Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 6 - Chương 2.3

/27


Edit : Sóc Là Ta

Ai nói tôi không đến thăm ông là bởi vì chán ghét nơi này? Chỉ là vì tôi quá bận việc thôi. Tào Đông Minh nghe lời nói chói tai, nhìn cô lúc này tựa như dáng vẻ bà nội thứ hai đang dạy dỗ anh. Anh nhìn Lâm Đại Dung một cách kỳ lạ nói: Người trẻ tuổi cần phải ở nơi có cuộc sống đô thị. Ngược lại, thật ra tôi rất tò mò, tuổi cô cũng không lớn, nói chuyện như những bà già, lại không muốn rời khỏi nơi này. Rốt cuộc có nguyên nhân gì khiến cô không thể rời bỏ nơi này đây?

Tào Đông Minh chỉ vô tình nói chuyện vậy thôi nhưng lại không nghĩ tới sắc mặt Lâm Đại Dung thật sự thay đổi. Vẻ mặt của cô như rõ ràng đang bị người khác nói trúng tim, còn anh giờ đây vừa như muốn cười trên sự đau khổ của người khác nhưng lại có một chút thất vọng. Thế nhưng vì sao anh lại cảm thấy thất vọng đây? Là thất vọng vì lòng dạ của người phụ nữ này quá nông cạn, chỉ mới vài câu nói của anh mà đã khơi gợi bộ mặt chán ghét, hờ hững hay là thất vọng vì anh đã đoán biết trước được nội tâm trong lòng cô?

Trong lúc nhất thời, hai người bỗng trở nên trầm mặc, đúng lúc này Triệu Viên Trường bước vào. Tuy cũng cảm giác được bầu không khí giữa hai người có chút là lạ nhưng cô vẫn lên tiếng phá tan: Đông Minh, cái này là của anh sao?

Tào Đông Minh nhìn một chút thứ cô ấy đang cầm trên tay, đây không phải là đồng hồ đeo tay của anh sao? Anh nhìn xuống tay mình thấy trống không thì mới nhớ vừa nãy do vội vàng nên đã quên đeo trở lại vào tay mình.

Anh gật đầu nhưng sắc mặt Viên Trường có chút khó coi. Cô ấy lập tức hỏi anh: Chiếc đồng hồ này rất đắt sao?

Viên Trường, sao vậy? Lâm Đại Dung hỏi.

Là như vậy, vừa nãy tôi đi ngang qua toilet thì nhìn thấy Tiểu Kiệt đang đứng ở bồn rửa tay chà xát chiếc đồng hồ này, sau đó còn thấy cậu rửa nó... Viên Trường cười khổ nói tiếp: Cậu ta nói thấy đồng hồ này lúc nãy. Tôi biết là của anh, có lẽ nó cho rằng anh để đó để chuẩn bị rửa sạch nên cậu cố tình muốn giặt sạch giúp anh thôi.”

Giặt sạch, giặt sạch, giặt sạch... Trong đầu Tào Đông Minh lặp lại hai chữ này rất nhiều lần. Chiếc đồng hồ đeo tay này có số lượng bán ra giới hạn thế mà lại để cho một tên tiểu quỷ giặt sạch. Tên tiểu quỷ kia rảnh rỗi không đi giặt quần lót của cậu mà tại sao lại lấy chiếc đồng hồ của anh giặt sạch?

Không đắt lắm chứ? Triệu Viên Trường nhỏ giọng hỏi anh.

Tào Đông Minh cứng ngắc lắc qua lắc lại chiếc cổ của chính mình, nuốt nước miếng ừng ực. Quý thì sao, không đắt thì thế nào, dù cho có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được. Có điều nói đi phải nói lại, tại sao một chiếc đồng hồ quý giá




/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status