Ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh mới vừa vào phòng học, liền nhận được vô số ánh mắt hiếu kỳ.
Ngày hôm qua cô làm hai bộ bài thi trọn điểm, tiếp theo liền rời khỏi phòng học.
Có người nói hai bộ bài thi kia là cô làm dối trá, nhưng Mộ Cảnh Hành của lớp mười ba còn nói, đó là Nguyễn Manh Manh thực sự tự mình làm.
Đáng tiếc, cụ thể như thế nào, không bao nhiêu người biết, mọi người cũng chờ sáng sớm hôm nay đến trường học xem trò vui.
"Nguyễn Manh Manh, ngày hôm qua vì sao cô thi xong một cái liền về sớm. . . Cô còn không biết đi, cô thi trọn điểm."
Lớp học có mấy học sinh có tính cách khá là mềm mại, chủ động đến gần Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh dừng bước lại, cũng không ẩn giấu, "Ngày hôm qua tôi thi xong không có về nha, tôi vẫn ở văn phòng. . . Làm kiểm tra xong mới đi."
"Cái gì, cô ở văn phòng?"
Ngày hôm qua chuyện xảy ra trong phòng làm việc, không bao nhiêu người biết.
Mấy giáo viên môn phụ cảm thấy quá mất mặt, đương nhiên sẽ không lộ ra.
Mà bên Hội Học Sinh, càng là sẽ không nhiều lời một chữ.
"Đúng vậy, Hội Học Sinh cảm thấy thành tích của tôi là dối trá, vì vậy nói mấy giáo viên ra liền một bộ bài thi cho tôi làm."
Nguyễn Manh Manh không hề kiêng kị nói ra.
Vừa vặn lúc này, Nguyễn Kiều Kiều đi vào phòng học, phía sau cô ta còn có Diệp Phong đi theo.
"Nguyễn Manh Manh, cô còn không thấy ngại nhắc tới chuyện này. . . Có phải cô coi việc mình dối trá rất quang vinh không hả!"
Giọng Diệp Phong tức đến nổ phổi, từ ngoài cửa truyền đến.
Không trách anh ta ngốc, Diệp Phong hiện không còn ở Hội Học Sinh nữa, tin tức vốn là thiếu thốn.
Hơn nữa, chuyện Trần Thần và Dương Tử Du làm, Nguyễn Kiều Kiều vì duy trì hình tượng trong lòng Diệp Phong, căn bản liền không nói cho anh ta.
Anh ta tự nhiên cũng không biết, ngày hôm qua dưới dự chứng kiến của mấy vị giáo viên và chủ tịch, Nguyễn Manh Manh đã sớm tẩy đi hiềm nghi dối trá.
"Cậu nói đúng, tôi xác thực cảm thấy quang vinh. Dù sao, tôi thi trọn điểm, mà cậu. . ." Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm anh ta, trong tròng mắt tất cả đều là ý trào phúng.
Cô cười cười, lúm đồng tiền rõ ràng, rõ ràng vui tươi đáng yêu.
Nhưng mà, nói ra khỏi miệng, lại có thể làm cho người tức giận đến nghiến răng.
"Nguyễn Manh Manh, cô khoan đắc ý! Chuyện cô dối trá, cả trường đều biết, cô chờ xem đi. . . Hội Học Sinh nhất định sẽ đuổi loại bại hoại như cô ra khỏi Trí Học."
Nghe được Diệp Phong, Nguyễn Manh Manh vậy mà thương hại Diệp Phong.
Nhìn dáng dấp Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi, so sánh Nguyễn Kiều Kiều từ sau khi vào cửa, liền không nói lời nào.
Cô đột nhiên cảm thấy, Diệp Phong thực sự là đáng thương.
Rất rõ ràng, Nguyễn Kiều Kiều chỉ là coi anh ta là chốt thí, anh ta sợ là căn bản còn không biết, chuyện ngày hôm qua.
"Đuổi tôi khỏi Trí Học? Ha ha, hay lắm, vậy tôi liền chờ biểu hiện của Hội Học Sinh các người."
*
Hơn nửa canh giờ sau, trong lễ đường trường học, tại cuộc họp buổi sáng.
Hai nòng cốt của Hội Học Sinh - Trần Thần cùng với Dương Tử Du, đứng trên đài, lấy một loại biểu cảm khóc tang, đọc bảng kiểm điểm mà chủ tịch đã chuẩn bị kỹ càng thay bọn họ.
"Bạn học Nguyễn Manh Manh học giỏi nhiều mặt, thành tích ưu tú, nhưng chúng tôi lại có lòng ganh tỵ. Không chỉ nghi vấn cô ấy dối trá, còn ở lúc cô ấy tiếp nhận kiểm nghiệm, ác ý quấy rối, ngăn cản cô ấy tiếp tục làm bài. . ."
"Nhưng, cho dù ở loại tình huống bị quấy rầy này, bạn học Nguyễn Manh Manh vẫn lấy thành tích trọn điểm, mạnh mẽ đánh vào mặt chúng tôi. Chúng tôi mặc cảm không bằng, xấu hổ khó nhịn.. . Hối hận vì chuyện bản thân phạm sai lầm, tự xin nghỉ chức vụ ở Hội Học Sinh. Cũng đề cử bạn học Nguyễn Manh Manh, tranh cử chức vụ hội trưởng Hội Học Sinh đời tiếp theo."
Cái gì, Nguyễn Manh Manh cũng tranh cử hội trưởng Hội Học Sinh!
Trong lễ đường, nhất thời sôi sùng sục.
/460
|