Chương 3.2
Bị idol nhà mình nhìn chằm chằm, Thịnh Kiều có chút lúng túng, vèo một cái rút tay về, sợ idol tức giận còn lui ra sau hai bước, làm xong hết thảy mới thật cẩn thận hỏi: "Hoắc Hi, anh có thể đưa em ra gara không? Em có thể ngồi đằng sau, nếu anh không vui, ngồi cốp xe cũng được."
Hoắc Hi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặt không biểu tình lên xe. Thịnh Kiều mong chờ nhìn anh, động cơ nổ vang một tiếng, Hoắc Hi hạ cửa xe xuống: "Không đi?"
"Đi đi đi!"
Cô vô cùng vui sướng nói.
Trước kia cũng biết Hoắc Hi có một chiếc xe màu vàng, khi đó Hi Quang (tên fans Hoắc Hi) mỗi ngày nằm mơ, khi nào mới có thể ngồi lên chiếc xe bảo bối của Hoắc Hi, ngồi không được thì sờ cũng được!
Không ngờ giấc mơ cũng có ngày trở thành sự thật! Mình quả thực là mẫu mực của giới truy tinh!
Hoắc Hi lái xe không nói một lời, xe rất nhanh ra khỏi gara. Dần đi ra đường lớn, xuyên qua kính chiếu hậu, anh thấy Thịnh Kiều giống như con chuột vèo một cái chui xuống dưới ghế.
Hoắc Hi: "Cô đang làm gì vậy?"
Thịnh Kiều: "Em sợ người khác chụp được, anh sẽ bị hắc."
Tôi thật cảm ơn cô.
"Địa chỉ."
"A?"
"Địa chỉ nhà cô."
"Dạ dạ dạ." Cô nhanh chóng nói địa chỉ, thầm nghĩ idol thật chu đáo, nếu trắng trợn xuống xe bên ngoài rất dễ bị thấy, vẫn nên từ gara về nhà thì an toàn hơn.
Hoắc Hi nhập địa chỉ vào máy hướng dẫn, tốc độ nhanh hơn. Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về đằng sau, nửa bóng người cũng nhìn không tới. Anh duỗi tay đem gương xê dịch xuống, rốt cuộc có thể nhìn thấy.....Thịnh Kiều đang chui xuống ghế với một tư thế quỷ dị.
"Không mệt sao?"
"Không mệt không mệt, anh cứ lái xe cho tốt, không cần quan tâm em!"
Không để thần tượng bị hắc là tố chất cơ bản nhất của fans! Cô không thể để cho lão công bảo bối của mình có tai tiếng với nữ minh tinh nào đó được, chính mình cũng không được!
Qua một lát, eo cũng gần đứt, lại nghe thấy Hoắc Hi nói: "Cửa sổ xe của tôi là loại kính chỉ nhìn được một chiều."
"A?"
"Từ ngoài nhìn vào không thấy."
"....."
Thịnh Kiều yên lặng bò dậy, ngồi lại chỗ ngồi. Hoắc Hi cong môi, chớp mắt liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Tiếp theo cô tính toán làm gì?"
Thịnh Kiều thưởng thức dáng vẻ đẹp trai của thần tượng khi lái xe: "Không có việc gì, cùng lắm thì giải ước thôi."
Hoắc Hi liếc mắt nhìn cô một cái: "Chỉ sợ không dễ dàng."
"Nhiều chuyện trên đời, được chia thành hai loại, tan rã trong không vui hoặc hảo tụ hảo tán. Cao Mỹ Linh sẽ căn cứ giá trị sử dụng của em để đàm phán, em chỉ cần về nhà đợi tin của chị ta là được."
Hoắc Hi có chút kinh ngạc nhướng mày.
Cô gái trong kính chiếu hậu, mặt mày sáng sủa, lời nói ra trật tự rõ ràng, một chút cũng không giống người ngu xuẩn nhu nhược hay chịu ức hiếp trong ấn tượng của anh, đứa ngốc làm anh phải đồng tình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô thay đổi lớn như vậy? Là chuyện đêm đó sao? Đau khổ đến nỗi cô buộc phải trưởng thành?
/593
|