Nhưng ai bảo, người đang dan díu với cô ta, lại là chồng hợp pháp của cô gái kia chứ. Hoàng vừa đẹp trai, kĩ thuật tốt, lại có tiền, cô gái kia đã mang danh vợ còn không giữ được chồng, thì đừng có trách khi chồng mình bị người khác cướp đi.
Cô ta liếm liếm môi, cất giọng hỏi trong tiếng rên rỉ đứt quãng:
"Ummmm. đừng nhanh thế... ai đây anh... không phải là...
vợ anh chứ... ưmmm. anh nhẹ thôi.."
Hoàng thả chậm động tác. Hẳn đã có quá nhiều kinh nghiệm tình ái để biết cách khiến cho một người phụ nữ chìm đắm trong hoan lạc không thể thoát ra.
Lần đầu tiên trong đêm nay, hẳn nhìn Tâm, nhưng ngay lập tức lại dời mắt, chuyển sự chú ý về người dưới thân.
"Vợ à? Không phải, cô ta làm sao xứng!"
Tâm đứng ngoài cửa xe, nghe thấy hẳn ta ngay lập tức phủ nhận quan hệ, rồi thản nhiên buông lời xúc phạm mà lặng cả người. Ai có thể tưởng tượng được, người đàn ông được báo chí hết lời khen ngợi, tung hô là "con rể vàng", "ông chồng quốc dân" lại không hề thừa nhận sự tồn tại của vợ hắn.
Tuy hai người không có tình cảm gì đáng nói, cô cũng đã quen với việc bị hẳn coi thường. Nhưng dùng những từ ngữ miệt thị, nhục nhã đến như vậy, thì đây là lần đầu tiên. Giới hạn của cô đang dần dần bị hắn ăn mòn từng chút một. Có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, rồi sau này, hắn sẽ coi việc lăng mạ vợ mình là lẽ đương nhiên. Đáng buồn, cũng đáng cười, là cô chẳng thể làm gì được.
Hai chân Lan quặp chặt thắt lưng Hoàng, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ, nhưng vẫn không quên nói về người bên ngoài.
"Không phải vợ thì sao... cô ta... lại vào được nhà anh...
đừng đùa em..."
Hắn cười cười, giống như thảo luận về một thứ gì không quan trọng.
"Tôi cũng từng bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa, tưởng rằng cô ta ngoan hiền gia giáo. Không ngờ lại là kẻ thấp kém chuyên đi dụ dỗ người khác. Lâu rồi tôi không về đây, nên chắc không chịu được, lại vừa ra ngoài tìm đàn ông. Nếu không thì đã chẳng đợi đến nửa đêm mới mò về. Đừng nhìn cô ta ra vẻ tri thức, trên giường của tôi thì giả vờ đoan trang, thực ra đã sớm đã không còn trong sạch rồi."
Thực ra, hắn biết Tâm về muộn vì công việc, chỉ là không kìm được muốn nhục mạ cô. Chỉ khi thấy đáy mắt cô hiện lên chút khổ sở cùng không cam lòng, hắn mới cảm thấy sự sung sướng dâng lên từ tận sâu trong tâm hồn. Thế nên, hết lần này đến lần khác, chỉ cần gặp mặt là hắn tìm cách làm cô đau khổ.
Việc này đã trở thành thú vui quái ác của hẳn, đến nỗi, nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mà không làm gì cả, hắn sẽ ngủ không ngon.
Hån cũng không nhận ra mình đang càng ngày càng chú ý đến cảm giác của Tâm nhiều hơn, cho dù sự chú ý của hắn không hề tích cực. Hắn muốn cô đau khổ, cô càng đau khổ hẳn càng vui vẻ. Trong thâm tâm hắn luôn nghĩ, cô gánh chịu những dẫn vặt ấy là xứng đáng.
Kể cả chuyện đưa tình nhân về nhà, đây không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần kịch liệt nhất. Giống như một đứa trẻ đang độ tuổi phản nghịch muốn kích thích người lớn, lôi kéo sự chú ý của mọi người, hắn không ngừng làm ra những chuyện quá đáng hơn. Chỉ khác một chút, đối tượng gây chú ý của hắn chỉ có một người thôi. Là Tâm – vợ hợp pháp của hắn. Hắn muốn biết, đến khi nào cô mới không chịu đựng nổi sự dắn vặt này nữa, đồng ý ly hôn. Ngôn Tình
Không biết những suy nghĩ lắt léo trong đầu Hoàng, nhưng Lan biết hắn đang muốn chọc tức vợ, cô ta liền nhìn ra cửa xe, giả vờ giật mình:
"Ở chị gái này, chị không đi đi còn ở đây nhìn chúng tôi vui vẻ à? Sao chị lại ti tiện như vậy chứ? Chị đi đi, ở đây có tôi rồi, anh ấy không cần chị phục vụ đâu, đi đi rồi lúc nào cần người thì anh ấy gọi chị nhé. Phải không anh?"
Hoàng “Ừm" một tiếng, nửa như thỏa mãn, nửa như đồng ý lời cô ta.Hắn tỏ ra không ngại ngần khi có người khác chứng kiến, nhưng thực ra cũng chẳng vui vẻ gì. Nhất là khi, Tâm chỉ bị chọc tức một chút, rồi rất nhanh bình tĩnh lại. Nếu phản ứng của cô thú vị hơn, chắc hắn sẽ hào hứng hơn.
Sửng sốt vì suy nghĩ kì quái vừa nảy ra trong đầu, Hoàng tự cười khẩy chế giễu bản thân mình một chút. Hắn đang mong chờ điều gì ở cô đây? Chẳng lẽ hắn lại muốn cô giống như những người vợ có chồng ngoại tình khác, khóc lóc, kêu gào, hay làm ầm mọi chuyện lên?
Tâm thật khâm phục độ dày da mặt của hai kẻ này. Có người ngay cạnh xem trực tiếp mà vẫn không hề ngượng ngùng chút nào. Cô mở khóa túi xách, lấy ví ra, rút một xấp tiền, không đếm lại mà trực tiếp quăng luôn vào trong xe.
"Cầm lấy mà đi thuê phòng khách sạn."
Tiền giấy lả tả rơi vào trong xe, cả trên thân thể trần trụi của hai kẻ đang trình diễn phim người lớn.
Hoàng bật cười, dường như thích thú lắm:
"Làm ở trên xe thoải mái hơn nhiều, phải không?"
Lan cũng mở miệng, giọng nói hàm hồ không rõ ràng.
"Làm ở trên xe đúng là thoải mái hơn. Nếu vào khách sạn thì làm sao thu hút được khán giả tới xem chứ. À tôi quên mất, chị chưa được làm trong xe bao giờ thì không thể biết được...
Ừm... Thật không hiểu sao anh Hoàng chưa cho chị thử nữa.
Lần sau chị có thể cầu xin anh ấy cho chị thử xem."
Cả hai không kiêng nể gì tạo ra dấu vết trên người đối phương, tấm lưng trần của Hoàng đã đầy những vết cào từ móng tay sơn đỏ của Lan. Bọn họ giống như không hề e dè chuyện có người đang chứng kiến, điên cuồng quấn lấy nhau trong xe.
Thành phố vẫn đang chìm sâu vào bóng tối, trong garage của ngôi biệt thự lớn, chỉ quanh quẩn âm thanh không thể ức chế nổi của hai kẻ đang miệt mài tìm kiếm sự thỏa mãn trên thân thể của nhau.
/551
|