Bờ biển gió êm sóng lặng nhưng lại hết sức nguy hiểm, bốn ca nô nhằm vào một ca nô sau đá ngầm, giương giương mắt hổ. Hỏa lực đối phương vô cùng mãnh liệt, thương pháp (kỹ thuật bắn súng) như thần, hình thành cục diện giằng co nhưng sẽ không kéo dài lâu .
Phe địch có 4 ca nô, mười mấy tên ngoại quốc cao lớn vạm vỡ uy mãnh, tay cầm súng ống, nhắm thẳng vào chỗ mỏm đá ngầm. Hơn 10 phút sau, bọn họ thay đổi chiến thuật, hai chiếc ca nô phân sang hai bên đánh bọc sườn (vây đánh bên hông địch), hai chiếc ca nô khác chầm chậm tiếp cận rồi đồng loạt xả súng.
Trên ca nô, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm nhìn nhau. Trong ánh mắt hai bên đều thấy được thần thái tự tin, hoàn toàn không sợ bọn họ tới gần.
“Thi đấu không?” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên đề nghị.
“Tỷ thí thế nào?” Tô Cẩm nhanh nhẹn thay một băng đạn mới, nhíu mày nhìn anh.
“Mỗi người đối phó hai ca nô, xem ai giải quyết trước.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng lên tiếng.
Tô Cẩm nhìn qua một khe hở trên khối đá, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Được”. Ngay sau đó, tiếng súng vang dội, viên đạn xuyên qua khe hở bắn thẳng vào giữa đầu tên điều khiển ca nô. Phát súng này đã làm rối loạn toàn bộ thế trận giằng co.
Lúc này, hai ca nô đánh bọc sườn đột nhiên tăng tốc vọt tới, nhắm thẳng vào ca nô của bọn họ đang cách đó trăm mét. Thân thể Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm nhanh nhẹn nằm xuống, bẳn về phía ca nô trước mặt. Tô Cẩm bắn xa trăm mét, tiếng súng vang lên tất sẽ đổ máu, hai tên to lớn ngồi trên ca nô ngã xuống. Khi ca nô cách bọn họ 50m, Tô Cẩm dồn sức bắn vào tên lái ca nô khiến hắn hoảng hốt, trực tiếp nhảy xuống nước còn chiếc ca nô điên cuồng lao tới chỗ bọn họ.
Bên này, Lãnh Mặc Phàm xử lý sạch sẽ gọn gàng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Hai chiếc ca nô phóng về chỗ bọn họ đều bay lên, va chạm nhau nổ mạnh trên không trung, tia lửa tóe ra, mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm nhảy xuống đồng thời, lấy ca nô làm lá chắn, tránh thoát đại nạn.
Vài giây sau, vụ nổ lắng xuống, Lãnh Mặc Phàm nổi lên mặt nước trước, né người trách đá ngầm. Tô Cẩm vẫn chìm trong nước, hai người hình thành phương thức tác chiến 1 với 1. Hai chiếc ca nô kia thấy bên này phát nổ mạnh, nhanh chóng tới gần để kiểm tra. Nhưng mà lúc đó có một họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào bọn họ, khi bọn họ phát hiện ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Bùm bùm mấy tiếng, viên đạn lạnh như băng đã đâm xuyên qua ngực.
Toàn bộ mười tên ngồi trên ca nô đều bỏ mạng. Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm, hai người nhìn nhau cười. Ngay lúc đó, đáy mắt Lãnh Mặc Phàm lóe lên tàn độc. Anh nhanh chóng giơ súng bắn vào tên cách đó khoảng 20m, cũng chính là tên vừa nhảy xuống nước lúc nãy. Súng của hẳn đã ngắm chuẩn vào người Tô Cẩm nhưng muộn một giây.
Tô Cẩm vui mừng nhìn anh, cười nói: “Tôi nợ anh một mạng”.
Lãnh Mặc Phàm nhếch môi tà mị: “Nên báo đáp tôi thế nào?”
