Trời càng về đêm,thời tiết càng trở nên khắc nghiệt, từng cơn gió lạnh thổi đến đập vào cửa kính ô tô tạo thành những tiếng ma sát chói tai.Nhưng vẫn không đủ phá tan đi không khí tĩnh lặng ,ngượng ngùng trong xe.Ngoài trời lạnh,trong xe còn lạnh hơn.
Tài xế trong xe bị bức tới đổ mồ hôi hột, định lên tiếng thông báo một tiếng nhưng vừa định bắt đầu đã bắt gặp ánh mắt giết người của ông chủ qua gương chiếu hậu bắn tới.Anh không tự chủ mà sờ vào cổ mình,trong lòng không khỏi kêu gào.Đến nơi rồi phải làm sao đây,nhìn ánh mắt ông chủ thôi cũng đủ biết nếu mà lên tiếng có thể ngày mai sẽ được xuống hội ngộ với huynh đệ ở dưới còn không báo thì ...thật chết anh mà.Anh như thông suốt lặng lẽ giảm tốc độ ,chỉ đến khi nhận được ánh mắt tán thưởng từ người phía dưới mới âm thầm thở nhẹ nhõm.Dao,súng vô tình nhưng chưa chắc đáng sợ bằng ánh mắt ông chủ của anh.
Nhưng giấu kĩ tới đâu cuối cùng cũng bị Thiên Minh Phát hiện.
-Dừng xe!
Cô mở cửa xe bước xuống không khỏi ngạc nhiên Khánh Anh, hắn từ lúc nào đã xuống xe.còn đang nhàn nhã khoanh tay dựa vào thành xe.Cô định tiến tới nhưng giây phút chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình thì như bất động tại chỗ.Cô tại sao lại nhìn thấy trong mắt hắn có sự cô đơn,tuyệt vọng trong đó.Nhưng suy nghĩ đó ngay lại bị cô gạt đi nhanh chóng, cô tự cười bản thân mình.Chỉ là ảo giác, người vô tình ,tàn nhẫn như hắn làm sao lại có cảm giác đó được.
Hắn trầm tĩnh, cô im lặng.Cả hai người không nhịn được cùng nhìn về phía khoảng không vô định,nghĩ về quãng thời gian trong quá khứ bi ai than một tiếng giá như .
-Cảm...ơn!
Cô ngập ngừng mãi mới phát ra thành tiếng.Cảm ơn? Ngay cả cô là người nói ra nhưng cũng không hiểu ý nghĩa của nó là gì.Cảm ơn vì hắn đưa cô về,vì chiếc áo?Hay cảm ơn vì hắn đến bên cô lần nữa?
Cô lấy áo trên người xuống,bàn tay vừa chạm phải lạnh lẽo trên tay hắn khẽ giật mình lùi lại nhưng vẫn mang cái áo đặt tận tay hắn rồi mới xoay người đi.
Cô trốn tránh hắn, hắn biết.Ngay một câu tạm biệt cũng không nói.Tuy mặt hắn vẫn lạnh tanh không cảm xúc nhưng bàn tay trong túi quần đã âm thầm xiết chặt.
Chỉ khi nghe tiếng xe ô tô đã đi xa, cô mới dám quay đầu về phía sau. Nhìn bóng đêm trống vắng , trong lòng cô không khỏi mất mát. Cô còn chưa nói tiếng tạm biệt nhưng không tạm biệt cũng tốt. Tạm biệt rồi cũng sẽ có lúc gặp lại , thôi thì dứt khoát một lần cô với hắn tốt nhất không cần gặp lại có lẽ sẽ tốt cho cả hai người. Trái tim cô không đủ sức chịu thêm bất kì vết thương nào nữa.
Tay cô vừa chạm phải chốt cửa bỗng giật mình rụt về sau.Cửa không khóa?Nhưng cô nhớ rất rõ lúc sáng trước khi đi làm cô có khóa kĩ cửa rồi mà hơn nữa còn để lại giấy nhớ nhờ cô vệ sinh đem rác đi đổ giùm , giờ nó cũng biến mất.Thật kì lạ bố mẹ cô ở nước ngoài không về, giúp việc cô cũng cho nghỉ hết trong nhà giờ cũng chỉ có một mình cô.Đừng nói là có trộm?Cô hừ lạnh ,làm vài động tác xoay hông hai tay làm thành hình nắm đấm.Đã lâu không vận động cơ thể suýt làm cô quên luôn mình có võ.Bốn năm bên Hàn cô học được không ít,đai đen taekwondo một tên ăn trộm cũng quá bình thường với cô đi.Tiện tay với luôn cây gậy gofl trên kệ giày,cô chầm chậm mở cửa bước vào.
Kinh ngạc,cô vừa bước vào thì đèn trong phòng khách đồng loạt phát sáng.Theo bản năng cô giơ tay lên đem gậy chuẩn bị đánh xuống thì choang cây gậy rơi xuống sàn phát ra tiếng chói tai gây chú ý đến hai người ngồi trong phòng khách.
-Bố,mẹ?
