Nhà họ Lệ, trong đại sảnh tráng lệ.
Lệ Diệu Dương nhìn Cảnh Dịch Tranh ngồi ở sô pha đối diện, thực sự là nhìn thế nào cũng thoả mãn.
"Tiểu Cảnh, một mình quản lý sản nghiệp lớn như tập đoàn Kim Sư, không dễ dàng nha, nên tìm nội trợ hiền chăm sóc con thật tốt. Bác trai thấy tuổi con cũng không nhỏ, có suy nghĩ tới lúc nào kết hôn không? Có điều, đứa trẻ giống như con, ưu tú như vậy, sợ là đã đặt trước hôn ước rồi chứ?"
Lệ Diệu Dương mới vừa ngồi xuống, liền hỏi một chuỗi vấn đề lớn.
Nguyễn Manh Manh 'Dưới sự chăm sóc'của Lệ Quân Tỳ, ngồi ở một bên, thực sự là cảm thấy lúng túng vô cùng.
Đặc biệt nghe được, chú Lệ gọi Cảnh Dịch Tranh là 'Tiểu Cảnh'.
Trong giọng nói kia mang theo thân thiện và quen thuộc, nào có uy nghiêm lạnh lùng như lúc bình thường xuất hiện ở trước mặt người ngoài.
"Bác trai, con tạm thời còn không cân nhắc tới chuyện kết hôn, cũng không có đối tượng đính hôn."
Lệ Diệu Dương là nhân vật huyền thoại của nước S, vẫn được Cảnh Dịch Tranh tôn kính.
Vì vậy, mặc dù ông liên tiếp hỏi vài vấn đề riêng, Cảnh Dịch Tranh cũng nhất nhất trả lời.
"Không có đối tượng đính hôn à. . ." Mày kiếm đen đậm của Lệ Diệu Dương, nhất thời giãn ra.
"Không có cũng không sao, bây giờ tìm cũng vừa vặn. . . Người đàn ông nên chú ý thành gia lập nghiệp, thành gia trước rồi lại lập nghiệp. . . Có nội trợ hiền thay con quản lý tốt chuyện trong nhà, con mới có thể đặt càng nhiều tinh lực lên công tác. Cái này, con xem nhà chúng ta Manh. . ."
"Ầm —— cách cách —— rào —— "
Lệ Diệu Dương còn chưa nói hết lời, sát vách đột nhiên truyền đến ba tiếng nổ.
Bầu không khí vừa rồi còn vui vẻ ung dung, nhất thời liền bị ba tiếng nổ này đánh vỡ.
Chú Triệu lập tức chạy đi coi.
Một lát sau, lại khuôn mặt thấp thỏm đi trở về.
"ông Triệu, xảy ra chuyện gì?" Lệ Diệu Dương hỏi.
"Cái này. . . Ông chủ, ngài tốt nhất vẫn là qua xem một chút. . . Cái này. . ." Chú Triệu đến gần, một bộ dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lệ Diệu Dương cau mày: "Có việc nói thẳng. . . Tôi và Tiểu Cảnh đang tán gẫu thật vừa lúc, trước mặt khách quý, làm sao có thể ném mặc kệ."
Chú Triệu: ". . ."
Được rồi, nếu là ông chủ yêu cầu.
Chú Triệu lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: "Ông chủ, là Đại thiếu gia. . ."
"Lúc Đại thiếu gia đi qua phòng trưng bày, không cẩn thận đụng rớt cặp bình cổ Dresden ngài sưu tập, tấm bình phong khắc tranh bằng gỗ tử đàn còn có một vật trang trí hình Phật cầm nhánh Dương Liễu bằng bạch ngọc."
"Cái gì!"
Mới vừa rồi Lệ Diệu Dương còn nói, không thể bỏ lại khách quý mặc kệ, không nói hai lời liền từ chỗ ngồi nhảy bắn lên.
Ngay cả một câu cũng không nói, quay đầu liền đi đến phòng trưng bày sát vách.
Lệ Diệu Dương đam mê sưu tập đồ cổ trân quý, hơn nữa thích bày ở bên ngoài, thường xuyên xem xét thưởng thức.
ông cất giấu rất nhiều, bình thường liền đặt trong phòng trung bày sát vách.
Vừa bị Lệ Quân Ngự 'Lỡ tay' đụng rớt, chính là mấy thứ 'Niềm vui mới' mà gần đây ông tìm về.
Lệ Diệu Dương đang đau lòng, một mực lúc va vào con lớn nhất của mình, ông còn chưa mở miệng trách cứ, liền nhận được ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mang theo trách cứ của con lớn nhất.
"Con. . . Quân Ngự, con đó là ánh mắt gì!"
"Không có gì. . . Ba nhìn lầm." ánh mắt Lệ Quân Ngự bất biến, vẫn lạnh như băng.
Anh sâu sắc nhìn ba mình một chút, mặt không cảm xúc vòng qua Lệ Diệu Dương.
"Con, Quân Ngự. . . Con đứa nhỏ này, con trở về. . ." Lệ Diệu Dương bị ánh mắt lạnh lùng lạnh nhạt của con trai, làm đau gan.
Một mực, Lệ Quân Ngự đối với ông, ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không có bất kỳ dấu hiệu chậm lại.
Đứa nhỏ này, cả ngày đều như vậy, căng mặt, rất giống như ai thiếu nợ nó mấy tỷ vậy.
Lệ Diệu Dương vội vàng đi 'Cứu giúp' đồ cổ âu yếm, cũng không rảnh quan tâm chuyện bên ngoài.
Cũng không biết, Lệ Quân Ngự rời khỏi phòng trưng bày cũng không có trực tiếp lên lầu.
Anh từ phòng trưng bày tới phòng khách, khuôn mặt hờ hững ngồi vào trước mặt Cảnh Dịch Tranh.
"Cậu. . . Chính là bạn trai mới của Nguyễn Manh Manh?"
/460
|