"Sau đó, Vân Chỉ Dong ngây thơ, khờ dại theo Diệp Vĩ Bách trở lại thành phố S. Bởi vì người chồng nói cho cô rằng thành phố S là thủ đô, có nhiều cơ hội phát triển hơn."
"Sau đó, Diệp Vĩ Bách liền thường xuyên đi công tác, vừa đi chính là mười ngày, nửa tháng. Nửa năm sau, Vân Chỉ Dong phát hiện mình mang thai, người chồng của cô sau một đoạn thời gian nghe sự tình, trở về mời bảo mẫu chăm sóc cho cô. . . Một năm sau, Vân Chỉ Dong lại sinh tiếp một cô con gái."
Nói đến đây, hai tay Diệp Linh Khê đặt ở trên đầu gối nắm chặt, phía sau lưng cũng trở nên căng thẳng, cả người có vẻ vô cùng ngột ngạt.
Nhưng cô giọng không hề ngừng lại vẫn tiếp tục nói.
"Có con, Vân Chỉ Dong nghĩ rằng cuộc sống của mình càng mỹ mãn hạnh phúc. Dù cho người chồng rất hay đi công tác, không thể trở về gia, bà vẫn đem mọi thứ trong gia xử lí sạch sẽ, gọn gàng không muốn chồng mình phải lo lắng. Mãi đến khi con gái ba tuổi, có một ngày, Diệp Vĩ Bách vừa mới lên lớp không bao lâu, trong gia xông vào một đám người."
"Người phụ nữ trong trang phục đẹp đẽ quý phái, dẫn theo mười mấy vệ sĩ xuất hiện. Người phụ nữ cao quý kia tự xưng là nữ chủ nhân của Diệp gia, chỉ vào Vân Chỉ Dong mắng bà là hồ ly tinh, người thứ ba. Những tên vệ sĩ kia khắp nơi đập phá đồ đạc, tiếng khóc của bé gái và tiếng mắng chửi của người phụ nữ đã lập tức xé nát bức tranh gia đình ấm cúng. "
"Vân Chỉ Dong bị người phụ nữ kia tự tay dạy dỗ, bà khóc lóc nói mình không phải hồ ly tinh, bà có người chồng là Diệp Vĩ Bách . . . Nhưng đến khi tờ giấy hôn thú đỏ chót xuất hiện trước mặt, bà mới triệt để phát hiện. . . Thì ra, người chồng Diệp Vĩ Bách đã từ lâu kết hôn cùng người khác. Mà tờ hôn thú bà cất trong két sắt đã sớm không cánh mà bay."
Nói cách khác, Diệp Vĩ Bách nhân lúc Vân Chỉ Dong không biết chuyện, lợi dụng quan hệ của Diệp gia làm thủ tục ly hôn với bà.
Tiếp đó, ông liền tái giá với tiểu thư của gia tộc lớn.
Mà Vân Chỉ Dong thân là nguyên phối, nhưng lại không biết chuyện, đã vô tình biến thành tình nhân Diệp Vĩ Bách bao nuôi ở bên ngoài.
"Vân Chỉ Dong không chấp nhận nổi sự thật này, bà muốn gặp Diệp Vĩ Bách , nhất định phải gặp bằng được. . . Bà Diệp kia sau khi nghe liền giận tím mặt, vừa mắng Vân Chỉ Dong không biết xấu hổ, vừa quăng mấy cái tát vào mặt bà. Cuối cùng chưa hết giận, còn bảo những người hộ vệ kia, làm Vân Chỉ Dong. . ."
"Không, không cần phải nói. . . Linh khê, không cần phải nói. . ." Nguyễn Manh Manh lau lệ rơi trên mặt của Diệp Linh Khê , ôm chặt lấy thân hình gầy yếu trước mắt.
Chuyện cũ nói đến đây đã rất sáng tỏ, Diệp Linh Khê nhất định chính là con gái của người phụ nữa đáng thương kia.
Mà Diệp Phong. . . lại là con trai của Diệp phu nhân .
Không chỉ Nguyễn Manh Manh, những người có mặt ở đây đều hiện lên biểu tình phức tạp.
Đặc biệt là Diệp Hàn Đình.
Anh là con của bên chi Diệp gia, Diệp Phong là anh họ anh. . . Anh cũng từng không cẩn thận từng nghe nói bác trai có đoạn chuyện cũ phong lưu.
Chỉ là, anh không nghĩ tới, sự thật thì ra lại tàn khốc như vậy.
"Không, tớ không có chuyện gì, cứ để tớ nói xong. . ." Ôm ấp của Nguyễn Manh Manh rất ấm áp, rất an toàn.
Cô ôm cơ thể gầy yếu của Diệp Linh Khê thật chặt, thậm chí còn có hơi thở thơm ngọt, quanh quẩn ở chóp mũi Diệp Linh Khê .
Diệp Linh Khê bất giác tựa đầu trong lòng Nguyễn Manh Manh, loại cảm giác ngọt ngào này khiến người ta an tâm này, giống như loại cảm giác mà khi lên ba ,cô đã bị tước đi vĩnh viễn.
Cô ấy dựa vào trong lòng của Nguyễn Manh Manh, khịt khịt mũi, nói thật nhỏ: "Mình nghĩ mọi người đều đoán được, Vân Chỉ Dong chính là mẹ mình. Sau sự kiện kia, bà đã trở nên điên dại. . ."
"Mà người cha trên danh nghĩa của mình, người đàn ông Diệp Vĩ Bách kia , từ đầu tới cuối đều chưa từng xuất hiện. Ông như là đã quên mất sự tồn tại của mẹ con chúng mình. Sau đó, mình và mẹ được người hảo tâm đưa đi viện mồ côi, từ đây liền sinh sống ở nơi đó."
Nói đến nơi này, Diệp Linh Khê ngẩng đầu lên,đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh kia nhìn về phía người đàn ông đẹp đến yêu nghiệt ngồi đối diện.
Cô dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, miêu tả nói: "Mãi đến tuần trước, Cảnh tiên sinh tìm tới mình. . . Anh ấy hỏi mình có muốn báo thù hay không."
/460
|