Trời về khuya, không gian tĩnh lặng như tờ vạn vật tưởng chừng chìm hết vào giấc ngủ. Nhưng không ai biết trong căn phòng tổng thống xa hoa nơi bóng tối bao trọn căn phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt truyền từ ngọn đèn ngủ đủ để cho người trong phòng nhìn thấy mặt nhau. Trên chiếc giường cỡ lớn duy nhất ở trong phòng một đôi nam nữ không ngừng cuốn vào nhau khiến người khác nhìn vào phải nóng mặt. Không khí trong phòng mỗi lúc một tăng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của người đàn ông và tiếng ngân kiều diễm của cô gái trong phòng. Ánh mắt người đàn ông bị dục vọng bao phủ chỉ nhìn chằm chằm vào người con gái dưới thân, cánh tay tráng kiện ra sức khóa chặt thân hình nhỏ bé vì kích tình mà khuân mặt trở nên đỏ ửng. Cô như mất hết sức lực, bàn tay vô thức vòng lên ôm chặt lấy cổ người đàn ông mặc kệ cho hắn càn quấy thân thể mình. Người đàn ông vì thế càng trở nên điên cuồng, phía dưới không ngừng va chạm. Mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất tựa như muốn ép chặt thân thể cô hòa một với hắn. Dòng nước ấm nóng bắn vào sâu trong cơ thể cô cũng là lúc cô thét lên một tiếng chói tai rồi ngất lim. Hắn không vì thế mà buông tha, hết lần này đến lần khác chiếm lấy cô. Đêm nay dường dài hơn.....Cuộc kích tình đi qua cũng lúc trời bắt đầu ửng sáng. Người nào đó cuối cùng cũng mỉm cười thoản mãn ôm chặt người con gái trong lòng bình yên ngủ say
Khi cô tỉnh dậy thì cung đã là trưa của ngày hôm sau.
Tiếng điện thoại reo lên phá tan sự yên tĩnh ban đầu của căn phòng. Cô vô thức đưa tay muốn tắt điện thoại, ngón tay vừa đưa lên không trung bỗng trở nên cứng đờ.Cả người cô theo quán tính ngồi bật dậy , mắt mũi mở to kinh ngạc. Cô vừa khẽ động cơ thể đã truyền đến một hồi đau nhức như vừa bị ô tô cán qua. Chuông điện thoại vừa tắt, căn phòng được trả lại sự im lặng lúc đầu. Có tiếng nước chảy... từ trong nhà tắm. Người đàn ông đó vẫn còn ở đây sao? không có từ nào có diễn tả được cảm xúc của cô lúc này.Nghĩ đến cảnh tối qua cô thật muốn kiếm một cái hố nào đó rồi tự mình chui xuống đó. Cô qua đêm với một người đàn ông lạ mặt. Vừa nghĩ đến thế cô không khỏi ghê tởm bản thân mình từ dưới bụng không nhịn được mà dâng lên một hồi nôn khan. Ngay lúc này cô cũng không biết mình nên ở lại xem rõ mặt hắn hay là trốn đi coi như chưa hề có chuyện gì. không được.Cô phải ra khỏi cái nơi quái quỷ này, cô không muốn ở đây một giây nào nữa. Cố nén cảm giác đau đớn, cô vén chăn bước xuống giường. Chăn vừa rơi xuống cô không tin nổi vào mắt mình mình nữa khắp cơ thể cô toàn là những vết xanh tím dày đặc trên cổ trên ngực cô. BỤP! Bàn chân chưa kịp chạm đất, cả thân thể mềm nhũn không còn sức lực của cô theo đà ngã khụy xuống nền nhà lạnh lẽo. Đau quá! Cơn đau và nỗi uất ức theo nước mắt đua nhau chạy xuống. Nhưng lý trí của cô không cho phép như thế, cô cố cắn răng đứng dậy nhưng lại một lần nữa ngã xuống. Đôi môi nhợt nhạt bị cắn đến bật máu, khuân mặt cô nhuốm đầy bi thương. Không biết đến lần thứ mấy cuối cùng cô cũng đứng dậy được, men theo thành giường cố gắng nhặt bộ quần áo bị vò không ra hình dạng mặc vào người. Bàn tay theo đó mà run run.Mặc dù đã mặc quần áo nhưng nó vẫn không thể nào che nổi cảnh xuân như những bông hoa nở rộ dưới lớp áo mỏng. Cô ra khỏi phòng , cô đâu biết cánh cửa đóng lại cũng là lúc cánh cửa nhà tắm bật mở. Người đàn ông cao lớn, khắp người đều tỏa ra sát khí,mái tóc vẫn còn nhỏ nước ướt đẫm, ánh mắt nhìn vào cánh cửa hồi lâu sắc mặt càng lúc càng tối, cánh môi mỏng mím chặt . Nhưng khi ánh mắt chạm tới đống chăn gối lộn xộn trên giường, một màu máu chói mắt nổi trên nền trắng trông lại càng rực rỡ, ánh mắt dường như có một tia dịu dàng lướt qua ngay lập tức biến mất như chưa tồn tại trở về âm lãnh nguy hiểm như lúc đầu. BÀn tay vừa nắm chốt cửa, bàn tay còn lại thuần thục cầm điện thoại bấm một dãy số. Chưa đầy một phút bên kia đã có người trả lời
- Trần thiếu
- Bắt lấy cô ta. Người đầu bên kia không thắc mắc một câu liên cúp máy
HOÀNG THIÊN MINH!!!!! người đàn ông khẽ rít lên âm thanh theo kẽ răng phát ra
Khi cô tỉnh dậy thì cung đã là trưa của ngày hôm sau.
