Lệ Quân Đình dỗ Lệ Quân Tỳ một chút, Nguyễn Manh Manh mới nghe hiểu lời anh nói, đó rõ ràng là tình trạng của Lệ gia.
Thì ra, người trong Lệ gia, Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ đều không được cưng chiều.
Ông Lệ và bà Lệ, rất nghiêm khắc với chú Lệ.
Chỉ có Lệ Quân Ngự là ngoại lệ.
"Ông và bà đều rất bất công, bọn họ đối xử với những người khác cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cưng chiều mỗi cháu ruột."
Mà cháu ruột chính là em ba của Lệ Diệu Dương, Lệ Hoằng Dương.
Cháu ruột còn lại chính là Lệ Quân Ngự.
"Mật đào nhỏ, nhìn thấy không... Người đi bên cạnh bà là thím ba của tôi. Bà ấy là con gái Thẩm gia, Thẩm Lan."
Bà Lệ lúc trước sợ tiểu nhi tử tuổi còn nhỏ, chờ sau khi hai người già đi, sợ hai anh trai không tìm được nhà tốt, nên tìm cho tiểu nhi tử một người vợ gia tộc hiển hách.
"Thẩm Lan..." Nguyễn Manh Manh yên lặng lặp lại một lần.
Cô luôn cảm thấy, cái tên này rất quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó.
"Trong nhà chúng tôi, chỉ có mấy đứa trẻ nhà chú ba mới được cưng chiều. Còn mấy người chúng tôi, chỉ được chu cấp đầy đủ... Chỉ có anh trai tôi là ngoại lệ. Vì vậy cô không cần để ý đến thái độ vừa nãy của ông, ông từ trước đến giờ đều như vậy, chúng tôi quen rồi."
Lệ Quân Đình đứng ở bên cạnh kể cho Nguyễn Manh Manh về tình hình của Lệ gia, dùng dưới cằm chỉ đám người cách đó không xa.
Nguyễn Manh Manh nhìn theo hướng anh chỉ, thấy Lệ Quân Ngự đang cầm ly rượu, đứng ở giữa.
Xung quanh anh có hơn hai mươi cô gái đến xem mắt.
Ông Lệ và bà Lệ vui cười hớn hở xem cháu trai lớn xem mắt.
Ở xa, nhìn thấy Lệ Quân Ngự bị nhiều cô gái chen chúc vây quanh, Nguyễn Manh Manh dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không hiểu sao trái tim vẫn đau nhói
Không đúng, Nguyễn Manh Manh... Mày đang suy nghĩ cái gì vậy!
Người muốn chia tay là mày, không dám tới gần cũng là mày, mày nên rõ ràng tình cảnh của mình... Mày không tư cách để nghĩ đến.
Cô liều mạng nhắc nhở chính mình, tầm mắt lại nhìn Lệ Quân Ngự không di chuyển.
Cho dù cô đã tự nói với mình là không thể nhìn, không nên xem, nhưng đôi mắt hạnh vẫn không thể khống chế được nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lệ Quân Ngự.
Đúng lúc này, anh bỗng nhiên nâng mắt, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn về phía cô.
"..." Hô hấp trong nháy mắt dừng lại.
Vào giờ phút này, Nguyễn Manh Manh bị tóm nhìn lén, quên mất việc phải di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Cô sửng sốt vài giây, hiểu ra, đang chuẩn bị cúi đầu.
Lại nhìn thấy Lệ Quân Ngự nói, dường như là đang nói cái gì.
Sau đó ngay lập tức ——
Ông Lệ đứng ngay cạnh Lệ Quân Ngự, bà Lệ, cùng với hai mươi hai vị mỹ nhân, toàn bộ đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của bọn họ.
Trái tim đột nhiên run lên.
—— sau đó đột nhiên ngây người.
Bởi vì Nguyễn Manh Manh nhìn thấy, tất cả mọi người đều quya về hướng cô, gương mặt lạnh như khối băng kia của Lệ Quân Ngự, lại như có như không cong khóe môi.
Nụ cười, rõ ràng chính muốn xem kịch!
Anh cố ý!
Lúc này, Nguyễn Manh Manh hoàn toàn không dám đoán bừa, Lệ Quân Ngự rốt cuộc đã nói cái gì!
*
Thời gian quay về mườimấyphút trước.
Ngay khi Nguyễn Manh Manh đi theo Lệ Diệu Dương bước vào nhà chính, tầm mắt Lệ Quân Ngự đã khóa chặt vào bóng người quen thuộc kia.
Mặc một chiếc váy, thanh khiết như một thiên sứ đi lạc dưới trần gian.
Chiếc váy cúp ngực, không che được cái cổ trắng nõn của cô, xương quai xanh tinh tế, còn có đôi chân nhỏ nhắn đẹp đẽ.
Đêm qua Lệ Quân Ngự nổi giận đi ra ngoài, trong lòng đều là tức giận.
Lúc này nhìn thấy Nguyễn Manh Manh mặc như vậy, bên cạnh còn có Lệ Quân Đình.
Tròng mắt đen của anh đã nặng nề, giờ lại lóe lên tia sáng lạnh u ám.
Mà mấy cô gái này thật sự là không sợ chết mà, cứ ồn ào bên cạnh, không biết phải im lặng.
Một hai người nghĩ tất cả cách để Lệ Quân Ngự chú ý đến mình.
Hành động như vậy, làm cho Lệ Quân Ngự vốn đã âm trầm, lại càng thêm lạnh.
Anh đứng ở trong đám người, cả người toát ra hàn ý người khác chớ nên động vào.
/460
|