Edit : Sóc Là Ta
Buổi trưa, chuông cửa nhà Lâm Đại Dung vang lên, cô thả chuột đứng dậy mở cửa, máy tính vẫn còn giữ những số liệu, trên màn hình còn thể hiện tất cả những thông tin có liên quan đến tính chất phức tạp về bệnh tim.
Sau khi cửa được mở ra, cô nhìn thấy Tào Đông Minh có chút giật mình nhưng cô cũng rất nhanh chóng giữ bình tĩnh, sau đó mời anh vào nhà. Trước đó, Tào Đông Minh đến cửa hàng bán hoa của mẹ cô chào hỏi và được mẹ cô cho biết cô đang ở nhà nên anh một mình tìm tới đây.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mẹ cô và anh như đang đứng trên cùng trận tuyến.
Tặng em. Tào Đông Minh đưa bó hoa cho cô.
Bởi vì hiện giờ Lâm Đại Dung chỉ chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới, quên nhìn trong tay anh là một đóa hoa hồng vàng. Cô cũng nhận lấy nhưng không biết nên làm sao với bó hoa này vì trước giờ nào có ai tặng hoa mà chỉ tặng một đóa, hơn nữa còn là hoa hồng vàng.
Hoa này không phải là bó hoa anh thuận tiện lấy từ trong cửa hàng chứ? Lâm Đại Dung nói đùa thử khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, hoa hồng vàng có nghĩa là...
Là chính anh mua, dì Lâm đã bán cho anh với giá gấp đôi. Tào Đông Minh nói.
Vậy hôm nay anh đến đây chỉ muốn tặng cho em hoa này thôi sao? Lâm Đại Dung lấy đế cắm hoa dùng vào trong bình nhưng khi cắm đóa hoa hồng vào bình thì có vẻ hoàn toàn không hợp.
Ngày mai anh sẽ trở về nhà, có lẽ sau tết sang năm anh mới quay trở lại đây. Tào Đông Minh nhìn kỹ từng động thái biến hoá trên khuôn mặt cô, bình thản tự thuật quyết định của anh.
Ánh mắt Lâm Đại Dung tối sầm xuống, vậy ra hôm nay anh đến đây là muốn trả lời cho cô một đáp án. Anh tặng hoa hồng vàng cho cô là muốn nói xin lỗi cô và cũng muốn nói rõ cách giải quyết của anh là anh nhất định phải đi, cũng chính là muốn cô tuyệt vọng rồi.
Cô vẫn sớm biết là như vậy cho nên nói lúc trước cô thà rằng mình chưa từng rung động.
Vậy rất tốt, cảm ơn anh đã đến đây chào tạm biệt. Thật sự cho đến giờ phút này Lâm Đại Dung vẫn cảm thấy anh là một người rất diu dàng.
Anh không phải đến đây nói tạm biệt với em. Tào Đông Minh chỉ vào đoá hoa hồng vàng trong bình hoa kia,nói tiếp: Anh đến đây là muốn nói cho em biết, tuy rằng anh quyết định phải trở về nhà nhưng anh chỉ có một chút áy náy với em mà thôi.
Lâm
Buổi trưa, chuông cửa nhà Lâm Đại Dung vang lên, cô thả chuột đứng dậy mở cửa, máy tính vẫn còn giữ những số liệu, trên màn hình còn thể hiện tất cả những thông tin có liên quan đến tính chất phức tạp về bệnh tim.
Sau khi cửa được mở ra, cô nhìn thấy Tào Đông Minh có chút giật mình nhưng cô cũng rất nhanh chóng giữ bình tĩnh, sau đó mời anh vào nhà. Trước đó, Tào Đông Minh đến cửa hàng bán hoa của mẹ cô chào hỏi và được mẹ cô cho biết cô đang ở nhà nên anh một mình tìm tới đây.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mẹ cô và anh như đang đứng trên cùng trận tuyến.
Tặng em. Tào Đông Minh đưa bó hoa cho cô.
Bởi vì hiện giờ Lâm Đại Dung chỉ chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới, quên nhìn trong tay anh là một đóa hoa hồng vàng. Cô cũng nhận lấy nhưng không biết nên làm sao với bó hoa này vì trước giờ nào có ai tặng hoa mà chỉ tặng một đóa, hơn nữa còn là hoa hồng vàng.
Hoa này không phải là bó hoa anh thuận tiện lấy từ trong cửa hàng chứ? Lâm Đại Dung nói đùa thử khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, hoa hồng vàng có nghĩa là...
Là chính anh mua, dì Lâm đã bán cho anh với giá gấp đôi. Tào Đông Minh nói.
Vậy hôm nay anh đến đây chỉ muốn tặng cho em hoa này thôi sao? Lâm Đại Dung lấy đế cắm hoa dùng vào trong bình nhưng khi cắm đóa hoa hồng vào bình thì có vẻ hoàn toàn không hợp.
Ngày mai anh sẽ trở về nhà, có lẽ sau tết sang năm anh mới quay trở lại đây. Tào Đông Minh nhìn kỹ từng động thái biến hoá trên khuôn mặt cô, bình thản tự thuật quyết định của anh.
Ánh mắt Lâm Đại Dung tối sầm xuống, vậy ra hôm nay anh đến đây là muốn trả lời cho cô một đáp án. Anh tặng hoa hồng vàng cho cô là muốn nói xin lỗi cô và cũng muốn nói rõ cách giải quyết của anh là anh nhất định phải đi, cũng chính là muốn cô tuyệt vọng rồi.
Cô vẫn sớm biết là như vậy cho nên nói lúc trước cô thà rằng mình chưa từng rung động.
Vậy rất tốt, cảm ơn anh đã đến đây chào tạm biệt. Thật sự cho đến giờ phút này Lâm Đại Dung vẫn cảm thấy anh là một người rất diu dàng.
Anh không phải đến đây nói tạm biệt với em. Tào Đông Minh chỉ vào đoá hoa hồng vàng trong bình hoa kia,nói tiếp: Anh đến đây là muốn nói cho em biết, tuy rằng anh quyết định phải trở về nhà nhưng anh chỉ có một chút áy náy với em mà thôi.
Lâm
/27
|