-Ôi cây gậy quý của tôi!Ông Hoàng thảm nhiên coi cô làm không khí mà trực tiếp lướt qua xít xoa gậy quý của mình.
Cô tức giận đến bốc khói đầu chỉ biết nghiến răng ken két nhìn bố cô.Thấy cô như sắp bốc hỏa bà Hoàng chỉ biết lắc đầu vẫy cô về phía mình.
-Con gái của mẹ, lại đây nào!
-Chỉ có mẹ là thương con gái nhất thôi.Không giống như ai kia.
Người nào đó vừa nghe lời cô nói liền cười nịnh nọt chạy tới, chỉ nhịn không mọc thêm cái đuôi. Cô tuy buồn cười nhưng vẫn cố làm nghiêm mặt, lạnh lùng quay sang làm mặt quỷ.Bố cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách.Thấy bố cô trở nên nghiêm túc,không cần nói cô cũng biết có chuyện gì đó.
-Thôi!Con biết bố mẹ đâu có rảnh rỗi mà về thăm con.Có gì bố mẹ cứ nói con nghe.
-Được!Hôm nay ta sẽ nói chuyện với nhau như hai người trưởng thành với nhau.Ta thấy con cũng không còn bé nữa,năm xưa bằng tuổi con mẹ con đã gả cho ta và sinh ra con.Vậy nên con cũng nên tìm cho mình một đối tượng để kết hôn.Để con,con gái một mình ở trong nước ta và mẹ con rất không yên tâm.
Bố cô chưa nói xong mẹ cô đã lên tiếng xen ngang.
-Bố con nói đúng đấy.Mẹ biết con cũng chưa tìm được đối tượng.Mẹ biết con không thích bác sĩ như bố mẹ vì nó cứng ngắc, nhàn chán nên mẹ cũng không ép.Trùng hợp là mẹ có một đồng nghiệp,cô ấy có một người con trai cũng trạc tuổi con nhưng chỉ lo sự nghiệp không chịu lấy vợ nên cô ấy rất lo.Vừa hay cậu ta cũng làm cùng ngành báo với con nghe nói biên tập hay trưởng phòng gì đó.Mẹ cũng đã giúp con hẹn cậu ấy vào cuối tuần này con không bận chứ hả?
-Mẹ bây giờ là thời đại nào mà mẹ còn bắt con đi xem mắt nữa.con không muốn đi.
-Con dám không đi.Được lên thu dọn quần áo ngày mai sang bên kia định cư với bố mẹ.
-Aada,đau bụng quá đi.Con xin phép lên phòng.
Cô biết bố mẹ cô đã quyết thì không thể thay đổi được chỉ có thể giả vờ ôm bụng mà đánh bài chuồn.
Tài xế trong xe bị bức tới đổ mồ hôi hột, định lên tiếng thông báo một tiếng nhưng vừa định bắt đầu đã bắt gặp ánh mắt giết người của ông chủ qua gương chiếu hậu bắn tới.Anh không tự chủ mà sờ vào cổ mình,trong lòng không khỏi kêu gào.Đến nơi rồi phải làm sao đây,nhìn ánh mắt ông chủ thôi cũng đủ biết nếu mà lên tiếng có thể ngày mai sẽ được xuống hội ngộ với huynh đệ ở dưới còn không báo thì ...thật chết anh mà.Anh như thông suốt lặng lẽ giảm tốc độ ,chỉ đến khi nhận được ánh mắt tán thưởng từ người phía dưới mới âm thầm thở nhẹ nhõm.Dao,súng vô tình nhưng chưa chắc đáng sợ bằng ánh mắt ông chủ của anh.
Nhưng giấu kĩ tới đâu cuối cùng cũng bị Thiên Minh Phát hiện.
-Dừng xe!
Cô mở cửa xe bước xuống không khỏi ngạc nhiên Khánh Anh, hắn từ lúc nào đã xuống xe.còn đang nhàn nhã khoanh tay dựa vào thành xe.Cô định tiến tới nhưng giây phút chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình thì như bất động tại chỗ.Cô tại sao lại nhìn thấy trong mắt hắn có sự cô đơn,tuyệt vọng trong đó.Nhưng suy nghĩ đó ngay lại bị cô gạt đi nhanh chóng, cô tự cười bản thân mình.Chỉ là ảo giác, người vô tình ,tàn nhẫn như hắn làm sao lại có cảm giác đó được.
Hắn trầm tĩnh, cô im lặng.Cả hai người không nhịn được cùng nhìn về phía khoảng không vô định,nghĩ về quãng thời gian trong quá khứ bi ai than một tiếng giá như .
-Cảm...ơn!
Cô ngập ngừng mãi mới phát ra thành tiếng.Cảm ơn? Ngay cả cô là người nói ra nhưng cũng không hiểu ý nghĩa của nó là gì.Cảm ơn vì hắn đưa cô về,vì chiếc áo?Hay cảm ơn vì hắn đến bên cô lần nữa?
