Sáng sớm hôm nay cô đi mua que thử thai, có phải Lệ Quân Đình đã nhìn thấy phát hiện ra không, không phải bị Lệ Quân Đình nhận ra rồi chứ!!!
Không, sẽ không, sẽ không khéo như vậy đâu...
Sáng nay cô đã hóa trang kỹ rồi, so với cô bây giờ hoàn toàn không giống nhau, Lệ Quân Đình nhất định không thể nhận ra cô.
Đúng, đúng, nhất định là không...
Mặc dù cô đã tự an ủi chính mình, nhưng Nguyễn Manh Manh vẫn chột dạ, ngồi xổm xuống dưới bàn, ôm mặt-- hoàn toàn không dám đứng dậy.
" Lệ Quân Đình--" Trên bàn lúc này Lệ Diệu Dương trở lại bình thường, vỗ vào vai con trai mình.
Đứa nhỏ nóng vội này thật là, không có việc gì sao lại lôi thứ này ra chứ!
"Manh Manh vẫn còn là đứa nhỏ, mau cất cái hộp của con đi... Không có việc gì lại lấy ra dọa đứa nhỏ!"
Lệ Diệu Dương dạy bảo xong lại đi an ủi Nguyễn Manh Manh đang trốn dưới bàn.
Tất cả dường như quên rằng, ở đây ngoại trừ Nguyễn Manh Manh, kỳ thực còn có một đứa nhỏ mới có 8 tuổi 'Học sinh trung học' cũng cần được quan tâm.
Anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ mới có 8 tuổi nha-- kỳ thật cũng không thích hợp để nhìn thứ đó.
"Manh Manh, đừng sợ..."
Đương đường là người đứng đầu Lệ gia lại ngồi xổm xuống, cái đầu chui xuống dưới gầm bàn, "Chú đã dạy dỗ Quân Đình bảo thằng bé cất cái kia đi rồi. Con yên tâm, tên nhãi kia nếu như còn dám làm bậy chú nhất định sẽ phạt nó!"
"Chị gái..." Một bóng người nhỏ bé lúc này cũng chui vào.
Cậu bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ ỷ vào 'dáng người nhỏ bé' chui vào bàn ôm lấy cánh tay của Manh Manh: "Chị gái, đây chỉ là hộp sô cô la thôi mà, không có việc gì, bình thường chị cũng ăn sô cô la mà."
Gương mặt tinh tế đẹp đẽ của đứa nhỏ tràn đầy sự ngờ vực và lo lắng.
Ở trong lòng thằng bé, chị gái chính là đại thần hóa thân. Đã là đại thần sao lại sợ một hộp sô cô la?
Sô cô la?
Nghĩ như vậy, anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ cầm cái hộp bị nhận nhầm là sô cô la, Nguyễn Manh Manh lại càng đỏ mặt.
Chỉ trừ gương mặt lạnh lùng của Lệ Quân Ngự, những người còn lại đều lúng túng.
"Được rồi tiểu Tỳ, con trươc hết tránh đường cho chị gái con đi ra đã." Lệ Diệu Dương đau đầu.
Con cả thì lạnh lùng, đứa thứ hai thì đào hoa, đứa thứ ba thì thích đường, riêng đứa út lại ngu ngốc.
Rõ ràng đều là con trai ông, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy. Ông thở dài, dỗ Nguyễn Manh Manh: "Manh Manh con mau ra đây... Yên tâm, có chú ở đây không sao đâu."
"Chú Lệ, con không sao..." Khuôn mặt Nguyễn Manh Manh đỏ như bị chảy máu, che giấu nói: "Con... Con chỉ là cảm thấy cơ thể không khỏe, con có thể về nhà trước không?"
Ở dưới gầm bàn, Nguyễn Manh Manh ngồi xổm khẩn cầu Lệ Diệu Dương.
Cô thoáng nâng mắt lên, tay nhỏ ôm mặt lộ ra đôi mắt mơ màng sáng lấp lánh.
Thoạt nhìn lại giống như một con thú nhỏ đáng thương, Lệ Diệu Dương vừa nhìn thấy liền mềm lòng...
Ôi trời, vẫn là con gái đáng yêu hơn, nuôi bốn đứa con trai cũng không bằng nuôi con gái.
"Được được, con không khỏe thì để chú bảo người đưa con về. Ngoan, đừng sợ, trước hết ra ngoài đã." Ở bên ngoài Lệ Diệu Dương là người mạnh mẽ vậy mà lại quay ra dỗ dành Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh nghe thấy được sự đồng ý của chú Lệ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi ra theo Lệ Quân Tỳ. Vừa đứng dậy liền thấy ngoại trừ Lệ Quân Ngự, Lệ Quân Đình và Lệ Quân Triệt đều nhìn mình.
Thấy Lệ Quân Đình nhìn mình, Nguyễn Manh Manh lập tức phản xạ có điều kiện, kéo áo đồng phục học sinh lên che nửa khuôn mặt.
Mất mặt, thật mất mặt...
Nghĩ về hành vi chui xuống gầm bàn vừa rồi, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn.
Lệ Quân Đình nhìn về phía Nguyễn Manh Manh vốn chỉ là muốn xem kịch, vậy mà Nguyễn Manh Manh lại kéo áo đồng phục học sinh che mặt làm con mắt đen láy híp lại.
Mắt phượng buông xuống, đáy mắt Lệ Quân Đình lóe lên một tia suy nghĩ.
/460
|