Khóe môi Lệ Quân Ngự mang một tia lạnh lùng, bỏ lại một gương mặt tuấn tú lạnh bạc đến cực điểm, liền lạnh nhạt vòng qua Lệ Diệu Dương, đi về hướng phòng khách.
Lệ Diệu Dương đi theo phía sau con lớn nhất, không cam lòng, liền không ngừng lại ngoài miệng 'Ân cần giáo huấn'.
Kết quả, vừa tới phòng khách liền nghe thấy tiếng vang truyền từ chỗ cửa lớn.
Tầm mắt hai người xoay một cái, nhìn thấy Lệ Quân Triệt từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn ôm một cô gái.
Chính là Nguyễn Manh Manh ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
"Anh cả, anh ở đây à, đến đến đến... Nhanh tiếp một hồi... Nguyễn Manh Manh cũng không biết ăn cái gì lớn lên, thực sự là nặng chết em rồi."
Lệ Quân Triệt vừa vào cửa, nhìn thấy anh cả nhà anh liền cực kỳ phỉ nhổ Nguyễn Manh Manh quá nặng, gọi anh trai tiếp một hồi.
Ai biết, Lệ Quân Ngự đứng chỗ cũ không nhúc nhích.
Cách vài giây, mới dùng cực thái độ lãnh đạm, thấp giọng nói: "Nặng thì bỏ lại đi, để cô ta tự đi."
Ý tứ chính là, anh không rảnh, đừng tìm anh, anh không ôm.
Toàn bộ hành trình khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt dư thừa, cũng lười nhìn Nguyễn Manh Manh dựa trong lồng ngực Lệ Quân Triệt, ngủ đến vô tri vô giác.
"Quân Ngự, con nói như thế nào... Manh Manh là cô gái khả ái như thế, con có biết thương hương tiếc ngọc hay không!"
Lệ Diệu Dương thực sự là 10 ngàn lần lo lắng, thằng hai cà lơ phất phơ không đứng đắn, hẹn hò có thể thảo luận ra chín mươi chín đóa hoa hồng.
Thằng cả thì sao, một mực là người lạnh nhạt không có hứng thú với phụ nữ!
Lệ Diệu Dương chẳng muốn quan tâm con lớn nhất, nghênh đón, "A Triệt, được rồi... Con không ôm được thì đưa cho ba, ba ôm Manh Manh đi lên."
Nói, từ trong tay Lệ Quân Triệt tiếp nhận Nguyễn Manh Manh.
Ây da, còn rất nhẹ mà... Yên lặng nghĩ, xem ra thằng ba còn chưa hết bệnh, cho nên mới yếu đến mức ôm không nổi.
Lệ Diệu Dương cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Nguyễn Manh Manh, không khỏi hỏi: "Manh Manh sao vậy? Uống rượu?"
Tuy nói qua 18 tuổi có thể uống rượu, nhưng Lệ Diệu Dương vẫn lo lắng.
Lệ Quân Triệt liếc anh trai một chút, nhàn nhạt nói: "Dạ, ngày hôm nay cô ấy rất đừng cao hứng, thắng tranh cử vì vậy uống nhiều mấy chén."
Hai chữ 'Vui vẻ', bị Lệ Quân Triệt cắn đến rất nặng.
Quả nhiên, nói xong, liền phát hiện bắp thịt trên cánh tay anh trai vốn là cứng ngắc, càng căng thẳng hơn vừa nãy mấy phần.
Lệ Diệu Dương nghe xong gật gù, lại cảm thấy không có gì.
Bé gái mà, vui vẻ liền uống nhiều một điểm, không tính là chuyện lớn gì.
Vì thế, cũng không hỏi nhiều, ôm Nguyễn Manh Manh liền đi lên lầu.
Mặt Lệ Quân Ngự tối sầm lại, đi theo phía sau ba và em ba lên lầu.
Lệ Diệu Dương và Lệ Quân Triệt đưa Nguyễn Manh Manh về phòng, Lệ Quân Ngự thì lại không hề ngừng lại, mắt nhìn thẳng từ bên cạnh bọn họ đi qua, xoay người trở về phòng của mình.
'Ầm' một tiếng, cửa phòng đóng vang động trời.
...
"Anh cả con ngày hôm nay sao vậy? Sao ba cảm giác, ngày hôm nay nó như nuốt thuốc nổ thế?"
Lệ Diệu Dương đặt Nguyễn Manh Manh lên giường, gọi nữ hầu tới thay quần áo lau mặt cho Nguyễn Manh Manh, mình thì lại kéo con thứ ba lui khỏi phòng.
"Không phải thuốc nổ, có lẽ là đạn hạt nhân." Lệ Quân Triệt nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng.
Lệ Diệu Dương: "Con nói cái gì... A Triệt, có phải con biết cái gì không nói với ba ba không?"
Lệ Quân Triệt vội vã xua tay, "Không có gì, có lẽ là chuyện của công ty quá bận. Ba, cả ngày ba chăm sóc dì Tình, công sự đều ném cho anh cả. Tính khí anh cả ba cũng không phải không biết, khẳng định là không vừa ý người của công ty quá ngu."
Lệ Diệu Dương ngẫm lại cũng có đạo lý.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, hai ngày nữa anh hai con sẽ trở lại, chờ anh con trở về ba bảo thằng nhóc kia lúc này không cho rời đi, thay anh cả con chia sẻ công việc."
"Được rồi, con cũng đi ngủ sớm một chút, ba ba xem dì Tình của con." Nói xong, Lệ Diệu Dương liền xuống lầu, để lại một mình Lệ Quân Triệt ở trong hành lang.
Lệ Quân Triệt nhìn chung quanh một chút, không có ai... Vì vậy, vọt đến cửa phòng Lệ Quân Ngự, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Anh cả, anh ở đâu? Em có việc báo cáo với anh."
/460
|