như được kéo từ địa ngục lên. Sau đó, cô cảm giác hai cánh tay bị người ta dùng sức nhấc ra, thân thể được rút ra từ thân xe, áp sát mạnh mẽ vào một thân thể rắn chắc.
Cô không dám tin mở mắt ra, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, đồng thời, giọng nói trầm thấp lộ ra giễu cợt: “Chết như vậy, lợi cho cô quá.”
Cửa phòng tầng hai mở ra, Tô Cẩm thân hình gợi cảm, mặc quần jean màu đậm kết hợp với thắt lưng đen, đi đôi giày cao màu bạc, càng tôn lên đôi chân thon dài của cô. Cô vừa nhanh chóng bước xuống, vừa buộc mái tóc xoăn bồng bềnh thành đuôi ngựa. Xuống tầng dưới, cô cầm túi chéo nhỏ để trên sôpha, sau đó cúi người xuống, hôn một cái vào giữa trán Lãnh Mặc Phàm, mở miệng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Cô hôn xong muốn đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại, cả thân thể lập tức nhào vào trong ngực của anh. Tô Cẩm ngẩn ra, thấy Lãnh Mặc Phàm mở hộp đỏ bên cạnh ra, lấy ra sợi dây chuyền rồi đeo lên cho cô, giọng nói trầm thấp hấp dẫn dặn dò: “Đừng đánh mất.”
Tô Cẩm nhìn thoáng qua, lập tức biết bên trong dây chuyền này dấu thiết bị theo dõi. Lòng cô khẽ rung động, anh đeo rất nghiêm túc, rất dịu dàng, điều này khiến Tô Cẩm có cảm giác được quý trọng. Rất ít khi thấy anh như vậy, mê người không nói thành lời.
Đeo dây chuyền xong, Tô Cẩm đứng lên, không nhìn anh mà lập tức đi thẳng ra cửa, bước chân có chút gấp gáp, bởi lúc này nội tâm của cô đang bối rối. Phía sau, Lãnh Mặc Phàm đưa mắt nhìn theo cô, khóe miệng hiện lên ý cười không dễ phát hiện.
Ngồi vào chiếc xe thể thao, Tô Cẩm thở phào một hơi, cố gắng giữ tâm bình tĩnh. Xe thể thao ầm ầm vọt ra khỏi cổng sắt, lao xuống triền núi.
Cô dựa theo tần số, tra được Lục Thiểu Đình đang ở khách sạn. Bây giờ, cô đang trên đường đến đó. Từ nhỏ Tô Cẩm đã có cảm giác không an toàn mãnh liệt, chỉ cần cảm giác bốn phía ẩn chứa nguy hiểm, thì trước tiên cô nhất định sẽ loại trừ nỗi bất an đó.
Mà tất cả nghi hoặc này, chỉ có thể đi tìm Lục Thiểu Đình kia điều tra rõ.
Xe thể thao phóng nhanh trên đường, chưa đến nửa tiếng, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, xe thể thao đỗ ngay ngắn ở bãi đậu xe trước cửa khách sạn. Tô Cẩm híp mắt nhìn cửa chính khách sạn, lướt nhìn mọi động tĩnh, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cô đẩy cửa xuống xe, đeo kính râm, bước về phía khách sạn.
Cô mới đi chưa được 10m, thì bỗng nhiên, một chiếc xe việt dã nhìn quen mắt lướt qua trước mặt cô. Cô giật mình thuận mắt nhìn theo, biển số xe kia đúng là xe Lục Thiểu Đình. Cô lập tức xoay người, nhanh chóng lên xe. Xe thể thao linh hoạt vượt lên mấy xe con phía trước, đuổi theo.
Xe việt dã đi với tốc độ 60 mã lực[1], không nhanh không chậm. Tô Cẩm đóng kín cửa xe, duy trì khoảng cách theo dõi 50m, đồng thời nhìn chăm chú mọi động tĩnh xung quanh.