“Cùng lắm về sau tôi trả anh một mạng là được.” Tô Cẩm cười nói.
“Nói như vậy, mạng của em là của tôi ?” Lãnh Mặc Phàm ý tứ thâm trầm nhìn cô.
Tô Cẩm thuận miệng đáp: “Anh muốn lấy thì lấy đi!” Nói xong, cô bơi về phía ca nô. Lãnh Mặc Phàm đuổi theo sau.
Hai người thu thập xong mảnh vụn trên ca nô, nhìn tổng thế mà nói chiếc ca nô này vẫn còn có thể vận hành được. Lãnh Mặc Phàm lái ca nô trở về. Tô Cẩm khoác một cái khăn tắm nằm ở đuôi ca nô giống như bọn họ hợp tác vừa nãy. Ca nô chưa đi được 1000m thì thấy phía trước lại vọt tới 6 chiếc ca nô. Nhưng mà, lần này đến là vệ sĩ của Lãnh Mặc Phàm.
Trở lại biệt thự, vừa mới vào cửa thì thấy hai người đàn ông ngoại quốc chính thống đang đứng yên lặng ở phòng khách. Bọn họ thấy Lãnh Mặc Phàm đến thì nhanh chóng đứng lên, lễ phép lên tiếng: “Ông chủ”.
“Sao các anh lại tới đây?” Lãnh Mặc Phàm híp mắt dường như có hơi kinh ngạc.
Vẻ mặt hai người đàn ông trở lên nghiêm túc: “Chúng tôi muốn cho ông chủ xem vài thứ”. Nói xong, một trong hai người nhanh chóng lấy máy tính xách tay ra, gõ vài cái, chỉ nghe thấy vài tiếng sột soạt sau đó truyền đến đoạn âm thanh đã được lọc qua. Âm thanh này giống như là giọng ai đó ra chỉ thị.
“Bất luận trả giá bao nhiêu, tôi cũng muốn hắn phải biến mất trên thế giới này, Ouston • Hall.” Cái tên cuối cùng vô cùng rõ ràng, mang theo hận ý.
“Cái này từ đâu tới?” Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm đột nhiên lạnh lẽo phức tạp, nét mặt đầy hung ác.
“Một đoạn ghi âm điện thoạt được bắt từ vệ tinh, phát ra từ Bắc Mĩ, nhưng chúng ta chỉ thu được đoạn này, cái khác đã bị cắt bỏ. Xem ra có người phát lệnh truy sát ông chủ.”
Lời vừa nói ra, những người ở đây đều thấy chấn động. Tô Cẩm cũng nhíu mày, theo đoạn ghi âm này thì dường như lệnh truy sát đã phát ra ngoài. Vậy người núp ở chỗ tối là ai?
“Bởi vì tín hiệu nơi phát ra đoạn ghi âm này quá yếu nên trong khoảng thời gian ngắn chúng ta muốn tìm chủ sở hữu số điện thoại này là rất khó, phải cần một chút thời gian. Chúng tôi chỉ muốn nhắc ông chủ, trong khoảng thời gian này chú ý an toàn.”
Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm âm trầm, trong ánh mắt phức tạp lóe lên sự sắc bén, bùng cháy lửa giận. Bàn tay anh nắm thành quyền, hừ lạnh một tiếng: “Dám lấy mạng ta, cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó không.”
Hai vị thuộc hạ rời đi, người đứng đầu nhóm vệ sĩ lập tức điều động thêm gấp đôi số lượng vệ sĩ, giống như một sự uy hiếp nghiêm trọng.
Trong phòng khách yên tĩnh, toàn thân Lãnh Mặc Phàm phát ra lạnh lẽo giống như một con báo bị chọc giận mãnh liệt, suy tư làm thế nào cắn đứt yết hầu của kẻ địch.
Tô Cẩm cũng tăng thêm cảnh giác, Lãnh Mặc Phàm đặt mình trong nguy hiểm, đây chính là sứ mệnh cô đến đây. Có lẽ tin tức lần này của bọn bắt cóc đã lộ ra tín hiệu nguy hiểm. Nhìn biểu hiện của đám người đó hôm nay, hoàn toàn không giống như là muốn bắt sống Lãnh Mặc Phàm mà là bắn chết.
