Nguyễn Manh Manh sinh hờn dỗi, cũng không để ý cái gì mặt mũi hay không mặt mũi, lên xe liền gọi điện thoại cho ba cô.
"Cái gì, con nói thật chứ? Được được được... Con gái ngoan con chờ đó, ba ba đến đón con ngay."
Trong biệt thự nhà họ Nguyễn, Nguyễn Triệu Thiên đang ngồi trong phòng khách, buồn bã ỉu xìu, than thở.
Nhưng mà, chỉ là nhận được một cú điện thoại của Nguyễn Manh Manh, vẻ mỏi mệt trên mặt ông liền quét đi sạch sành sanh.
"Há, không cần... Con ở nhà Tiểu Mộ chơi? Được được, vậy con chơi trước đi, chơi cho đã, ba ba bảo thím Trương Lý tẩu làm món con thích ăn nhất, làm xong đưa tới cho con. Con ở bên ngoài đã lâu, rất lâu không ăn đồ trong nhà, ba ba sợ con thèm ăn."
Hai người còn nói vài câu, đã lâu không ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với con gái như thế, trên mặt Nguyễn Triệu Thiên hồng hào, nơi nào còn nhìn ra được vừa nãy đồi ý.
Cúp điện thoại, khóe miệng ông còn mang theo cười.
"Triệu Thiên, là ai vậy? Manh Manh điện thoại sao... Manh Manh phải quay về?" Tần Phương còn thiếu mấy ngày là đủ một tháng ở cữ.
Cô ta nghe được Nguyễn Triệu Thiên gọi điện thoại, lập tức ngồi vào bên cạnh ông, kéo lại cánh tay ông.
"Là Manh Manh." Nguyễn Triệu Thiên liếc nhìn Tần Phương, nể tình cô ta mới vừa sinh đứa trẻ, vốn là không muốn nói nặng.
Nhưng cân nhắc con gái bảo bối của ông rốt cục chịu trở về, sợ Tần Phương làm chuyện xấu, lại vội vã căn dặn.
"Trước đây là em nghĩ không đúng, mới nghĩ ra biện pháp để Manh Manh đi ra ngoài chịu khổ. Vẫn là ba nói đúng, bây giờ đứa trẻ còn nhỏ tuổi, đều là bị cưng chiều lớn, ai mà không có một chút tính khí, không có kỳ phản nghịch. Càng là phản nghịch, chúng ta liền càng phải cho đứa trẻ tình yêu..."
"Tần Phương, anh nói trước với em, Manh Manh trước sau là con gái của anh, mặc kệ con bé có phải cố ý đẩy em xuống lầu hay không, chuyện này đã qua, em và Tiểu Vũ đều không có chuyện gì, thì không cho truy cứu nữa."
"Triệu Thiên, không cần anh nói, em cũng không để ở trong lòng. Đứa trẻ mà, lại như anh nói, ai mà không có tính khí... Từ trước đến giờ anh cưng chiều con bé, đột nhiên có thêm một em trai, con bé sợ bị em trai giành sự quan tâm của anh, cáu kỉnh cũng là phản ứng bình thường. Còn chuyện con bé đẩy em xuống lầu... Ai, qua đều qua, chẳng lẽ em còn muốn tính toán với một đứa bé sao."
Tần Phương bao dung nói, dăm ba câu liền bỏ đi lo lắng của Nguyễn Triệu Thiên.
"Đúng rồi, em đi bảo thím Trương đổi chăn giường mới cho Manh Manh... Con bé trở về ở, phải dọn dẹp lại phòng."
"Chờ đã ——" nghe Tần Phương nhắc tới thu dọn phòng, Nguyễn Triệu Thiên mới đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
ông chỉ vào Tần Phương, mặt lộ vẻ căng thẳng: "Trước tiên em đừng động cái này, mau nhanh... Mau nhanh bảo mẹ em thu dọn đồ đạc một hồi, rời đi."
Tần Phương há hốc mồm, "Bảo mẹ em rời đi... ?"
"Phí lời!" Nguyễn Triệu Thiên cuống lên.
"Em cũng không phải không biết, Manh Manh không thích mẹ em nha! Anh cũng không ngờ tới, đứa bé kia ngày hôm nay liền đồng ý trở về, em mau nhanh... Mau nhanh bảo mẹ em thu dọn đồ đạc trong phòng khách một hồi, trước tiên chuyển tới chỗ anh trai em đi."
Nghe được lời Nguyễn Triệu Thiên, Tần Phương nhất thời cảm thấy trong lòng oan ức.
Bởi vì Nguyễn Manh Manh huyên, Nguyễn Triệu Thiên liền không cho mẹ cô ta ở phòng Nguyễn Thi Thi, chỉ cho bà ở phòng khách.
Bây giờ, Nguyễn Manh Manh phải quay về, lại liền muốn đánh đuổi mẹ cô ta đi!
Nhưng cô ta không dám biểu hiện ra, chỉ có thể đổi lời giải thích: "Nhưng Triệu Thiên, mẹ em rời đi, ai giúp em chăm đứa trẻ..."
Tuy rằng bọn họ mời bảo mẫu, nhưng bảo mẫu nào có tỉ mỉ như bà ngoại ruột.
Nếu không phải là bởi vì cái này, trước đó Nguyễn Triệu Thiên cũng sẽ không thả lỏng, đồng ý để bà Tần ở lại.
"Tiểu Vũ đều sắp đầy tháng, có bảo mẫu có thím Trương, Lý tẩu, còn có em, được rồi... Trước hết để cho mẹ em rời đi, mau nhanh, đừng chờ một lúc ở cửa đụng với Manh Manh, chọc con bé tức giận."
/460
|