" Lệ Quân Ngự, anh hừ cái gì?" Lệ Quân Ngự mất hứng, quay đầu nhìn về phía Lệ Quân Ngự.
Kết quả, vừa nhìn, suýt nữa sợ hết hồn.Vừa lúc nãy còn nhắm mắt dưỡng thần, sau khi lên xe thì không thèm nhìn cô lấy một lần.
Vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã chuyển ánh mắt về phía cô.
Vào giờ phút này, anh đang dùng ánh mắt âm u sâu không thấy đáy trừng mắt liếc cô. Anh chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao.
Nhìn Lệ Quân Ngự như vậy, Nguyễn Manh Manh chợt cảm thấy cổ họng như bị mắc lại.
Mà Lệ Quân Ngự nhìn khuôn mặt trắng noãn lộ ra sự sợ hãi. Con ngươi nặng nề không tỏ vẻ gì híp lại.
Quả nhiên là mèo con nuôi không thân —
Khi nói chuyện với Cảnh Dịch Tranh lại là giọng nói mềm mại còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Ngay cả nói chuyện với tên mập, giọng nói cũng mềm mại đáng yêu vô cùng.
Nhìn thấy lão nhị sẽ thẹn thùng đỏ mặt. Còn nhìn lão nhị với ánh mắt trong veo ngượng ngùng, cực kỳ mê người.
Vậy mà đi cùng với anh, nếu không tranh luận thì chính là không cười lấy một cái.
Nghĩ như vậy, vốn khuôn mặt Lệ Quân Ngự đã lạnh bây giờ càng trở nên âm trầm. Xe đúng lúc đến Lệ gia.
Lệ Quân Ngự kéo cửa xe, vứt lại câu "Em nghe nhầm", tỏ vẻ hờn dỗi, không quay đầu đóng cửa xe lại.
Nguyễn Manh Manh sững sờ ngồi cả ngày mà không hiểu chuyện gì, Lệ Quân Ngự rốt cuộc là lại bị làm sao. Cô hình như đâu có trêu chọc anh?
Lăng Đông ngồi đằng trước quay đầu nói nhỏ với cô: "Cổ họng của đại thiếu gia có thể không tốt-- tiểu thư, đúng là đại thiếu gia 'hừ', cô không nghe nhầm."
Nguyễn Manh Manh: "..."
*
"Ai--"
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Manh Manh ngồi ở giường thở dài.
Tình hình bây giờ là thù trong giặc ngoài. Hai công ty trang sức và trang phục bị chị gái nắm giữ, cô vẫn nhớ nhưng lại không có thời gian đi kiểm tra.
Trong trường, dù đã thắng cuộc tranh cử nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn nhìn cô như hổ rình mồi... Chờ cô phạm sai lầm thì bắt lỗi.
Lệ gia bên này, chuyện của Lệ Quân Ngự tạm thời không nhắc đến. Nhưng Lệ Quân Đình... Còn có ông nội muốn chỉ ra người thừa kế... Còn nữa, cái này mới là quan trọng, trong bụng cô còn có bé cưng!
Cái bụng sẽ càng ngày càng lớn, nhất định sẽ bị người nhà họ Lệ phát hiện. Đến lúc đó cô làm sao có thể giải thích tại sao lại giấu chuyện này với họ?
Nếu người nhà học Lệ muốn cô bỏ đứa bé thì phải làm sao? Còn nữa, cô sao có thể đói diện với Lệ Quân Đình?
Có quá nhiều vấn đề.
Cảm thấy đau đầu, cô ôm gối ở trên giường suy nghĩ rồi ngủ lúc nào không biết.
…
Cô gái nằm ở trên giường công chúa phủ vải ren, an tĩnh ngủ, giống như rơi vào thế giới của tinh linh, ngọt ngào đáng yêu.
Cũng không biết ngủ bao lâu, lông mi cô giật giật...
Nguyễn Manh Manh tỉnh lại, mở mắt ra--cảm thấy có một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ.
Ai!
Cô lập tức tỉnh táo, từ trên giương ngồi bật dậy.
"Anh--" Nguyễn Manh Manh hít vào một ngịm khí lạnh, hai tay theo bản năng nắm lấy cổ áo, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi nhìn về bóng người trước cửa sổ.
Bóng lưng kia, người kia là—
Nguyễn Manh Manh sợ tới mức run rẩy. Nghe thấy tiếng động người đàn ông xoay người nhìn về phía sau.
Khóe môi khẽ nhấc lên, để lộ ý cười.
--"Hi, mật đào nhỏ... Chúng ta lại gặp nhau rồi."
/460
|