Giọng điệu người đàn ông lạnh lẽo lại mới lạ, làm hô hấp Nguyễn Manh Manh hơi ngưng lại.
Cô mím mím môi, tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt.
Cô biết, lời nói mới rồi có lẽ có chút quá đáng...
Thế nhưng, cô không phải là chim hoàng yến bị người nuôi nhốt, cô là Nguyễn Manh Manh, cô cũng có tự do của mình.
Nguyễn Manh Manh có thể tiếp nhận sự quan tâm của Lệ Quân Ngự, lại không thể tiếp nhận anh lấy loại cách thức bá đạo, hung hăng này tham gia cuộc sống của cô.
Con mắt mọng nước không một hạt bụi lóe lóe, thiếu nữ giơ cặp mắt hạnh kia lên, nhìn về phía Lệ Quân Ngự.
Mà tầm mắt Lệ Quân Ngự lại liếc nhìn nơi khác, không nhìn cô, làm như cô không tồn tại.
Tốt, không nhìn cô đúng không?
Không nhìn cô, vậy được thôi!
Liền tốt như vậy... Anh mặc kệ cô, cô cũng không cần anh quan tâm.
Cùng lắm sau này, giống như trước đây vậy.
Anh làm Đại thiếu gia Lệ gia cao cao tại thượng của anh, cô thì làm nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn không ai thương yêu của cô.
Nguyễn Manh Manh nhìn chòng chọc Lệ Quân Ngự, ở trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần đếm tới ba, anh còn không nói lời nào, cô liền lập tức xuống xe, cũng không tiếp tục để ý đến anh.
Một... Hai... Ba!
Sau ba tiếng đếm vẫn là im lặng, lông mày lạnh lùng của người đàn ông vẫn nhíu chặt, ánh mắt coi thường, cũng không chuyển tới trên mặt cô.
Được, cô rời đi, rời đi liền cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa!Nguyễn Manh Manh nảy sinh hờn dỗi, cuối cùng nhìn Lệ Quân Ngự một chút, liền muốn lui từ trên người anh ra, rời khỏi.
Ai biết, tầm mắt đảo qua trên gương mặt tuấn tú làm cho cô tức giận đến muốn cắn người kia, lại miễn cưỡng sửng sốt.
Chờ một hồi...
Hai con mắt vừa nãy liên tục nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Ngự, vì vậy không đặc biệt chú ý tới Nguyễn Manh Manh, đột nhiên ngây người.
Cô nhìn thấy gì?
Nguyễn Manh Manh kinh ngạc híp lại mắt hạnh, không dám tin tưởng nhìn về phía Lệ Quân Ngự nhếch môi mỏng.
Lệ Quân Ngự... Vết thương trên khóe miệng anh, là xảy ra chuyện gì?
Lệ Quân Ngự... Giọng mềm mại nhẹ nhàng, giống như mèo con, đột nhiên ở trong buồng xe có không khí ngột ngạt có cảm giác vang lên như ở một nơi rộng rãi.
Người đàn ông đang trầm mặt, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không muốn cho Nguyễn Manh Manh, cái kia bị sương lạnh bao trùm con mắt, khi nghe thấy thiếu nữ gọi thì, khó mà nhận ra dừng một chút.
Chỉ là, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ kia, vẫn như cũ duy trì lạnh nhạt lạnh lẽo.
Tầm mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhìn cô.
Nguyễn Manh Manh nhìn xem khóe môi của anh, cái lưỡi béo mập đảo qua vết thương trên môi dưới của mình, mắt hạnh lộ ra linh khí lóe qua một vệt ánh sáng quỷ dị.
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Lệ Quân Ngự... Cô lại mềm mại gọi anh một tiếng.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy, cãi nhau cái gì cũng là thứ yếu.Bây giờ quan trọng nhất đối với cô, là trên môi bọn họ, vết thương ở vị trí tương ứng của hai người này, phải nói cho rõ ràng một chút.
Nghĩ đến giấc mộng quỷ dị tối hôm qua kia, tia cứng rắn trong đáy mắt thiếu nữ rút đi, càng lóe qua một loại mê mang.
Nhưng mà, mặc cho cô gọi vài một tiếng, người đàn ông vẫn không trả lời cô.
Lệ Quân Ngự quả nhiên như anh nói, không quan tâm cô nữa, xem cô là không khí.
Lệ Quân Ngự, anh nhìn em! Nguyễn Manh Manh không vui, học dáng vẻ vừa nãy của anh, đột nhiên nắm cằm lạnh lẽo cứng rắn của anh, ép buộc anh quay mặt lại đây.
Đường đường Lệ thiếu, khi nào bị người đối xử như thế?
Người đàn ông liếc mắt lại đây, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên mặt cô, cặp tròng mắt đen lành lạnh thâm thúy kia liền rõ ràng tỏa ra nguy hiểm.
Nhưng mà, một giây sau, ngón tay mãnh khảnh của thiếu nữ duỗi ra, đặt trên môi mỏng man mát của anh.
Anh nói, chuyện này là sao? Tại sao khóe môi của anh, lại có vết thương giống em.
Tiếng nói mềm mại, lộ ra một chút vị kẹo tươi mới.
Ngón trỏ của thiếu nữ, sờ một chút trên môi mỏng của anh, lại sờ một chút trên bờ môi béo mập của cô.
Qua lại mấy lần, dường như cũng muốn nhiễm hơi thở thơm ngọt kia trên môi anh.
ánh mắt Lệ Quân Ngự khẽ nhúc nhích, làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ ở vào thời điểm này, bị mèo con này nắm lấy nhược điểm.
Hơi thở lạnh lẽo trong buồng xe, trong nháy mắt tiêu tan.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được làm chuyện xấu bị người bắt quả tang, là loại cảm giác thế nào.