[1] mã lực: là thước đo công suất của động cơ, đặc trưng độ nhanh của chiếc xe.
Bỗng chốc, xe việt dã rẽ vào đường cao tốc rồi đột nhiên tăng tốc độ. Xe thể thao của Tô Cẩm lập tức đuổi theo, xem ra cô đã bị phát hiện.
Trên đường cao tốc, xe không nhiều lắm, xe chạy băng băng tùy ý trên sáu làn đường rộng rãi. Tốc độ nhỏ nhất của xe việt dã đã vượt quá hai trăm mã lực, rẽ một cái đã không thấy.
Tô Cẩm đạp mạnh chân ga, xe thể thao giống như sao băng thoáng qua nhanh như tia chớp, rẽ theo. Cách xe việt dã khoảng hơn 1000m, Tô Cẩm tiếp tục truy kích, rất nhanh chỉ còn cách có 200m, 100m...
Lục Thiểu Đình ngồi trong xe, nhìn xe thể thao bám đuôi phía sau, trên mặt không chút lo lắng mà ngược lại còn ngấm ngầm mưu toan.
Phía trước xuất hiện giao lộ, một đường xuống núi, một đường lên núi. Nhưng trên đường lên núi viết rõ, đường này không thông, nghiêm cấm lên núi. Xe việt dã rẽ phá bỏ biển cấm, chạy theo hướng đường núi quanh co. Tô Cẩm híp mắt, bởi vì xe thể thao tốc độ quá nhanh, trượt một đoạn đường nên nhanh chóng bị lui về phía sau, chỉ nghe tiếng phanh xe vang lên, bánh xe tóe lửa giống như dã thú gầm lên giận dữ, phóng theo hướng triền núi.
Đường núi gấp khúc, chỗ ngoặt gấp chật hẹp mà nguy hiểm. Nếu không có kỹ thuật lái vững chắc thì ngay cả nửa đường cũng không đi được, có khả năng xe hủy người thiệt mạng. Tô Cẩm đuổi theo, chưa đến 10 phút, đã thấy được đuôi xe việt dã. Cô nhíu chặt đôi mắt xinh đẹp, đáy mắt bùng nổ sức mạnh.
15 phút sau, xe việt dã lại phá bỏ đường cấm lần nữa, phía trước không còn đường, chỉ có một tảng đá to khoảng 200mét vuông san lấp mặt đất, không nhìn không biết là đường cùng. Xe việt dã nhanh chóng quay đầu, đối mặt với đường vào rồi dừng lại. Lúc này, tiếng xe thể thao rầm rầm xông tới, Tô Cẩm phanh xe, dừng lại đối diện với xe của anh ta.
Hai chủ xe nhìn nhau hằm hằm như hổ rình mồi, ngầm tính kế sách. Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm nhếch lên, đạp thật mạnh chân ga dưới chân, xe thể thao giống như con báo hừng hực nổi giận, bắt đầu công kích xe việt dã trước mặt. Xe việt dã cũng không cam chịu yếu thế, phát hỏa, ga như sấm, báo hiệu một trận chiến xe hết sức căng thẳng.
Đây là trận đọ sức sinh tử, ai chậm một giây thì người đó thua một phần. Xe thể thao tấn công trước, đâm mạnh vào sườn xe việt dã, lực húc lớn khiến xe việt dã bị đẩy ra xa 10m, sát chỗ vách đá. Cũng may bánh xe việt dã có lực ma sát lớn, một hướng bay, đuôi xe hất lên khiến xe thể thao quay một vòng tại chỗ rồi dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm đã nổi lên tức giận không thể mất.
Lòng tranh giành háo thắng khiến cô tuyệt đối không thể nhận thua. Đột nhiên, cô lấy hết dũng khí hủy diệt của bản thân, thân xe giống như con quay bay xoáy về phía xe việt dã, loại sức mạnh đối địch này, tuyệt đối không gì so sánh nổi.
