Bác sĩ nói, em không ăn bữa sáng, cho nên mới bị hạ đường huyết té xỉu. Lệ Quân Ngự đi tới bên giường.
Bàn tay lớn, dừng ở trên trán Nguyễn Manh Manh.
Lòng bàn tay man mát, bỗng nhiên kề sát ở trên da thịt, làm Nguyễn Manh Manh bất giác run lên một chút.
Cô lắc đầu sang một bên, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người đàn ông.
Sao vậy, lạnh? Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhàn nhạt nhìn cô.
Bàn tay lớn đặt ở trên trán cô, lại chưa từng lệch khỏi, vẫn dừng ở trên trán cô, thậm chí còn dùng mấy phần lực.
Giống như là, không cho cô chạy trốn.
Nguyễn Manh Manh nhíu mày, trong đôi mắt mang theo mấy phần bướng bỉnh, Không lạnh...
Cô không phải lạnh, cô chỉ là, không muốn để cho anh chạm vào.
Còn có, bác sĩ không phải nói em hạ đường huyết sao. Nếu như vậy, anh sờ trán em làm gì? Em cũng không bị sốt...
Lệ Quân Ngự nghĩ lầm cô hạ đường huyết té xỉu, vậy coi như là hạ đường huyết đi.
Nguyễn Manh Manh bây giờ, cũng không muốn giải thích thêm cho Lệ Quân Ngự.
Thái độ của mèo con rất kém, có thể nói là không chút khách khí lấy móng vuốt sắc bén ra với anh.
Nghe được lời nói của cô, đôi mắt thâm thúy của Lệ Quân Ngự, phút chốc trầm lạnh mấy phần.
Anh híp mắt lại, tròng mắt xẹt qua một tia giận dữ.
Khó được chủ động quan tâm người khác, lại bị đối phương không chút lưu tình từ chối, điều này làm bạo quân đại nhân chưa bao giờ bị đối xử như thế cực kỳ không quen.
Đang muốn nói hai câu cảnh cáo cô, cúi đầu, lại thấy khuôn mặt nhỏ xám trắng của thiếu nữ.
Nguyễn Manh Manh... Gọi tên của cô, mở miệng là giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn, uy nghiêm mang theo hơi thở lãnh túc.
Sau này không được nhịn ăn điểm tâm. Câu tiếp theo, giọng điệu lại bất giác hạ thấp, còn mang theo quan tâm như có như không.
Nguyễn Manh Manh hơi run run, nguyên bản đã chuẩn bị tốt bị Lệ Quân Ngự răn dạy.
Ai biết, lại là như vậy...
Bài thi của em anh đã xem qua, ngữ văn và tiếng Anh làm được không tồi, một đề toán cuối cùng tuy không giải ra được, nhưng tiến bộ rõ ràng.
Bàn tay lớn, từ trên trán cô lấy ra.
Lệ Quân Ngự lạnh mặt thay cô kéo chăn, đắp kín.
Em rõ ràng sẽ làm, về sau không được hồ đồ, càng không được để giấy trắng. Gần đây cũng không cho chơi game, học tập thật tốt, chờ sau kì thi tháng anh đánh với em một trận.
Lệ Quân Ngự vẫn nghiêm khắc, nhưng thái độ kỳ thực đã mềm xuống.
Có điều không cho liên tiếp này, Nguyễn Manh Manh nghe đến đau não, căn bản không muốn để ý đến anh.
Cô nhàn nhạt ừm một tiếng, liền nằm trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt to nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt ướt nhẹp như vậy, rất dễ dàng khiến người ta đau lòng.
Lệ Quân Ngự rũ mắt, ở trên cao nhìn xuống dáng dấp nhỏ bé làm người ta thương yêu của cô, đáy lòng không khỏi cứng lại.
Thời khắc này, vậy mà đột nhiên nhớ đến dư vị sáng sớm hôm nay, đem vật nhỏ này ôm vào trong ngực, cảm giác tùy ý hôn môi.
Ánh mắt người đàn ông hơi tới, bất giác đè xuống tâm trạng kỳ quái kia.
Em nghỉ ngơi thật tốt... Hai ngày nay công ty bận rộn, anh tạm thời không rảnh học bổ túc cho em. Sẽ an bài giáo viên cho em, nhớ kỹ, không được bắt nạt bọn họ.
Lệ Quân Ngự nói xong, cũng không chờ Nguyễn Manh Manh đáp lại, đã không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Manh Manh nằm ở trong chăn, nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của anh, trong đầu lóe qua nghi vấn.
Vì sao lại cảm giác, Lệ Quân Nhự nhìn qua như là dáng vẻ chạy trối chết?
Cô, có đáng sợ như vậy sao?
*
Ngày hôm sau, chủ nhật.
Lệ Quân Ngự quả nhiên chưa từng xuất hiện, người dạy bù cho cô đã biến thành ông Tào và ông Lý.
Lệ Quân Ngự tựa hồ dường như thấy cô không qua được khoa học tự nhiên, ưu tiên học bổ túc vẫn là hai môn công khóa toán học và vật lý.
Lớp toán học, Nguyễn Manh Manh đối với ông Tào nói: Những đề này em đều biết làm, em chỉ là không muốn viết.
