Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 3 - Chương 1.3

/27


Ông nội vẫn cầm lấy tay cô không buông, rốt cuộc chuyện này có nghĩa là sao đây? Ánh mắt Tào Đông Minh nhìn chằm chặp vào cảnh tượng ân ái của hai bàn tay một lớn một nhỏ đan xen vào nhau ở trước mắt mình.

Lâm Đại Dung còn nói cái gì mà cô ấy áy náy, thực ra da mặt cô ta căn bản dày đến thế là cùng. Xem ra cô ấy cũng đã rất quen thuộc với việc bị ông nắm tay sờ tới sờ lui rồi mà, thậm chí trước mặt anh cũng dám như vậy. Có phải ông không muốn cho đứa cháu này chút thể diện nào hay sao?

Xin lỗi vì đã làm hỏng đồ vật quan trọng của anh. Lâm Đại Dung cho rằng sở dĩ anh có sắc mặt khó coi như vậy cũng bởi vì đồ vật quan trọng của anh đã rơi vào hồ cá. Cô lại tiếp tục nói: Tôi nhất định sẽ đền cho anh.

Đền sao? Cô đền nổi sao? Tào Đông Minh tự nhiên cảm thấy tức giận, rõ ràng là anh liều mình đỡ xe đạp mà ông nội cũng chẳng thèm hỏi thăm về vết thương của anh, chỉ một mực hỏi đến cô gái này xem cô ấy có bị thương ở đâu hay không?

Đông Minh, sao cháu lại có thái độ hung dữ với cô ấy thế? Ông cụ lườm anh một cái Món đồ gì mà ghê gớm như thế, chắc chỉ là máy tính chạy bằng điện. Mỗi lần cháu đến đây chỉ biết chơi những thứ đó thôi. Cảnh vật thiên nhiên nơi đây thật sự rất tươi đẹp, vừa lúc những thứ đó cũng không còn, ông đỡ phải nhìn cho chướng mắt.

Tào Đông Minh bị một câu nói này của ông nội mà á khẩu không nói ra được. Xưa nay anh còn có thể tranh luận với ba mẹ mình nhưng cũng không dám cùng ông nội tranh luận. Chỉ khác Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, là lần trước ông sẽ bênh vực anh lúc ở trước mặt ba anh còn lần này dĩ nhiên không hề nghĩ ngợi ông thiên vị người phụ nữ trước mặt này mà thẳng thừng trách cứ anh.

Ánh mắt đó của cháu có nghĩa là gì? Còn không mau đi rót cốc nước cho Đại Dung, tạ tội vì vừa nãy cháu dám vô lễ.

Ông à, không cần đâu. Lâm Đại Dung kinh ngạc đến há hốc miệng.

Sao lại không cần? Nó đối với con hung dữ như vậy mà, trong điện thoại ông đều nghe thấy hết. Đứa cháu này càng ngày chẳng ra gì. Ông Tào liếc mắt nhìn Tào Đông Minh Nhớ pha cốc Hồng Trà cho Đại Dung, cô ấy rất thích uống trà xanh, mà phải lấy chiếc cốc màu đỏ bên phải tủ bát đấy. Đừng lấy nhầm.”

Tào Đông Minh trừng mắt nhìn, thậm chí ngay cả ly dành riêng cho cô ấy cũng có sao?

Thân là người sáng lập ra công ty, ông nội cũng không phải một doanh nhân hiền lành gì. Xưa nay ngay cả con trai ruột, cháu đích tôn, ông đều không thèm để ý nữa, thế mà không biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào lại khiến ông nội anh quan tâm đến như vậy?

Lẽ nào ông nội anh thật sự là một ông lão hồ đồ, ở tuổi này không thể tiết chế chính mình được hay sao?

Trong lúc Lâm Đại Dung muốn trở về thì ông nội ra mệnh lệnh cho Tào Đông Minh nhất định phải đưa cô về nhà. Điều này, Tào Đông Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh đường đường là một thiếu gia nhà họ Tào, đi đến nơi nông thôn hẻo lánh này lại làm một người hầu bảo vệ cho một cô gái sao? Nhưng lần này anh cũng không có biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào, lặng lẽ đẩy xe đạp tỉ mỉ đi ở bên cạnh Lâm Đại Dung.

Nhìn kỹ người phụ nữ này, cô ấy cũng khá đẹp, da dẻ hồng hào, không có vẻ như người quanh năm bươn chải bên ngoài nắng gió, tóc cũng vừa đen vừa mượt không biết cô dùng nhãn hiệu gì để chăm sóc tóc kỹ thế. Dáng người cao gầy, tuy rằng không thể so với những người mẫu nhưng vóc người rất tốt, chỉ có điều cô mặc chiếc váy quá dài che lấp hết cả đôi chân thon thả của mình. Lại nói thời đại này còn có ai lại vừa mặc váy vừa mặc thêm chiếc quần dài tới gối màu trắng bên trong nữa? Hay là đây là trang phục ông nội anh yêu thích? Nghĩ tới đây anh bỗng cảm thấy nổi da gà.

Việc kia... Lâm Đại Dung dừng bước, khuôn mặt lộ ra vẻ ướm hồng nói Xin hỏi trên mặt tôi có dính vật gì sao?

Hả? Không có. Lúc này Tào Đông Minh mới phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm cô gái được ông xem trọng. Có điều anh cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh hay bẳn gắt mà ngược lại trong lòng anh có chút đề phòng. Nhìn thấy cô cứ cúi đầu bước đi khiến anh có chút để ý. Trong lòng anh thầm oán than rằng cô ở trước mặt anh giả bộ thanh thuần nhưng kỳ thực trong lòng đang có chuyện mờ ám. Cô ấy muốn lừa gạt anh thì chắc còn phải đợi đến một trăm năm nữa đi.

Tào Đông Minh cố gắng ép mình nở rộ ra một nụ cười tươi vui nói: Cô cũng


/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status