Liền bởi vì câu nói kia của Lệ Quân Triệt, làm hại Nguyễn Manh Manh cả ngày đều tâm thần không yên.
Cô không biết cậu của Lệ Quân Ngự và Lệ Quân Triệt, đến cuối cùng là người thế nào?
Tại sao Lệ Quân Ngự muốn cô giả làm bạn gái, sau khi tan học cùng anh đi gặp cậu chứ?
Trong giờ học, cô đang gục xuống bàn, ngơ ngác sững sờ.
Ngoài cửa phòng học bỗng nhiên truyền đến rối loạn tưng bừng.
"Nhanh, nhanh tới đây..."
"Nghe nói ở sảnh lớn tầng một đó, qua xem một chút..."
Không biết ngoài cửa xảy ra chuyện gì, có rất nhiều bóng bạn học vội vã chạy qua.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, nhấc mắt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bóng người Ti Khấu Vận.
"Tiểu Ti, xảy ra chuyện gì? Vì sao các người đều chạy xuống dưới lầu?"
Ti Khấu Vận nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, lộ ra biểu cảm hơi kinh ngạc: "Manh Manh, sao cậu còn ở đây? Cậu không biết sao, mấy người Cảnh Hướng Kính và Mộ Cảnh Hành đang ở dưới lầu kéo phiếu cho cậu."
"Kéo phiếu, kéo phiếu gì?"
"Đương nhiên là kéo phiếu tranh cử Hội Học Sinh rồi, bây giờ hai người bọn họ đang tuyên truyền ở dưới lầu, cậu mau cùng mình xuống dưới đi."
Ti Khấu Vận nói xong, liền kéo Nguyễn Manh Manh còn chưa lấy lại tinh thần chạy xuống dưới lầu.
Chờ khi hai người đến sảnh lớn lầu một, mọi người đã vây quanh ba tầng bên trong, ba tầng bên ngoài từ lâu.
Mà giữa đám người, tháp xây dựng thành đài cao.
Trên đài cao, Mộ Cảnh Hành, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm còn có ba người đỏ vàng xanh, đứng một loạt.
Cảnh béo đứng ở trước người bọn họ, giơ nắm tay phải lên cao, hùng hồn mạnh mẽ hô: "đều thấy được chưa... Mộ Cảnh Hành hạng 455, Diệp Hàn Đình hạng 423, Lý Nhất Phàm hạng 437, Từ Hạo hạng 502, Doãn Vĩnh hạng 489, Tân Bảo Bảo hạng 480! Tiềm lực đáng sợ dường nào, tiến bộ kinh người cỡ nào! Nhưng đáng sợ nhất kinh người nhất, còn không phải những thứ này!"
Cảnh béo nói, mạnh mẽ vỗ ngực ba cái.
"Ha ha ha... Các vị khán giả, đáng sợ nhất kinh người nhất chính là —— hạng 200! ! !"
"Lần này Cảnh Hướng Kính tôi kiểm tra hàng tuần, thi được hạng 200! Triệu tập mọi người lại đây, chính là phải nói cho mọi người, bởi vì Hội Học Sinh công tác sai lầm, làm điểm số của Cảnh Hướng Kính tôi sai sót. Trên thực tế, lần này Cảnh Hướng Kính tôi là kiểm tra hàng tuần đứng hạng 200!"
Tên béo vừa dứt lời, bạn học toàn trường liền không nhịn được cười.
Không chỉ có bạn học dưới đài cười, ngay cả đám người Mộ công tử bột trên đài, cũng cười ngã chỏng vó.
Mọi người cười, nhưng Cảnh béo một mực không cười, trái lại đàng hoàng trịnh trọng nói: "Mặc dù đây là một chuyện thật đáng mừng, nhưng mọi người không cần cười đến kích động như thế. Tôi gọi mọi người lại đây, ngoại trừ muốn tuyên bố tin vui này ra, điểm quan trọng nhất, chính là muốn cho các bạn học biết. Bảy người chúng tôi này, thứ hạng có tiến bộ như vậy, toàn không thể thiếu một người giáo dục."
"Không sai! Cô ấy chính là Nguyễn Manh Manh... Huấn luyện viên đặc biệt của bảy người chúng tôi!"
Cảnh béo giơ tay chỉ về Nguyễn Manh Manh, ánh mắt của mọi người, đều theo hướng dấu tay anh ta nhìn lại.
"Bạn học Nguyễn Manh Manh không chỉ có thành tích ưu việt, còn không chê những học sinh dở chúng tôi đây, trái lại dẫn theo chúng tôi cùng nhau tiến bộ. Nếu không phải là bởi vì có cô ấy, Cảnh Hướng Kính tôi cả đời cũng không thể thi được hạng 250. Mà hết thảy việc này, chỉ dùng thời gian một tuần ngắn ngủi."
"Các bạn học, thử nghĩ một hồi. Trong quá khứ, Cố Huyễn làm hội trưởng Hội Học Sinh ba năm, còn có Nguyễn Kiều Kiều làm Phó hội trưởng hai năm, bọn họ có cho chúng ta những thành tích tốt này không, có từng mang đến phúc lợi như vậy hay không?"
"Không có, chưa bao giờ! Không chỉ không có, bọn họ còn kỳ thị chúng ta, bắt nạt chúng ta, ở các loại trường hợp cố ý xa lánh chúng ta!"
"Vì vậy, giai đoạn bỏ phiếu tranh cử Hội Học Sinh tuần sau. Các bạn học hẳn phải biết, nên cầm phiếu trong tay, gửi cho ai!"
/460
|