Phe địch có 4 ca nô, mười mấy tên ngoại quốc cao lớn vạm vỡ uy mãnh, tay cầm súng ống, nhắm thẳng vào chỗ mỏm đá ngầm. Hơn 10 phút sau, bọn họ thay đổi chiến thuật, hai chiếc ca nô phân sang hai bên đánh bọc sườn (vây đánh bên hông địch), hai chiếc ca nô khác chầm chậm tiếp cận rồi đồng loạt xả súng.
Trên ca nô, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm nhìn nhau. Trong ánh mắt hai bên đều thấy được thần thái tự tin, hoàn toàn không sợ bọn họ tới gần.
“Thi đấu không?” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên đề nghị.
“Tỷ thí thế nào?” Tô Cẩm nhanh nhẹn thay một băng đạn mới, nhíu mày nhìn anh.
“Mỗi người đối phó hai ca nô, xem ai giải quyết trước.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng lên tiếng.
Tô Cẩm nhìn qua một khe hở trên khối đá, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Được”. Ngay sau đó, tiếng súng vang dội, viên đạn xuyên qua khe hở bắn thẳng vào giữa đầu tên điều khiển ca nô. Phát súng này đã làm rối loạn toàn bộ thế trận giằng co.
Lúc này, hai ca nô đánh bọc sườn đột nhiên tăng tốc vọt tới, nhắm thẳng vào ca nô của bọn họ đang cách đó trăm mét. Thân thể Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm nhanh nhẹn nằm xuống, bẳn về phía ca nô trước mặt. Tô Cẩm bắn xa trăm mét, tiếng súng vang lên tất sẽ đổ máu, hai tên to lớn ngồi trên ca nô ngã xuống. Khi ca nô cách bọn họ 50m, Tô Cẩm dồn sức bắn vào tên lái ca nô khiến hắn hoảng hốt, trực tiếp nhảy xuống nước còn chiếc ca nô điên cuồng lao tới chỗ bọn họ.
Bên này, Lãnh Mặc Phàm xử lý sạch sẽ gọn gàng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Hai chiếc ca nô phóng về chỗ bọn họ đều bay lên, va chạm nhau nổ mạnh trên không trung, tia lửa tóe ra, mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm nhảy xuống đồng thời, lấy ca nô làm lá chắn, tránh thoát đại nạn.
Vài giây sau, vụ nổ lắng xuống, Lãnh Mặc Phàm nổi lên mặt nước trước, né người trách đá ngầm. Tô Cẩm vẫn chìm trong nước, hai người hình thành phương thức tác chiến 1 với 1. Hai chiếc ca nô kia thấy bên này phát nổ mạnh, nhanh chóng tới gần để kiểm tra. Nhưng mà lúc đó có một họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào bọn họ, khi bọn họ phát hiện ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Bùm bùm mấy tiếng, viên đạn lạnh như băng đã đâm xuyên qua ngực.
Toàn bộ mười tên ngồi trên ca nô đều bỏ mạng. Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm, hai người nhìn nhau cười. Ngay lúc đó, đáy mắt Lãnh Mặc Phàm lóe lên tàn độc. Anh nhanh chóng giơ súng bắn vào tên cách đó khoảng 20m, cũng chính là tên vừa nhảy xuống nước lúc nãy. Súng của hẳn đã ngắm chuẩn vào người Tô Cẩm nhưng muộn một giây.
Tô Cẩm vui mừng nhìn anh, cười nói: “Tôi nợ anh một mạng”.
Lãnh Mặc Phàm nhếch môi tà mị: “Nên báo đáp tôi thế nào?”
“Cùng lắm về sau tôi trả anh một mạng là được.” Tô Cẩm cười nói.
“Nói như vậy, mạng của em là của tôi ?” Lãnh Mặc Phàm ý tứ thâm trầm nhìn cô.
