Gặp mặt cậu của Lệ Quân Ngự ở một câu lạc bộ vô cùng cao cấp, chỉ mở cửa với hội viên đặc biệt, sâu thẳm mà yên tĩnh, khắp nơi đều lộ ra cổ kính nhã trí.
Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nắm, mắt thấy đã đi tới cửa phòng bao liền muốn vào cửa.
Cô lại đột nhiên sinh ra một loại thấp thỏm không cách nào giải thích.
"Chờ một chút." Nguyễn Manh Manh đưa tay, kéo lấy Lệ Quân Ngự.
Người đàn ông dừng chân, ngoái đầu nhìn lại, con ngươi đen đặc giống như ở dưới ánh đèn lưu ly chiếu rọi xuống, lóe qua ánh sáng lành lạnh.
"Em... Em hơi lo lắng. Cậu của anh... Có thể không thích em hay không?"
Dù cho chỉ là giả làm tình nhân, nhưng trong lòng không hy vọng bị người nhà anh ghét bỏ như thế.
Tuy rằng Lệ Quân Ngự không nói rõ, nhưng Nguyễn Manh Manh có thể nhìn ra, cậu của anh hẳn là một người rất quan trọng đối với anh.
Mà cô thì lại không hiểu sao, không muốn bị người anh để ý chán ghét.
Ai biết, cô vừa mới dứt lời, Lệ Quân Ngự liền nhíu lại lông mày, dùng giọng điệu lạnh lạnh nhạt nhạt nói: "Cậu của anh, nhất định sẽ không thích em."
Nguyễn Manh Manh: ...
Cái quỷ gì?
Cô không có nghe lầm chứ...
Lệ Quân Ngự mới vừa nói chính là 'Không thích', mà không phải là 'Thích' ?
"Thế nhưng, dù cho cậu không thích cũng không đáng kể. Em chỉ cần ăn với cậu một bữa cơm, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Còn cậu, không cần để ở trong lòng."
Nói xong, cũng không lại giải thích, kéo tay nhỏ của cô liền đẩy cửa phòng riêng ra.
"Cậu, chúng con đến rồi." Theo tiếng nói lành lạnh của Lệ Quân Ngự truyền đến, người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị ngẩng đầu lên.
Người đàn ông tóc nâu mắt xanh, thân hình cao lớn.
Ngũ quan anh tuấn sắc bén kia, còn như thượng đế tự mình điêu khắc vậy, hoàn mỹ thâm thúy.
Hấp dẫn người ta nhất chính là cặp mắt thâm trầm mà thần bí kia của chú ấy.
Con ngươi xanh đậm như biển rộng ầm ầm sóng dậy, hung hăng, thô bạo.
Chỉ là ngồi ở chỗ đó, nhấc mắt một cái, liền mang đến một loại uy thế khiếp người.
Tuy rằng Nguyễn Manh Manh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, biết cậu của Lệ Quân Ngự không thể là người bình thường.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mà hung hăng như vậy, vẫn là không nhịn được hít vào một hơi.
Nghe được tiếng mèo con hút không khí bên cạnh, Lệ Quân Ngự cụp mắt, liếc cô một chút.
Giữa hai lông mày cất giấu không vui, ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
Nắm thật chặt tay cô, mười phần giữ lấy.
Lệ Quân Ngự dùng tiếng nói lạnh như băng, làm theo phép giới thiệu: "Đây chính là cậu của anh, Chris • Redington, tiếng Trung tên Việt Đình, sau này em hãy giống anh, gọi cậu."
"Ừm." Nguyễn Manh Manh gật đầu.
Sau đó, quay về chú đẹp trai tóc nâu mắt xanh ngọt ngào nở nụ cười, biểu hiện ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào cậu, con là Nguyễn Manh Manh, bạn gái Quân Ngự."
Mèo con ngoan ngoãn ngồi dậy, mềm mại gọi ra hai chữ 'Quân Ngự'.
Còn dễ nghe hơn lúc cô yêu cầu gọi anh là 'Anh yêu'.
Con ngươi lạnh lùng của Lệ Quân Ngự, lóe qua ánh sáng.
Lại nghe được người đàn ông trung niên ngồi ở đối diện biểu hiện không vui mở miệng: "Gọi công tước Redington, tôi còn không tán thành thân phận của cô, gọi cậu cái gì."
Mày kiếm của Việt Đình lạnh lẽo, không hề che giấu không thích đối với Nguyễn Manh Manh chút nào.
Tuy rằng trước đó Lệ Quân Ngự đã chào hỏi, nhưng bị chú đẹp trai đối diện kia phủ quyết tại chỗ, vẫn làm cho trái tim nhỏ của Nguyễn Manh Manh co lại một chút.
Ngược lại không phải là oan ức u oán, chính là cảm thấy chú đẹp trai như thế có khí chất như thế, vì sao lại không thích mình chứ?
Điều này làm cho Nguyễn Manh Manh yêu cái đẹp bị tổn thương mà...
"Cậu, ông ngoại vẫn còn, chính là phải gọi công tước Redington cũng không đến lượt cậu." Lệ Quân Ngự không để ý thái độ của cậu mình chút nào.
Chếch mắt, vò ở trên đầu Nguyễn Manh Manh, "Ngoan, nghe lời, sau này cứ gọi là cậu. Nếu như cậu không đồng ý, liền gọi Việt Đình."
/460
|