Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 232 - . Cô Gái Ngốc Nghếch Kia Vậy Mà Là Đại Thần Trong Game!
/460
|
"Em không ăn nữa, em đi học đây." Nguyễn Manh Manh đặt thìa xuống, đứng dậy rời đi.
Lệ Quân Triệt thấy thế, mày hơi cau lại, cảm thấy bản thân mình cũng nên theo sau.
Nhưng anh quay lại nhìn tháy món điểm tâm ngọt trên bàn còn chưa được ăn hết, lại quay đầu nhìn Nguyễn Manh Manh đang muốn rời đi, lại liếc mắt nhìn món điểm tâm, rồi lại liếc sang Nguyễn Manh Manh.
Cuối cùng, liếm liếm môi mỏng, anh theo Nguyễn Manh Manh rời đi.
Haizz.....
Lệ Quân Triệt yên lặng nghĩ, anh thật sự là em trai tốt của nước S, hết lòng hết dạ vì anh của mình.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, vẫn còn một người ngây ngốc ngồi ở chỗ cũ.
"Thiếu gia Quân Tỳ ... Cậu không sao chứ? Có phải cậu bị dọa rồi không?" GIọng của Triệu quản gia kéo cậu về từ trong suy nghĩ của bản thân.
"Con... Con không sao. Chú Triệu, con ăn xong rồi, con lên lầu lấy cặp sách."
Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ chạy như bay trở về phòng, trở về ngay lập tức lấy điện thoại ra.
Cậu không thể chờ đợi được nữa mở Wechat ra, tìm avatar của người giúp mình đánh lên cấp.
Tiếp đó, cậu mở ra, xem xét tất cả thành tích công khai của tài khoản có tên 'Cô chủ đáng yêu' ở kênh bạn bè.
Càng xem, càng xác định... người này, nhất định chính là Nguyễn Manh Manh!
Cô chủ đáng yêu thống nhất thiên hạ chính là cô gái tên Nguyễn Manh Manh kia!
Cô gái kia vậy mà là đại thần trong game!
Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ đầy kinh ngạc, nhìn điện thoại thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
*
Bên kia,Nguyễn Manh Manh do tức giận nên đã đi ra đến của, lại gặp xe của Lệ Quân Ngự đi qua.
Ngày hôm qua anh vẫn dùng xe quân dụng, nay đã đổi thành xe thể thao.
Lúc trước vì cô nói xe thể thao vô cùng chật hẹp, ngồi rất không thoải mái mà ngày hôm sau anh đã đổi xe thể thao số lượng có hạn kia thành xe quân dụng.
Tuy rằng lời này của cô chỉ là lấy cớ, thực ra cô cảm thấy không gian bên trong xe thể thao quá nhỏ, ngồi cùng Lệ Quân Ngự quá thân mật, có chút xấu hổ.
Nhưng lúc đó Lệ Quân Ngự không nói một lời, ngay ngày hôm sau liền đổi xe đưa cô đi học.
Việc đó mới như xảy ra chỉ trong ngày hôm qua... Đáng tiếc hiện tại, chiếc xe thể thao đã đi qua cô nhưng không có dấu hiệu gì muốn dừng lại.
Quan hệ của bọn họ như quay lại điểm bắt đầu, như hai đường thẳng song song không có lấy một điểm giao nhau.
Không nghĩ tới sẽ không nghĩ tới nữa...
Nhìn thấy đèn phía đuôi xe xa dần, Nguyễn Manh Manh cắn môi dưới.
Cho dù Lệ Quân Ngự không cho cô đi nhờ xe, dù anh hạ lệnh không cho bất kì ai đưa cô đến trường, thì cô vẫn sẽ không cúi đầu.
Cùng lắm cô sẽ đi bộ đến trường.
Cô đang suy nghĩ thì có một chiếc xe tiến lại gần, trong xe có một giọng nói réo rắt vang lên: "ÔI, Nguyễn Manh Manh... Cô định đứng đây tới bao giờ. Lên xe đi, muộn rồi."
Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của Lệ Quân Triệt.
Thiếu niên xinh đẹp tựa vào của kính xe, vẫy tay với cô.
*
Sau khi lên xe, Nguyễn Manh Manh ôm túi sách, gác cằm lên rầu rĩ không nói.
Nói không tức giận là giả, nhưng nếu nói không khổ sở, cũng là giả.
Nghĩ đến việc Lệ Quân Ngự vừa rồi thản nhiên nhìn cô, trong lòng cô luôn xuất hiện cảm giác khó chịu khó có thể tiêu tan.
"Ôi, kẹo bông gòn..." Đúng lúc này, Lệ Quân Triệt vẫn ngồi im lặng lại đột nhiên nói chuyện.
"Lúc này, cô nên thừa nhận là cãi nhau với anh tai tôi đi?"
Mỗi lần ngồi cùng xe với Lệ Quân Triệt, cô lại bị hỏi biết bao nhiêu vấn đề, rốt cục hôm nay vẫn ngồi lên.
Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới muốn cãi cọ cái gì, nâng mắt, nghiêng đầu nhìn anh: "Không phải cậu nhìn thấy rồi sao, còn hỏi cái gì nữa?"
Thiếu niên đẹp trai cười cười, đồng tử rực rỡ như ngân hà hiện lên một tia giảo hoạt.
"Đúng, là tôi thấy được. Nhưng mà tôi thật tò mò, vì sao hai nguời lại ầm ĩ với nhau? Đừng nói với tôi rằng chỉ vì việc cỏn con này, tôi không tin."
Lệ Quân Triệt tuy mặc kệ sự đời, nhưng không ngu.
Sáng nay anh ngầm quan sát quan hệ giữa Nguyễn Manh Manh và anh trai nhà mình.
Tuy rằng anh trai không nói, nhưng rõ ràng đối với cô gái này vô cùng quan tâm, rõ ràng loại quan tâm này đã vượt qua giới hạn của anh trai quan tâm em gái.
Đáng tiếc, anh trai độc thân nhiều năm nên không hề hay biết.
Trong lòng Nguyễn Manh Manh nghẹn lại, giống hệt chuyện làm bọn họ cãi nhau ở trên xe hôm qua, liền khai ra.
"Cô... Cô vậy mà hỏi vấn đề này trước mặt anh trai tôi?" Lệ Quân Triệt kinh ngạc.
Anh liền hiểu được, hai người bọn họ vì cái gì ầm ĩ thành như vậy.
/460
|