Tô Cẩm thuận miệng đáp: “Anh muốn lấy thì lấy đi!” Nói xong, cô bơi về phía ca nô. Lãnh Mặc Phàm đuổi theo sau.
Hai người thu thập xong mảnh vụn trên ca nô, nhìn tổng thế mà nói chiếc ca nô này vẫn còn có thể vận hành được. Lãnh Mặc Phàm lái ca nô trở về. Tô Cẩm khoác một cái khăn tắm nằm ở đuôi ca nô giống như bọn họ hợp tác vừa nãy. Ca nô chưa đi được 1000m thì thấy phía trước lại vọt tới 6 chiếc ca nô. Nhưng mà, lần này đến là vệ sĩ của Lãnh Mặc Phàm.
Trở lại biệt thự, vừa mới vào cửa thì thấy hai người đàn ông ngoại quốc chính thống đang đứng yên lặng ở phòng khách. Bọn họ thấy Lãnh Mặc Phàm đến thì nhanh chóng đứng lên, lễ phép lên tiếng: “Ông chủ”.
“Sao các anh lại tới đây?” Lãnh Mặc Phàm híp mắt dường như có hơi kinh ngạc.
Vẻ mặt hai người đàn ông trở lên nghiêm túc: “Chúng tôi muốn cho ông chủ xem vài thứ”. Nói xong, một trong hai người nhanh chóng lấy máy tính xách tay ra, gõ vài cái, chỉ nghe thấy vài tiếng sột soạt sau đó truyền đến đoạn âm thanh đã được lọc qua. Âm thanh này giống như là giọng ai đó ra chỉ thị.
“Bất luận trả giá bao nhiêu, tôi cũng muốn hắn phải biến mất trên thế giới này, Ouston • Hall.” Cái tên cuối cùng vô cùng rõ ràng, mang theo hận ý.
“Cái này từ đâu tới?” Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm đột nhiên lạnh lẽo phức tạp, nét mặt đầy hung ác.
“Một đoạn ghi âm điện thoạt được bắt từ vệ tinh, phát ra từ Bắc Mĩ, nhưng chúng ta chỉ thu được đoạn này, cái khác đã bị cắt bỏ. Xem ra có người phát lệnh truy sát ông chủ.”
Lời vừa nói ra, những người ở đây đều thấy chấn động. Tô Cẩm cũng nhíu mày, theo đoạn ghi âm này thì dường như lệnh truy sát đã phát ra ngoài. Vậy người núp ở chỗ tối là ai?
“Bởi vì tín hiệu nơi phát ra đoạn ghi âm này quá yếu nên trong khoảng thời gian ngắn chúng ta muốn tìm chủ sở hữu số điện thoại này là rất khó, phải cần một chút thời gian. Chúng tôi chỉ muốn nhắc ông chủ, trong khoảng thời gian này chú ý an toàn.”
Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm âm trầm, trong ánh mắt phức tạp lóe lên sự sắc bén, bùng cháy lửa giận. Bàn tay anh nắm thành quyền, hừ lạnh một tiếng: “Dám lấy mạng ta, cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó không.”
Hai vị thuộc hạ rời đi, người đứng đầu nhóm vệ sĩ lập tức điều động thêm gấp đôi số lượng vệ sĩ, giống như một sự uy hiếp nghiêm trọng.
Trong phòng khách yên tĩnh, toàn thân Lãnh Mặc Phàm phát ra lạnh lẽo giống như một con báo bị chọc giận mãnh liệt, suy tư làm thế nào cắn đứt yết hầu của kẻ địch.
Tô Cẩm cũng tăng thêm cảnh giác, Lãnh Mặc Phàm đặt mình trong nguy hiểm, đây chính là sứ mệnh cô đến đây. Có lẽ tin tức lần này của bọn bắt cóc đã lộ ra tín hiệu nguy hiểm. Nhìn biểu hiện của đám người đó hôm nay, hoàn toàn không giống như là muốn bắt sống Lãnh Mặc Phàm mà là bắn chết.
/107
|