Tiếng điện thoại reo lên phá tan sự yên tĩnh ban đầu của căn phòng. Cô vô thức đưa tay muốn tắt điện thoại, ngón tay vừa đưa lên không trung bỗng trở nên cứng đờ.Cả người cô theo quán tính ngồi bật dậy , mắt mũi mở to kinh ngạc. Cô vừa khẽ động cơ thể đã truyền đến một hồi đau nhức như vừa bị ô tô cán qua. Chuông điện thoại vừa tắt, căn phòng được trả lại sự im lặng lúc đầu. Có tiếng nước chảy... từ trong nhà tắm. Người đàn ông đó vẫn còn ở đây sao? không có từ nào có diễn tả được cảm xúc của cô lúc này.Nghĩ đến cảnh tối qua cô thật muốn kiếm một cái hố nào đó rồi tự mình chui xuống đó. Cô qua đêm với một người đàn ông lạ mặt. Vừa nghĩ đến thế cô không khỏi ghê tởm bản thân mình từ dưới bụng không nhịn được mà dâng lên một hồi nôn khan. Ngay lúc này cô cũng không biết mình nên ở lại xem rõ mặt hắn hay là trốn đi coi như chưa hề có chuyện gì. không được.Cô phải ra khỏi cái nơi quái quỷ này, cô không muốn ở đây một giây nào nữa. Cố nén cảm giác đau đớn, cô vén chăn bước xuống giường. Chăn vừa rơi xuống cô không tin nổi vào mắt mình mình nữa khắp cơ thể cô toàn là những vết xanh tím dày đặc trên cổ trên ngực cô. BỤP! Bàn chân chưa kịp chạm đất, cả thân thể mềm nhũn không còn sức lực của cô theo đà ngã khụy xuống nền nhà lạnh lẽo. Đau quá! Cơn đau và nỗi uất ức theo nước mắt đua nhau chạy xuống. Nhưng lý trí của cô không cho phép như thế, cô cố cắn răng đứng dậy nhưng lại một lần nữa ngã xuống. Đôi môi nhợt nhạt bị cắn đến bật máu, khuân mặt cô nhuốm đầy bi thương. Không biết đến lần thứ mấy cuối cùng cô cũng đứng dậy được, men theo thành giường cố gắng nhặt bộ quần áo bị vò không ra hình dạng mặc vào người. Bàn tay theo đó mà run run.Mặc dù đã mặc quần áo nhưng nó vẫn không thể nào che nổi cảnh xuân như những bông hoa nở rộ dưới lớp áo mỏng. Cô ra khỏi phòng , cô đâu biết cánh cửa đóng lại cũng là lúc cánh cửa nhà tắm bật mở. Người đàn ông cao lớn, khắp người đều tỏa ra sát khí,mái tóc vẫn còn nhỏ nước ướt đẫm, ánh mắt nhìn vào cánh cửa hồi lâu sắc mặt càng lúc càng tối, cánh môi mỏng mím chặt . Nhưng khi ánh mắt chạm tới đống chăn gối lộn xộn trên giường, một màu máu chói mắt nổi trên nền trắng trông lại càng rực rỡ, ánh mắt dường như có một tia dịu dàng lướt qua ngay lập tức biến mất như chưa tồn tại trở về âm lãnh nguy hiểm như lúc đầu. BÀn tay vừa nắm chốt cửa, bàn tay còn lại thuần thục cầm điện thoại bấm một dãy số. Chưa đầy một phút bên kia đã có người trả lời
- Trần thiếu
- Bắt lấy cô ta. Người đầu bên kia không thắc mắc một câu liên cúp máy
HOÀNG THIÊN MINH!!!!! người đàn ông khẽ rít lên âm thanh theo kẽ răng phát ra
/15
|