Cô lấy áo trên người xuống,bàn tay vừa chạm phải lạnh lẽo trên tay hắn khẽ giật mình lùi lại nhưng vẫn mang cái áo đặt tận tay hắn rồi mới xoay người đi.
Cô trốn tránh hắn, hắn biết.Ngay một câu tạm biệt cũng không nói.Tuy mặt hắn vẫn lạnh tanh không cảm xúc nhưng bàn tay trong túi quần đã âm thầm xiết chặt.
Chỉ khi nghe tiếng xe ô tô đã đi xa, cô mới dám quay đầu về phía sau. Nhìn bóng đêm trống vắng , trong lòng cô không khỏi mất mát. Cô còn chưa nói tiếng tạm biệt nhưng không tạm biệt cũng tốt. Tạm biệt rồi cũng sẽ có lúc gặp lại , thôi thì dứt khoát một lần cô với hắn tốt nhất không cần gặp lại có lẽ sẽ tốt cho cả hai người. Trái tim cô không đủ sức chịu thêm bất kì vết thương nào nữa.
Tay cô vừa chạm phải chốt cửa bỗng giật mình rụt về sau.Cửa không khóa?Nhưng cô nhớ rất rõ lúc sáng trước khi đi làm cô có khóa kĩ cửa rồi mà hơn nữa còn để lại giấy nhớ nhờ cô vệ sinh đem rác đi đổ giùm , giờ nó cũng biến mất.Thật kì lạ bố mẹ cô ở nước ngoài không về, giúp việc cô cũng cho nghỉ hết trong nhà giờ cũng chỉ có một mình cô.Đừng nói là có trộm?Cô hừ lạnh ,làm vài động tác xoay hông hai tay làm thành hình nắm đấm.Đã lâu không vận động cơ thể suýt làm cô quên luôn mình có võ.Bốn năm bên Hàn cô học được không ít,đai đen taekwondo một tên ăn trộm cũng quá bình thường với cô đi.Tiện tay với luôn cây gậy gofl trên kệ giày,cô chầm chậm mở cửa bước vào.
Kinh ngạc,cô vừa bước vào thì đèn trong phòng khách đồng loạt phát sáng.Theo bản năng cô giơ tay lên đem gậy chuẩn bị đánh xuống thì choang cây gậy rơi xuống sàn phát ra tiếng chói tai gây chú ý đến hai người ngồi trong phòng khách.
-Bố,mẹ?
-Ôi cây gậy quý của tôi!Ông Hoàng thảm nhiên coi cô làm không khí mà trực tiếp lướt qua xít xoa gậy quý của mình.
Cô tức giận đến bốc khói đầu chỉ biết nghiến răng ken két nhìn bố cô.Thấy cô như sắp bốc hỏa bà Hoàng chỉ biết lắc đầu vẫy cô về phía mình.
-Con gái của mẹ, lại đây nào!
-Chỉ có mẹ là thương con gái nhất thôi.Không giống như ai kia.
Người nào đó vừa nghe lời cô nói liền cười nịnh nọt chạy tới, chỉ nhịn không mọc thêm cái đuôi. Cô tuy buồn cười nhưng vẫn cố làm nghiêm mặt, lạnh lùng quay sang làm mặt quỷ.Bố cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách.Thấy bố cô trở nên nghiêm túc,không cần nói cô cũng biết có chuyện gì đó.
-Thôi!Con biết bố mẹ đâu có rảnh rỗi mà về thăm con.Có gì bố mẹ cứ nói con nghe.
-Được!Hôm nay ta sẽ nói chuyện với nhau như hai người trưởng thành với nhau.Ta thấy con cũng không còn bé nữa,năm xưa bằng tuổi con mẹ con đã gả cho ta và sinh ra con.Vậy nên con cũng nên tìm cho mình một đối tượng để kết hôn.Để con,con gái một mình ở trong nước ta và mẹ con rất không yên tâm.
Bố cô chưa nói xong mẹ cô đã lên tiếng xen ngang.
-Bố con nói đúng đấy.Mẹ biết con cũng chưa tìm được đối tượng.Mẹ biết con không thích bác sĩ như bố mẹ vì nó cứng ngắc, nhàn chán nên mẹ cũng không ép.Trùng hợp là mẹ có một đồng nghiệp,cô ấy có một người con trai cũng trạc tuổi con nhưng chỉ lo sự nghiệp không chịu lấy vợ nên cô ấy rất lo.Vừa hay cậu ta cũng làm cùng ngành báo với con nghe nói biên tập hay trưởng phòng gì đó.Mẹ cũng đã giúp con hẹn cậu ấy vào cuối tuần này con không bận chứ hả?
-Mẹ bây giờ là thời đại nào mà mẹ còn bắt con đi xem mắt nữa.con không muốn đi.
-Con dám không đi.Được lên thu dọn quần áo ngày mai sang bên kia định cư với bố mẹ.
-Aada,đau bụng quá đi.Con xin phép lên phòng.
Cô biết bố mẹ cô đã quyết thì không thể thay đổi được chỉ có thể giả vờ ôm bụng mà đánh bài chuồn.
/15
|