'Chờ tương lai em có con. . .'
Nói ra miệng, Lệ Quân Ngự mới đột nhiên ý thức được, mèo con của anh rồi sẽ có một ngày phải lập gia đình.
Cô sẽ gả cho người đàn ông khác, sinh con cho người khác.
Mà anh. . .
Con ngươi đột nhiên xẹt qua sương lạnh.
May là, phản ứng bản năng muốn xoay người đem Nguyễn Manh Manh một lần nữa ôm trở về trong lồng ngực, đã bị anh mạnh mẽ áp chế xuống.
Lệ Quân Ngự mặt lạnh lùng, đi tới bên cạnh Lệ Quân Triệt.
Sắc mặt trầm lạnh kéolấy tay Lệ Quân Triệt, có chút thô bạo ném tên nhóc không chút bớt lo lên giường.
Ởgóc độ của Nguyễn Manh Manh không nhìn thấy, anh lột sạcháo choàng tắm trên người Lệ Quân Triệt rồi nhét anh ta vào trong chăn.
Trong chốc lát, có người hầu dựa theo lời dặn dò của đại thiếu gia đưa tới một ấm trà sữa nóng và bánh ngọt với đủ loại hình dáng tinh xảo để thưởng thức.
Lệ Quân Triệt nghe thấy được mùi thơm ngọt ngào, rốt cục đã 'Cải tử hoànsinh' .
Anh choàng chiếc áo tắm mới mà Lệ Quân Ngự mang đến, rồi ngồi bên bàn trònnhỏ ăn ngấu nghiến.
Hận không thể đem cả bàn đồ ngọt nhét vào trong miệng để thưởng thức.
Mặt mày thiếu niên đẹp trai cười đến mắt híp thành một đường chỉ.
Mà Nguyễn Manh Manh, vẫn như cũ mất hồnngồi ở trên ghế sofa, chậm chạp không có động tĩnh.
Cô hầu như hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Bên tai Nguyễn Manh Manhcòn liên tục vang vọng lời nói trầm thấp của Lệ Quân Ngự 'Chờ tương lai có con. . .'
Có con?
Có con!
Cho đến giờ phút này, Nguyễn Manh Manh mới bỗng nhiên nhớ ra. . .
Cô, một tháng trước bởi vì tâm bệnh kì quái của mình mà có nguy cơ không thể kế thừa sản nghiệpchị gái nên đã kích động bò lên giường của Lệ nhị thiếu!
Mà bây giờ, ròng rã một tháng trôi qua.
Sau vụ đó, cô hầu như đã vứt chuyện này ra sau đầu, căn bản không còn nhớ tới hậu quả nữa.
Câu nói của Lệ Quân Ngự, làm cho cô đột nhiên ý thức được một sự thật đáng sợ—— « bà cô » đã một tháng rồi chưa tới thăm nha! ! !
Nói cách khác, đã ròng rã một thángcô không có kinh nguyệt!
*
"Đông "
Nguyễn Manh Manh đột nhiên từ trên ghế sa lông đứng lên.
Lệ Quân Ngự và Lệ Quân Triệt nghe được động tĩnh hướng mắt nhìn lại, vừa vặn thấy thiếu nữ choàng chiếc áo tắm màu đen, để trần chân, lấy tốc độ cực nhanh kéo cửa phòng ra, chạy ra ngoài.
"Chuyện này. . . Anh trai, kẹo bông gòn cô ấylàm sao thế?" Lệ Quân Triệt cắnchiếc muỗng trong tay, nâng mắt lên hỏi anh trai.
Rốt cụcanh cũng được ăn đồ ngọt, như nhân vật trong game sau khi bị diệt lại được tiếp thêm bình máu rồi hồi sinh, có điều thời gian ngắn ngủi trắng xám đã cởi ra, trực tiếp mãn máu phục sinh.
Lệ Quân Ngự cúi đầu, lạnh lùng liếc em mình một chút.
Ánh mắt kia giống như đang nói, ăn đồ vật của em đi, đừng nói nhảm.
Sau đó, không để ý tới Lệ Quân Triệt nữa.
Lệ Quân Ngự cũng choàng áo tắm, đi theo ra ngoài.
Đáng tiếc. . . Đứng trước cửa phòng Nguyễn Manh Manh , mặc cho gõ cửa nhiều như thế nào Lệ đại thiếu gia vẫn bị nhốt ngoài cửa.
"Em. . . Em muốn ngủ. . .Em đột nhiên nhớ tới sáng mai còn có tranh cử, phải nghỉ ngơi thật tốt. Đừng gõ cửa nữa, em không ra mở cửa đâu!"
Từ trong phòng ngủ của Nguyễn Manh Manh truyền đến giọng nói đầy hốt hoảng của cô gái.
Tiếp đó, lại không để ý tới gõ cửa hành động của Lệ Quân Ngự.
Lệ Quân Ngự đứng ở ngoài cửa, con ngươi u lạnh mạnh mẽ nheo lại.
Anh nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, nhớ tới mèo con ngày mai sẽ phải nỗ lực rất nhiều. . . Cuối cùng vẫn là quyết định tạm thời buông tha cô, xoay người rời khỏi.
*
Bên trong phòng ngủ, Nguyễn Manh Manh đã sắp nổ đến nơi!
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Mình sẽ không thật sự mang thai đi. . ."
"Quá hoang đường, làm sao có khả năng chỉ một lần mà « trúng thưởng » rồi!" Nguyễn Manh Manh ôm gối, muốn khóc.
Lúc ấy khi bò lên giường, cô hận không thể làm thêm mấy lần để đạt được kết quả.
Mà bây giờ, cô lại căn bản không muốn mang thai.
Không chỉ là không muốn mang thai, cô còn hối hận đêm đó lại ngủ anh.
Nếu như có thể, cô hi vọng mình chưa từng thấy Lệ Quân Đình, chưa từng liên quan đến anh.
Bởi vì, cho đến giờ phút này, cô mới chân chính phát hiện, cô xong thật rồi, cô bị Lệ Quân Ngự nói trúng rồi. . .
Loại hối hận và hoảng loạnkia, khiến cô không cầm được nước mắt của chính mình.
Cô dường như, thật sự đã thích Lệ Quân Ngự. . .
Nghĩ đến tình huống bây giờ, trong đầu ngoại trừ sự hoảng loạn còn cóánh mắt chán ghétvà tức giận của Lệ Quân Ngự sau khi biết sự thật.
Chỉ cần vừa nghĩ tới anh sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, trái tim đang không ngừng đập nhanh lại tràn ngập chua xót.
Mà điều châm chọc nhất là, cô phát hiện ra chuyện mang thai lại ngay thời điểm bản thân xác định có tình cảm với Lệ Quân Ngự. . . Cô căn bản không xứng với Lệ Quân Ngự.
/460
|