Chương 9.2
"Nếu thật sự có người có thể viết chương trình tự động báo cáo, vậy người đó chắc cũng có thể trực tiếp hack chương trình chính của Weibo, trực tiếp gây rối mạng Sina. Trình độ này, hẳn là hacker đứng đầu trong nước."
Vừa nói hết lời, anh ta phát hiện Thịnh Kiều phía đối diện đột nhiên run lên.
Chung Thâm kỳ quái nói: "Cô run gì vậy?"
Thịnh Kiều chợt đứng lên, cơm sáng cũng không ăn: "Tôi đi gọi điện thoại, anh từ từ ăn đi, lúc đi phim trường nhớ mang theo hai cái bánh bao cho Phó Tử Thanh."
Cô chạy một đường về phòng khách sạn, mở máy tính ra, gửi tin nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, cậu đang làm gì?
Vượng Tử luôn trả lời rất nhanh: Đi học nha, làm sao vậy hội trưởng? Có nhiệm vụ sao?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Hội trưởng hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời.
Vượng Tử: Được, tuyệt đối thành thật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Cậu có thể hack máy tính di động của người khác, thực hiện thao tác cắt bỏ văn kiện không?
Vượng Tử: Hội trưởng chị muốn làm gì?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Trả lời chị!
Vượng Tử: Có thể. Nhưng chuyện này trái pháp luật mà, em không làm chuyện trái pháp luật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Buổi chiều cậu có khóa học không? Chúng ta gặp mặt đi.
Vượng Tử: Hội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chị như vậy em rất loạn đấy.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Chuyện rất gấp, có liên quan đến Kiều Kiều.
Vượng Tử: Kiều Kiều của em làm sao vậy?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Gặp mặt rồi nói.
Thịnh Kiều hỏi rõ địa chỉ, cũng may trường đại học của Vượng Tử ở thành phố bên cạnh, cô gọi cho đạo diễn lấy lí do bị bệnh nhẹ xin nghỉ rồi đeo kính râm và mũ, trang bị đầy đủ ra cửa đón xe.
Ba giờ sau Thịnh Kiều đến tiệm net hai người đã hẹn trước, Vượng Tử là khách quen của nơi này, báo tên của cậu ta là chủ tiệm lập tức đưa Thịnh Kiều đến phòng Vượng Tử thường ngồi. Vượng Tử còn chưa tan học, Thịnh Kiều ngồi trên sofa trong phòng chơi trò chơi, bị mùi khói thuốc trong quán hun đủ.
Nửa giờ sau cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con đội mũ lưỡi trai tiến vào.
Thấy người trong phòng mang kính râm đội mũ, cậu đứng ở cửa sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu nhìn lại số phòng, hoài nghi mình đi nhầm. Thịnh Kiều nhanh chóng vẫy tay: "Là Vượng Vượng sao?"
Thiếu niên gật gật đầu, Thịnh Kiều gỡ kính râm và mũ của mình xuống, "Vào đi."
Vượng Tử nhìn mặt cô chằm chằm, hai giây sau lập tức kéo cửa lại, lại nhìn lên camera trên vách tường, nhanh chóng gỡ mũ xuống che camera.
Làm xong tất cả mới quay đầu nhìn Thịnh Kiều, nhìn nửa ngày, cậu ta cười: " Chị Tiểu Kiều, chị như thế này cũng quá...."
Thịnh Kiều cũng cười rộ lên.
Thật kỳ lạ, minh tinh và fan lần đầu gặp mặt trong tình cảnh như thế này vậy mà không xấu hổ chút nào.
Vượng Tử là một người thông minh, trong nháy mắt nhìn Thịnh Kiều đã biết cô xảy ra chuyện lớn gì đó mới có thể không tiếc đến tìm cậu, sau khi chụp chung một bức ảnh cậu liền đi thẳng vào vấn đề: "Chị Tiểu Kiều, chị gặp chuyện phiền toái gì sao? Có việc gì cần em giúp, chị cứ nói!"
Mắt Thịnh Kiều vô thức nóng lên.
Đây là fan đấy, cậu thích cô cũng giống như cô thích Hoắc Hi. Cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn Hoắc Hi, cô tin tưởng fan của cô cũng sẽ không, đó là người cô có thể tín nhiệm. Bởi vì trong mắt cậu ta cũng có ánh sáng giống hệt cô.
/593
|