"Không dựa vào cái gì..."
Nguyễn Manh Manh nhìn thấy Diệp Phong, nhìn thấy các giáo viên ở dưới khán đài, cùng các bạn học, các lãnh đạo, khẽ mỉm cười.
"Chỉ dựa vào việc tôi là Nguyễn Manh Manh."
"Cậu... Cậu bớt khoác lác đi!" Diệp Phong suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, dù là có chuẩn bị, anh cũng không đoán được Nguyễn Manh Manh lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
"Chị à, chị không cần làm loạn... Nơi này là sân khấu lớn, dưới khán đài nhiều giáo viên và học sinh như vậy nhìn thấy, còn có các vị lãnh đạo..." Nguyễn Kiều Kiều có chút nhìn không nổi, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh, lại bày ra dáng vẻ như sợ Nguyễn Manh Manh làm xấu mặt.
Cô ta đi đến bên cạnh Diệp Phong, nói với Nguyễn Manh Manh.
Nhưng mà, lời nói của Diệp Phong cũng có lý, lời nói của Nguyễn Manh Manh cũng vậy, lời nói của Nguyễn Kiều Kiều đều có hàm ý, đều truyền vào tai lãnh đạo cùng toàn thể giáo viên và học sinh.
Mọi người dưới khán đài không khỏi nhìn Nguyễn Kiều Kiều mà đánh giá cao.
Đến thời điểm này rồi, còn biết nhắc nhở chị của mình, Nguyễn Kiều Kiều quả là ấm áp cùng thiện lương, làm một nữ thần thông minh làm người ta vui vẻ.
Nguyễn Kiều Kiều làm bộ làm tịch như vậy, căn bản Nguyễn Manh Manh không để vào mắt.
Có tranh cử thành công hay không cũng đâu thể dựa vào diễn trò.
Muốn đắc cử, phải dựa vào thực lực.
Nguyễn Manh Manh mím môi, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, không quan tâm Diệp Phong và Nguyễn Kiều Kiều nói như thế nào, chỉ hướng đến phía mọi người, nói: "Tôi không có khoác lác, chỉ dựa vào việc tôi là Nguyễn Manh Manh liền có tư cách."
"Các vị lãnh đạo, giáo viên, các bạn học, hãy ngẫm lại... Người ngoài nhắc đến việc học tập của chúng ta, nói đến nhiều nhất chính là gì? Ngoại trừ nói chúng ta sở hữu thành tích ưu việt, chính là chê cười chúng ta lý thuyết tốt nhưng không làm được việc, nghĩ thì hay nhưng làm chẳng đâu vào đâu. Tôi biết, những điều này rất khó nghe, nhưng đó cũng chính là sự thật."
Nguyễn Manh Manh nói không hề sai, chính vì đề cao thành tích, công tác tuyển chọn phần lớn chọn người có năng lực kém, hoặc chọn con cái của các nhà giàu, quý tộc.
Làm bài thi vào trường cao đẳng thì thành tích dẫn đầu vượt rất xa.
Nhưng mà khi ra ngoài thi lại thì chỉ có nước thua thảm hại mà trở về.
"Nhưng nếu Nguyễn Manh Manh tôi có thể đảm nhận chức vụ hội trưởng này, tôi có tin tưởng sẽ lám thay đổi ấn tượng của người ngoài về trường của chúng ta. Tuyển những người khác, học vấn mãi là học vấn. Nhưng nếu tuyển tôi, không những tôi có thể phát huy truyền thống nghiên cứu học thuật tốt đẹp, mà còn có thể mang lại một làn gió mới cho nó nữa."
"Ha... Làn gió mới? Nguyễn Manh Manh, chỉ dựa vào cậu? !" Diệp Phong nói vào microphone, giọng khinh thường.
Anh thật khinh thường Nguyễn manh Manh, không tin một cô gái không học vấn không nghề nghiệp lại có thể làm được việc gì lớn lao.
"Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi..." Nguyễn Manh Manh cười với Diệp Phong, nhẹ gật đầu, "Chỉ bằng tôi liên tục trong vòng bốn năm đạt giải nhất trong đại hội thể thao trung học cả nước. Dù cho là điền kinh, chơi bóng, bơi lội, tôi luôn có tự tin tất cả huy chương vàng đều nằm trong lòng bàn tay."
Liên tục trong vòng bốn năm đạt giải nhất trong đại hội thể thao trung học cả nước.
Đúng rồi, lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới nhớ đến.
Con người vô dụng Nguyễn Manh Manh này, chính là dựa vào thành tích thể thao vô cùng tốt, vẫn luôn đứng thứ nhất ở trường.
Cô ở lại lớp hai năm, xác thực là tham gia bốn lần đại hội thể thao cao trung toàn quốc!
Lời vừa nói ra, cả khán đài ồ lên.
Trợ lý đang xử lý công việc ngồi cạnh Lệ Quân Ngự cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Lệ... Không, Việt thiếu... Bạn gái của ngài thật lợi hại nha! Bốn huy chương vàng, còn là hạng nhất nữa... Chúng ta coi như đã nhặt được bảo vật rồi! Nếu cô ấy đồng ý tham gia đại hội thể thao lần này, chúng ta nhất định có thể đánh bại các đội khác, kết thúc cục diện bi phẫn liên tục 38 năm không có một huy chương vàng nào."
"Nhưng mà, cô ấy được chiều quen, tính tình không được tốt. Nếu các người không bỏ phiếu, nếu muốn cô ấy tham gia trận đấu, khẳng định cô ấy sẽ không đồng ý."
"Bỏ bỏ bỏ, bỏ phiếu chứ... Hạt giống tốt như vậy, không cần phân phó của ngài, chúng tôi biết nên làm như thế nào."
Trợ lý cũng không tiếp tục nghe nữa, đứng dậy đi bỏ phiếu.
Nhìn thấy hành động đi bỏ phiếu của anh, tất cả các lãnh đạo và giáo sư khác đều lo sợ đi theo phía sau bỏ phiếu.
Mà dưới khán đài, bạo quân đại nhân vô thanh vô thức giúp đỡ con mèo nhỏ nhà mình, lúc này mới mở mắt.
Con mèo nhỏ nhà anh có vẻ như hơi chói mắt...
Thật muốn đưa cô ấy từ trên khán đài xuống, giấu đi thật kĩ, không cho những người khác xem.
/460
|