"Cảnh Hướng Kính, bây giờ bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên tại chỗ, đáp sai một câu, đánh một cái."
Nguyễn Manh Manh cũng không phí lời, thấp giọng cảnh cáo xong, liền tóm lấy tay phải Cảnh Hướng Kính, mở lòng bàn tay anh ta ra.
Rồi cũng giống như mỗi lần huấn luyện đặc biệt, người nào sai thì trừng phạt tay chân người đó.
"đề ngữ văn: Gọi là hủy để đại thần, thất lễ thể, mệnh khoảng chừng phê giáp, phiên dịch."
"(tổ tiên) nói anh phỉ báng chửi bới đại thần, đánh mất lễ tiết phép tắc, ra lệnh người hầu đánh mặt của anh ta."
"đề toán học: Sin(α+β) bằng cái gì?"
"Sinαcosβ+cosα sinβ "
. . .
"đề lịch sử: Nói ra biến hóa chế độ chính trị của nước Hoa cổ đại."
"Triều nhà Hạ độc chiếm thiên hạ, Thương Triều gia trưởng, thần quyền, vương triều kết hợp, niêm phong Tây Chu. . ."
Ngoài mấy môn ngôn ngữ, chính trị, sử địa, lý hoá sinh, thi đại học nước S cần chín môn, hầu như toàn bộ thi một lần.
Tuy rằng, câu hỏi của Nguyễn Manh Manh cũng không thể đầy đủ, thậm chí còn là đề căn bản rất đơn giản.
Nhưng Cảnh Hướng Kính là em trai của Cảnh Dịch Tranh, anh rõ rõ ràng ràng biết, thực lực của mình, đến cuối cùng là như thế nào.
Không phải không thông minh, nhưng chưa bao giờ sử dụng thông minh một cách đúng đắn.
Ở trường học có thể trốn liền trốn, có thể lười biếng liền lười biếng.
Học tiếng Anh không tốt là bởi vì không thuộc từ vựng, học toán không tốt là bởi vì không thuộc công thức.
Phàm là hơi cố gắng một chút, anh cũng không phải bộ dáng như bây giờ.
Chỉ có điều, bởi vì ba mẹ Cảnh gia qua đời sớm, người em trai này chính là một tay Cảnh Dịch Tranh tự mình dạy dỗ, cho nên mới không quản giáo nghiêm khắc được đối với anh.
"Một cô gái nhỏ như cô, có thể dạy được Tiểu Bảo, không dễ dàng." Chẳng biết lúc nào, Cảnh Dịch Tranh đã đến gần, đáy mắt lộ ra khen ngợi.
"Cô dùng phương pháp gì, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy hay là dạy theo tâm lý?"
"A, ha ha. . ." Nguyễn Manh Manh cười gượng hai tiếng, thả tay Cảnh béo xuống.
Cô cũng không thể nói cho anh trai Cảnh béo, dạy tốt thì không dám nhận, chủ yếu toàn bằng vũ lực uy hiếp của cô.
"Không cần khiêm tốn, cô rất tốt, Tiểu Bảo nên qua lại nhiều với cô bé như cô."
Nguyễn Manh Manh đỏ mặt, người đẹp lại mở miệng biểu dương cô.
Làm sao bây giờ, thật ngượng ngùng.
"Bắt đầu từ hôm nay, cô ở lại nơi này. Có bất kỳ việc gì cần có thể nói cho quản gia, các người hầu sẽ lấy lễ nghi đối quý khách đối xử cô. Yêu cầu duy nhất là, sau này bất luận là trường học hay là trong nhà, cô đều phải quản lý Tiểu Bảo."
Cái, cái quỷ gì. . . Ở nơi này?
Đừng nói Nguyễn Manh Manh sợ hết hồn, chính là Cảnh béo cũng hai mắt trợn lên như chuông đồng lớn.
Không phải từ trước đến giờ anh trai anh ghét nhất trong nhà có người ngoài sao, vì sao lại giữ cô chủ đáng yêu ở lại nhà lâu dài?
Không, quan trọng còn không phải cái này.
Trọng điểm là, anh trai lại dễ dàng như thế liền không đề cập tới chuyện cho anh chuyển trường, nghe ý của anh trai, còn muốn cho cô chủ đáng yêu quan tâm dạy mình?
Cô chủ đáng yêu. . .
Cảnh béo bất giác quay đầu, liếc nhìn tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh buông xuống bên người.
Đừng xem bàn tay trắng trẻo non nớt kia, đánh vào người lại là phải chết người!
Nguyễn Manh Manh và Cảnh béo lại không biết, sở dĩ Cảnh Dịch Tranh giữ Nguyễn Manh Manh lại, chỉ là cho rằng Nguyễn Manh Manh không có nhà để về.
Lúc trước, Diệp gia để lộ tin tức về tiểu bối kia, nên hình dung Nguyễn Manh Manh vô cùng không thể tả.
Hành động không kiểm soát, ở nhà bắt nạt em gái, hại chết chị gái, mười phần là kẻ gây sự.
Mặc kệ những đồn đại này là thật hay giả, chỉ bằng Nguyễn Manh Manh có thể dạy tốt Tiểu Bảo, Cảnh Dịch Tranh liền không để ý những lời đồn đãi kia.
Không phải tiểu bối Diệp gia nói cô bị nhà họ Nguyễn đuổi ra khỏi nhà sao?
Vậy thì thật là tốt, Cảnh gia có nhiều phòng lớn, liền để cô ở lại Cảnh gia quản giáo Tiểu Bảo là được rồi.
"Cảnh tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của anh. Thế nhưng bây giờ tôi có chỗ ở, không cần. . ."
"Gọi anh cả."
Cảnh Dịch Tranh liếc cô gái ngồi bên cạnh em trai, lúc này vẫn không cảm giác được, bây giờ không còn thành kiến, càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại kia, càng nhìn càng đáng yêu.
Ngay cả lúc mím môi hiển lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cũng lộ ra ý ngọt ngào.
/460
|