Trời đất chứng giám, cô thực sự nói thật!
Bàn tay lớn, dừng ở trên trán Nguyễn Manh Manh.
Lòng bàn tay man mát, bỗng nhiên kề sát ở trên da thịt, làm Nguyễn Manh Manh bất giác run lên một chút.
Cô lắc đầu sang một bên, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người đàn ông.
Sao vậy, lạnh? Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhàn nhạt nhìn cô.
Bàn tay lớn đặt ở trên trán cô, lại chưa từng lệch khỏi, vẫn dừng ở trên trán cô, thậm chí còn dùng mấy phần lực.
Giống như là, không cho cô chạy trốn.
Nguyễn Manh Manh nhíu mày, trong đôi mắt mang theo mấy phần bướng bỉnh, Không lạnh...
Cô không phải lạnh, cô chỉ là, không muốn để cho anh chạm vào.
Còn có, bác sĩ không phải nói em hạ đường huyết sao. Nếu như vậy, anh sờ trán em làm gì? Em cũng không bị sốt...
Lệ Quân Ngự nghĩ lầm cô hạ đường huyết té xỉu, vậy coi như là hạ đường huyết đi.
Nguyễn Manh Manh bây giờ, cũng không muốn giải thích thêm cho Lệ Quân Ngự.
Thái độ của mèo con rất kém, có thể nói là không chút khách khí lấy móng vuốt sắc bén ra với anh.
Nghe được lời nói của cô, đôi mắt thâm thúy của Lệ Quân Ngự, phút chốc trầm lạnh mấy phần.
Anh híp mắt lại, tròng mắt xẹt qua một tia giận dữ.
Khó được chủ động quan tâm người khác, lại bị đối phương không chút lưu tình từ chối, điều này làm bạo quân đại nhân chưa bao giờ bị đối xử như thế cực kỳ không quen.
Đang muốn nói hai câu cảnh cáo cô, cúi đầu, lại thấy khuôn mặt nhỏ xám trắng của thiếu nữ.
Nguyễn Manh Manh... Gọi tên của cô, mở miệng là giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn, uy nghiêm mang theo hơi thở lãnh túc.
Sau này không được nhịn ăn điểm tâm. Câu tiếp theo, giọng điệu lại bất giác hạ thấp, còn mang theo quan tâm như có như không.
Nguyễn Manh Manh hơi run run, nguyên bản đã chuẩn bị tốt bị Lệ Quân Ngự răn dạy.
Ai biết, lại là như vậy...
Bài thi của em anh đã xem qua, ngữ văn và tiếng Anh làm được không tồi, một đề toán cuối cùng tuy không giải ra được, nhưng tiến bộ rõ ràng.
Bàn tay lớn, từ trên trán cô lấy ra.
Lệ Quân Ngự lạnh mặt thay cô kéo chăn, đắp kín.
Em rõ ràng sẽ làm, về sau không được hồ đồ, càng không được để giấy trắng. Gần đây cũng không cho chơi game, học tập thật tốt, chờ sau kì thi tháng anh đánh với em một trận.
Lệ Quân Ngự vẫn nghiêm khắc, nhưng thái độ kỳ thực đã mềm xuống.
Có điều không cho liên tiếp này, Nguyễn Manh Manh nghe đến đau não, căn bản không muốn để ý đến anh.
Cô nhàn nhạt ừm một tiếng, liền nằm trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt to nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt ướt nhẹp như vậy, rất dễ dàng khiến người ta đau lòng.
Lệ Quân Ngự rũ mắt, ở trên cao nhìn xuống dáng dấp nhỏ bé làm người ta thương yêu của cô, đáy lòng không khỏi cứng lại.
Thời khắc này, vậy mà đột nhiên nhớ đến dư vị sáng sớm hôm nay, đem vật nhỏ này ôm vào trong ngực, cảm giác tùy ý hôn môi.
Ánh mắt người đàn ông hơi tới, bất giác đè xuống tâm trạng kỳ quái kia.
Em nghỉ ngơi thật tốt... Hai ngày nay công ty bận rộn, anh tạm thời không rảnh học bổ túc cho em. Sẽ an bài giáo viên cho em, nhớ kỹ, không được bắt nạt bọn họ.
Lệ Quân Ngự nói xong, cũng không chờ Nguyễn Manh Manh đáp lại, đã không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Manh Manh nằm ở trong chăn, nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của anh, trong đầu lóe qua nghi vấn.
Vì sao lại cảm giác, Lệ Quân Nhự nhìn qua như là dáng vẻ chạy trối chết?
Cô, có đáng sợ như vậy sao?
*
Ngày hôm sau, chủ nhật.
Lệ Quân Ngự quả nhiên chưa từng xuất hiện, người dạy bù cho cô đã biến thành ông Tào và ông Lý.
Lệ Quân Ngự tựa hồ dường như thấy cô không qua được khoa học tự nhiên, ưu tiên học bổ túc vẫn là hai môn công khóa toán học và vật lý.
Lớp toán học, Nguyễn Manh Manh đối với ông Tào nói: Những đề này em đều biết làm, em chỉ là không muốn viết.
Trời đất chứng giám, cô thực sự nói thật!
/460
|