"Có ký hay không?"
"Không ký, a..."
"Có ký hay không?"
"Không ký, a a..."
"Hỏi lại em một lần cuối cùng, ký, hay, không, ký?"
"Không ký không ký không... Ô ô ô..."
Miệng nhỏ của Nguyễn Manh Manh bị hôn đến sưng lên, cổ họng tắc nghẹn, đại não cũng bị hôn đến thiếu dưỡng khí.
Dưới cơn buồn ngủ mạnh mẽ, ngay cả mí mắt cũng sắp không mở ra được.
Nhưng, cô còn vẫn còn nhớ đến điểm mấu chốt của cô, nhớ tới lúc Lệ Quân Ngự hung dữ với cô, lúc nói mặc kệ cô, dáng vẻ lạnh lẽo đạm bạc vô tình đó.
Không ký, không ký, không ký!
Dù Lệ Quân Ngự có treo cô lên đánh, cô cũng không ký!
Lệ Quân Ngự không nghĩ tới mèo con lại có thể bướng bỉnh đến như vậy, hôn cô, cô không sợ.
Đánh cô... Anh, anh lại không nỡ.
Cuối cùng, chỉ có thể nhốt cô trong sô pha, vừa hôn vừa doạ.
Nhưng giày vò đến nửa đêm, cơn buồn ngủ từng chút từng chút đánh lên đầu mèo con, còn không chịu nhả ra đồng ý ký tên cho anh.
Tầm mắt của Lệ Quân Ngự, từ trên đầu nhỏ xù xù của Nguyễn Manh Manh dời xuống, cuối cùng nhìn cố định ở trên đôi môi ánh đào hơi sưng đỏ của cô.
Nhìn cánh môi của cô bị mình hôn đến vô cùng đáng thương, đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, dần dần nóng rực lên.
Đáng tiếc, giày vò mấy tiếng đồng hồ, lúc này Nguyễn Manh Manh đã không thể mở mắt nổi nữa.
Vì vậy, cô hoàn toàn không biết, ánh mắt Lệ Quân Ngự nhìn cô, lộ ra sự nóng bỏng như thế nào.
Sau một hồi lâu, Lệ Quân Ngự thở dài thật sâu.
Tay lớn đưa tới, kéo vật nhỏ như thế nào cũng không chịu thua lên, ôm trong ngực mình.
Một đêm này, đường đường là đại thiếu gia Lệ gia lại ở ngay trên ghế sô pha chấp nhận một đêm.
Anh ngồi dựa vào trên ghế sô pha, vai làm gối cho mèo con, cánh tay và lồng ngực làm giường ngủ cho mèo con.
Tùy rằng chân dài không có chỗ đặt, ngủ đến rất không thoải mái, nhưng ... Cảm giác ôm mèo con ngủ, vậy mà đặc biệt tốt.
Mà đêm đó, lừa dối ba già nhà mình, thành công thay Lệ Quân Ngự yểm hộ Tiểu Tứ lại bi ai phát hiện.
Chuyện dường như có chút không đúng!
Nguyễn Manh Manh lại cả đêm không về nhà!
Mà càng đáng sợ hơn chính là, anh cả mang Nguyễn Manh Manh đi, lại cũng cùng mất tích rồi!
*
Ngày hôm sau, Lăng Đông từ tài xế biết được đại thiếu gia cả một đêm tối hôm qua đều ở tổng bộ 'tăng ca', sáng sớm liền đến tổng bộ.
Theo lẽ thường quẹt thẻ đến tầng cao nhất, đi tới bên ngoài văn phòng của tổng giám đốc, Lăng Đông đang định gõ cửa.
Đột nhiên, một tiếng quát của một cô gái, từ sau cửa gỗ dày nặng truyền ra.
"Lệ Quân Ngự, em nói không ký thì không ký, dù anh nhốt em cả đời em cũng không ký! Em muốn đi học anh tránh ra!"
Thiếu nữ vừa dứt lời, sau đó ngay lập tức liền nghe được một tiếng binh linh bàng lang vang lên.
Khóe môi tuấn tú của Lăng Đông, không nhịn được co giật.
Chuyện này... Bên trong phòng làm việc, là vị nào?
Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với đại thiếu gia thì thôi, nghe được... Hình như còn đập đồ?
Giữa lúc lòng hiếu kỳ của Lăng Đông, cũng sắp ức chế không được.
Cừa phòng làm việc đóng chặt, đột nhiên bị người từ bên trong kéo mở.
Mặc một thân đồng phục học sinh, bên ngoài thiếu nữ mang áo khoác, từ trong phòng làm việc vọt ra.
Tốc độ kia rất nhanh, nếu không là Lăng Đông đúng lúc tránh ra, nhất định sẽ bị va vào.
Lăng Đông thầm nghĩ nguy hiểm thật, tuy rằng chỉ là một cái chạm mặt, nhưng anh ta đã thấy rõ cô gái vừa đi ra ngoài, chính là đại tiểu thư Lệ gia gần đây mới tìm trở về.
Lăng Đông nghĩ, đại thiếu gia dường như không quá thích cô, nhưng những cấp dưới như bọn họ, lại không thể va chạm với đại tiểu thư.
Lăng Đông đáng thương cũng không biết, anh cả Lăng Bắc của mình đang đau.
Cũng không biết lần này của Lệ Quân Ngự, kỳ thực là đang cùng Nguyễn Manh Manh nháo chiến tranh lạnh.
Lúc này, Lăng Đông chỉ cho rằng là cô gái nhỏ tìm đến cửa cãi nhau với đại thiếu gia, cũng không suy nghĩ nhiều, kéo mở cửa phòng làm việc đi vào.
Ai biết, mới vừa vào cửa, một phần văn kiện liền quăng lên trên mặt của anh ta.
"Cầm cho Trí Học, nói cho bọn họ biết, đây là tư liệu tài trợ cho Nguyễn Manh Manh tham gia tranh cử."
Lăng Đông luống cuống tay chân tiếp được văn kiện, mở ra vừa nhìn, cằm suýt chút nữa đã rơi xuống.
Đây, đây là con dấu của tập đoàn Lệ Thịnh, còn có hợp đồng tài trợ do tổng giám đốc kí tên.
Một phần hợp đồng như vậy, nếu như mang ra bên ngoài, giá trị hơn trăm triệu còn ít.
Mà bây giờ, lại chỉ dùng để tài trợ cho một học sinh trung học phổ thông tranh cử.
Lăng Đông không hiểu, đại thiếu gia rõ ràng đã nói, mặc kệ đại tiểu thư tranh cử... Tại sao bây giờ, lại muốn đổi ý?
/460
|