Cô mím mím môi, tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt.
Cô biết, lời nói mới rồi có lẽ có chút quá đáng...
Thế nhưng, cô không phải là chim hoàng yến bị người nuôi nhốt, cô là Nguyễn Manh Manh, cô cũng có tự do của mình.
Nguyễn Manh Manh có thể tiếp nhận sự quan tâm của Lệ Quân Ngự, lại không thể tiếp nhận anh lấy loại cách thức bá đạo, hung hăng này tham gia cuộc sống của cô.
Con mắt mọng nước không một hạt bụi lóe lóe, thiếu nữ giơ cặp mắt hạnh kia lên, nhìn về phía Lệ Quân Ngự.
Mà tầm mắt Lệ Quân Ngự lại liếc nhìn nơi khác, không nhìn cô, làm như cô không tồn tại.
Tốt, không nhìn cô đúng không?
Không nhìn cô, vậy được thôi!
Liền tốt như vậy... Anh mặc kệ cô, cô cũng không cần anh quan tâm.
Cùng lắm sau này, giống như trước đây vậy.
Anh làm Đại thiếu gia Lệ gia cao cao tại thượng của anh, cô thì làm nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn không ai thương yêu của cô.
Nguyễn Manh Manh nhìn chòng chọc Lệ Quân Ngự, ở trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần đếm tới ba, anh còn không nói lời nào, cô liền lập tức xuống xe, cũng không tiếp tục để ý đến anh.
Một... Hai... Ba!
Sau ba tiếng đếm vẫn là im lặng, lông mày lạnh lùng của người đàn ông vẫn nhíu chặt, ánh mắt coi thường, cũng không chuyển tới trên mặt cô.
Được, cô rời đi, rời đi liền cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa!Nguyễn Manh Manh nảy sinh hờn dỗi, cuối cùng nhìn Lệ Quân Ngự một chút, liền muốn lui từ trên người anh ra, rời khỏi.
Ai biết, tầm mắt đảo qua trên gương mặt tuấn tú làm cho cô tức giận đến muốn cắn người kia, lại miễn cưỡng sửng sốt.
Chờ một hồi...
Hai con mắt vừa nãy liên tục nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Ngự, vì vậy không đặc biệt chú ý tới Nguyễn Manh Manh, đột nhiên ngây người.
Cô nhìn thấy gì?
Nguyễn Manh Manh kinh ngạc híp lại mắt hạnh, không dám tin tưởng nhìn về phía Lệ Quân Ngự nhếch môi mỏng.
Lệ Quân Ngự... Vết thương trên khóe miệng anh, là xảy ra chuyện gì?
Lệ Quân Ngự... Giọng mềm mại nhẹ nhàng, giống như mèo con, đột nhiên ở trong buồng xe có không khí ngột ngạt có cảm giác vang lên như ở một nơi rộng rãi.
Người đàn ông đang trầm mặt, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không muốn cho Nguyễn Manh Manh, cái kia bị sương lạnh bao trùm con mắt, khi nghe thấy thiếu nữ gọi thì, khó mà nhận ra dừng một chút.
Chỉ là, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ kia, vẫn như cũ duy trì lạnh nhạt lạnh lẽo.
Tầm mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhìn cô.
Nguyễn Manh Manh nhìn xem khóe môi của anh, cái lưỡi béo mập đảo qua vết thương trên môi dưới của mình, mắt hạnh lộ ra linh khí lóe qua một vệt ánh sáng quỷ dị.
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Lệ Quân Ngự... Cô lại mềm mại gọi anh một tiếng.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy, cãi nhau cái gì cũng là thứ yếu.Bây giờ quan trọng nhất đối với cô, là trên môi bọn họ, vết thương ở vị trí tương ứng của hai người này, phải nói cho rõ ràng một chút.
Nghĩ đến giấc mộng quỷ dị tối hôm qua kia, tia cứng rắn trong đáy mắt thiếu nữ rút đi, càng lóe qua một loại mê mang.
Nhưng mà, mặc cho cô gọi vài một tiếng, người đàn ông vẫn không trả lời cô.
Lệ Quân Ngự quả nhiên như anh nói, không quan tâm cô nữa, xem cô là không khí.
Lệ Quân Ngự, anh nhìn em! Nguyễn Manh Manh không vui, học dáng vẻ vừa nãy của anh, đột nhiên nắm cằm lạnh lẽo cứng rắn của anh, ép buộc anh quay mặt lại đây.
Đường đường Lệ thiếu, khi nào bị người đối xử như thế?
Người đàn ông liếc mắt lại đây, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên mặt cô, cặp tròng mắt đen lành lạnh thâm thúy kia liền rõ ràng tỏa ra nguy hiểm.
Nhưng mà, một giây sau, ngón tay mãnh khảnh của thiếu nữ duỗi ra, đặt trên môi mỏng man mát của anh.
Anh nói, chuyện này là sao? Tại sao khóe môi của anh, lại có vết thương giống em.
Tiếng nói mềm mại, lộ ra một chút vị kẹo tươi mới.
Ngón trỏ của thiếu nữ, sờ một chút trên môi mỏng của anh, lại sờ một chút trên bờ môi béo mập của cô.
Qua lại mấy lần, dường như cũng muốn nhiễm hơi thở thơm ngọt kia trên môi anh.
ánh mắt Lệ Quân Ngự khẽ nhúc nhích, làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ ở vào thời điểm này, bị mèo con này nắm lấy nhược điểm.
Hơi thở lạnh lẽo trong buồng xe, trong nháy mắt tiêu tan.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được làm chuyện xấu bị người bắt quả tang, là loại cảm giác thế nào.
/460
|