Lục Thiểu Đình thấy thế, trên gương mặt đẹp trai cũng xuất hiện một chút kinh ngạc. Anh ta lập tức có hành động ứng biến, nhảy khỏi xe. Ngay khi thân người rơi xuống đất một giây, anh ta nhân tiện lăn một vòng, cách xe 10m. Mà xe việt dã to lớn ở dưới bị xe thể thao vắt ngang qua, không thể chống đỡ được mà rơi xuống vách núi. Thân xe thể thao quá mạnh mẽ cũng nảy sinh cục diện không thể khống chế, đầu đụng phải vách đá, thân xe xoay vòng, cũng ngã nhào xuống vách núi dựng đứng.
“Không được…” Chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ, cả người của Lục Thiểu Đình nhanh chóng phóng tới, dùng lực cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cửa xe thể thao phía kế bên người lái. Cuối cùng, xe thể thao bị một tảng đá lớn giữ lại ở bên vách núi, không bị rơi xuống. Nhưng mà xe đã rất nghiêng, thân thể của Tô Cẩm bị quăng ra khỏi chỗ ngồi, lúc này do dây an toàn bảo vệ, cô mới bám được ở cửa xe, thân thể treo lơ lửng giữa vách núi, vô cùng nguy hiểm.
Hai người trải qua màn chiến đấu ác liệt, hai cặp mắt rừng rực đối diện nhau, mang theo kích động vừa trải qua sinh tử (sống chết), phức tạp, thù hận, lại mang theo một tia khát vọng muốn sống.
Trên trán Tô Cẩm đầy vết thương, đuôi ngựa cũng bị bung ra, sợi tóc bay hỗn độn. Cô nhìn anh ta, mỉm cười lạnh nhạt: “Buông tay, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Thiểu Đình bị những lời của cô nhắc nhở . Đúng vậy, trước mắt là cơ hội tốt nhất để giết cô, chỉ cần anh đẩy nhẹ một cái, cô sẽ rơi xuống. Khuôn mặt đó đẹp thê lương mà yêu mị, đáy mắt rõ ràng viết lưu luyến thế giới này. Tay nắm khung xe của anh hơi buông lỏng, không, đây là là nhiệm vụ của anh, anh không được nương tay, bất kỳ ai cũng đáng được đồng cảm thương hại, riêng cô không được.
“Buông tay”. Tô Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Cô nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình trong ánh mắt anh ta, người đàn ông anh này sẽ không lưu tình.
Ánh mắt phân vân của Lục Thiểu Đình đột nhiên kiên định, giống như anh ta đã ra quyết định cuối cùng. Mà lúc này, Tô Cẩm đã sẵn sàng chờ chết, ở nơi này chờ người đàn ông này đồng tình thương hại, chẳng thà chết một cách oanh liệt còn giữ chút tôn nghiêm. Một sát thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh, nhưng trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt dịu dàng, một cái chớp mắt kia, cô mới phát hiện, cô không nỡ bỏ thế giới này.
Nhưng mà, cô giết nhiều người như vậy, cũng nên đền mạng.
Tay cô nắm chặt khung cửa, dần dần buông lỏng ra. Rốt cuộc, cô dường như cảm giác được thần chết vẫy gọi. Chết, là loại cảm giác sợ hãi này như này sao!
Lúc cô cảm thấy thân thể bay trong gió thì chợt một cánh tay khỏe mạnh kéo dây an toàn, linh hồn của cô giống như được kéo từ địa ngục lên. Sau đó, cô cảm giác hai cánh tay bị người ta dùng sức nhấc ra, thân thể được rút ra từ thân xe, áp sát mạnh mẽ vào một thân thể rắn chắc.
Cô không dám tin mở mắt ra, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, đồng thời, giọng nói trầm thấp lộ ra giễu cợt: “Chết như vậy, lợi cho cô quá.”
/107
|